Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tập 8 ❤ XIUMIN

Lúc tan việc, đầu tiên Minseok đến bãi đỗ mở cửa xe yêu, kỳ thực buổi sáng cậu có chú ý tới, trong xe có phong thư.

Còn chưa kịp mở, JongDae gọi điện thoại tới.

"Tao đang đứng trước của, mày ở đâu?"

"Chờ, tao tới liền"

Đóng cửa vừa định quẹo hướngJongDae, điện thoại lại bắt đầu rung chuông, Sehun?

"Tổ trưởng hảo ~"

"Bảo là gọi Sehun rồi mà?" nghe giọng nói qua điện thoại có vẻ không tệ lắm.

"A ... quên mất quên mất, ha ha ha" cười ha hả.

"Lại phòng làm việc của tôi"

"Ủa? Chưa tan sở à?"

Còn không đợi Minseok hỏi xong, điện thoại bên kia đã cúp, người này tại sao như vậy?

Dưới tình huống bất đắc dĩ đành phải về phòng làm việc, mở cửa, Sehun đang dựa bên cửa sổ, sườn mặt được ánh mặt trời chiều chiếu rọi, mặt của hắn tuyệt đối không lẫn trong đám người, vẻ đẹp quý phái này khiến hàng triệu thiếu nữ ngày nhớ đêm mong.

Trầm mặc trong thế giới của riêng mình Sehun lại vô cùng dịu dàng vô hại.

"Tổ ... Sehun, có chuyện gì vậy, tôi còn phải về nhà dùng cơm nữa" nghe sao cứ như đang làm nũng?

Ý bảo cậu ngồi xuống trước, "Sự tình điều tra thế nào"

Quả nhiên là tổ trưởng, quan tâm toàn là án tử,

Nhưng cậu biết, nhất định Baekhyun đều hồi báo hết thảy. Lòng biết rõ chuyện còn muốn hỏi mình "A, tôi đi gặp lão đại hội Tam Hợp, thương lượng hắn có thể tự thuật về chuyện nhập súng không"

Sehun nhíu mày, hắn chịu thua phương thức làm việc của Minseok

"Cậu làm vậy không sợ gặp nguy hiểm à?"

"Không đâu, có anh Oh giúp tôi mà" thậm chí hữu thiện vỗ vỗ đầu vai Sehun, như là xác nhận vậy.

Điện thoại lại bắt đầu rung, không cần nhìn cũng biết Jong Dae sốt ruột chờ đang thúc giục mình.

"Anh Oh tôi có thể về được chưa ạ?"

"Tôi còn chưa nói tới chính sự" xoay người lấy trong ngăn kéo ra một bịch đồ, đưa cho Minseok, "Mới giặt"

Ngay từ đầu còn khó hiểu, mở ra vừa nhìn mới phát hiện là âu phục, rất sạch sẻ, xem ra là Sehun đem đi giặt. Nhún nhún vai không ngờ tổ trưởng còn là một người chu đáo nha.

"Anh Oh có đối tượng chưa?" mở to hai mắt mong đợi.

Đương nhiên, ý nghĩ này của Sehun kịp ngăn lại.

"Tôi giới thiệu cho anh nhé, có rất nhiều cô gái tốt ~" đều là những cô gái mà JongDae quen biết, thiếu gì.

Sehun xua tay thôi "Không có hứng thú, cậu cũng đừng nghĩ đến những điều đó, nỗ lực làm việc lên" thế nào lại cảm giác làị đang nhắc nhở cậu không nên tìm bạn gái vậy.

"Lẽ nào anh Oh ... bị bệnh lãnh đạm?" vốn là nghĩ trong đầu nhưng lại bất cẩn nói ra. Vội vàng che miệng, ngượng ngùng chê cười.

Cầm bọc lui về sau vài bước, cúi người chào "Tạm biệt Sir, tôi phải về nhà ăn cơm ~"

Vừa ra cửa, đã nhìn thấy JongDae tựa trên cửa xe hút thuốc, gấp đến độ đều phải giậm chân.

----------- X I U M I N ❤ B A O Z I -----------

Còn chưa có vào nhà, thật xa hai người đã nghe thấy mùi thơm cơm nước.

Quả nhiên, mẹ nuôi chuẩn bị đầy đủ cả.

"Ba mẹ bọn con về rồi" JongDae đứng ở cửa đổi lại giày, tiện thể lấy ra đôi dép hồng nhạt dành riêng cho Minseok, lần đầu tiên thấy thì, ba nam nhân đều rất kinh ngạc, là mẹ nuôi cố ý mua cho cậu, nói là dễ thương quá, liếc mắt một cái liền ưng.

Cậu cũng không tiện cự tuyệt hảo ý của mẹ nuôi, vui vẻ nhận lấy, sau này luôn mang ở nhà JongDae.

"Tiểu tử ngươi còn biết trở về, nếu Minseok không trở về nước, nói vậy chúng ta cũng không thấy được con à" cha của JongDae gấp tờ báo lại, tự mình nghênh tiếp Minseok.

Bên trong phòng bếp mẹ nuôi nghe động tĩnh cũng nhô đầu ra, "Minseok về rồi, đợi lát nữa nha, còn một món nữa là xong rồi"

"Mẹ đừng nấu nhiều, chúng ta ăn đơn giản thôi" nhìn bữa cơm phong phú một bàn, có chút áy náy.

"Ba mẹ không để ý con hả? Con mới là con của ba mẹ mà" JongDae mỗi lần cùng Minseok về nhà đều đau khổ như vậy, nhưng quen rồi không phải sao?

Chờ mẹ nuôi làm xong cơm,

Bốn người vây quanh trước bàn cơm hoà thuận vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện, bất luận là việc nhà hay việc cơ quan, thực sự là rất hợp hài.

Khoảng chừng một tiếng sau, Minseok giúp đỡ mẹ nuôi rửa chén,

"Cho ba con kinh hỉ gì vậy, còn không mau nói cho ba mẹ biết"

"Hắc hắc, nói không phải là lộ hết à? Cha nuôi mẹ nuôi cứ giữ bí mật giúp con là được rồi ạ" đầu vai nhẹ đụng mẹ nuôi một cái, như là tiểu hài tử làm nũng vậy.

Dọn dẹp xong xuôi, ở phòng khách hàn huyên vài câu, JongDae nhìn đồng hồ "Mẹ ơi bọn con phải về, ngày mai thằng kia nó còn đi làm nữa"

Sau cơm tối thì đã biết Minseok đi làm ở bót cảnh sát, cha nuôi mẹ nuôi hết sức tự hào, khen cậu có tiền đồ, rồi quở trách JongDae cứ dậm chân tại chổ, chỉ biết dựa vào vốn ban đầu mà làm việc.

Nhưng Minseok biết lòng cầu tiến của cậu mạnh bao nhiêu, ba mẹ không biết chứ cậu đã nhiều lần làm việc có không ít tiền, nhưng vẫn len lén giúp đỡ sự nghiệp của cha, đương nhiên, đây là nói sau.

Mười giờ tối, hai người cáo biệt Nhị lão, ngồi xe trên đường về nhà.

"Hôm nay tao đi gặp Kim Kai"

"Một mình?"

"Ừ"

"Mày bị gì vậy? Làm một mình? Không sợ xảy ra chuyện rồi Cục gây phiền với mày à?"

"Bọn họ không biết" nói nói liền nhớ lại lúc tan việc đối thoại với Sehun, tên kia nhất định là tính lãnh đạm.

"Biết là xong rồi" JongDae quẹo trái, phát hiện một quán bar cạnh nhà, nghĩ còn chưa đón gió tẩy trần cho Minseok, trực tiếp đậu ở ven đường.

"Đi, anh mời em trai uống rượu"

Quả thật bầu không khí của quán đêm, sàn nhảy đều là nữ nhân mặc váy ngắn nhảy múa gợi cảm, trước quầy bar tiền ngồi đầy các ông quần áo đủ kiểu, đến là để hưởng thụ.

Hai người bọn họ chọn một góc tương đối an tĩnh, tiện thể gọi chút thức ăn.

Ra mòi thật đúng là uống một bữa.

"Không say không về nha" tự mình cạn ly trước.

"Ngày mai tao còn phải làm nữa"

"Không quan tâm"

Âm nhạc bên trong quầy rượu có điểm say lòng người, nhìn những chai rỗng trên bàn, coi như là có chút say. Hai người tửu lượng cũng không quá tốt, nhưng Minseok lần này, không có ngốc tới mức quá chén.

Mơ mơ màng màng bắt đầu hào ngôn chí khí, đấu võ mồm với JongDae.

"Minseok, rõ ràng mày có thể phát triển tốt hơn, cần gì phải làm cái việc như thế"

"Cảnh sát giữ gìn hòa bình thế giới!"

"Phụt" không tự chủ tựu bật cười, "Thằng oắt con còn muốn giữ gìn hòa bình? Khá lắm, tao thật muốn nhìn hậu quả khi lão gia biết mày nghịch ổng"

"Mày cũng biết lão gia giết giết chém chém mà"

"Mày bây giờ cả ngày ngang lưng đều có khẩu súng, cẩn thận cướp cò"

Nhìn cậu có chút hả hê, Minseok liền rót rượu, thẳng đến JongDae há miện nốc hết chai rượu, mới biết là thực sự say, giờ có nói cái gì JongDae cũng đồng ý hết, sống chune với nhau lâu như vậy sao Minseok không rõ được.

Móc ra máy ghi âm trước khi tan việc lấy được từ Baekhyun.

"JongDae, nếu như lão gia tìm được tao, đừng quên câu thanh mai trúc mã nha"

Loạng choạng đầu vai hắn, gọi hắn thanh tỉnh để trả lời.

"Tất nhiên, mày là ai mà tao phải sợ chứ"

"Mày cho tao mượn thêm một cái căn khác đi"

"Để làm gì ... mày... ở chung với tao... không tốt sao" nói có chút không rõ ràng.

Uống hết ly rượu, khóe miệng có chút rượu chảy ra, Minseok lau dùm hắn "Dùng để làm việc, không được à?"

"Sao mà không được, chuyện của mày cái nào tao cũng đồng ý hết!"

Quả nhiên,

Ghi âm kết thúc, Minseok cười hì hì thu hồi ghi âm, uống ly rượu cốc-tai.

Đang suy tính lúc nào về nhà thì, bên cạnh có người đến gần chào hỏi.

"Đây không phải là Kim Sir sao? Nhàn tình nhã trí quá vậy" là Kim Kai, khoác lấy vai Minseok như quen thân từ đời nào, tiện thể quét nhìn JongDae đối diện uống say gục xuống bàn.

Có chút địch ý.

"A Sir xem ra thực sự đặc biệt nha" đối thoại mới vừa rồi của bọn họ, Kai đều nghe được.

Lần thứ hai Kai dựa sát cậu ngồi xuống, rót rượu vào ly,

Người này sao không kiêng kỵ gì thế, Minseok nghĩ thầm.

Giả bộ hồ đồ hắn chỉ lắc đầu im lặng.

"Bối cảnh của cậu, rất là đặc biệt" hắn vốn không muốn đụng vào Minseok, nhưng bây giờ, điều tra coi như là có một mục tiêu lớn rồi, tỷ như, xã hội đen.

Không dây dưa nữa, phải hành động thôi "Sau này liên lạc lại nha, Kim Sir~"

Lần này Minseok mới khẳng định, người này chẳng dễ trêu. Mới bắt đầu đã hối hận vì hành động thị uy của hắn.

Móc ví tiền JongDae, thanh toán xong, kéo cơ thể say như chết lên xe, giờ tên này còn lái xe được? Quên đi, cậu là cảnh sát, sợ gì chứ.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, hết lần này tới lần khác vượt qua đèn giao thông, Lamborghini chói mắt của JongDae bị ngăn lại.

Haiz, là do cồn thôi.

"Theo tôi về đồn"

Oh my god, Minseok thảng thốt.

"Đồng sự à, anh xem vị kia say bất tỉnh nhân sự nên tôi đành lái thôi" mở cửa sổ xe chỉ chỉ người đang ngủ say.

Cảnh sát giao thông không nói nhiều, đã là cảnh sát còn phạm loại sai lầm cấp thấp này thật là hiếm thấy, lễ phép mời cậu quay về đồn.

Bị bắt buộc, sau khi tan việc lần thứ hai trở về Cục cảnh.

Đợi ở bót cảnh sát khoảng chừng một giờ, đen đến mức không thấy được năm ngón tay, thì Sehun hấp tấp vào cửa liền nhìn thấy Minseok gật gà gật gù, híp mắt buồn ngủ.

Ho nhẹ lay tỉnh cậu.

Minsoek xoa mắt, thấy rõ là Sehun vội vàng đứng dậy, ngượng ngùng cười, "Anh Oh rốt cuộc đã tới, nếu không lại sáng sớm ngày mai tôi lên ban rồi" duỗi người.

Sehun cực kỳ không khách khí đánh vào vai Minseok một cái, khiến cậu lui về sau hai bước, biết tổ trưởng tức giận, vội vàng nhe răng toét miệng nói đau, tội nghiệp mong muốn giải thích, cũng thề sẽ không tái phạm.

Kết thúc thương lượng, hai người từ bót cảnh sát đi ra, Minseok vẫn cười, tâm tình thật tốt, nhìn sao đầy trời,

"Thật sự trước đây tôi hơi có thành kiến với tổ trưởng, nhưng biết anh là người tốt, cũng chẳng cổ quái giống bọn họ nói"

Sehun tựa hồ rất hài lòng câu "là người tốt", một câu tán thưởng nho nhỏ làm hắn hưng phấn vô cùng.

Chia tay sau, trở lại Lamborghini, nhìn JongDae ở ghế phụ ngủ vẫn ngon lành, thật muốn đánh hắn một trận. Cái này không phải bị Sehun bắt một nhược điểm sao? Hình như, không chỉ một.

Haiz...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro