
chap 13: Bỏ nhà ra đi
Freen ở công ty, đêm hôm qua cô khóc rất nhiều, cũng đã suy nghĩ, có lẽ không nên gần gũi với Becky thêm nữa, việc này không hề tốt, ngăn chặn từ bây giờ có lẽ còn kịp thời, nếu để đi xa hơn nữa, có lẽ ngay bản thân cô cũng không kiềm chế được. Mà Freen không mong muốn tình yêu của mình dành cho ai khác ngoài Nop, trong lòng cô chỉ có anh, cũng không mong muốn có ai thay thế cả. Còn về Samul, tốt nhất nên để cô ở riêng, không hiểu Samul đối với mình là như thế nào, thế nhưng cũng không vào loại tốt đẹp gì, có lẽ lo cho Samul đến nơi ở mới, rồi cô sẽ từ từ nói với mẹ và cậu.
Becky sau vụ hôm qua biết điều lên rất nhiều, không dám tự ý mở cửa vào, Freen rất ghét bị người khác coi thường, thế nên Becky chọn cách biết điều sẽ tốt hơn.
–" Giám đốc, là cô Becky đến "
Freen nghe xong liền gật đầu.
Look Nam nhìn thấy cái gật đầu của Freen liền mở cửa lớn cho Becky bước vào, sau đó đi ra khỏi phòng.
–" Chị, hôm nay chị làm sao vậy? "
Becky ngồi xuống đối diện Freen hỏi.
–" Làm sao là làm sao?"
– " Sao chị nói chuyện kiểu đấy với em? "
–" Tôi nghĩ là tôi nói chuyện rất dễ nghe, không biết cô Becky phật lòng chỗ nào "
–" Chị sao phải giả vờ kiểu thế? Ở đây có ai đâu "
Becky cố gắng cười cười với Freen, mà sắc mặt Freen lại rất bình thường, lạnh lùng, không giống như hôm qua.
–" Tôi nghĩ chúng ta luôn là nên nói chuyện như vậy bất kì lúc nào, chỉ là hợp tác thôi mà "
Freen cười, nụ cười dễ gần mà xa cách, giống hệt như lần kí hợp đồng, Becky ghét nhất nụ cười này, rõ ràng không phải nụ cười của Freen.
–" Chị đừng cười như thế, đấy không phải kiểu của chị đâu, không biết người khác nhìn chị như thế nào, nhưng thực sự chị chỉ là cô gái bình thường yếu ớt cũng cần che chở thôi, không cần phải gồng mình lên làm ra vẻ mạnh mẽ như vậy đâu. Rõ ràng hôm qua còn vòng tay ôm lại em, em biết chị hưởng ứng, em biết chị cũng có cảm giác, căn bản tại chị chưa sẵn sàng, chị còn có điều vướng mắc. Nếu có thể, thả lỏng bản thân đi, đừng nghĩ đến những điều không còn, cho em một cơ hội, tất cả những cái vướng mắc, em sẽ đưa chị ra."
Becky nhìn thẳng vào mắt Freen nói. Mà Freen nghe xong hơi dao động, có lẽ mình quá cứng nhắc, quá để ý đến chuyện quá khứ, mà có lẽ cũng do Becky nói đúng.
–" Freen, tin em, cho em một cơ hội"
Becky nói xong liền đi đến bên ôm lấy Freen. Freen ngồi im để cô ôm, hơi suy nghĩ về điều Becky vừa nói. Có lẽ Becky đã có chút trọng lượng trong lòng cô, vì vậy bất kì điều gì Becky nói Freen đều để trong lòng suy nghĩ.
Freen nhắm mắt, dựa vào vai Becky, lúc nào cô cũng nghĩ đến Nop, lúc nào cô cũng có cảm giác cô đơn, buồn khổ, được Becky ôm như thế này, cảm giác rất tốt, cứ để mặc cho cô ấy ôm mình.
Freen dù là cố gắng cứng nhắc thế nào, nhưng là cứ khi Becky ôm cô sẽ không từ chối.
Samul ngày đầu đi học thì gặp lại bạn cũ, cô gái tên Yuki con người bạn của ba cô và đã từng là đối tác thân thiết với gia đình Freen. Hai người vốn dĩ quen biết với nhau từ lúc còn ở nước ngoài. Vậy mà hôm nay không hẹn mà gặp lại được học cùng lớp với nhau. Nghe thấy Samul đang tìm chỗ ở mới Yuki không ngần ngại bảo cô về ở cùng mình.
Sau giờ học buổi chiều, Yuki và Samul bắt taxi về chung cư của Freen.
Ngó quanh căn nhà một lượt, dù là quan hệ 2 gia đình rất tốt nhưng Freen và Yuki không hay gặp mặt nhau.
–" Hoá ra chị Freen ở đây à, cứ nghĩ phải ở biệt thự riêng cơ "
Yuki vừa nhìn ngó vừa nói, tiện thể ngồi xuống bàn, tự nhiên rót một cốc nước lọc uống.
–" Cậu đợi một tí, tôi vào lấy ít đồ rồi đi "
–" Xong rồi, đi thôi "
Samul kéo vali, trên vai đeo balô, giống y như ngày đầu tiên cô đến. Bước đến gần Yuki, ra hiệu cho cô nhanh chóng đi khỏi đây.
–" Không để lại lời nhắn gì sao? "
–" Không cần, chị ấy không quan tâm đâu "
Freen hết giờ làm việc. Cô cùng Becky cả ngày ở cạnh nhau. Freen phát hiện, cô và Becky vô cùng hợp nhau, chỉ cần ở cạnh nhau, có thể nói chuyện đến quên trời quên đất, quên cả làm việc. Freen còn có một phát hiện nữa, đó là Becky rất thích ôm cô, mà cô cũng rất hưởng ứng cô gái xinh đẹp này ôm mình, rất dễ chịu.
–" Chị, tối nay nấu cơm cho em ăn nhé ."
Becky ôm tay Freen tiến vào nhà, bộ dạng cuốn quýt giống như cún con bên chủ.
Freen nghe đến hai chữ “nấu cơm” liền nghĩ ngay đến Samul, không biết ở nhà đã nấu cơm tự ăn chưa nữa.
Freen mở cửa nhà, bên trong phòng khách tối om, cô bật điện lên, hình như có gì đó rất lạ, mà không lạ, đây chẳng phải nhà của mình sao? Căn nhà trở về lúc nào cũng tối om, nhưng hôm nay thiếu thiếu. Freen chạy vào bếp, phòng bếp không bật đèn, bàn ăn trống trơn, liền chạy đến tủ giày mở ra, bên trong tủ giày chỉ còn duy nhất giày của mình. Cô nhíu mày, sắp xếp suy nghĩ của mình.
- " A con bé này, bảo đi là đi thật "
–" Sao thế chị? "
Becky lên tiếng hỏi.
–" Không thấy Samul đâu "
Freen nói xong liền đi nhanh về phía phòng Samul, Becky cũng đi theo.
Căn phòng im lặng, Freen mở tủ quần áo, bên trong trống trơn. Samul bỏ đi rồi, mà đi đâu? Ở đây cô chẳng quen ai cả, một thân con gái đi như vậy xảy ra chuyện gì thì sao? Freen tự nhiên thấy hối hận, sao lúc sáng mình nói như vậy với Samul chứ. Mà con bé này đúng là đứa ngốc, bảo đi liền đi, cũng không thèm nói với chị là đi đâu.
–" Em cứ về nhà đi nhé, chị đi tìm Samul đã "
Freen nhìn Becky nói, tay vỗ vỗ vào cánh tay Becky.
–" Không, em đi với chị "
Becky bám chặt tay Freen
–" Ừm, được rồi."
Freen nhìn người kia một chút sau đó liền gật đầu.
Cô lái xe thật nhanh đến trường học của Samul, Becky nhìn sườn mặt của người kia, chỉ nhìn thấy một bên nhưng cô thừa biết Freen khẩn trương như thế nào. Chị ấy chỉ là lo lắng cho em gái thôi mà, tại sao mình thấy khó chịu như thế này. Giống như là ghen ấy.
Trời đã tối, cổng trường đóng, trước đó không còn một bóng học sinh. Freen xuống xe, chạy đến gần cổng, nhìn thấy một người đàn ông trung niên, mặc quần áo bảo vệ.
–" Bác cho con hỏi, trường tan học lâu chưa ạ? "
– " Tan lâu lắm rồi con, sao thế? "
– " Con đang tìm một cô bé, bác có thấy học sinh nữ nào tóc dài màu vàng, nhìn khá cao, giống người ngoại quốc không ạ? "
–" Trường đông học sinh lắm, làm sao để ý được hết chứ "
Bác bảo vệ lông mày hơi nhăn, chắc lại trường hợp trốn đi chơi chứ gì, để người nhà phải đi tìm như thế này, học sinh bây giờ thật là.
–" cảm ơn bác "
Freen cúi đầu nói, nhìn quanh cổng trường một lần nữa, sau đó trở lại xe.
–" Sao chị? Thấy không? "
Becky thấy Freen trở lại liền hỏi.
–" Không thấy "
–" À, chị gọi điện thoại thử xem "
Becky gợi ý.
Freen như nghĩ ra gì đó, rút điện thoại ra, nhưng sau đó lại dừng lại, cô quên mất, mình đâu có số của Samul.
–" Sao thế? "
–" Chị không có số của Samul "
Becky đúng là hết sức phục, hai chị em ở chung mà không có số điện thoại của nhau là làm sao?
Freen bấm bấm điện thoại, sau đó nghe.
– " Alo, mẹ "
Freen vội vàng nói qua điện thoại.
–" Sao thế này, hôm nay ở Thái Lan có mưa lớn à? Con mà biết gọi điện thoại mẹ chắc"
Mẹ Freen nói qua điện thoại, giọng nói rất thoải mái.
–" Mẹ, con không đùa đâu, cho con số Samul ngay đi "
–" Gì? Sao vậy? "
–" Con với nó cãi nhau, bây giờ nó bỏ đi đâu không biết, con đang đi tìm, không có số điện thoại, mẹ cho con đi."
–" Trời ạ, con làm chị kiểu gì thế? Sao lại cãi nhau? Mẹ không chịu nổi con luôn, con còn cãi nhau với đứa mười bảy tuổi à? "
–" Bây giờ mẹ muốn ngồi đấy điều tra lí do cãi nhau hay là cho con số điện thoại, nhanh lên, con tìm được nó về rồi mẹ muốn nói gì thì nói "
Freen như gắt lên, thái độ đều bị Becky để trong mắt, Freen đối với Samul quan tâm như vậy sao?
–" Bây giờ mày quát mẹ nữa à? Đợi một chút, mẹ gửi số qua, tìm được nó nhớ gọi mẹ "
Freen tắt máy.
–" Chị đừng lo, sẽ tìm được mà "
Becky đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang ghì điện thoại của Freen.
Điện thoại rung lên, số điện thoại của Samul được gửi đến, Freen bấm gọi ngay lập tức. Chuông reo, thế nhưng không ai bắt máy, Freen gọi liền mấy cuộc, cũng không ai nghe máy.
–" Sao? Không nghe à "
–" Không nghe, thôi được rồi, về nhà đã "
Freen nói xong liền lái xe trở về nhà.
Điện thoại của Freen lại reo lên.
–" Alo?"
–" Chị Freen, lâu rồi không nói chuyện, em Yuki đây "
Giọng nói trong trẻo phát lên trong điện thoại.
–" À Yuki, sao đó em? "
Freen hỏi lại, lâu rồi mới nói chuyện cô, cũng suýt quên mất.
–" Samul đang ở nhà em, em gọi nói cho chị đừng lo "
–" Samul ở nhà em? Sao lại ở nhà em "
Freen ngạc nhiên.
–" Em với cậu ấy học chung lớp, hôm nay em nói chuyện với cậu ấy nên cũng biết tình hình, chị để Samul ở đây đi không sao đâu "
Yuki nhẹ nhàng nói, mong muốn duy nhất bây giờ là Freen đồng ý cho Samul ở lại nhà mình.
–" Đợi chị một chút, chị qua nhà em "
Freen nói xong liền tắt điện thoại, trong lòng có chút nhẹ nhõm, may là tìm thấy rồi.
–" Tìm thấy rồi hả chị "
Becky nghe qua Freen nói chuyện cũng mang máng hiểu được.
–" Ừm, nó đang ở nhà đối tác thân thiết của chị "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro