Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hình xăm


Summary : Au hiện đại, Xavier : thợ xăm mình.

- Fredrinn : khách hàng.

Tác giả : shiroyasha4717

____________

Không khí nặng mùi mực dăng dẳng cùng những làn khói nhàn nhạt tràn ngập bên trong tiệm xăm thiếu ánh sáng.

Người nghệ sĩ ( cũng là người chủ ) ngồi khom lưng trên bàn, dường như đang mải mê với tác phẩm của mình. Căn phòng xung quanh được trang trí bằng những bức hình nghệ thuật, cả những bức đã hoàn thiện và những bản đang trong quá trình thực hiện, nằm rải rác tùm lum.

Nghệ sĩ cho biết, Xavier, một người đàn ông cao và mảnh khảnh, mặc chiếc quần jean tối màu rách ôm sát chân kết hợp chiếc áo cổ lọ màu đen với tay áo xắn lên, để lộ tấm thảm thêu phức tạp trang trí toàn bộ cánh tay săn chắc. Mái tóc xoăn màu xanh lam xõa xuống lộn xộn quanh khuôn mặt, và đôi sapphire vẫn đang dán chặt vào bức phác họa. Điếu thuốc lá đung đưa trên môi thỉnh thoảng nhả ra một vệt khói mỏng vô không khí.

Trong sự im lặng, bạn có thể nghe thấy âm thanh của bản nhạc jazz trầm phát ra từ chiếc radio nhỏ đặt trên kệ gần đó, hòa quyện với những nét bút chì nhịp nhàng của Xavier.

Đột nhiên, cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, phá vỡ sự im lặng thanh bình.

Một người đàn ông cao lớn đẹp trai, (Aamon) bước vào. Toàn bộ sự hiện diện của hắn thu hút sự chú ý khi di chuyển một cách tự tin, ánh mắt nhìn quanh cửa hàng quan sát mớ hỗn loạn nghệ thuật xung quanh và hình ảnh Xavier đang siêng năng phác họa.

''Cậu vẫn đang làm việc à? Tôi tưởng bây giờ đã đóng cửa rồi chứ” Aamon nhận xét với giọng thích thú. Xavier đảo mắt lên một giây xong nhanh chóng quay lại cuốn sổ tay của mình.

''Tôi đang đợi khách. Chỉ là một cuộc tư vấn để xem liệu người ta có đặt lịch hẹn hay không thôi. Tôi sẽ đóng cửa ngay”.

Xavier trả lời, giọng mang theo chút mệt mỏi.

Aamon thờ ơ ngồi xuống bên cạnh anh, và không cần hỏi, hắn với lấy bao thuốc vứt gần đó rút một điếu ra nghiêng người lại gần Xavier châm lửa từ đầu đèn đã cháy sẵn của người đàn ông bận bịu. Làn khói xám bốc lên giữa họ, Aamon tựa lưng vào ghế hai mắt nhắm lại hít một hơi thật sâu trước khi phà ra một đám khói nhỏ.

Xavier thở dài, lau những giọt mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay mảnh dẻ, mỗi ngón đều có hình xăm độc đáo của riêng mình.

''Cậu có muốn tham gia cùng chúng tôi tại câu lạc bộ đó vào tối nay không?'' Anh nghe thấy Aamon hỏi.

Xavier mệt mỏi lắc đầu ''Không, tôi mệt lắm. Tôi đã ở đây từ tám giờ sáng tới giờ rồi, dự định sẽ về ngủ sớm”.

Ánh sáng nhấp nháy tạo ra những cái bóng nhảy múa trên khuôn mặt họ khi hai người ngồi trong cửa hàng yên tĩnh, cuộc trò chuyện chậm rãi chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác theo nhịp độ riêng.

“Bức tranh tiềm năng mới trông thế nào?” Cuối cùng Aamon hỏi, sự tò mò của hắn bị khơi dậy khi nhắc đến khách hàng sắp tới.

''Tôi không biết, nhưng tôi đã chắc chắn rằng đó không phải là một tên khốn phân biệt chủng tộc khác muốn có một biểu tượng nào đó mà hắn sẽ hối tiếc trong năm tới, mà cậu hỏi để làm gì ?''.

Xavier trả lời với một chút mỉa mai khiến Aamon cười khúc khích đáp lại.

''Đó là lỗi của cậu khi chấp nhận những điều đó ngay từ đầu, phải không?'' Chàng trai tóc xám cũng không vừa trả lời.

Xavier rút điếu thuốc khỏi môi, nhanh chóng dập tắt khi nhận ra nó đã cháy hết. ''Tiền là tiền. Tôi không quan tâm liệu họ có hối hận hay không, tôi chỉ mệt mỏi khi họ quay lại đây vì đã hối hận thôi. Công việc của tôi là vừa đủ để kiếm sống còn phần còn lại là do họ” Anh giải thích một cách thực tế.

''Ôi, thật vô tâm....'' Aamon nhếch mép, nhưng lời nói đó không thực sự mang theo chút ác ý nào.

Bỗng nhiên tiếng mở cửa lần nữa vang lên thu hút sự chú ý của cả hai. Từ bên ngoài, một người đàn ông cao lớn bước vào cửa hàng, mái tóc màu xám được vuốt ngược ra sau và hai bên cạo trọc. Khuôn mặt của gã được điêu khắc rất đẹp, tô điểm bằng đôi mắt màu tím sáng. Gã mặc quần đen, áo sơ mi trắng cài cúc lỏng lẻo để lộ cơ ngực săn chắc và chiếc áo khoác đen tình cờ vắt qua vai, đung đưa phía sau khi bước vào.

''Một trong hai cậu có phải là Xavier không? Chỉ cần chắc chắn rằng tôi đến đúng nơi thôi” Người đàn ông nói, giọng tự tin pha chút hài hước.

"Đúng vậy, là tôi đây, anh là Fredrinn à ?" Xavier xác nhận, đứng dậy khỏi ghế và đưa tay ra bắt tay người mới đến.

Aamon tận dụng cơ hội đó dập điếu thuốc, vỗ nhẹ vào vai Xavier khi đi ngang qua anh ''Được rồi cậu cứ làm việc đi. Hãy gọi cho tôi nếu cậu thay đổi ý định về tối nay, tôi sẽ tới đón cậu”.

Xavier gật đầu, mặc dù anh biết tối nay anh sẽ không có cơ hội đến câu lạc bộ nào cả. Ngay cả việc nhận cuộc hẹn vào phút cuối ngày cũng đủ khiến anh kiệt sức, nhưng vị khách này có vẻ khá giàu...

“Mời ngồi” Xavier đưa tay dẫn Fredrinn về phía những chiếc ghế đặt gần bàn làm việc.

Người đàn ông cởi áo khoác đen đang khoác trên vai ra khéo léo đặt lên lưng ghế, ngồi thoải mái bắt chéo chân ''Chỗ này trông nhỏ xíu xinh thật, rất ấm cúng” Gã nhận xét, tận hưởng bầu không khí của tiệm xăm.

Xavier làm theo, ngồi xuống và nhanh chóng dọn dẹp những bản phác thảo rải rác trên bàn của mình. Lẽ ra anh nên làm điều đó sớm hơn, bản thân không muốn tỏ ra thiếu chuyên nghiệp. Tuy nhiên, có điều gì đó ở người đàn ông trước mặt đã cho thấy rằng gã không đặc biệt quan tâm đến hình thức.

''Cảm ơn anh, tôi đánh giá cao lời khen đó. Vậy bây giờ, về hình xăm tiềm năng ấy...Chính xác thì anh muốn thế nào? Đã có ý tưởng về thiết kế cụ thể chưa?” Xavier hỏi, giọng điệu của anh bây giờ vừa chuyên nghiệp vừa chu đáo.

Fredrinn vuốt cằm trầm ngâm, tiếng râu ria của gã kêu xào xạc nhẹ khi chạm vào ''Tôi đang nghĩ đến việc bắt đầu với một chiếc tay áo, sau đó chuyển sang nhiều món đồ hơn nếu tôi thích nó. Về thiết kế thì không, tôi không có ý tưởng gì đặc biệt cả. Tôi đã nghĩ đến việc để cậu tùy ý quyết định, hầu hết các nghệ sĩ đều thích làm thie cách của họ chứ không phải sao chép những thứ mà người khác đã làm đâu nhỉ ?” Gã nói với một cái nháy mắt kèm theo nụ cười nhẹ khiến Xavier thấy mình sẵn sàng quay lại .

''Cũng đúng, một chiếc tay áo nghe có vẻ hay, tôi tin nó sẽ vừa vặn với anh. Xin lỗi vì đã hỏi, nhưng anh làm gì để kiếm sống? Tôi không muốn xăm cho anh một hình xăm có thể khiến anh gặp rắc rối trong công việc''.

Xavier kiên nhẫn giải thích thêm. Anh không thường xuyên đi xa đến vậy, nhưng người đàn ông này có vẻ thành thật nên Xavier quyết định chơi đẹp.

Fredrinn im lặng một lúc lâu, nụ cười không thay đổi trước khi trả lời: ''Tôi làm công việc kinh doanh của gia đình. Vì vậy cậu đừng lo lắng, không vấn đề gì đâu”.

Đề cập đến công việc kinh doanh của gia đình khiến Xavier dừng lại trong giây lát vì tò mò, nhưng anh quyết định không đào sâu thêm. Thay vào đó, anh lục lọi chồng bản phác thảo trên bàn, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông hấp dẫn đối diện.

Cuối cùng, Xavier đã tìm thấy thiết kế cụ thể mà anh đang nghĩ đến, cẩn thận chuyển nó cho Fredrinn. Bản phác thảo miêu tả một mẫu được tạo ra đặc biệt cho tay áo, có cả những đường thẳng lắc lư đan xen nhau, gợi lên thẩm mỹ sắc nét và thô sơ khi chúng quấn quanh một cánh tay tưởng tượng.

“Anh thấy sao?” Xavier hỏi, giọng đầy mong đợi nhưng cũng đủ cảnh giác để chuẩn bị cho bất kỳ lời chỉ trích gay gắt nào.

Fredrinn nhặt tờ giấy lên, giơ ngay trước mắt. Con ngươi tím xem xét kỹ lưỡng bản phác thảo từ trên xuống dưới, dán chặt vào những chi tiết phức tạp. Căn phòng chìm vào im lặng vài giây, sau đó gã lịch sự chuyển nó lại cho Xavier.

''Thật ra thì tôi khá thích cái này. Đó có phải là một trong những thiết kế của cậu không?” Fredrinn hỏi, sự tò mò của gã hiện rõ.

Xavier mỉm cười gật đầu, đôi mắt sáng ngời vẻ thành đạt ''Phải. Rất vui vì anh thích nó” Chủ tiệm trả lời, tay lấy ra một điếu thuốc mới đưa lên môi và châm lửa bằng que diêm.

''Những cái trên tay cậu thì sao, mấy cái đó cũng là thiết kế của cậu à?''.

Đôi mắt của Xavier nhắm lại trong giây lát xong gật đầu với một nụ cười ''Đúng vậy''.

“Cậu có phiền nếu tôi xem xét chúng kỹ hơn không?” Fredrinn hỏi làm Xavier phải kiềm chế để không cau mày. Đó là một yêu cầu kỳ lạ vì cánh tay của anh đã được trưng bày sẵn ngoài cái bảng tên tiệm. Tuy nhiên, anh lý luận rằng Fredrinn có lẽ muốn kiểm tra chi tiết hơn, để đánh giá cao công việc của dây chuyền và cách tất cả kết hợp.

“Tất nhiên, tôi không bận tâm đâu” Xavier cuối cùng vẫn lịch sự đồng ý, đưa tay về phía Fredrinn trong khi tay kia giữ điếu thuốc. Anh quan sát người đàn ông đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc, và căn phòng dường như thay đổi với sự căng thẳng không nói nên lời khi sự hiện diện của Fredrinn đến gần hơn.

Xavier cảm nhận được sự đụng chạm của Fredrinn trên cánh tay mình, đôi bàn tay thô ráp gần như vuốt ve làn da anh khi khám phá từng centimet bằng ánh mắt tỉ mỉ. Chuyển sang cánh tay bên kia, những ngón tay của Fredrinn sượt từ vai này sang vai khác, nhưng vẫn không ngừng tiếp xúc một lần.

Cơn rùng mình chạy dọc lên sống lưng Xavier, anh cố kìm nén nó, chuyển điếu thuốc từ tay trái sang tay phải khi người đàn ông kiểm tra những hình xăm trên cánh tay còn lại.

''Những thứ này thật tuyệt vời. Tôi đã nghe rất nhiều về cậu, nhưng chúng vẫn vượt quá sự mong đợi của tôi trong thời gian dài...”.

Lời khen của Fredrinn lần nữa khiến Xavier mỉm cười, anh thở ra làn khói, đảm bảo nó tránh xa người đàn ông trước mặt.

''Anh tốt bụng quá. Tôi thật sự-''.

Hơi thở của Xavier nghẹn lại, toàn thân run lên vì cảm thấy những ngón tay của Fredrinn nhẹ nhàng luồn vào trong áo cổ lọ, vuốt ve một bên cổ anh bằng những chuyển động mượt mà có chủ ý. Ánh mắt anh từ từ hướng về phía gã, chạm mắt Fredrinn trong cảm giác như một sự thách thức thầm lặng.

Không gian yên ắng bao trùm xung quanh, miệng Xavier vẫn hơi há hốc, suy nghĩ của anh dồn dập. Nụ cười nhếch mép và nhướng mày của Fredrinn dường như đang chờ đợi một phản ứng, một phản ứng trước hành động khá thân mật đột ngột. Tuy nhiên, Xavier không phải kiểu người né tránh thử thách, và nếu anh phải thừa nhận điều đó, thì không thể phủ nhận rằng người đàn ông đứng trước mặt anh có sức hấp dẫn-....quyến rũ đến mức không thể kiềm chế.

“Tôi còn nhiều hình xăm hơn trên người...” Xavier cuối cùng cũng thốt lên được, giọng anh thì thầm trầm quyến rũ. Cố tình nuốt và liếm môi một cách chậm rãi, khiến chúng lấp lánh ẩm ướt.

''Anh có muốn xem qua không?''.

Khóe môi Fredrinn cong lên thành một nụ cười rộng hơn, đôi mắt gã tràn ngập vẻ mong đợi.

“Rất muốn” Gã trả lời, chất giọng khàn khàn thiếu thốn giống hệt giọng của chủ tiệm xăm.

Xavier duyên dáng rời khỏi chỗ ngồi, ánh mắt tập trung vào Fredrinn khi anh từ từ quỳ xuống. Nhanh chóng bắt tay vào việc, hướng tới chiếc khóa của người đàn ông và tháo thắt lưng một cách khéo léo. Fredrinn thấy vậy huýt sáo nhỏ, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.

''Cậu không lãng phí thời gian nữa à?'' Gã châm chọc với giọng điệu thích thú, trong khi Xavier tự tin kéo quần đen xuống, lòng bàn tay xoa lên con cặc vẫn còn được che bởi quần lót của Fredrinn.

''Anh đã muốn điều này ngay từ khi bước vào, phải không?''.

Xavier trả lời với nụ cười ranh mãnh, những ngón tay khéo léo gỡ vật cương cứng của Fredrinn ra khỏi quần đùi ''Tôi chỉ trao cho anh những gì anh muốn thôi'' Duy trì giao tiếp bằng mắt, Xavier tinh nghịch mở miệng, cố tình gõ nhẹ đầu dò vào lưỡi mình.

Bàn tay Fredrinn luồn vào tóc xanh vuốt nó ra khỏi mặt. Xavier hừ nhẹ một tiếng, quyết định chơi đẹp, nên anh cho phép con cặc của Fredrinn trượt vào miệng mình.

Kích thước của nó khiến anh không thể bao trọn hết nhưng Xavier vẫn đón nhận một cách tự tin. Với chuyên môn thực hành, anh đã làm hài lòng Fredrinn, khám phá từng inch bằng lưỡi và bù đắp những gì anh không thể với tới bằng tay. Tiếng rên rỉ sung sướng của Fredrinn chỉ càng làm tăng thêm sự hưng phấn của anh, và anh thấy mình đang kín đáo đặt vật cương cứng ngày càng lớn lên trên quần.

“Đủ rồi...” Fredrinn thở hắt ra, tay siết chặt tóc Xavier rút dương vật khỏi miệng ''Tôi không phải là kẻ thích tận hưởng niềm vui một mình....'' Gã tuyên bố, môi cong lên thành đường cong hoàn hảo. Kéo tay Xavier, dẫn anh quay lại bàn làm việc.

Xavier sẵn sàng cúi xuống bàn, đưa tay ra phía trước để có chỗ bám trụ vững. Sự mong đợi của anh chỉ tăng lên khi anh cảm nhận được bàn tay thô ráp lướt từ thắt lưng lên đến cổ, khiến anh rùng mình vì phấn khích chạy dọc sống lưng.

Fredrinn nhanh chóng cởi phần còn lại của chiếc áo sơ mi, ném nó sang cái ghế gần đó, chuyển sự chú ý vào việc cởi quần áo của Xavier. Với sự giúp đỡ của người đàn ông ngon miệng, Fredrinn vén chiếc áo cao cổ màu đen ra khỏi cơ thể mảnh khảnh nhưng săn chắc ấy, để lộ làn da trắng sữa được tô điểm bằng những hình xăm đối xứng trang nhã. Từ xương đòn đến hông, những họa tiết phức tạp thu hút ánh nhìn của Fredrinn như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa.

Không thể cưỡng lại, những ngón tay của gã vươn ra, lần theo đường xăm từ đầu đến cuối. Hơi thở của Xavier nghẹn lại trước cảm giác đó, làn da anh ngứa ran dưới cái chạm nhẹ nhàng của Fredrinn.

''...Đang tận hưởng khung cảnh sao?'' Anh cất giọng phá vỡ sự im lặng, và Fredrinn ngẩng đầu lên để bắt gặp đôi mắt xanh biếc.

''Ồ vâng, rất nhiều...'' Gã thành thật thừa nhận, bị cuốn hút bởi bữa tiệc thị giác ngay trước mắt. Xong vãn không quên móc cả hai ngón tay cái vào trong quần jean của Xavier, kéo chúng xuống cùng với quần lót, hai mảnh quần áo đều quấn quanh mắt cá chân anh.

Xavier cẩn thận bước ra khỏi chúng rồi nghiêng người về phía trước một lần nữa, dang rộng chân hơn và cong lưng lên. Anh nhắm đến một tư thế khiêu khích lôi cuốn, xét theo cảm giác Fredrinn ấn con cặc cương cứng của mình vào khe hở giữa mông anh, có vẻ như màn trình diễn đã thực sự mang lại hiệu quả kỳ diệu. Âm thanh của tiếng nhựa xào xạc đã thu hút sự chú ý của Xavier, khiến anh phải liếc nhìn qua vai, rồi anh thấy Fredrinn đang dùng răng xé toạc chiếc bao cao su trước khi đeo nó vào một cách thành thạo. Nụ cười hiểu biết nở trên môi Xavier, biết rõ rằng anh đã đúng về việc người đàn ông này muốn đụ anh ngay từ đầu.

Fredrinn mở chiếc bao cao su thứ hai, trượt nó qua hai ngón tay mình. Hơi thở của Xavier nghẹn lại bởi sự đụng chạm mát lạnh trên cái lỗ chặt chẽ. Những ngón tay bên trong điêu luyện trêu đùa, khám phá, nhanh chóng tìm đúng chỗ khiến Xavier rên lên sung sướng. Người đàn ông này biết chính xác những gì gã đang làm.

''Cậu thường xuyên làm việc này phải không?'' Một giọng nói thì thầm bên tai Xavier, từ khóe mắt anh có thể thấy cặp mắt tím đang nhìn chằm chằm vào mình. Anh gật đầu khi cong lưng hơn nữa, được thưởng thêm vài cú đẩy có chủ ý của những ngón tay, truyền những làn sóng khoái cảm khắp cơ thể khiến anh cảm thấy lâng lâng.

''Cậu đụ tất cả khách hàng của mình hay...tôi nên coi mình là người đặc biệt?'' Fredrinn đặt câu hỏi đầy khiêu khích, chiếc lưỡi ấm áp của gã lướt dọc từ xương đòn đến cằm. Xavier chế giễu, nhưng trước khi anh có thể phủ nhận lời cáo buộc, những ngón tay đã đột nhiên rút ra, thay vào đó đầu cặc của Fredrinn ấn vào.

“Ch-chậm đã....” Xavier rên rỉ khi người đàn ông đẩy vào, cảm nhận được cảm giác bỏng rát chậm rãi, gần như căng ra vì bị lấp đầy.

''Tại sao? Tôi nghĩ cậu đã quen với nó rồi mà” Fredrinn cười khúc khích đáp lại, tiếp tục đẩy sâu hơn cho đến khi gã hoàn toàn ở bên trong.

Tiếng rên rỉ của Xavier khiến Fredrinn khá ngạc nhiên, gã mù quáng đưa tay vào giữa hai chân phía trước nhằm xác nhận sự nghi ngờ.

''Cậu bắn ngay từ khi tôi vừa mới đưa vào huh? Đúng là một con đĩ''.

Lời nhận xét dường như chỉ càng khuấy động sự hưng phấn của Xavier, con cặc của anh nhanh chóng ngỏng lên lần nữa mặc dù chỉ mới đạt cực khoái vài giây trước.

Fredrinn không lãng phí thời gian để bắt kịp tốc độ, đôi tay nắm chặt hông Xavier với sức mạnh để lại những dấu vết đỏ tươi trên da anh. Căn phòng tràn ngập âm thanh nhịp nhàng của cơ thể va chạm nhau, chỉ bị phá vỡ bởi hơi thở rời rạc của họ.

Xavier thầm cảm kích cái ôm chặt của gã, nếu không anh sợ mình sẽ ngã gục ngay tại chỗ. Anh vốn đã mệt mỏi, và việc quan hệ tình dục trong tư thế đứng như vầy chỉ làm tăng thêm căng thẳng cho cơ thể đau nhức của anh thôi. Tuy nhiên, mọi suy nghĩ đều tan biến đi khi Fredrinn cúi xuống, áp ngực vào lưng. Lưỡi lướt dọc theo cổ anh liếm láp, hàm răng để lại những dấu vết rõ rệt mà sau đó gã xoa dịu bằng cách dùng môi mút chúng.

Tiếng rên rỉ của Xavier tràn ngập cửa tiệm, nếu hôm nay tâm trạng của anh khác, anh có thể sẽ cảm thấy xấu hổ vì những âm thanh do chính mình tạo ra. Nhưng tại thời điểm này, anh đã quá choáng ngợp vì khoái cảm nên không còn quan tâm nữa, anh đầu hàng trước tiến độ của Fredrinn, đối đầu trực diện với lực đẩy của gã bằng cách ấn hông về sau để xác nhập. Với mỗi cú đẩy, con cặc của Fredrinn sẽ nhét vào trong đầy đến mức không thể tin được, đảm bảo sẽ nghiền nát điểm ngọt ngào của anh sau mỗi cú đẩy.

Xavier có thể cảm nhận được cơn cực khoái thứ hai của mình đang nhanh chóng đến gần, và anh quay đầu lại, khóa mắt vào đôi mắt khép hờ của Fredrinn. Quan điểm của anh được thể hiện rõ ràng như pha lê mà không cần lời nói, và môi họ gặp nhau trong một nụ hôn nồng nàn rực lửa, răng cọ sát nhiều hơn lưỡi nhưng cả hai đều không quan tâm.

Khi lực đẩy của Fredrinn đạt tốc độ nhanh như pít-tông, cả hai đều đạt đến đỉnh điểm với một tiếng rên rỉ chung. Họ cố gắng lấy lại hơi thở, mắt nhắm nghiền và trán áp vào nhau từ từ bình tĩnh lại. Xavier lập tức khuỵu xuống ngay khi Fredrinn thả eo anh ra.

Fredrinn đứng phía trên anh, ngực gã phập phồng theo nhịp thở nhanh, ánh mắt dán chặt vào chiếc bao cao su đã qua sử dụng thò ra khỏi lỗ co giật của Xavier. Gã cúi xuống kẹp nó vào giữa hai đốt ngón tay, gỡ ra với một âm thanh ướt át rồi vứt vào thùng rác gần đó.

“Đằng ấy ổn chứ?” Fredrinn bật cười, vòng một tay quanh eo Xavier và một tay khác dưới cánh tay anh, đỡ chủ tiệm ngồi lên ghế.

"Để tôi giúp cậu" Gã đề nghị, ngay sau khi cài lại quần của mình, liền kiên nhẫn thu dọn quần áo đã cởi ra của Xavier, giúp anh mặc lại.

''...Cảm ơn'' Xavier thở dài, đầu lắc lắc để tỉnh táo sau những chuyện vừa xảy ra. Fredrinn chậm rãi mặc lại áo sơ mi, cởi một phần cúc, giống như trước đây.

''Cậu đã thành công thuyết phục tôi về hình xăm rồi đấy...'' Gã nhếch mép ''Cơ mà chúng ta không có cơ hội để thảo luận thêm về vấn đề đó, bởi cậu đã kiệt sức rồi. Vì vậy, tạm dừng ở đây nhé?”.

Xavier gật đầu với một tiếng thở dài khác, ngón tay hơi run cố làm phẳng những nếp nhăn trên quần áo. Xong đột nhiên, anh cảm nhận được một bàn tay áp vào má mình, mắt nhanh ngước lên nhìn nụ cười dịu dàng của Fredrinn.

“Cậu thật tốt với tôi...” Fredrinn nhận xét, giọng trầm, gần như thì thầm. ''Con đĩ nhỏ hoàn hảo. Có lẽ chúng ta nên làm điều này một lần nữa” Tiếng cười khúc khích vui tươi của gã tràn ngập không khí, nhưng Xavier chỉ nhìn lại với vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác.

Có vẻ như ngoài tình dục, những lời nói tục tĩu không có tác dụng mấy với anh, vì vậy Fredrinn đành thả anh ra, lùi lại và giơ tay lên tỏ ý đầu hàng. ''Được rồi được rồi, tôi sẽ đi ngay. Nhưng, ừ...tôi có thể xin số điện thoại của cậu không?''.

Bây giờ đến lượt Xavier cười, một tiếng khì chế giễu thoát khỏi môi khi anh đứng dậy, đẩy Fredrinn ra khỏi cửa. ''Nếu anh ngoan ngoãn, tôi sẽ cân nhắc việc đưa nó cho anh vào lần tới. Giờ thì mau đi đi, lưng và hông của tôi sắp gãy rồi”.

Fredrinn bĩu môi đứng nhìn cánh cửa đóng lại, nhưng Xavier chỉ biết cười thầm một mình khi anh thay đổi biển hiệu của cửa hàng từ mở sang đóng. Trước khi đi về căn hộ nhỏ trên tầng hai của cửa hàng cạnh cầu thang phía sau. Tất cả những gì anh có thể làm là tự hỏi không biết bao lâu nữa Fredrinn mới nhớ ra rằng họ đã có số điện thoại của nhau nhờ cuộc hẹn hôm nay.

Nhưng vì điện thoại của anh rung lên khoảng bảy phút sau, anh đúc kết rằng người đàn ông này thông minh hơn anh nghĩ ban đầu một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro