Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 11:Chìm sâu trong sự say mê

"Um, là, chuyện là…"

"Nếu câu hỏi của ta không phù hợp, cô Wayo đừng bận tâm nhé."

"Không phải vậy đâu, cô Blue."

"Chúng ta đi tiếp thôi. Gần đến nhà nghỉ rồi. Tôi muốn nghỉ ngơi."

Wayo nhìn chằm chằm vào người đã hỏi - công chúa Catherine - khiến cô bất ngờ và lúng túng không phản ứng kịp. Thấy Wayo lúng túng nói chuyện ấp úng, Blue cắt ngang và không ép buộc gì. Công chúa quyết định tiếp tục hành trình, nhưng vẫn vội vàng nắm lấy cánh tay Catherine.

"Cô Blue, nghe câu trả lời trước đã nhé."

"Nhưng Wayo có vẻ khó khăn với câu hỏi của ta."

"Vì bây giờ không chỉ là thích nữa."

"Ý cô là gì?"

"Có thể nói ra từ này trong thời gian chưa đến một tháng chúng ta biết nhau và trải qua nhiều tình huống nguy hiểm cùng nhau thì rất nhanh, nhưng tôi tin vào tình cảm của mình."

"Cô cảm thấy thế nào về ta Wayo?"

Catherine lặp lại câu hỏi, nhìn thẳng vào mắt Wayo chờ đợi câu trả lời, với đôi bàn tay của Wayo vẫn nắm lấy tay Catherine đầy mồ hôi và run rẩy vì lo lắng, khiến Catherine cũng cảm nhận được theo.

"Xin lỗi vì sự kiêu ngạo của tôi. Xin lỗi vì tôi không biết rõ địa vị của mình. Xin lỗi vì người thấp kém như tôi không thể giữ mãi cảm xúc của mình trong bí mật. Xin lỗi vì tôi đã tự nhắc nhở bản thân về sự phù hợp cả trăm ngàn lần, nhưng tôi thực sự không thể kiềm chế."

"..."

"Tôi yêu cô, Blue "cuối cùng người đội trưởng cũng thổ lộ tấm lòng của mình vào đúng lúc, khi có cơ hội để nói ra sự thật. Điều này dù không biết phản ứng của công chúa Catherine sẽ thế nào. Nếu nghĩ tiêu cực, có thể cô công chúa cao quý sẽ căm ghét cô, không muốn nhìn mặt nữa, rằng cô không biết lễ nghĩa, không biết rõ địa vị của mình. Nếu là vậy, công chúa Catherine sẽ không cần một cận vệ có tình cảm vượt quá nhiệm vụ nữa.

Còn nếu nghĩ tích cực, có thể cô ấy vẫn còn hy vọng dù chỉ một phần trăm từ một trăm, chỉ cần cô công chúa vẫn đứng đây lắng nghe và không rút tay ra khỏi bàn tay của Wayo hay chạy trốn. Dù không dám kỳ vọng cả hai chúng tôi đều có cùng cảm xúc, Wayo chỉ hi vọng rằng dù biết về trái tim của cô ấy, thì

"Nếu không yêu, cô Blue cũng đừng ghét tôi nhé."

"Vậy ta là tình yêu thứ mấy trong lòng bạn Wayo?"

"Gì cơ?"

"Cô Wayo từng nói rằng tình yêu của cô thường chóng nở chóng tàn. Cảm giác hiện tại của cô với ta có thể chỉ là thoáng qua vì hoàn cảnh khiến chúng ta gần gũi nhau. Ta muốn cô Wayo suy nghĩ kỹ xem đó là tình yêu hay chỉ là sự mê hoặc."

"Vì đã trải qua nhiều sự mê hoặc, nên tôi có thể phân biệt rõ rằng cô Blue là tình yêu."

"Ta không chê trách nếu Wayo có cảm tình với ta, nhưng rất tiếc ta không thể đáp lại tình cảm của cô."

Catherine nói bằng giọng đầy bối rối, vì câu trả lời của Wayo vượt xa những gì cô mong đợi và khác với điều cô muốn nghe. Cô hỏi rằng Wayo có thích cô không, nhưng đối phương lại nói rằng yêu cô quá rõ ràng, trong khi cô vẫn chưa hiểu rõ tình yêu là gì.

Do đó, cô không thể yêu lại hoặc đáp lại tình cảm của Wayo chỉ vì đối phương có tình cảm tốt đẹp với cô. Cô muốn dành thời gian để suy nghĩ về sự khác biệt giữa tình yêu và mê hoặc và cũng để Wayo có thời gian tự đánh giá lại cảm xúc của mình.

"Chỉ cần cô Blue không ghét bỏ hoặc giận tôi, tôi đã vui rồi khi có thể nói ra."

"Chúng ta tiếp tục hành trình nhé, ta muốn đến nhà nghỉ rồi."

"Vẫn còn một điều tôi muốn nói trước khi đi."

"Chuyện gì?"

"Đối với tôi, Blue sẽ là tình yêu cuối cùng trong đời, dù kết quả có thế nào."

"..."

Vì đời Wayo từ khi gặp được tình yêu mà cô tìm kiếm đã không còn mất phương hướng nữa. Dù ngày mai có gì xảy ra để đối mặt, cô cũng sẵn sàng chiến đấu với mọi thứ, vì cô biết rằng cuộc đời mình là để bảo vệ và chăm sóc Blue...

"Nhưng theo kế hoạch ban đầu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Dhawan, công chúa Blue sẽ quay lại Madeline vào tuần tới."

"Nhưng nếu đây là ý muốn của ta và không bị phụ vương ngăn cản, việc ta đến Thái để nghỉ ngơi trước khi trở về Madeline, thì cô Isabel sẽ ngăn cản thay phụ vương phải không?"

"Không đâu, thần không dám làm trái ý công chúa Blue."

"Vậy thì hãy sắp xếp mọi thứ theo cách này, cô Isabel."

"Thần sẽ nhanh chóng sắp xếp theo lệnh."

Helen nhìn chăm chú vào quản gia Isabel, người có vẻ ngạc nhiên trước quyết định đến Thái Lan lần nữa của cô dưới danh nghĩa là công chúa Catherine, mặc dù cô vừa đến Thái Lan chỉ vài tuần trước đó. Dù có lý do là Grace chỉ đạo cô nhưng với vai trò là một con rối, cô không thể trái lệnh của Grace, mặc dù cô nghĩ việc quay lại Thái Lan lần nữa là quá nguy hiểm cho tất cả chúng ta.

"Mọi thứ đã sẵn sàng chưa, Helen?"

"Như cô mong muốn, Grace. Cô Isabel sẽ sắp xếp việc đến Thái Lan riêng tư. Dù có thắc mắc về quyết định của công chúa nhưng cô ấy không dám làm trái lệnh, vì đêm qua vua Arthur đã cho phép và bảo tôi nên nghỉ ngơi thêm một thời gian đến khi hài lòng rồi mới quay về Madeline."

"Có quyền lực trong tay thật tiện lợi, mọi thứ đều chiểu theo ý chúng ta."

"Nhưng có quá mạo hiểm không? Cô bảo Henri đang thực hiện nhiệm vụ quan trọng ở Thái Lan, sao chúng ta phải theo anh ta?"

"Tôi chỉ muốn chắc chắn mọi chuyện đã được kiểm tra kỹ lưỡng. Khi trở về Madeline lần này, chẳng bao lâu nữa cô sẽ lên ngôi thay vua Arthur với tư cách là công chúa thừa kế đầu tiên nhờ được công nhận. Tôi không muốn điều gì sai lạc để kế hoạch vĩ đại bị thất bại."

Grace nở nụ cười lạnh lẽo khi nghĩ đến thành công không xa, vì cô đã cống hiến cả cuộc đời kể từ khi còn trẻ để trả thù gia đình Delena vì mối thù vĩ đại mà họ đã gây ra cho cô. Dù đó có là vua Aldrique, vua Arthur, công chúa Blue, hay thậm chí là hoàng tử Carel, hễ mang họ Delena đều không tránh khỏi số phận bi thảm.

Dù đã cử Henri đi tiêu diệt công chúa Blue, người vẫn tìm cách trốn thoát và sống sót, nhưng lý do Grace quay lại Thái Lan lần nữa cùng Helen là vì...

Vì lo rằng Henri sẽ thất bại hoặc phản bội, quay sang giúp công chúa Blue vì gia đình Henri có ơn với hoàng tộc Delena, chứ không phải có thù hằn gì. Cô sợ rằng tình yêu đơn thuần sẽ không đủ để lừa Henri làm mọi thứ đến cái kết mà cô mong muốn.

"Nếu Henri thất bại, lần này tôi sẽ tự tay giải quyết!"

"Wayo?"

Công chúa Catherine gọi tên người sống cùng trong căn nhà nhỏ giữa rừng một cách nhẹ nhàng, bởi cô không thấy dấu vết của người đội trưởng trong căn nhà ngoại trừ bữa tối đã được chuẩn bị sẵn. Wayo không hề gõ cửa phòng để thông báo điều gì cả.

Bầu không khí trở nên yên ắng đáng sợ kể từ khi họ đến ngôi nhà nghỉ, mỗi người tách ra trong không gian riêng sau khi đã nói chuyện quan trọng trên đường. Công chúa muốn nghỉ ngơi vì mệt mỏi, nhưng khi lên giường mềm mại, cô lại không thể chợp mắt.

"Mất đi đâu rồi nhỉ, không nói gì cả."

Dù tìm khắp nơi và không thấy ghi chú hay dấu hiệu gì, từ cửa sổ cũng không thấy bóng dáng người đội trưởng, cô quyết định bỏ qua bữa tối hấp dẫn nhìn ngon hơn thức ăn địa phương trên đảo. Mặc dù đồ ăn trong rất ngon ,nhưng ăn một mình thì không ngon miệng chút nào

Chỉ sau vài phút sau khi bước ra ngoài và hướng theo tiếng thác nước chảy về dòng suối, gương mặt đẹp đã tìm thấy người mình đang tìm kiếm. Wayo, thả hồn ngồi trên tảng đá bên dòng suối chảy, dường như thác nước đã làm bạn ấy thả lỏng tính cảnh giác, hoặc đang quá đắm chìm trong suy nghĩ nên không nhận ra sự hiện diện của Catherine.

"Wayo, mặc vào."

"Blue!"

"Nếu cô ốm thì ai sẽ chăm sóc ta ở đây?"

Wayo tỏ ra bối rối sau khi nhận được cử chỉ nhẹ nhàng và chu đáo từ công chúa cao quý, người đã lấy chiếc khăn choàng đặt lên vai cô. Vừa ổn định tinh thần, cô lúng túng định cầm khăn trả lại cho chủ nhân nhưng thấy công chúa lắc đầu từ chối. Blue tiếp tục đến ngồi cạnh cô trên tảng đá mà không màng đến hình tượng quyền quý.
" Blue không thấy lạnh à, gió mạnh như thế này?"
"Tôi không lạnh."
"Nếu không trả lại thì phải chia nhau mỗi người một nửa."
Hành động của cô tuy có vẻ đã xếp đặt mọi việc đâu vào đấy, nhưng đối phương không lùi lại mà chọn ngồi sát cô hơn đến mức vai chạm vai, vì cần phải chia sẻ chiếc khăn nhỏ. Sự gần gũi đó khiến trái tim cô luôn rối loạn không ngừng, nhưng Wayo không chắc liệu Blue có cảm thấy giống mình hay không.

Cô chưa bao giờ đùa giỡn với trái tim ai, chưa từng đùa cợt với người mà mình nghĩ là tình yêu và chỉ không thỏa mãn vì không ai phù hợp. Tại sao nghiệp lại đổ lên cô dữ dội thế này?

Cô đã làm gì sai mà bị công chúa đùa giỡn với trái tim?

"Tôi đã lo lắng khi không tìm thấy cô."

"Xin lỗi, tôi ra đây ngồi bên thác nước mà không nói trước với cô Blue. Đang đi thì thấy thác nước đẹp quá nên dừng lại ngồi chơi thôi."

"Wayo ngồi đây từ lúc chúng ta đến à?"

"Nếu không tính vào trong chuẩn bị bữa tối cho Blue thì có lẽ đúng, tôi muốn ngồi suy nghĩ linh tinh."

"Cô đang giận tôi phải không?"

Wayo quay lại nhìn thoáng qua chủ nhân của câu hỏi đã hỏi cô một cách bất ngờ, cũng như khi trên đường đến nơi nghỉ, Blue cũng hỏi thẳng rằng liệu cô có thích họ hay không hoặc nghĩ gì về mối quan hệ của họ.

Nếu công chúa Catherine là người nói là giữ lời, thì phải nói thêm rằng cô ấy đúng thật là người thẳng thắn đến mức không ngượng tay. Những lời cô ấy nói ra luôn chạm vào lòng người không tự tin như cô, làm cô rung động.

"Tôi phải hỏi Blue chứ, có giận không khi tôi thổ lộ lòng mình."
"Làm sao ta có thể giận chứ, chính ta đã hỏi cô."
"Cũng như thế đó, tôi không giận Blue, nhưng tôi sợ hơn."
"Cô sợ ta sao? Ta trông dữ tợn hay đáng sợ ư?"
Khuôn mặt xinh đẹp của công chúa Catherine không thể nào dữ tợn hay đáng sợ được. Dù nhìn thế nào cũng chỉ có từ ngữ xinh đẹp dán lên khắp nơi mà đôi mắt này có thể thấy, ngay cả khi nàng tức giận cũng vẫn oai phong và làm tim của Vayo luôn đầu hàng.

"Chỉ sợ sẽ bị ghét thôi. Sợ Blue sẽ cảm thấy khó chịu đến mức không muốn ở cùng nhau nữa, vì bây giờ Blue đã biết tôi nghĩ gì về cô."
"Nếu ta đang ở đây, cô nghĩ rằng ta có khó chịu không?"

"..."

"Lạ thật đấy, ta vẫn như cũ, nhưng chính Wayo lại không giống như trước."

Catherine nhìn người đối diện với nét mặt bối rối, gần như há hốc miệng, giống như phong độ của một cảnh sát dũng cảm và mạnh mẽ đã biến mất hoàn toàn. Wayo trong thời khắc này dường như là một con người khác so với hình ảnh kiên cường mà họ đã từng sánh vai trong nhiều tình huống nguy hiểm, và Wayo luôn tỏ ra ý thức muốn giữ khoảng cách vì lời tỏ tình.

"Blue à, làm sao tôi có thể như cũ được, khi tôi vừa nói rằng tôi yêu bạn."
"Ta biết rằng cô yêu ta. Dù lúc này ta chưa thể đáp lại tình yêu ấy, vì ta nghĩ rằng mình chưa hiểu rõ từ 'yêu' đủ để đáp lại. Nhưng có thể Wayo cũ tiếp tục như thường được không? Để một ngày nào đó, ta có thể biết yêu là thế nào."

"Nếu Blue không thấy khó chịu, tôi sẽ như cũ. Nhưng nếu một ngày nào đó tôi lỡ đi quá xa hoặc làm chuyện gì không thích hợp, cô cứ nhắc nhở tôi nhé."
"Nếu có gì làm ta khó chịu, ta sẽ ngăn và nhắc nhở cô ngay."

"Có tin tức gì mới, liệu ngài Watit có gửi tin không?"

"Cha tôi nói nếu có chuyện gấp hoặc biết chắc người của Madeline đã vào Thái, thì sẽ tìm cách gửi tin để chúng tôi phòng bị. Nhưng nếu không phải chuyện nghiêm trọng, cha tôi không muốn ai mạo hiểm đến đây vì sẽ nguy hiểm nếu kẻ xấu theo dấu được."

"Ta nghĩ không đâu ở Thái có thể tránh được sự truy tìm của Grace nếu quyết tâm. Grace sẽ tìm thấy ta, chỉ là chuyện thời gian thôi."
Catherine tin rằng không lâu nữa, Grace và tất cả những người tham gia nổi loạn sẽ xuất hiện để giải quyết tất cả mọi chuyện. Cô chỉ cầu mong kế hoạch cô đã lập ra, với sự giúp đỡ của em trai, sẽ thành công. Nếu Carel thành công, thì cô, Wayo và mọi người sẽ an toàn.

"Hy vọng bạn của Hoàng tử Carel sẽ báo tin kịp trước khi bọn nổi loạn đến."

"Ta cũng hy vọng vậy. Nếu Carel thấy lá thư viết bằng tay của ta và trình lên vua cha, nội dung thư đã báo rằng phải giữ kín chuyện này với Ngài Antoine. Ta nghĩ rằng vua cha và Carel sẽ có cách bảo vệ ta và Wayo an toàn."

"Đến lúc đó, nếu mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, Blue sẽ trở về MaMadeline, đúng không?"

"Wayo, Madeline là nhà của ta."

"Khi phải nói lời chia tay, tôi sẽ nhớ cô."

Wayo nói ra những cảm xúc của mình, lo sợ về sự chia xa và khoảng cách dù ngày đó chưa đến. Chỉ mới tưởng tượng về ngày hai người phải buông tay và mỗi người đi con đường riêng, đứng trước viễn cảnh Catherine trở về ngai vàng cao quý và oai phong, còn cô phải trở lại với thế gian thực tại, như thể những khoảnh khắc đẹp đẽ vừa qua là một giấc mơ đẹp mà cô sẽ không bao giờ quên.

"Ở Thái Lan không có máy bay à?"

"Gì cơ?"

"Madeline xa đấy, nhưng cô vẫn có thể đến. Ta, là chủ nhà, sẽ rất hoan nghênh và tin rằng vua cha và Carel cũng sẽ chào đón Wayo, như một người ân nhân đã cứu mạng ta."

"Vậy nếu xin chuyển đến sống lâu dài, ở đó có công việc gì để tôi phục vụ không?"

"Ở Madeline ta có rất nhiều cận vệ rồi, không cần bận tâm Wayo."

"Thế công việc khác thì Blue nghĩ có khả năng không?"

"Ta không chắc lắm. Hiện tại ta chưa có quyền lực như vua cha để bổ nhiệm bất kỳ vị trí nào cho Wayo cả."

Catherine trả lời bằng cách chuyển chủ đề, dù cô hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong câu hỏi đó, nhưng giả vờ đáp rộng rãi để không làm Wayo hy vọng. Cô không muốn tình cảm của Wayo dành cho mình lại làm Wayo tổn thương được nên chỉ có thể trả lời để giữ gìn mối quan hệ.

"Chuyện này không cần phiền Vua Arthur ban cho đâu. Vị trí mà tôi khao khát, chỉ có Blue mới có thể ban cho được."

"Ta... muốn nghỉ ngơi rồi. Wayo, nếu cô có kế hoạch đối phó, cứ tiếp tục chuẩn bị nhé."

Wayo chăm chú nhìn theo sau Công chúa Catherine, người vội vàng xin phép rời đi. Trong trường hợp không dễ xử lý hoặc sợ bị lộ rằng đang nói những lời lẽ to tát, cô công chúa không giỏi nói dối thường bỏ đi trước khi quen dần với tình huống.

"Chúng ta chỉ có một tuần để kết thúc mọi chuyện trước khi Công chúa đến Thái Lan lần nữa."

"Tôi biết rồi, ngài Henri. Nhưng sau khi xử lý vụ Trung úy Wayo lần trước, tôi bị ngài Watit để mắt đến. Dù không bị chuyển đi, thông tin về Wayo và người phụ nữ trốn cùng cũng khó tìm. Hơn nữa, Wayo hiện đã bị lệnh đình chỉ công tác."

"Đó là vấn đề của anh, không phải của chúng tôi. Nếu đã hợp tác, anh phải hoàn thành nhiệm vụ. Nếu thất hứa, Giám đốc Santi sẽ biết tình hình ra sao."

"Bình tĩnh đã. Tôi hứa rằng sẽ tìm thông tin về nơi trung úy Wayo và người mà ngài Henri đang tìm kiếm sớm nhất."
"Chúng ta sẽ chờ câu trả lời trong ba ngày."
Henri yêu cầu cảnh sát trưởng Santi, người có liên quan và giúp đưa tin đổi lấy số tiền lớn.

Chỉ còn một tuần trước khi Grace và Helena, trong vai công chúa giả mạo, trở lại Thái Lan, và nếu lần này họ tiếp tục mắc sai lầm, đây có thể là cơ hội cuối cùng của tất cả chúng ta.

"Cảm ơn chú Chai đã giúp thông báo tin tức. Hãy cẩn thận khi về nhé."

"Cô Lom cũng vậy. Phu nhân nhắc nhở rằng cô chăm sóc bản thân cho tốt. Còn cậu chủ thì bảo nếu thấy tín hiệu pháo từ khu nghỉ dưỡng, cô Lom hãy thực hiện kế hoạch ngay."

"Tôi biết rồi."

Wayo tạm biệt những người công nhân lâu năm của gia đình bên mẹ, đồng thời nhờ chú Chai, người đáng tin cậy được chọn để đảm nhận việc quản lý khu nghỉ dưỡng tạm thời của cô và Blue. Mặc dù không biết chi tiết về người mà cô đã đưa vào khu nhà nghỉ trong rừng, nhưng những tin tức từ cha cô khiến Wayo lo lắng và suy nghĩ nhiều.

Thông tin về việc nhóm của Henri đã nhập cảnh trái phép vào Thái Lan và được sự giúp đỡ từ cảnh sát trưởng Santi, cựu sếp của cô, cùng với việc Công chúa Catherine giả sẽ đến Thái Lan với lý do nghỉ ngơi riêng. Nhưng cả cô và gia đình đều nhận ra sự bất thường trong việc này. Đây có thể là cơn bão cuối cùng quyết định số phận của tất cả.

"Chuyện này sắp kết thúc rồi," Wayo nói với giọng lo lắng. Nhưng nỗi lo của cô dường như giảm đi khi nhìn thấy cảnh đẹp xung quanh. Hình ảnh Công chúa Catherine đang ngắm những bông lan dại gần khu nhà nghỉ khiến cô quên đi lo lắng của mình. Đến khi công chúa nhận ra và lên tiếng chào cô.

"Chào Wayo, đúng lúc quá," công chúa nói.

"Ngài đang làm gì vậy?" Wayo hỏi.

"Ta tình cờ thấy những bông hoa đẹp."

"Đó gọi là lan dại," Wayo giải thích.

"Lan dại à, cái tên nghe hay đấy, nhưng nó có ý nghĩa gì không?"

"Tôi cũng không biết rõ nghĩa của nó, không có điện thoại để tra internet nữa, để sau tôi hỏi Blue rồi nói lại nhé."

"Không sao, chỉ cần đẹp là đủ rồi. Đáng tiếc là khi ta ngắt, vài bông đã rụng ra," công chúa nói.

Wayo nhìn những bông lan dại trong tay công chúa, vẻ đẹp của chúng khiến cô phải cầm lên và cài lên tai, như một món trang sức tôn thêm vẻ đẹp của Blue, khiến khó ai có thể so sánh được.

"Vâng, giờ thật đẹp nhất rồi," Wayo nói.

“...”
Đẹp đến mức dù cho tất cả các loài hoa trong rừng rộng lớn cũng không thể sánh bằng vẻ đẹp của Công chúa Catherine, khiến cho những bông hoa trở nên mờ nhạt khi không thể so sánh được.

"Chúng ta nên về nhà thôi."

"Blue!"

"Đừng đi theo ta."

"Cẩn thận, đường đó có suối..."

Tủm!

Chưa kịp nói hết câu cảnh báo, thân hình mảnh mai của Công chúa Catherine đã bước lùi lại, trượt chân trên đá và ngã xuống suối.

Dù nước gần bờ không sâu đến mức không thể đứng được, nhưng vì hoảng sợ, Catherine không thể đứng vững. Nếu không có người nhảy xuống suối và ôm lấy cô trong vòng tay, cô đã không thể đứng dậy được.

"Không sao đâu, Blue an toàn rồi."

"Wayo."

"Khi ngã xuống, không bị đau chỗ nào chứ?"

"Ta không sao."

"Blue đừng sợ, thử đứng lên xem, nước ở đây không sâu, không giống như đường đến thác nước, chỗ đó có thể sâu hơn."

"Dù nước nông hay sâu, ta cũng không biết bơi."

Catherine trả lời với sự thật lòng, dù Wayo đã nới lỏng vòng tay khỏi eo cô và chỉ giữ nhẹ nhàng để cô cảm thấy an toàn, không ôm chặt khiến cô cảm thấy khó chịu.

"Tại sao hôm đó khi ta ngã xuống nước, Fai nói rằng Blue sẽ nhảy xuống cứu?"

"Vì lúc đó ta rất hoảng sợ."

"Đừng làm thế nữa, dù có hoảng sợ cũng không được làm gì nguy hiểm. Blue hứa với tôi nhé."

“...”

Wayo nhìn người đang mím môi suy nghĩ, nhưng không chịu hứa với lời yêu cầu chân thành của cô. Dù cô chỉ muốn yêu cầu một điều duy nhất là Blue hãy quan tâm đến sự an toàn và giá trị của cuộc sống của mình, điều rất quan trọng đối với cô và hàng triệu người khác ở Madelinee.

"Blue, trả lời đi, chuyện này rất quan trọng, vì nó liên quan đến cuộc sống và sự an toàn của cô."

"Cuộc sống của Wayo cũng quan trọng."

"Ai nói vậy? So với cuộc sống của Blue, cuộc sống của tôi không thể so sánh được. Nếu đến tình huống phải chọn, tôi sẵn sàng hy sinh cuộc sống của mình để bảo vệ Blue."

"Đừng nói như vậy nữa!"

"Blue."

Wayo nói với giọng nhẹ nhàng khi chủ đề cuộc trò chuyện này có thể khiến Công chúa Catherine thực sự tức giận. Không giống như những lần khác chỉ là lời đe dọa, lần này nhìn từ hành động và biểu hiện của Blue, cô đã chọn bơi vào vùng nước sâu hơn dù vừa nói rằng không biết bơi, điều này cho thấy mức độ tức giận của cô.

"Blue, dừng lại, chỗ đó nước sâu."

"Ta sống hay chết là cuộc sống của ta, ta không muốn cô hy sinh cuộc sống của mình vì ta."

"Tôi nói vậy vì lo lắng cho Blue, tôi muốn bảo vệ cô như một người yêu cô."

"Nếu yêu ta, Wayo không được chết, không được nói sẽ hy sinh cuộc sống vì ta nữa, làm ơn."

"Xin lỗi, tôi hiểu rồi. Nếu Blue không thích, ta sẽ không nói như vậy nữa. Chúng ta sẽ sống sót cùng nhau, và sau đó tôi sẽ chờ đến ngày Blue yêu tôi."

“...”

Công chúa cao quý đứng yên trong vòng tay ôm từ phía sau dưới dòng nước suối, không thể trốn thoát khỏi cảm xúc mà trái tim mong muốn.

Cơn gió nhẹ thổi qua lúc này không còn làm lạnh buốt như trước nữa, mà biến thành sự ấm áp kỳ lạ khiến trái tim cảm nhận được chỉ khi chúng tôi ôm nhau thật chặt.

Chúng tôi ở gần nhau rất lâu, không biết thời gian trôi qua bao lâu. Cho đến khi sự lo lắng và sợ hãi mất đi ai đó như lần trước đã lắng xuống, Catherine mới chọn rời khỏi sự gần gũi để quay lại nhìn vào đôi mắt luôn dõi theo cô, như chưa bao giờ có ngày nào mà bóng dáng cô không phản chiếu qua đôi mắt chân thành, trung thành và yêu thương cô hơn bất kỳ ai trên thế giới này...

Khoảnh khắc này giống như một thử thách cho cả hai chúng tôi một lần nữa, giống như nhiều lần trước đây và chúng tôi đã vượt qua. Giống như giây phút mà cả hai bên đều phải kiềm chế bản thân, nhưng lần này Wayo nghĩ rằng cô không thể kiềm chế được tình yêu trong lòng nữa. Cô đã vô tình vượt qua ranh giới của sự thích hợp hơn cả lời nói yêu thương.

Bằng cách di chuyển đôi môi chậm rãi đến gần đôi môi của công chúa cao quý và chờ đợi lời trách mắng từ phía bên kia, như Blue đã hứa rằng nếu cô làm điều gì không đúng, bên kia sẽ ngăn cản và nhắc nhở cô để cô dừng lại.

Nhưng vì lúc này không có lời nào ngăn cản, ngoài đôi mắt nhắm lại không muốn nhận biết bất cứ điều gì xung quanh khi nhận được nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng, khác biệt hoàn toàn với nụ hôn cứu sống ngày hôm đó.

Giống như đưa cả hai chúng tôi rời khỏi thế giới cũ, quên đi danh phận và bỏ lại sự thích hợp phía sau, để hai trái tim giao tiếp với nhau và chìm đắm trong cơn mê đắm của chúng tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro