Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 20 SÂN BÓNG

Một học kỳ mới bắt đầu mà không có quá nhiều thay đổi. Ngoại trừ Tee và Yuki, những người đã thực sự công khai mối quan hệ của họ, với việc Yuki biến thành cô bạn gái đeo bám người yêu nhất để bù đắp cho những tháng ngày xa cách làm trò trước đây, những người còn lại hầu như đều như cũ. Kate vẫn đang thực hiện các buổi casting, đồng thời tránh mặt các chàng trai và cô gái. Jim phải lòng mọi chàng trai mà cô ấy đi qua, đồng thời cố gắng tìm hiểu xem Kate đã làm gì để mọi người đều yêu cô ấy. Mon và Sam đã có những buổi hẹn hò thân thiện "theo cách nói của Sam, đó không phải là hẹn hò, chỉ là 'đi chơi'" hầu như diễn ra vào mỗi cuối tuần. Với lý do tìm chiếc xe lý tưởng của Sam, họ sẽ gặp nhau rất nhiều và cũng sẽ đi đâu đó khác, để tận dụng triệt để những ngày cuối tuần trước khi kỳ thi tiếp theo đến với họ.

Điều mà họ sẽ làm với tư cách là một nhóm, ngoài việc gặp nhau ăn trưa hàng ngày, là đi xem các trận đấu bóng rổ mà đội của trường đại học thi đấu với tư cách là chủ nhà. Bởi vì khả năng tham dự vòng loại trực tiếp là có thể, và Mon thực sự muốn theo sát họ, cô ấy sẽ đến sân bóng để tìm hiểu thêm về cách chơi, bởi vì, nếu thành thật mà nói, cô ấy không biết nó sẽ diễn ra như thế nào. Và, để không đi một mình, cô ấy đã rủ những cô gái còn lại đi cùng. Jim cũng hào hứng vì cô ấy có thể kiểm tra các cầu thủ kỹ hơn nên những người còn lại cũng phải chấp nhận và đi. Nó chỉ diễn ra hai tuần một lần. Vì vậy, mặc dù Tee đã nói rằng cô ấy không bao giờ muốn ở đó nữa, nhưng cô ấy vẫn phải chấp nhận. Đặc biệt là vì bạn gái của cô ấy đã yêu cầu cô ấy và nói rằng cô ấy sẽ thưởng cho cô ấy bằng cách nào đó. Vì vậy, rõ ràng cô ấy không thể nói không.

Nop cũng rất vui khi người bạn của anh đến gặp anh. Anh ấy đã cảm ơn Mon vì đã đến, mặc dù cô ấy đã nói rất rõ ràng lý do tại sao cô ấy làm điều đó, cũng để anh ấy sẽ không đưa ra những giả định sai lầm trong đầu. Dù đã cố gắng hết sức, nhưng thật khó để quên đi cảm xúc của mình dành cho người mà mình đã yêu từ rất lâu. Cư xử như một người bạn không quá khó, và cậu ấy đã làm rất tốt, thậm chí còn được Yuki khen ngợi. Tuy nhiên, những gì đi sâu vào bên trong lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Hạ gục cảm xúc của anh ấy thực sự rất khó đối với anh. Anh đã cố gắng không nghĩ về họ và không tiếp xúc quá nhiều với Mon. Nhưng, chỉ sau một tương tác nhỏ nhất, đống tro tàn mà anh ấy đã cố gắng phủ lên mặt đất sẽ nổi lửa. Và bây giờ cô ấy đang đến xem các trận đấu của anh, vì vậy anh ấy không thể tránh khỏi suy nghĩ rằng, ở đâu đó trong trái tim Mon, cô ấy đến vì anh. Tuy nhiên, anh ấy phải gặp Sam, người luôn ở đó với Mon và anh ấy không thích cô gái tóc nâu, điều đó khiến anh ấy phát điên.

Hôm đó, trận đấu quan trọng nhất của mùa giải diễn ra trên sân thi đấu. Nếu họ thắng và đội xếp trên họ trong giải đấu thua, họ sẽ tham dự vòng loại trực tiếp. Đó là một tình huống thực sự phức tạp, bởi vì họ không thể tự quyết định số phận của mình mà phải chờ đợi. Nhưng dù là 1 tia hy vọng nhỏ cũng đủ để họ hy vọng. Và họ có cả một sân đầy những người đến ủng hộ họ, vì vậy ít nhất họ phải thể hiện rằng họ muốn giành chiến thắng hơn bất cứ thứ gì trên đời.

"Anh ấy thế nào?" Jim vừa hỏi Kate vừa chỉ vào một anh chàng trên sân chơi.

"Đừng chỉ trỏ." cô đẩy cánh tay Jim xuống. "Tôi biết cậu đang nói về ai." cô nghĩ về chàng trai kia một giây trước khi nói. "Anh ấy có vẻ dễ thương. Tôi nghĩ anh ấy là người duy nhất tôi không thấy đang đuổi theo tôi."

"Vậy chắc anh ấy tốt lắm nhỉ?" cô hỏi, với sự hy vọng trên khuôn mặt.

"Có lẽ là vậy. Tôi sẽ hỏi thăm xung quanh và trở lại với cậu. Nhưng cậu chắc chắn nên nói chuyện với anh ấy trước." Jim đảo mắt. Cô biết bạn mình nói đúng.

"Được rồi, tôi sẽ cố gắng khi trận đấu kết thúc." Kate vui vẻ gật đầu.

"Mà này, tôi cũng bắt đầu cảm thấy cô đơn rồi. Tôi có nên tìm ai đó hẹn hò nữa không?" Kate đang hỏi to, nhưng cũng với chính mình.

"Cậu đã cặp kè với các chàng trai quanh năm nên cậu không cô đơn đến thế chứ." Kate gật đầu, biết mình nói đúng. "Nhưng có bốn người này ở đây thì có ai thấy cô đơn đâu. Chúng quá nhiều."

"Và một số không phải là một cặp. Tất nhiên rồi hé.."

Cả hai cùng cười và nhìn vào cặp đôi trước mặt. Bên phải họ, Tee và Yuki đang ngồi trên khán đài. Yuki có chiếc máy ảnh treo trên cổ, nhưng cô ấy không sử dụng nó quá nhiều. Khuôn mặt của cô ấy gần với Tee đến nỗi không khí gần như không thể lọt vào giữa họ. Họ cười đùa và hôn trộm nhau. Kate muốn hét lên rằng họ nên đi và tìm một nơi nào đó riêng tư, nhưng cô khá chắc chắn rằng họ sẽ không lắng nghe cô, vì vậy cô không muốn tốn quá nhiều công sức cho họ.

Ở bên trái của họ, hai thành viên khác của nhóm cũng ở đây. Mon đang cố gắng chú ý đến trận đấu, để có thể viết bài báo hay nhất và có cơ hội tham gia viết bài trong vòng loại trực tiếp. Nhưng hôm đó Mon tập trung vui đùa nhiều hơn, Sam khiến Mon không thể tập trung được. Cô ấy đã bắt đầu bằng việc nói chuyện đùa giỡn với Mon. Sau đó, khi Mon đổi chỗ ngồi, cô đã đến ngồi cạnh và cố gắng cù lét cô ấy, kết quả Mon đang chạy quanh khán đài và Sam đuổi theo sau. Họ đang cười như những đứa trẻ nhỏ, tràn đầy niềm vui.

Nop đã chú ý đến điều đó, người đã nhìn thấy họ khi anh ấy ở trong sân và sau một vài sai lầm khiến huấn luyện viên của anh ấy quyết định đưa anh ấy lên băng ghế dự bị, anh ấy vẫn đang nhìn họ. Anh biết Sam là bạn của Mon. Nhưng anh không tránh khỏi suy nghĩ rằng cách Mon cư xử và nói về cô ấy quá thân mật. Nó khác với cách cô ấy nói về Yuki hay những người bạn khác của cô. Anh ấy có thể tin rằng cô ấy là một người bạn đặc biệt, nhưng, trong sâu thẳm, sự ghen tị mà anh ấy cảm thấy gần giống với sự ghen tị mà anh ấy sẽ cảm thấy đối với một người đang cố gắng chiếm được trái tim của Mon theo một cách lãng mạn.

Anh ấy tập trung vào họ đến mức anh ấy không nhận ra cho đến khi điều đó xảy ra là đội của anh ấy đã thắng trò chơi và các đồng đội của anh ấy đang tập trung vào việc tìm hiểu xem họ có lọt vào vòng loại trực tiếp hay không. Toàn bộ sân im lặng, trong khi huấn luyện viên đang gọi một người đã đi xem trận đấu khác. Khi anh cúp điện thoại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.

"Chúng ta vào chung kết!" anh hét lên khiến mọi người ồ lên. Diễn giả bật nhạc qua loa và niềm vui lan rộng đến mọi người ở đó.

Nop mừng quá muốn đi ăn mừng cùng bạn bè nên đã đi tìm Mon.

"Mon, chúng ta vào rồi!" anh hét lên, chạy về phía cô.

"Đúng! Mình rất hạnh phúc cho cậu." anh định ôm cô nhưng cô ngăn lại. "Cậu toát mồ hôi. Mình sẽ không ôm cậu như thế này đâu." anh gật đầu, hơi đau, nhưng hiểu.

"Chúc mừng chiến thắng và vào vòng loại trực tiếp." Sam nói. Nop có thể hiểu rằng cô đang tỏ ra lịch sự, nhưng anh cũng cảm thấy sự thù địch mà anh dành cho cô.

"Cảm ơn." anh nói sắc bén quá làm Sam nuốt nước bọt.

Mon có thể cảm nhận được sự căng thẳng nên cô quyết định nói.

"Mình hy vọng mình có thể gặp cậu trong vòng loại trực tiếp. Mình chắc chắn rằng nó sẽ là một ngày cuối tuần vui vẻ."

"Cậu có thể đến ngay cả khi cậu không nhận được phân công nhiệm vụ. Tất cả sự cổ vũ và hỗ trợ sẽ cần thiết để có được chức vô địch." Mon biết ý anh là hợp lý, nhưng không dễ thế đâu.

"Mình không chắc liệu mình có tiền để đi nếu mình không được phân công đi viết tin tức. Vì vậy, hãy cầu nguyện mình sẽ nhận được nó. Mình và cả Yuki nữa".

"Cậu thật xuất sắc trong bài viết của mình. Mình chắc chắn họ sẽ chọn cậu." Mon nhìn Sam và mỉm cười. Cô ấy nghĩ rằng cô ấy thực sự tốt bụng. Cùng lúc đó, nhiều sự ghen tuông đến với Nop. "Và những bức ảnh của Yuki cũng rất tuyệt, vì vậy mình chắc chắn rằng các cậu sẽ được đi."

"Mình hy vọng cậu đúng." Sam quàng tay qua vai cô và ôm lấy cô.

Cử chỉ đó đã trở thành một điều gì đó tự nhiên đối với họ, điều mà họ đã làm rất nhiều trong thời gian gần đây, nhưng Mon cảm thấy điều đó không phù hợp khi có Nop trước mặt nên Mon đã nhanh chóng kết thúc cái ôm. Sam rất buồn vì cô ấy đã làm điều đó, không quá lâu có một người khác đến làm cô phân tâm.

"Trận đấu tuyệt vời, đội trưởng!" cô kêu lên với Kirk, người đang đi về phía họ.

"Cảm ơn." anh ấy giơ tay và Sam đập tay với anh ấy. "Đó là một năm điên rồ. Nhưng lọt vào vòng loại trực tiếp trong năm đầu tiên tôi làm đội trưởng thật là điên rồ. Cảm ơn các em đã đến ủng hộ chúng tôi." anh nhìn Sam rồi Mon nói. "Tôi hy vọng em viết một bài báo tuyệt vời về trận đấu này. Sam đã cho tôi xem một bài viết của em ở tờ báo và em viết rất tuyệt. Vì vậy, tôi chắc chắn rằng em sẽ có một bài báo xuất sắc."

Mon quay sang nhìn Sam, người đang nhìn quanh như thể chuyện vừa xảy ra không liên quan đến cô.

"Cậu đã làm gì?" cô hỏi, với một nụ cười cố gắng thoát ra khỏi miệng. Sam quay lại, một chút bối rối hiện rõ trên gương mặt cô.

"Mình đang đọc báo thì anh ấy đến. Anh ấy hỏi mình đang đọc gì và mình cho anh ấy xem. Không phải là mình muốn để cho anh ấy xem hay gì đó tương tự. Vừa mới đây thôi." cô cố giải thích, trong khi Mon đang mỉm cười với cô.

"Nhưng nó đã xảy ra."

Sam làm vẻ mặt giận dữ với Kirk và đá vào tay anh ta, trong khi Kirk đang cười nhạo cô. Mon không hiểu gì hết, nhưng thấy Sam vui thì cô cũng vui lây. Nop hơi lạc lõng ở chỗ đó.

"Vậy, chúng ta sẽ đi đâu có gần đây. Để ăn mừng chiến thắng. Có một quán cà phê mới trông rất đẹp và tôi đã muốn thử nó lâu rồi. Em có muốn đi cùng với chúng tôi không?" anh thấy Nop ở đó, và ngạc nhiên khi thấy anh. "Nop, mừng là cậu ở đây. Tôi cũng đang tìm cậu để nói với cậu." anh cố mỉm cười, nhưng vẻ mặt quái gở là điều duy nhất anh có thể làm. "Vậy cậu có đến không?"

"Nhưng, đó không phải là cuộc hẹn của đội bóng sao? Chúng tôi không phải là thành viên của đội bóng." Sam hỏi.

"Chúng tôi mời mọi người đến đây. Vì vậy, nó không phải chỉ có thành viên đội bóng. Đó là chuyện của trường. Chúng tôi đã không tham dự vòng loại trực tiếp đã lâu, vì vậy đó là điều chúng tôi muốn ăn mừng."

Sam nhìn Mon, người gật đầu với một nụ cười. Anh đã thuyết phục được cô. Cô gái tóc nâu thở dài.

"Được rồi. Chúng ta sẽ đi. Tôi sẽ nói với các cô gái."

Kirk mỉm cười và đến ôm Sam. Cô không muốn ôm anh, người ướt đẫm mồ hôi và cuối cùng đã chạy để tránh xa anh. Mon nhìn họ với một nụ cười, trong khi Nop đang nhìn cô ấy. Anh biết mình không có việc gì khác để làm ở đây.

"Vậy mình đi thay đồ. Hẹn gặp cậu lát nữa?" Mon gật đầu chào anh.

"Mon, cậu làm gì vậy?" Yuki gọi cô từ đằng sau và Mon quay sang nói với cô.

Trái tim của Nop tan vỡ thêm một chút nữa. Nhưng đó cũng là một thời điểm quan trọng đối với anh ấy. Anh nhận ra rằng tâm trí của Mon sẽ không bao giờ thay đổi đối với anh. Một số người khác quan trọng đối với cô hơn anh. Vì vậy, anh ấy phải thu gom tất cả sức mạnh có thể có và bắt đầu xây dựng lại bản thân. Anh cần phải làm như vậy hoặc anh sẽ không bao giờ hồi phục sau chuyện này. Anh quay đi vào phòng thay đồ và không bao giờ nhìn lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro