Cưỡng Bức
Tác giả : @shiroyasha4717
•
Xavier thở dài mệt mỏi, cuối cùng anh cũng bước vào phòng ngủ, cơ thể đã quá nặng nề vì chuyến đi cực khổ trong ngày.
Thở phào nhẹ nhõm, anh cẩn thận cởi chiếc áo choàng trắng đặc trưng ra, dành thời gian gấp gọn gàng rồi để sang một bên.
Ngày hôm nay đặc biệt dài, nhưng anh thấy biết ơn vì dường như họ đã tránh được bất kỳ kẻ truy đuổi tiềm năng nào. Như mọi khi, trước khi nghỉ qua đêm tại một quán trọ khiêm tốn ở khu vực hẻo lánh của thị trấn, anh đảm bảo kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh xem có dấu hiệu nguy hiểm nào không.
Được đảm bảo về sự an toàn của họ và trong sự im lặng, Xavier đoán rằng những người bạn tuổi teen của anh đã ngủ say sưa ở phòng bên cạnh, cơ hội hiếm có để anh nghỉ sớm một lần. Anh tháo giày mà không buồn cởi quần áo thêm khi leo lên chiếc giường đơn giản thoải mái, đắp tấm ga trắng sạch sẽ trên đó.
Đêm yên tĩnh lạ thường, không có cả những âm thanh mơ hồ nhất của loài chim và côn trùng sống về đêm bên ngoài khung cửa sổ. Dường như thời gian đã dừng lại để mang đến cho anh sự thanh tịnh cần thiết để ngủ ngon. Với lòng biết ơn, Xavier nhắm tịt mắt, để không gian yên tĩnh ấy ôm lấy anh và ru anh vào giấc ngủ.
Nhưng rồi, trong sự tĩnh lặng, anh nghe thấy một tiếng click, rồi tiếng thứ hai, tiếp theo là tiếng xào xạc gần đó. Ban đầu, anh chỉ coi chúng là những tiếng động điển hình của tụi nhỏ đang ngủ phòng bên, hoặc có lẽ là của những người hàng xóm ồn ào gần đó. Tuy nhiên, không có lời giải thích nào cho việc sức nặng bất ngờ đè lên hông anh và vòng ôm siết chặt quanh cổ khiến anh tỉnh giấc.
Chớp mắt thật nhanh để điều chỉnh tầm nhìn trong bóng tối bao trùm căn phòng, Xavier nhận thấy bóng dáng đầy đe dọa của một người đàn ông ngồi trên người mình, kiên quyết đè anh xuống. Ánh trăng mờ nhạt để lộ một vật lấp lánh trong tay hắn đưa nó xuống cổ Xavier, ngay dưới cằm anh. Là một con dao găm sắc bên, lưỡi của nó dư sức cắt đứt cổ anh chỉ với một cử động nhỏ.
Tim Xavier đập thình thịch trong lồng ngực, hơi thở thất thường khi anh cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể trong tình huống này. Anh cố gắng nói, nhưng bàn tay của kẻ đột nhập nhanh chóng chuyển từ cổ sang kẹp chặt miệng anh, bịt kín bất kỳ tiếng kêu phản đối tiềm tàng nào.
''Một chữ thôi, tay tôi sẽ trượt đó..'' Người đàn ông cảnh báo, giọng trầm và khàn, mũi dao găm vạch một đường nông trên làn da trắng trẻo của Xavier, rút ra giọt máu đỏ bé ti. Bất chấp cơn đau rát, Xavier vẫn cố gắng nuốt chửng tất cả chỉ để bảo toàn mạng sống.
''Anh đã dần bất cẩn phải không?'' Người đàn ông chế nhạo ''Tôi đã theo dõi anh trong nhiều tuần, nhảy từ thành phố này sang thành phố khác, thị trấn này sang thị trấn khác.. Đang chạy trốn ai đó, hm? Không phải là tôi quan tâm đâu, điều khiến tôi tò mò là một Yêu tinh nhỏ bé giống như anh, sao lại tách khỏi khu rừng của mình trong Đế chế, dễ bị tổn thương và cô đơn. Chà, không hoàn toàn đơn độc, anh có ba đứa nhóc đi cùng, phải không? Vậy thì tôi cũng có thể giúp đảm bảo rằng anh giữ im lặng, chúng ta không muốn họ thức dậy vào lúc này đâu nhỉ?''.
Đôi môi ngày càng khô của Xavier run lên khi anh quan sát bóng người đàn ông nắm lấy tấm vải trắng, xé toạc mảnh dài một cách dễ dàng. Trong chớp mắt tấm vải được dùng để bịt miệng anh, ngăn chặn mọi âm thanh Xavier có thể cất ra. Nút thắt thô ráp phía sau đầu bị bó chặt, lớp vải ép vào làn da nhợt nhạt của anh một cách khó chịu.
"Tốt hơn nhiều rồi đó..." Người đàn ông nhận xét, ngưỡng mộ thành quả của mình khi đặt con dao găm bên cạnh trên giường. ''Tôi phải thừa nhận, tôi rất muốn nghe giọng nói của anh, nhưng tôi không muốn ba đứa nhóc kia xông vào đây khi tôi đang làm tình với anh, hiểu chứ ?''.
!!!!!?.
Vậy ra đó là ý định của tên này.... Xavier nhận ra khi anh trừng mắt nhìn hình dạng gần như không thể thấy của hai con mắt đang dán chặt vào mình. Ánh mắt anh hướng xa hơn về phía chiếc áo choàng trắng gấp lại vẫn đặt bên cạnh. Nếu muốn có cơ hội chống trả thì anh sẽ rất cần nó, không có cách nào truyền tải phép thuật nếu không có áo choàng. Thật không may, người đàn ông dường như đã nắm bắt được ý định ấy, hắn liếc nhìn tấm vải sau vai trước khi quay lại phía trước.
"Đừng có nghĩ đến chuyện đó" Hắn cảnh báo, giọng trầm đều đều ''Tôi sẽ không ngần ngại đánh gãy mắt cá chân của anh đâu''.
Đôi mắt Xavier mở to khi đôi bàn tay to lớn ấy nắm lấy vạt áo sơ mi xanh của anh, xé nó ra để lộ bộ ngực mịn màng, nhợt nhạt trước ánh mắt thèm khát của người đàn ông. Bàn tay thô ráp của hắn ôm lấy ngực anh, những ngón tay thọc sâu vào da ép Xavier phát ra một tiếng rên rỉ nghèn nghẹt bất mãn.
''Anh khá nhạy cảm đấy'' Tên đó nhận xét, giọng điệu đắc ý rõ ràng. Xavier cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi nhìn người đàn ông cúi đầu xuống. Không hề báo trước, hắn ngậm lấy ngực trái của Xavier, lưỡi quấn quanh núm vú đang cứng lại rồi dùng răng nghiến nó một cách thô bạo. Xavier nhắm chặt mắt, quyết tâm không cho người đàn ông này bất kỳ sự hài lòng hay phản ứng nào. Anh vẫn kiên quyết giữ im lặng, ngay cả khi người đàn ông tiếp tục mút và nhả đầu ti ra với một âm thanh lộp bộp ướt át.
"Hoàn hảo" Hắn tỏ vẻ hài lòng, làm điệu bộ liếm môi khi thấy Xavier liếc mình bằng cặp mắt thách thức. Với một cú chạm thô bạo, hắn ngắt vào núm vú còn lại bị bỏ quên của Xavier, vặn và véo nó, khiến người đàn ông bên dưới phát ra một âm thanh gầm gừ, cảm giác xấu hổ xen lẫn giận dữ cuộn trào trong anh. Nhưng đã nhanh chóng chuyển sang sốc khi bàn tay của hắn đột ngột nắm lấy háng. Phản ứng theo bản năng, Xavier giơ chân lên, dùng đầu gối lao nhanh vào mạng sườn của người đàn ông với một tiếng uỵch lớn.
''Mẹ kiếp!...-''.
Đầu Xavier quay sang một bên, phải mất vài giây anh mới nhận ra mình vừa bị tát. Má anh đau nhức, cú va chạm bất ngờ khiến anh mất phương hướng trong giây lát chỉ vì lực đó. Căn phòng dường như quay cuồng khi anh cố chớp mắt để tập trung lại.
''Nếu anh muốn chơi thô bạo thì tôi chiều'' Người đàn ông gắt lên, mò mẫm quần của Xavier, kéo mạnh chúng ra ném xuống sàn.
Xavier cố gắng vùng vẫy khi quần lót trượt xuống đùi, cơn gió đêm mát lạnh phả vào làn da nhạy cảm, lộ ra ngoài khiến anh rùng mình. Người đàn ông lần này ấn hông xuống còn mạnh hơn, đảm bảo ngăn chặn bất kỳ sự trả thù nào trong tương lai. Xavier chỉ có thể cứng đơ nhìn hai ngón tay của hắn đưa xuống lỗ thịt rồi đi vào bằng một động tác sắc bén, cuộn tròn bên trong từ từ nới lỏng.
''Cái gì thế này...anh ướt à?'' Người đàn ông cau mày, gần như không nhìn thấy được, rút ngón tay ra và đưa chúng lại gần mặt để kiểm tra ''À..tôi hiểu rồi...'' Hắn cười khúc khích, mặc dù âm thanh đó chẳng có chút vui vẻ nào ''Có ai đó đã chơi anh trước tôi phải không? Họ cũng đã gây rắc rối khá lớn cho anh nữa".
Xavier cảm nhận được hai ngón tay nắm lấy má mình, nâng mặt lại gần hơn và buộc anh phải nhìn thẳng đối diện ''Tôi không coi anh là gái điếm, nhưng anh chính là như vậy, phải không? Hành động hoàn toàn ngây thơ và trong sáng bên dưới tôi với hạt giống của tên khác bên trong mình. Con đĩ bẩn thỉu''.
Anh không thể tránh khỏi cái nắm tay bầm tím đó, cho dù anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Vì vậy, Xavier nhắm chặt mắt lại, từ chối thừa nhận những lời phán xét của hắn dù cho cổ anh đỏ bừng.
''Tôi nghĩ chắc không cần nới lỏng cho anh đâu''.
Đôi mắt của Xavier mở to đầy cảnh giác khi người đàn ông thả tay ra. Anh ngay lập tức nhìn thấy hắn cởi thắt lưng, tụt quần và quần lót xuống đùi. Tim Xavier đập rộn ràng khi dời mắt đến bộ phận sinh dục của đối phương, hắn ta vốn đã cương cứng rồi, và..thề với chúa..nó..- không phải quá lớn sao !!?.
''Xin thứ lỗi vì sự xâm nhập..~'' Hắn nói với giọng chế nhạo trước khi dân thẳng vào lỗ của Xavier rồi đẩy vô trong bằng một lực đẩy không hề nhẹ chút nào. Mặc dù đã nghiến răng để ngăn chặn mọi âm thanh, Xavier vẫn không thể kìm nén tiếng rên rỉ khàn khàn thoát ra từ cổ họng, bản chất gần như thú tính và bị bóp nghẹt bởi tấm ga trải giường, theo sau đó là những tiếng thút thít nhỏ xíu khi người đàn ông bắt đầu hung hãn đập hông vào cặp mông đầy đặn của anh.
''Bên trong lỏng lẻo quá đó. Y như mấy con điếm chuyên nghiệp, anh qua tay bao nhiêu gã rồi, hm? Đây là cách anh có đủ khả năng để tiếp tục- à, chết tiệt..." Một cú đâm đặc biệt sâu, hướng thẳng vào tuyến tiền liệt của anh, khiến Xavier bật ra một tiếng kêu bất lực ''Đó có phải là biện pháp giúp anh có đủ khả năng đi phiêu bạc lâu như vậy không? Dạng chân cho bất kỳ ai có tiền? Ăn hết con cặc này đến con cặc khác, đêm này qua đêm khác..?''.
Những lời nói thô tục đó khiến má anh đỏ bừng, và Xavier cực ghét bản thân vì điều này, lắc đầu phản đối trong im lặng trong suốt đoạn độc thoại hạ nhục của mình.
''KHÔNG ư? Đồ dối trá chết tiệt. Mấy con điếm ở góc phố còn chặt hơn anh..." Người đàn ông gầm gừ trong khi vẫn duy trì tốc độ không ngừng nghỉ, nhanh và tàn bạo, mỗi cú đẩy đều đảm bảo sượt qua điểm ngọt ngào của Xavier.
''Có lẽ tôi nên bỏ cái bịt miệng đó đi? Hãy để những đứa trẻ của anh nghe thấy anh rên rỉ như một con đĩ như thế nào. Không biết sau đó chúng sẽ nghĩ gì về anh ha~?".
Hắn nghiêng người lại gần hơn, bộ ngực rộng chạm vào Xavier khi chiếc lưỡi liếm một vệt dài từ má lên đến thái dương, râu ria trên cằm liên tục sượt qua làn da mỏng ''Muốn tôi làm vậy không?''.
Đôi mắt của Xavier rưng rưng nước, cuối cùng chảy xuống hai má đỏ bừng lúc anh dùng hết sức lắc đầu.
"Không à?" Giọng người đàn ông nhỏ giọt với sự thất vọng gần như chế giễu ''Đáng thương quá..''.
Bàn tay của Xavier vô tình di chuyển, tuyệt vọng nắm chặt lấy cánh tay to lớn của người phía trên, móng tay anh bấm sâu vào như thể đang tìm kiếm sợi rơm cứu mạng trong cơn hỗn loạn.
Sau đó, một tiếng gầm gừ thoát ra khỏi môi người đàn ông "Ai cho phép anh chạm vào tôi?" Hắn gầm lên, rồi Xavier đột nhiên thấy tóc mình bị giật mạnh. Người đàn ông rút ra, nhanh chóng thay đổi tư thế, đè anh úp mặt xuống giường. Hai cánh tay bị tóm kéo ra sau lưng, được giữ chặt bởi bàn tay to lớn kia. Lực kéo rất đau, anh cảm thấy cơ bắp mình căng ra và bỏng rát dưới áp lực.
Người đàn ông dùng tay còn lại nắm lấy hông anh, nâng chúng lên để trực diện đâm con cặc của hắn vào một lần nữa, không để anh thở một giây hắn hung hãn tăng tốc.
''Tầm nhìn tốt hơn nhiều rồi. Tiếng khóc của anh không có tác dụng với tôi đâu, anh thấy đấy..." Bật ra bao tiếng mỉa mai nhận xét, xong Xavier thấy một bàn tay kéo chiếc áo sơ mi đã rách của anh xuống, vòng quanh khuỷu tay sau lưng để trói. Sau đó, bàn tay ấy di chuyển xuống thấp hơn để nắm lấy cặp mông đỏ ửng của anh, móng tay thô cứng sượt qua da khi người đàn ông siết chặt theo ý muốn của mình.
''Nhìn anh này...'' Xavier nghe hắn thì thầm, và anh có thể cảm nhận được ánh mắt thèm khát đang trải dài khắp cơ thể mình ''Anh đang đỏ bừng từ tai xuống lưng...anh có biết lúc này trông mình gợi tình đến mức nào không?'' Xavier nhắm mắt lại, vùi mặt vào gối với vẻ xấu hổ rõ ràng ''Anh đã làm ga trải giường lộn xộn cả lên đấy, anh biết không? Tôi tự hỏi tối nay anh đã bắn bao nhiêu lần rồi. Anh đang bị cưỡng hiếp mà vẫn xuất tinh được? Thật thảm hại''.
Tiếng kêu giật mình của Xavier bị bóp nghẹt lúc bàn tay đó đột ngột đặt xuống mông anh, xoè 5 ngón ra giáng vào làn da nhạy cảm một cái chát vang dội trong không khí, khiến cơ thể anh căng thẳng đáp lại. Tệ hơn nữa, anh cảm thấy con cặc vẫn còn cứng của mình đang yếu ớt phun ra một vệt tinh dịch nhỏ, và tệ nhất là người đàn ông phía trên anh đã chú ý đến điều đó.
''Ồ, anh có vẻ ưng điều này nha? Thích bị đánh à?" Thêm nhiều cái tát mạnh bạo khác giáng xuống, tất cả những gì Xavier có thể nghe thấy là âm thanh của da thịt va vào nhau, cảm giác đau đớn làm tê liệt các giác quan và che mờ tâm trí anh. Mông anh đau, nó bỏng rát, giờ đỏ bừng với những vết hằn hình bàn tay lớn.
Anh có thể nghe thấy tiếng người đàn ông cười thầm, có lẽ hắn đang tận hưởng cảnh tượng trải rộng trước mắt. Xavier vẫn cảm nhận được sức nặng của người đàn ông đè lên lưng mình khi một bên cổ anh bị cắn thô bạo, răng cắm vào làn da nhợt nhạt rồi di chuyển lên dái tai, cắn mạnh vào vùng da nhạy cảm cho đến khi bật máu. Tên đó nghiến chặt hàm le lưỡi liếm vết máu mà hắn tạo ra, trong khi hông vẫn không ngừng tấn công dữ dội.
''Tôi sẽ xuất tinh sớm thôi, tôi sẽ lấp đầy anh. Tôi biết anh không thể đợi được nữa, nên hãy trở thành một con điếm ngoan và uống hết đi. Nhớ đừng làm đổ giọt nào nhé".
Nước mắt của Xavier đã ngừng chảy từ lâu, để lại đôi mắt đỏ hoe, sưng húp. Anh cảm thấy bẩn thỉu, không phải vì nước mắt, nước mũi và nước dãi chảy dài trên mặt mình. Mọi sức lực trong cơ thể dường như bị rút cạn, anh không thể thốt ra dù chỉ một lời. Toàn thân thì nhức nhối, việc duy nhất anh có thể làm là nằm đó, bấu chặt ga nệm mặc cho người đàn ông này tùy ý sử dụng, như thể anh chẳng khác gì một ả gái điếm rẻ tiền đang hưởng thụ.
Xavier đến lần cuối cùng ngay khi người đàn ông đi sâu vào bên trong anh với một tiếng rên rỉ trầm thấp, với cái tên của Xavier xướng trên môi.
Hắn từ từ rút con cặc đã xìu ra, bôi bất cứ thứ gì còn đọng lại ở đầu xung quanh lỗ mình, buông lơi cánh tay Xavier, để cơ thể mệt mỏi đau nhức đó rơi xuống nệm dính đầy chất lỏng tanh nồng.
Hắn thậm chí không thèm gỡ tấm khăn che miệng ra. Xavier có thể nghe thấy một số âm thanh xào xạc, rất có thể là người đàn ông đang mặc quần áo lại, xong vài giây sau bỗng có thứ gì đó nhẹ đáp xuống cơ thể trần trụi của anh với âm thanh rung chuyển.
Khóe mắt mơ hồ mở ra, lờ mờ nhìn thấy một nắm tiền lớn được ném lên trên cơ thể bẩn thỉu của mình.
''Đây, nó là của anh'' Người đàn ông cười nham hiểm khi ném tiền vào Xavier, tiếp đến hắn thong thả bước ra khỏi phòng ''Vui lắm phải không? Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ quay lại đụ anh trọn vẹn lần nữa. Hãy là một con đĩ ngoan cho đến lúc đó và đợi tôi nhé".
................
Xavier không trả lời, ngay cả khi có muốn thì vẫn bị tấm vải ấy bóp nghẹt bất kỳ lời nào anh có thể cất ra. Anh không đủ sức để gỡ nó khỏi miệng, chân tay anh bây giờ quá nặng nề và bất hợp tác. Một cú nhấp chuột, rồi một cú nhấp chuột khác. Và cứ như thế, anh bị bỏ lại một mình, kiệt sức, đã qua sử dụng với hạt giống của người đàn ông đó nhỏ giọt khỏi cái lỗ đỏ bị chơi đến mở rộng của anh thành những vệt dày khi nó co giật.
Căn phòng trở nên im lặng, hậu quả đã ập đến. Nếu không phải vì những vết bầm tím đang dần hình thành trên làn da nhợt nhạt và những khớp xương đau nhức, anh thậm chí còn có thể mô tả được một cảm giác yên bình kỳ lạ trong không khí.
Một cú nhấp chuột, rồi một cú nhấp chuột khác.
''Tôi, ừm...tôi có thể vào được rồi phải không?''.
Xavier tìm thấy sức mạnh để đảo mắt khi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Chiếc giường chìm xuống dưới một sức nặng mới khi người đàn ông ngồi xuống bên cạnh anh. Nhanh nhẹn và cẩn thận, nút thắt quanh miệng anh cuối cùng cũng được tháo ra, xương quai hàm đau nhức không thể tả.
''Đây, uống chút nước đi'' Hắn đề nghị, giúp Xavier từ từ ngồi dậy dựa vào đầu giường đưa ly nước lên môi, giữ vững ly cho anh khi uống. Mông hơi nhói đau khi chạm vào nệm, rốt cuộc anh cũng có thể ngả lưng ra sau.
''Em thấy sao rồi?'' Người đàn ông dịu dàng hỏi.
Xavier thở dài, đẩy ly nước đi khi đã uống đủ ''Giống như vừa có một cỗ xe ngựa cán qua người tôi vậy, Fredrinn'' Anh lẩm bẩm một cách khó khăn, giọng trầm đi do cổ họng bỏng rát ''Tay tôi đau, chân tôi đau, mông tôi đau. Chỗ nào trên cơ thể cũng đau hết...''.
Fredrinn xoa xoa gáy mình với vẻ mặt tội lỗi xong đưa tay vuốt ve những vòng tròn xoa dịu trên lưng Xavier ''Ừ, tôi có thể tưởng tượng được...'' Một cú đấm nhẹ đáp xuống cánh tay hắn, mặc dù không có chút sức mạnh thực sự nào.
''Ít nhất thì anh đã vượt qua điều đó khỏi danh sách việc cần làm của mình, phải không?'' Xavier nhướng mày với một nụ cười dễ chịu ''Nó có đáp ứng được mong muốn của anh không?''.
''Chà...'' Giọng của Người giám định nhỏ dần, ánh mắt hắn rời khỏi đôi sapphire xuyên thấu yếu ớt ấy ''Ý tôi là...cảm giác thật tuyệt, đừng hiểu lầm tôi. Nhưng..ừ, đó không hẳn là phong cách của tôi. Tôi muốn có thể hôn em, ôm em thật chặt và tất cả những thứ ngớ ngẩn đó, em biết đấy..." Hắn thừa nhận, biểu hiện xấu hổ rõ ràng, ho nhẹ vào nắm tay để hắng giọng.
Fredrinn nhích lại gần người yêu, cẩn thận vòng tay qua lưng anh, đầu tựa vào vai Xavier ''Còn em thì sao? Cảm thấy tốt chứ?''.
''....Ngoại trừ cơn đau ngày càng tăng ở cơ và khớp của tôi trong vài phút vừa qua...tôi thấy khá thú vị. Đó chắc chắn là một trải nghiệm độc đáo..." Xavier thành thật thừa nhận.
"Em có thể nói lại lần nữa không" Fredrinn cười khúc khích, đặt một nụ hôn lên vai Xavier.
''Nhưng..hm..lần sau chúng ta hãy làm theo thói quen thông thường nhé? Ít nhất là cho đến khi tôi nghĩ ra một ý tưởng ngu ngốc khác".
Xavier mỉm cười trước lời đó.
''Chắc chắn rồi...'' Tất nhiên là anh sẽ đồng ý, bởi vì anh luôn chiều hắn mà, tiếng nói của anh nhạt dần khi một cái ngáp thoát ra khỏi môi.
"Em ngủ đi" Fredrinn đề nghị ''Để tôi dọn chỗ này cho, đừng lo lắng gì hết''.
''Tụi nhỏ đâu..?''.
''Vẫn ở cửa hàng của tôi, nếu có gì thay đổi tôi sẽ cử người đi coi là biết ngay. Đừng bận tâm nữa ngốc ạ''.
''Ừm. Được rồi...'' Xavier chậm rãi gật đầu, anh cảm thấy mắt mình đang bắt đầu cụp xuống còn bản thân thì rúc vào cổ người yêu như một chú mèo đang làm nũng.
''Fredrinn..''.
''Hả?''.
''Anh nói chuyện tục tĩu lắm''.
''Cái-...Thôi nào, tôi đã cố gắng hết sức rồi!". Fredrinn bất lực phàn nàn với nụ cười ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro