【厄敌】Thiên hướng thi vị 1
Tổng quan:
Về một cái ấm áp chuyện xưa.
Truyện gốc thuộc về Cxr_0115 trên ao3.
Bản dịch thuộc về tôi.
Phainon x Mydei. Thấy thơ quá nên xin per để dịch về. Truyện dịch bằng từ điển và web, người dịch tay không chắc lắm nên nếu có gì sai xót xin hãy nói tôi. Và muốn ủng hộ tác giả thì hãy sang kia để lại 1 kudos hay cmt nhé.
Oneshots khá dài nên chia ra làm 2 phần cho dễ đọc.
Cảm ơn đã đọc.
------------------------------
"Anh đang xem cái gì?"
Gió trầm lặng thổi qua cảnh vật chốn này, cuốn lên tro tàn cùng bụi bặm, mang chúng phiêu theo dòng hướng về nơi xa.
Tiếng bước chân dần sát gần, tóc đỏ đậm vương trữ không quay đầu lại, chỉ cho đến khi chủ nhân của thanh âm này bước chân cùng hắn sóng vai, hắn mới không nhanh không chậm mà xem qua đi.
Chúa cứu thế thần sắc như thường, bả vai cố ý làm ra vẻ vô tình gần sát hắn. Giờ này khắc này, chính học hắn bộ dáng vừa rồi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lần này, tới lượt hắn hỏi câu hỏi vừa mới đây của chúa cứu thế.
"Ban ngày tìm chút tiêu khiển thôi."
"Anh cũng bắt đầu đối bầu trời yêu sâu sắc? Nói giỡn. Để tôi xem có cái gì tiêu khiển."
Trên không trung trừ bỏ đám mây thì không còn cảnh vật nào nữa cả. Vương trữ cẩn thận mà nhìn nửa ngày, cũng không tìm được đồ vật đáng giá khiến đôi mắt hắn sáng ngời, sợ là không gặp đúng thời điểm tốt rồi. Nghĩ đến cũng là, vừa vặn đúng lúc thời điểm, trước nay đều chưa từng đối với hắn chạm mặt.
"Anh xem ——"
Không bao lâu, chúa cứu thế thấy được thứ tốt. Vương trữ thấy đối phương nâng lên tay, đầu ngón tay trùng hợp dừng ở nơi ánh sáng chói lóa nhất.
"Sao băng chạy qua sáng chưa kìa."
/
Thánh thành Okhema xuôi theo quy luật vật đổi sao dời của thời gian trường hà, cũ rời đi mới thay vào. Dẫu vậy cũ có vẻ đẹp khó phai của riêng nó. Bởi lẽ đó cái gọi là ký ức tồn tại. Ký ức tựa như hoàng kim phủ trên mình bụi bặm của tháng năm, sẽ luôn có người nguyện ý đem nó chà lau sạch sẽ. Phainon cũng không chủ động nhắc tới những năm tháng hoàng kim của bản thân, chỉ có âm thầm năm này sang năm nọ làm ký ức ở hắn đáy lòng trở nên thanh minh như thửa đầu để bảo tồn từng khoảnh khắc, làm cho những con người và sự vật ở trong đó vĩnh viễn không nhạt nhòa được.
Hắn không chắc liệu chính mình nỗi lòng có hay không lộ ra ngoài, chỉ biết mỗi lần hoàn hồn, hoặc lúc gần bên người hoặc khi cách vài bước đi Mydei, đều luôn ném cho hắn một câu đừng đắm quá sâu trong hồi ức. Phainon cười trừ, luôn đem thình lình xảy ra khuyên bảo coi thành đối phương tri kỷ quan tâm.
Trên thực tế, việc dã thú phơi bày ra mềm mại một mặt cũng không phải là lần đầu. Từ khi bọn họ bắt đầu nhận thức, Phainon liền biết vị này tên là Mydeimos, vương trữ của Kremnos, có được khác biệt với huyết mạch của mình là một tâm tư tinh tế.
Mydei thường xuyên cùng đám tiểu hài tử trên đường chơi, dùng mứt hoa quả bọc đường đến dụ cho bọn trẻ hai mắt sáng lên. Mỗi lần không có việc gì để làm, Phainon sẽ đi đến vây xem. Nói là đến vây xem, nhưng thật ra lại đứng cách đám người xa chút, ôm cánh tay vừa nghĩ ngợi vừa nhìn.
Trông hành động là vậy nhưng sâu cạn khó dò, vương trữ tâm tư khó đoán, trong đầu suy nghĩ càng là không thể nghiền ngẫm. Hắn thấy Mydei đầu đang hơi cúi thấp thì ngẩng lên, bọn nhỏ lập tức liền hưng phấn, nắm chặt tay hướng bầu trời cao giơ lên cao. Chẳng qua trên tay cầm không phải là thương mâu, mà là que kẹo.
Phainon vừa xuôi theo tâm trí liền lắc lắc đầu, chỉ còn nghĩ trong đầu rằng Mydei quả thực thích trẻ con, xoay người muốn đi. Rồi sau đó trong vòng năm bước đi, mấy cái nho nhỏ thân hình bất ngờ đánh tới, làm cho hắn lại quay trở về.
Vì thế Phainon chuyển mắt, dừng bước. Mới ngăn lại hắn rời đi, là một đám trước đó một giây còn ở bên người Mydei hài tử.
Nổi lên tò mò mà nhìn qua, thấy Mydei cũng theo hắn phương hướng đi tới. Vạt áo bay phấp phới trong không trung, ảnh sắc đỏ đậm nổi bật.
"Anh để đám trẻ ngăn lại tôi?"
"Đúng vậy."
"Có việc tìm tôi?"
"Đứng âm thầm núp góc xem tới tận khi hoàng hôn tới, chính anh còn không rõ ràng đi?" Mydei trước sau như một không có gì biểu tình, tươi đẹp vừa mới ý cười ở trong chớp mắt theo gió mà đi.
Hóa ra đã đến lúc mặt trời lặn. Phainon liếc hướng Mydei phía sau một vòng mờ nhạt, ánh mắt trở về, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt phủ bóng do ngược sáng trước mặt.
"Chỉ là tới xem thôi. Tôi không tới để học anh cái kỹ xảo miệng lưỡi trêu đùa hài tử kia."
"Rốt cuộc thừa nhận kỹ không bằng người a, chúa cứu thế. Bất quá...... Anh nhìn qua giống như là tới tìm kiếm an ủi."
Nghe vậy, Phainon bày ra khó hiểu thần sắc. Vạn địch không nhanh không chậm mà nói. "Anh có biết cặp mắt kia của anh, ở trong đó chứa một thứ dễ dàng nhất khiến người khác chú ý không?"
"Cái gì?"
Mydei nhìn hắn, nói ra hai chữ: "Buồn khổ."
"Mang theo câu trả lời này trở về đi —— chúa cứu thế, anh nên học xem thu liễm cảm xúc như thế nào, đừng làm cho những điều đó trở thành uy hiếp của anh."
Người khác thì nhìn không thấu, vậy mà anh lại liền không kiêng nể gì mà triển lộ cho tôi?
Phainon nghe xong đầu tiên là trầm mặc, thần sắc đình trệ. Một lát sau, hắn chậm rãi thở phào một hơi.
"...... Rất sớm phía trước, có người nói ta đôi mắt là ta lớn nhất nhược điểm. Lời nói thật giảng, ta lúc ấy một chút cũng không rõ. Ta cho rằng nghẹn ở trong lòng tưởng, vĩnh viễn sẽ không bị người khác biết."
"Vạn địch, ngươi là làm sao thấy được?"
Vừa dứt lời, vạn địch bắt đầu nhìn chăm chú mặt hắn, tỉ mỉ, gần như đoan trang.
"Mỗi lần anh suy tư, hai mắt sẽ trở nên trống rỗng vô thần."
Phainon chớp chớp mắt. Ánh chiều tà gần như sắp chuyển sang sắc đỏ đậm, tia nắng đỏ rực chiếu vào trên mặt hắn, có vẻ hết sức trầm trọng. Thật giống như quá vãng năm tháng đã đem hắn để sót, hắn ngỡ như từ trước tới nay hay về sau này đều bị buộc lưu tại đoạn thời gian xảy ra ghê người chuyện cũ mà nhìn chúng lặp lại. Muốn chạy, lại bị vô số đôi tay kéo túm, mỗi một bước đều có vẻ đặc biệt gian nan.
Rồi chợt bừng tỉnh, trước mắt cùng qua đi trùng điệp. Ký ức thật là cổ quái, luôn có bị viết lại quá dấu vết. Hắn phảng phất vẫn đi ở đoạn đường núi khó đi kia, những một cách vô cớ lại vẫn cảm thấy ấm áp.
Nhân sinh nếu là quyển sách, kia thật đúng là lên xuống phập phồng. Hắn khúc dạo đầu thì ở câu đầu tiên, hẳn là viết ——
Nóng rực ngọn lửa đốt Phainon đầu ngón tay.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy bị đau đớn, hoàn hồn, lửa trại ánh vào trong mắt.
"Cậu suy nghĩ bay tới nơi nào rồi, người trẻ tuổi?"
Trong không khí li ti bụi bặm hiện ra bởi ánh lửa thắp sáng, ở dã ngoại tại rừng cây hoang sơ yên tĩnh, lão già xuất hiện luôn là khiến người ta đa nghi. Cũng may cùng Phainon kết thành bạn đi đường vị lão giả này cũng không có ác ý.
"Tôi đang nghĩ về đích đến của chuyến đi này —— Thánh thành "Okhema"." Phainon nâng lên mắt, ngọn lửa tại trong cặp mắt kia nhảy lên.
"Tiên sinh, ông có cảm thấy hứng thú đối với nơi mong muốn tiến tới lúc đầu của tôi không?"
Lão giả từ cổ họng hừ ra một tiếng cười.
"Ta đối mọi sự vật đều là cảm thấy hứng thú. Nói một chút đi, cậu vì sao muốn bôn ba tiến đến đó?"
"Ở cùng thần dụ tương ngộ trước, tôi bất quá cũng chỉ là bừa bãi vô danh con người, sinh ra tại một mảnh đất thường thường vô kỳ, mà vừa vặn trong vận mệnh có duyên nên rèn luyện......"
"Đề tài về quê nhà vẫn là sơ lược đi, nói kỹ hơn về kiếm trong tay tôi. Cái lúc chân chính nắm chặt nó trong tay một ngày ấy, vô cùng vô tận lực lượng hướng tới trong thân thể tôi tràn vào. Tôi cảm thấy được có cái gì bị thay đổi, sau này hồi lâu mới hiểu được, thay đổi đâu chỉ một sớm một chiều một khoảng đời, kia rõ ràng là tôi toàn bộ nhân sinh."
Lại xem cặp mắt xanh lam như hồ nước kia, lấp lóe sáng lên rực rỡ rất rõ ràng. Phainon nói lên hồi ức, đều không chút nào rời đi trong đó chuyện xưa.
"Ông từng nghe qua "Thợ Dệt Vàng" danh hào chưa?"
"Nếu chưa từng nghe nói, cũng không sao cả. Ông chỉ cần biết, kim sắc sông dài tự mình chảy xuôi trong cơ thể, tôi có được thần tính huyết mạch. Tôi nên đi, vô luận hắc triều tàn sát bừa bãi, thế sự nghiêng ngửa, tôi đều nên đi...... Chỉ vì không thẹn cái danh anh hùng này."
"Xem chừng cậu có vẻ sẽ cần chút cổ vũ."
Âm thanh nói chuyện của lão giả cuốn lên cùng đám lửa bỏng cháy bập bùng, già nua khuôn mặt đã hiện không ra bất luận một dao động nào.
"Anh hùng, sẽ bởi vì đạt được bản thân mong muốn đồ vật mà lên tiếng khóc thút thít sao?"
Khóc? Phainon nhớ không rõ.
Hắn nhìn qua trông cũng không phải kiểu sẽ khóc đến rối tinh rối mù, hắn chẳng qua là cái chịu tải nguyện vọng bình rỗng, bị thế giới nhéo nắm, đưa vào trong vận mệnh sông dài rồi bị rót lấy thứ nước sôi trào nỗi bất an. Rót đầy sau, lại bị tùy tay ném đi, hiện lên trên yên tĩnh thất sắc dòng suối.
—— Phainon bắt đầu phiêu bạt.
Đi đến Okhema lộ trình không tính gian nan, chỉ là rất dài, dài đến hắn đã quên rất nhiều việc nhỏ không đáng kể, chỉ nhớ rõ mới tới ngày ấy, hơi thở của vùng đất khác biệt làm hắn cảm thấy xa lạ, đồng thời lại cũng cảm khái, hắn rốt cuộc có thể nhìn đến tươi sống sắc thái.
Điển nhã cuộn tròn bức họa trải mở ra, khi xưa Phainon bắt đầu đánh giá thánh thành kiến trúc, tới đây dân tị nạn tha hương đám người cùng hắn gặp thoáng qua. Sứ giả nghênh đón hắn, dẫn dắt hắn xem xét Okhema hiện giờ hiện trạng.
Chuyện xưa rất sớm phía trước liền bắt đầu rồi, Phainon trì độn mà tưởng.
Sớm tại lúc hắn gặp mặt "Thợ Dệt Vàng" Aglaea, tiếp thu trục hỏa dài dòng lữ trình, cũng lại lấy quyết tâm bất kể thể xác và linh hồn bị diệt vong, hướng Titan "Ngôi Vương Của Thế Giới" Kephale phát ra lời thề lúc đó, liền đã bắt đầu rồi.
Hắc triều là Amphoreus trong lịch sử một đạo khảm, đạo khảm này rất lớn, đem quá khứ cùng tương lai trảm thành hai nửa. Hắn quá khứ sa vào với xa xôi thôn xóm, mà tương lai thì dâng cho Okhema.
Thánh thành từ đầu đến cuối đều cất chứa quá nhiều đồ vật, hy vọng, dũng khí, quyết tâm, cùng với...... Một chút tranh chấp.
Khi còn ngây ngô hắn sớm nghe nói về "Kremnos" uy danh, biết được Kremnos cự kiếm, cũng biết rõ nơi này chiến ý cùng dũng, là vùng đất dựng dục ra chiến sĩ. Chẳng qua nghe nói chung quy là nghe nói, đối chiến hỏa quấn thân, thù vinh toàn bộ nằm tại đó từ ngữ, Phainon trước sau đều chưa từng thật sự thể hội.
Thẳng đến có một đôi nắm tay trở thành hắn cầm trong tay kiếm đối thủ.
Kremnos vương trữ, Mydeimos.
Có quan hệ với hắn kế tiếp chuyện xưa, đã bày ra ở trước mắt.
"Vừa rồi —— tôi nhìn về phía anh cùng bọn nhỏ khi mới vừa rồi, chính là hai mắt vô thần bộ dáng?"
"Đúng vậy."
Phainon chậm rãi mà hiểu ra được, "Trách không được anh sẽ làm bọn nhỏ túm chặt tôi. Tôi không có việc gì."
Mydei muốn nói lại thôi, trông có vẻ như đang tưởng nói về Phainon nửa câu sau của lời nói, lại cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
"Trên chiến trường, tôi sẽ không giống như vừa rồi phân tâm. Gần đây chẳng qua bắt đầu nhớ tới tình cũ thửa ngày xưa...... Tôi mỗi cách một đoạn thời gian liền sẽ như vậy."
"Nhưng lúc này đây, tình thế nghiêm trọng."
Mydei sắc mặt vững vàng, "Lúc trước anh sẽ không vô ý thức lộ ra ngoài."
"Tin tưởng tôi, Mydei, tôi không có việc gì."
Phainon khẽ thở dài. Không biết sao, cảm giác bực bội trở thành hư không.
"Như vậy đi, sau này lại phát hiện loại tình huống này, anh liền một quyền đem tôi đánh tỉnh. Tôi một là sẽ không đánh trả, hai là còn sẽ cảm tạ anh, như thế nào?"
"......"
Mydei không lên tiếng, ngược lại đi xem sắp sửa biến mất thái dương.
Khung cảnh bóng dáng hoàng hôn buổi chiều tà xán lạn lại thê lương, phảng phất ngày mai chính là kết thúc. Một ít đồ vật lẩn tránh ở chỗ tối, mà một ít người thì đứng ở dưới ánh sáng, không ngừng mà lưu động theo tiếng gọi vận mệnh.
"Anh còn muốn tại đây đơ ra nhìn đến khi nào?"
"Ể? Anh hiện tại phải đi?"
Phainon vốn tưởng rằng bọn họ còn có thể lại làm bạn xem hoàng hôn biến mất.
"Tôi không giống anh như vậy nhàn rỗi."
"Ha —— kia đi thôi."
Bạch ách dứt lời, không hề xem thái dương, cùng Mydei đồng loạt đi xuống dưới, phía sau là bóng dài thênh thang không thể chém đứt.
Sự vật từng chứng kiến ngỡ như là nóng chảy kim, cảm giác rất mơ hồ, phảng phất một giấc mộng ấm áp. Hắn nhớ tới Kremnos liệt hỏa cùng dung nham, nóng cháy dư vị còn tại thấp giọng xướng lên hồi tưởng khúc ca, mà đã từng tuyên thệ vinh quang theo tro tàn hoàn toàn đi vào thổ nhưỡng. Hiện giờ, nơi đó chỉ còn là đống đổ nát thê lương.
Mydei đã sớm nhớ nhà, chẳng sợ không nói, Phainon cũng biết điều ấy. Bất kỳ ai trước đây từng đem hắn một viên nhung nhớ tâm can so sánh với dơ bẩn pha lê tâm, hắn liền ăn miếng trả miếng, dần dần, ở trong đầu, Phainon đem lớp da quật cường cứng rắn ở bên ngoài của vương trữ, lột thành mềm mại cánh bướm.
Con bướm phác động cánh, tựa như vương trữ chớp mắt dài dày lông mi.
Muốn có thể hiểu được Mydei tính tình, trước tiền cần phải bỏ đi ấn tượng phổ biến đối với người Kremnos trước đây. Ở Phainon xem ra, cái kia cả ngày cùng hắn cãi nhau tóc kim sắc nam nhân, nội tâm nơi không phải gió lửa đầy trời chiến trường, mà là một mảnh phồn thịnh mùa xuân.
Hoa mọc chạy đến mọi nơi, thảo sinh trưởng đầy đất. Dòng máu sắt rỉ của vương trữ, sẽ bị tươi đẹp ý xuân che lại.
Đừng nhìn Mydei bề ngoài cường ngạnh khó gần, kỳ thật, hắn chính mình còn từng nói —— muốn đi trải nghiệm "Năm tháng lưu lạc", "Trở thành không trung một tia sáng" loại này lời nói. Không thể tưởng được đi? Phainon trước đây cũng không từng nghĩ tới.
Tò mò, hoặc cũng gọi là hứng thú. Hắn chính là như vậy đối với Mydei bắt đầu cảm thấy hứng thú lên. Cái lúc mà còn chưa trở nên quen thuộc, Mydei vẫn tạo cho hắn khắc sâu ấn tượng, việc theo đuổi hiểu được tình cảm đối phương đến từ hai bên chính là động lực đưa bọn họ quan hệ biến thành hiện giờ bộ dáng.
Đến nỗi nguyên do bắt đầu là bởi vì trận chiến quan trọng đầu tiên đó ——
Là bởi vì Nikador.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro