Trailer: Franz And Clara
Re-beta: RenRen
Nếu mọi người cảm thấy bản chính hay hơn thì đừng tiếp tục đọc bản Ren beta, đôi chỗ mình thấy hơi chưa suông nên chỉnh lại một chút (sửa chút ít cho tiện nhu cầu đọc, đừng nói mình đạo văn người edit hay chỉnh sửa tùy tiện mà chưa hỏi tác giả, vì mình cũng chẳng biết làm sao để liên lạc được với tác giả nữa)...
Lảm nhảm đủ rồi, thăng đây !!! Aw còn nữa, lịch post sẽ rất tùy hứng, nhưng mình sẽ cố gắng đến hết chương cuối :D (Dù không phải hoàn toàn là lối văn của mình nhưng cũng xem như có công chỉnh sửa một tý đi, nên Ren rất rất hi vọng những ai muốn đem bản sửa này ra ngoài wattpad hỏi ý một chút, xem như tôn trọng mình cũng được, thanks-)
___________________________
Một cậu bé lên 8 đem lòng yêu cô nhạc công 20 tuổi- Clara. Thứ tình cảm tưởng chừng như trẻ con và vô lí ấy đã khiến Clara chọn giải pháp bỏ đi. Nhưng cô không thể ngờ, sự đoạn tuyệt của ngày hôm qua lại là điểm khởi đầu cho một tình yêu thực sự 10 năm sau...
Câu chuyện về Franz và Clara đã được Philippe Labro kể trên nền nhạc cổ điển êm dịu, khi dằn vặt, lúc bùng nổ, khi bay bổng - như chính những sự kiện, những khoảnh khắc, chuỗi thời gian - trở thành điều kì diệu vượt ra ngoài biên giới của ngôn ngữ.
"Thế giới của em là những mảnh ước mơ tan vỡ. Em khóa cửa trái tim, tự giết chết những cơn mộng mơ và chôn vùi mọi hi vọng của chính mình. Tất cả những gì em có, lẽ ra chỉ là những vết thương mãi mãi không thể lành... nếu em không tìm thấy anh...
... Gặp em, quen biết em, và hơn hết là yêu em...
Nhìn thấy anh, tin anh, và hơn hết là yêu anh...
Đó chính là bầu trời sau cơn mưa tươi sáng nhất..."
Vừa mới đây, khi đưa mắt khỏi cuốn sách đang đọc, qua ô cửa kính nhỏ về phía cánh rừng, tôi như nhận ra đôi cánh bướm trắng thoảng qua không gian. Nó xoay tít. Bướm không bao giờ bay thẳng, vì quá nhẹ, nó cũng chẳng thể duy trì mãi một phương hướng. Làm bất cứ gì, như tất cả những con bướm khác, tức là dập dờn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Tuy nhiên, chúng ta biết rõ chẳng loài nào, dù bay hay không, thực sự "làm bất cứ gì" bao giờ? Mỗi loài tiến hóa theo một hành trình trước và tuân thủ một dự định, chú bướm này cũng thế: thực ra, liệu có phải nó bay đi đâu đó, tìm kiếm điều gì đó? Nhưng cũng có thể nó chẳng tìm kiếm gì, và chỉ thoáng qua, nó là hiện thân hoàn hảo cho sự phù du của vạn vật.
Không kém phần mong manh hơn một bóng hoa rơi trên miền tuyết trắng, hay một cánh anh đào chao lượn trước gió đầu xuân, phía trên một dòng sông nhẹ trôi. Mỗi khoảnh khắc của cuộc sống đều để lại một dấu ấn mạnh mẽ vào thời điểm nó lướt nhẹ qua ta.
Tôi tự hỏi liệu cái tạo vật trắng xóa trên nền rừng xanh thẫm ấy có thể xuất hiện lần nữa? Liệu cánh bướm có trở lại trong tầm nhìn của tôi? Liệu nó có vuốt ve làn không khí thêm lần nữa? Nó đã chẳng vậy. Tôi nghĩ rằng chuyến hành trình ngắn ngủi của nó cũng giống như giai đoạn này trong cuộc đời tôi khi gặp một người trẻ hơn tôi, người ấy hoàn toàn không còn là một cậu bé, nhưng chắc chắn anh vẫn chưa phải là một người đàn ông, và người ta chỉ có thể gọi là thiếu niên. Franz, cậu nhóc trên chiếc ghế băng, và một túi giấy bồi nhỏ đặt bên cạnh...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro