CHƯƠNG 27 LIÊN KẾT
"Mình không thích những ngày như thế này. Đặc biệt là hôm nay khi trời mưa như chưa từng có trong nhiều tháng." Yuki phàn nàn, khi ngồi trên xe buýt sáng hôm đó. "Bây giờ mình ghét Tee rất nhiều."
"Cậu biết rõ lý do vì sao mà." Mon phản bác, mắt vẫn nhìn qua cửa sổ. Cô sử dụng tông màu trung tính. Một người không quan tâm. "Đừng hành động như một đứa trẻ ngay bây giờ. Bên cạnh đó, chúng ta ở đây chỉ vì cuộc chiến ngu ngốc của cậu với cô ấy ngày hôm qua. Và chỉ vì một điều vớ vẩn như ai nên lên kế hoạch cho cuộc hẹn tiếp theo của cậu. Nếu cậu đã nói chuyện với cô ấy..."
"Mình biết rồi." Yuki ngừng tranh luận, biết mình phải làm điều đúng đắng. "Đừng nhắc mình chuyện đó. Mình sẽ nói chuyện với cô ấy khi chúng ta đến trường." Yuki hơi quay sang nhìn cô bạn thân. Mặc dù cô ấy đang nghĩ đến bạn gái của mình, nhưng cô gái ngồi bên cạnh cô vắng mặt trên thế giới không phải là thứ mà cô ấy không chú ý. "Nhân tiện, hôm nay cậu bị làm sao vậy? Cậu có thực sự ở đây?" cô hỏi, với giọng quan tâm.
"Mình đang suy nghĩ. Đó là tất cả." Mon thở dài, trong khi Yuki nhíu mày. Rồi cô nhận ra một điều.
"Cậu đã hẹn hò với Phum vào thứ bảy tuần trước! Và mình đã không hỏi cậu về nó! Mình là người bạn tốt nhất nhưng tồi tệ nhất trên toàn thế giới." rồi cô ngồi nhìn thẳng vào Mon. "Nói cho mình biết, mọi chuyện diễn ra như thế nào?"
"Tốt, mình đoán thế. Nhưng mình không chắc về điều đó." Bây giờ Yuki thực sự bối rối.
"Cậu đang nói về cái gì vậy? Tại sao cậukhông biết nếu nó ổn hay không? Cậu phải cảm nhận được là ngày đó có ổn hay không chứ."
"Mình thì không." cô quay mặt lại nhìn Yuki. "Chúng mình đã đi chơi và có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Tuy nhiên, không có cảm giác như có điều gì đó đã thay đổi giữa chúng mình. Chúng mình chỉ đến một quán cà phê thông thường mà chúng mình đã từng đến trước đó. Sau đó, chúng mình đi bộ qua công viên một lúc. Anh ấy nói với mình về các lớp học của anh ấy ở trường đại học và kế hoạch của anh ấy cho năm tới là gì. Sau đó, anh ấy đi cùng mình đến bến xe buýt và thế là xong. Nó giống như bất kỳ lần nào chúng mình đi chơi cùng nhau trước đây. Đúng là anh ấy có vài lần tán tỉnh mình nhưng mình không đáp lại vì không biết phải nói sao với anh ấy. Không có gì tự nhiên nảy ra trong đầu mình mà có thể hoạt động được. Nó không cảm thấy gì cả. Mình lo lắng về điều này bởi vì hẹn hò sẽ cảm thấy đặc biệt, phải không? Mình chưa bao giờ hẹn hò trước đây, nhưng cậu thì có. Vì vậy, mình cần một số lời khuyên." Yuki gật đầu.
"Mình chỉ có thể nói theo quan điểm và trải nghiệm của bản thân. Nhưng đúng là nó sẽ mang lại cảm giác gì đó khác biệt so với việc đi chơi với một người bạn." cô nàng mỉm cười khi trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ. "Cậu sẽ cảm thấy như có điều gì đó đang đến và sẽ thay đổi cậu mãi mãi."
Cô chìm trong suy nghĩ của mình trong giây lát. Mon quan sát cô ấy trong những giây đó. Cô ấy trông hạnh phúc và có một chút ửng hồng trên khuôn mặt. Cô biết chính xác ai chịu trách nhiệm cho việc đó.
"Cậu đang nghĩ về Tee phải không?" sắc đỏ của khuôn mặt cô ấy lan rộng ra cả cổ. "Cảm giác lần đầu hẹn hò với cô ấy thế nào?" cô ấy cần biết để tìm hiểu xem buổi hẹn hò của chính cô ấy có thành công hay không.
"Mình nghĩ chúng ta đã nói về điều này trước đây. Tuy nhiên, cậu biết mình thích nói về điều đó, vì vậy hãy bắt đầu thôi." Mon phá lên cười. Cô thầm cảm ơn người bạn của mình vì đã làm tâm trạng bớt căng thẳng hơn một chút. "Cũng không phải Tee làm gì nhiều đâu. Cô ấy là chính mình xuyên suốt. Và mình chắc chắn đó là lý do tại sao nó hoạt động rất tốt. Cô ấy khiến mình cảm thấy thoải mái như một người bạn vậy. Hơn nữa, cô ấy đã cởi mở với mình và cho mình can đảm để làm điều tương tự với cô ấy. Đúng là mình đã hơi ngớ ngẩn sau buổi hẹn hò đầu tiên đó là mình không muốn nói cho cô ấy biết cảm giác thực sự của mình, nhưng đó là một trong những ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời mình. Sau ngày hôm đó, mình biết mình đã yêu cô ấy sâu đậm đến mức bất cứ điều gì cô ấy làm cũng đủ cho mình. Rõ ràng, cậu phải nỗ lực để duy trì một mối quan hệ nào đó vì nó không đơn giản chỉ là có tình cảm với nhau. Tuy nhiên, khi cậu ở bên một người mà mình thực sự muốn ở bên, sâu thẳm bên trong mình biết. Ngay cả khi thật khó để nhận ra những cảm xúc đó, chúng vẫn ở đó. Nhu cầu muốn ở bên nhau mọi lúc. Nhu cầu muốn họ được hạnh phúc bằng mọi giá. Cảm thấy rằng cậu nên trở thành một người tốt hơn chỉ là đủ cho họ. Vì đôi khi cậu sẽ cảm thấy bản thân không xứng đáng để dành thời gian của họ. Nhưng cậu vẫn làm. Và, nếu cậu không đủ tốt, họ sẽ không ở bên cậu." Yuki thoát khỏi dòng suy nghĩ và nhìn Mon vẫn không rời mắt khỏi cô. "Mình có quá kịch tính và dữ dội không?" Mon di chuyển đầu từ trái sang phải.
"Không đâu. Nhưng có lẽ cậu đã đi quá xa so với câu hỏi ban đầu của mình." cả hai cùng cười.
"Cũng đúng. Điều mình muốn nói là sau tất cả những gì mình vừa nói ra, là cậu phải biết khi nào cậu đang hẹn hò với đúng người. Nếu cậu cảm thấy đi chơi với Phum không đáng, thì không sao cả. Mình đảm bảo với cậu rằng, khi cậu tìm được người phù hợp với mình, cậu sẽ biết điều đó. Và mình chắc chắn rằng, với những gì cậu đã nói, Phum không phải là Mr.Right của cậu rồi." Mon gật đầu, tiếp thu lời nói của cô. Vào lúc đó, Yuki nắm lấy cơ hội để tiếp tục với chương trình nghị sự mà Tee và cô ấy đã bắt đầu từ lâu và cần được đẩy nhanh hơn một chút. "Có lẽ có ai đó mà cậu cảm thấy thoải mái khi ở cùng và cậu đã bao giờ nghĩ đến một đối tác khả thi nào khác không?.
"Cậu đang nói về Nop phải không?" Mon vẻ mặt bối rối. Yuki phản ứng, bị sốc.
"Tại sao mình lại nói về Nop? Cậu bị khùng à?" Mon nhún vai.
"À, anh ấy là người con trai duy nhất mà mình thân. Hoặc kiểu thân thiết nào đó, bởi vì chúng mình không nói chuyện nhiều như trước." cô ấy nói với chính mình nhiều hơn là với Yuki. "Không phải nói đến cậu ấy, còn có thể là ai? Bởi vì mình không có kết bạn với bất kỳ chàng trai nào khác." Yuki xoa bóp thái dương. 'Tại sao cậu ấy lại làm cho nó khó hơn mức cần thiết?', Yuki tự nhủ.
"Cậu hơi suy tính quá đấy. Tại sao..."
"Chúng ta phải đi ngay."
Mon đứng dậy và chộp lấy chiếc túi của cô ấy. Yuki thở dài, có chút cam chịu nhưng cũng đi theo cô. Khi họ đã ra khỏi xe buýt, cô nàng Yuki cố gắng tiếp tục những gì cô ấy đang nói, nhưng người bạn thân nhất của cô ấy đã lảng đi chỗ khác. Khi họ đi cạnh nhau đến trường, cô ấy bắt đầu nói về những gì cô ấy đã suy nghĩ trong vài phút qua.
"Điều đầu tiên mình cần làm hôm nay là nói chuyện với Phum. Mình đã không nói bất cứ điều gì với anh ấy sau buổi hẹn hò của chúng mình, nhưng anh ấy xứng đáng được biết rằng mình không quan tâm đến anh ấy hơn là bạn bè. Mình nên nói chuyện với anh ấy sớm hơn. Mình không muốn cho anh ấy hy vọng hão huyền vào một mối quan hệ và kết thúc như những gì đã xảy ra với Nop. Mình thực sự thích anh ấy như một người bạn và mình không muốn mất nó." Yuki xử lý những gì người bạn thân nhất của cô ấy đã nói và quyết định tiếp tục kiểm tra.
"Mình rất vui vì cậu đã quyết định điều này nhanh chóng, bởi vì, hãy tin mình, ép buộc bản thân ở bên người mà mình không thích chỉ là một sự lãng phí thời gian. Cho họ và cho chính mình. Tuy nhiên, hiện tại cậu đang độc thân và sẵn sàng hòa nhập, cậu nghĩ ai đó cần phải có những tiêu chuẩn nào để hẹn hò với cậu? Chỉ là trong trường hợp mình có thể giới thiệu cậu với một ứng cử viên nào đó."
"Mình không chắc liệu có những tiêu chuẩn cụ thể mà ai đó cần để có để trở thành một người phù hợp hay không." Mon dừng lời một giây, trước khi bắt đầu suy nghĩ thành tiếng. "Mình chỉ có thể giả định từ mẫu người lý tưởng mà mọi người đều có trong đầu và từ những gì cậu đã nói với mình. Mình đoán rằng một đối tượng tốt phải là người mà mình không chỉ cảm thấy thoải mái mà còn là người mà mình muốn ở bên mọi lúc. Đồng thời, đó cũng phải là một người khiến mình muốn ở bên cạnh mãi mãi ." Yuki hơi cười vì cô nói đúng. "Và mình không chắc liệu có điều gì khác mà mình có thể nói thêm không nhưng như cậu đã nói phải có liên kết và nó phải xứng đáng."
"Sau khi nói ra những điều này, cậu không có cảm giác như vậy với ai sao? Giống như nó có ý nghĩa rằng hai bạn là một cặp đôi tốt nhất dành cho nhau? Một sự liên kết vô hình." Yuki tiếp tục nói, nghĩ rằng mình có thể mở mang đầu óc cho bạn mình bằng một số manh mối mà cô ấy đã sử dụng.
"Với một chàng trai? Chưa bao giờ." Yuki thở dài, thầm nghĩ cô bạn thân khó nhận ra mình có gì trước mặt, trong khi cô cứ nói mãi. "Với Phum, có một chút đặc biệt, nhưng giữa chúng mình không tìm thấy liên kết đó. Vì vậy, mình đoán mình vẫn chưa tìm thấy bạn trai tương lai của mình."
"Không hẳn phải là con trai đâu..." Yuki chưa nói hết câu thì đã thấy Tee và Sam đi về phía họ. Cô mỉm cười, vì nhớ bạn gái và vì cô gái tóc nâu vừa cho cô một ý tưởng. "Có lẽ cậu cần mở mang đầu óc một chút. Cậu có thể tìm thấy tình yêu ở những nơi không ngờ tới."
Yuki bỏ mặc người bạn thân nhất của mình đang suy nghĩ về điều đó và chạy đến chỗ bạn gái của mình. Mặc dù họ đã chiến đấu, Tee đã không để cô ấy ngã và ôm lấy cô. Thay vì hôn lên môi cô ấy như thường lệ, cô ấy đợi Yuki nói điều gì trước, vì cô ấy sẽ làm điều đó vài giây sau.
"Thực xin lỗi, Tee. Mình không bao giờ nên nói bất cứ điều gì mà mình đã nói với cậu. Mình đã vội vàng trong khoảnh khắc và mất trí. Điều đó thật ngu ngốc và mình hối hận từng lời nói ra khỏi miệng mình. Xin vui lòng, tha thứ cho mình." cô ấy nói, khi đã tách mình ra khỏi cô gái tóc nâu một chút, nhưng tay vẫn ôm lấy cổ cô.
"Không sao đâu. Cả hai chúng ta đều nói những điều chúng ta hối tiếc. Mình cũng xin lỗi." cô ấy giữ đầu Yuki bằng cả hai tay và cuối cùng hôn lên môi cô ấy. Yuki đáp lại nụ hôn với cùng một niềm đam mê.
"Đôi khi họ có thể quá đáng, nhưng họ thực sự rất tuyệt khi ở bên nhau." Sam đã tận dụng cuộc trò chuyện giữa hai người để đi bộ cho đến khi cô ấy ở bên cạnh Mon, người đã bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình. Cô quay đầu lại khi cô gái tóc nâu nói.
"Cậu đúng. Họ là một cặp đôi thực sự dành cho nhau. Mình hy vọng mình cũng tìm được ai đó cho riêng mình." Sam cau mày, rồi nhướn mày.
"Cậu chưa tìm được ứng viên phù hợp?" Mon không chắc tại sao mình lại hỏi câu hỏi đó, nhưng dù sao thì cô cũng đã đưa ra câu hỏi thành thật nhất.
"Mình nghĩ là chưa." Sam gật đầu, với nụ cười cố gắng thoát ra khỏi môi. Cuối cùng thì Mon cũng mỉm cười và Sam sẽ bị lây nhiễm bởi cử chỉ đó. Họ cảm thấy hạnh phúc vào lúc đó, ngay cả khi họ không làm điều gì đặc biệt cả.
"Vậy tuần này cậu rảnh không? Mình đã thực hiện một số nghiên cứu và đã tìm thấy một quán cà phê rất đẹp, nơi cậu có thể lấy một cuốn sách và đọc trong khi làm bất cứ thứ gì khác cậu muốn. Mình nghĩ cậu và mình nên thử."
"Mình rất thích nó." Mon cười tươi hơn. "Nếu mình nhớ không nhầm thì cậu không có buổi họp câu lạc bộ vào thứ Tư, phải không?" sau đó đến lượt Sam cười thật tươi.
"Mình không. Vậy thì quyết định vậy nhé!" Mon gật đầu. "Tuyệt vời. Chúng ta hãy đi đến lớp học nào."
Mon nắm lấy tay Sam và họ đi cạnh nhau về phía tòa nhà, nói về các lớp học của họ trong ngày. Có thể cô ấy chưa liên kết với một chàng trai nào, nhưng Mon nghĩ rằng cô ấy đã tìm thấy một người bạn mà cô ấy đã liên kết là Sam.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro