Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Shu và Mysta đã dành khoảng thời gian tuyệt vời hơn trong ngày với nhau, Vox bận ra khỏi nhà với những người khác. Mặc dù Mysta đã bắt đầu tốt hơn khi không có sự hiện diện của anh ấy bên cạnh, Shu vẫn quan sát khi cậu trở nên khó chịu sau vài giờ trôi qua. Đây là một trong những khoảnh khắc tồi tệ hơn của cậu. Mysta ngồi co chân trên ghế bành không kiểm soát và liên tục kiểm tra điện thoại của mình để xem thời gian và một tin nhắn. Shu yêu cậu nhiều như vậy, và hiểu tại sao cậu lo lắng như vậy, điều đó bắt đầu khiến cậu hơi phát điên.

Chúng tôi đã chơi trò chơi điện tử... đó chỉ là một sự phân tâm tạm thời. Cậu ấy không tập trung vào bộ phim. Chúng tôi có thể làm gì nữa?

Shu nhìn chằm chằm vào điện thoại của Mysta khi cậu, một lần nữa, kiểm tra thời gian. Y đã quyết định. "Eey, Mysta."

"Huh? Gì?" Mysta hỏi, hơi sững sờ khi được gọi.

"Muốn giúp tôi làm bữa tối không?"

"Ồ, ừm... chắc chắn rồi." Mysta đồng ý trước khi ánh mắt thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt cậu. "Thực ra... tôi bị cấm vào bếp... Nhớ chứ?"

Tôi nhớ...

"Chà... chảo đã cháy... nên..."

"Đó không phải là điều tôi muốn! Tôi chỉ đói... Nó được cho là một công thức dễ. "

"Tôi vẫn không biết cậu đã cố làm gì..."

"Tôi không muốn nói về nó..."

"Tuy nhiên, lời đề nghị vẫn có hiệu lực. Cậu sẽ được giám sát để không ai phải... quá lo lắng ". Mysta dường như suy nghĩ về nó một phút trước khi gật đầu.

"Cậu đang nghĩ về việc nấu món gì?"

"Một món xào. Tôi sẽ để cậu gọt vỏ chứ không phải cắt rau."

"Tại sao tôi không thể cắt chúng?"

"Mysta... Chỉ là... không..."

Cả hai vào bếp và Shu bắt đầu lôi nguyên liệu ra. Y vo gạo sạch và cho vào nồi, bắt đầu nấu. Sau đó, y giao rau cho Mysta, hướng dẫn cậu rửa những loại không được gọt vỏ. Mysta làm công việc của mình một cách chăm chỉ.

Có thể đám cháy chỉ là gián đoạn nhỏ. Cậu ấy đã tiến bộ trước khi điều đó xảy ra. Tôi biết đó chỉ là rau, nhưng ít nhất chúng đang được rửa đúng cách.

"Shu, tôi có một câu hỏi?"

"Có chuyện gì vậy?"

"Khi đến lượt cậu nấu ăn, tôi có thể giúp cậu được không?" Mysta hỏi, quay lại nhìn Shu.

"Chắc chắn rồi! Tôi có thể hỏi tại sao không?"

"Chỉ là... tôi muốn nấu ăn giỏi hơn. Tôi cũng muốn có thể làm bữa tối. Mà không có người sợ hãi khi ăn nó! " Mysta thêm phần cuối cùng một cách nhanh chóng.

"Yeah, tôi sẽ không bận tâm về điều đó... Có phải Vox là một phần của lý do đó không?" Mysta chỉ quay mặt đi với khuôn mặt đỏ bừng, gián tiếp trả lời câu hỏi của Shu. "Có món gì cụ thể mà cậu muốn học không?"

"Không hẳn. Miễn là tôi có thể làm nó và ít nhất nó có thể ngon miệng, tôi sẽ rất vui. Một khi tôi ít nhất có thể chế biến thức ăn mà không có thảm họa xảy ra, tôi sẽ dễ dàng cải thiện hơn. Đúng chứ?"

"Chà... không có ai có lý do từ chối cả." Shu nói.

Hy vọng rằng tôi không hối hận về những lời nói đó...

"Cảm ơn, Shu." Mysta nói với sự chân thành nhẹ nhàng. Có vẻ như cậu thực sự đang cố gắng nỗ lực.

"Không sao đâu, Mysta. Tôi rất vui vì tôi có thể giúp được cậu". Shu cười với cậu. Mysta đáp lại nụ cười và tách các loại rau ra xem chúng có cần gọt vỏ hay không. Cậ lấy dụng cụ gọt và bắt đầu gọt chúng trong khi Shu chú ý đến phần của mình, tin chắc rằng Mysta sẽ làm hết phần của cậu.

Sau khi Shu chuẩn bị xong mọi thứ, y quay lại Mysta. Cậu trông tập trung. Cậu gọt chiếc vỏ cuối cùng và họ chạm mắt nhau. "Nếu cậu hứa sẽ cắt chúng bình thường, tôi có thể để cho cậu làm." Mysta cười nhạo y.

"Tôi sẽ cố hết sức."

"Như nhau!" Shu nhắc nhở.

"Tôi biết ... tôi sẽ ... cố gắng." Mysta hứa. Shu quay lại kiểm tra cậu thường xuyên. Mặc dù thức ăn không được cắt hoàn hảo, nhưng y có thể thấy rằng cậu đang có một nỗ lực. Nó khiến Shu mỉm cười. Sau khi Mysta hoàn thành, Shu kéo cậu lại để giúp nấu và nêm thịt. Shu có thể nói rằng cậu rất ngạc nhiên, nhưng cậu chăm chú lắng nghe mọi thứ Shu chỉ đạo cậu làm.

"Và hoàn thành!" Mysta reo lên, quay lại và nở một nụ cười thật tươi với Shu.

"Sẵn sàng để thử nó chưa?" Shu hỏi và Mysta gật đầu lo lắng. Cả hai đều lấy một cái nĩa và đặt một chút lên đó. Mysta nhìn Shu cắn một miếng mà không do dự, cũng nhanh chóng làm như vậy. Shu rất thích thú với hương vị này. "Làm tốt lắm!" Shu khen ngợi trong khi Mysta đỏ mặt.

"Tôi chỉ là đã nghe những gì cậu nói với tôi." Mysta hết lời khen ngợi.

"Đúng, nhưng điều đó không thay đổi sự thật là cậu đã tự mình làm rất nhiều thức ăn, một cách chính xác. Cuối cùng, cậu sẽ có thể tự mình làm điều này... mà không cần giám sát. " Shu nói, từ chối để Mysta bỏ qua thành tích của mình.

"Tôi đoán vậy..." Mysta trả lời, cố gắng che giấu nụ cười của mình. Shu vỗ lưng cậu và để cậu trang trí đĩa đựng thức ăn. Shu biết rằng Mysta có thể trình bày nó một cách độc đáo. Cậu đặt đồ ăn ra ngoài và nghe thấy tiếng cửa trước mở khóa.

"Mysta đang làm gì trong nhà bếp?" Giọng nói vô cùng lo lắng của Luca vang lên. Shu nhìn anh ta và mỉm cười.

"Bữa ăn tối đã sẵn sàng." Shu nói một cách bình tĩnh. Ike và Luca lo lắng nhìn nhau trong khi Vox giữ một biểu hiện tương đối trung lập, mặc dù Shu có thể thấy một chút lo lắng trong mắt anh.

"Chào mừng anh về nhà!" Mysta gọi, mang hai cái đĩa lên bàn và đặt chúng xuống. Shu có thể thấy cậu kìm chế bản thân để không đi đến Vox, quay lại và định lấy một vài đĩa tiếp theo. Shu theo sau cậu để giúp đỡ, lấy hai cái và để lại Mysta với một. Ngay khi họ lấy đĩa lên bàn, Mysta tiến đến chỗ Vox, ôm chặt lấy anh. Họ trao nhau một nụ hôn thoáng qua, như là một lời chào, và Mysta dẫn anh vào bàn. Mọi người ngồi xuống và chờ đợi, không muốn là người đầu tiên ăn miếng trước. Shu có thể thấy Mysta nhìn chằm chằm vào Vox, người đang lo lắng cắn chặt môi. Mọi con mắt nhìn chằm chằm chờ đợi khi anh cắn miếng đầu tiên.

"Ồ, điều này thực sự tốt. Cảm ơn Mysta. " Vox khen ngợi. Shu thề rằng y có thể nhìn thấy đôi mắt của Mysta lấp lánh, mặt cậu hơi đỏ.

"Shu đã làm gần hết."

"Không. Tôi đã không. Tôi chỉ bắt đầu vo gạo và đảm bảo thịt đã chín hoàn toàn và được tẩm gia vị. Cậu đã làm mọi thứ còn lại". Shu nói. Mọi người còn lại cầm nĩa, Luca có vẻ lo lắng nhất. Sự lo lắng của anh ta giảm bớt khi cuối cùng anh ta cũng ăn một ít.

Bữa tối thành công tốt đẹp. Mysta đã thành công đánh lạc hướng suy nghĩ của mình, cậ học được một số điều và mọi người đang thưởng thức bữa tối. Kết quả hoàn hảo!

"Tôi sẽ làm các món ăn!" Mysta tuyên bố khi mọi người kết thúc, khiến mọi người một lần nữa ngạc nhiên. Đó là điều mà cậu thường trì hoãn.

"Tôi sẽ cất thức ăn đi." Shu nói, giúp Mysta thu dọn các món ăn.

"Cả hai cậu đều đã nấu ăn, hãy để chúng tôi làm điều đó." Ike đề nghị.

"Chúng tôi ổn." Shu đảm bảo với anh ấy, gạt anh ấy đi. Do dự một hồi, những người khác tách ra làm việc riêng, Luca và Vox đi ra phòng khách trong khi Ike lên lầu. Shu đang chộp lấy tupperware khi y nói chuyện với Mysta. "Cậu có thể đi chơi với Vox nếu cậu muốn, tôi có thể giải quyết việc này."

"Không, tôi muốn giúp. Ngoài ra, cậu đã giúp tôi nấu ăn thành công. Cám ơn cậu một lần nữa."

"Bất cứ điều gì có thể giúp đỡ được cậu." Shu cười. Y cất thức ăn thừa vào tủ lạnh và dọn dẹp giúp Mysta. "Tôi sẽ rửa chén."

"Ồ cảm ơn." Họ rơi vào một nhịp điệu yên tĩnh, Mysta rửa từng thứ và Shu lau nó, và đảm bảo rằng nó hoàn toàn sạch sẽ.

Gần đây cậu ấy đã tiến bộ rất nhiều thứ, điều đó cũng khiến cậu ấy hạnh phúc hơn... Có lẽ tôi hơi khắt khe về mối liên kết tâm hồn... cả hai đều rất hạnh phúc...

"Ow!" Mysta hét lên khi Shu nghe thấy thứ gì đó vỡ tan. Y ngay lập tức kéo tay Mysta khỏi làn nước đỏ và đứa nó xuoonhs dưới vòi nước. Mysta nhăn mặt và Shu tắt nước để kiểm tra vết thương. Một vết cắt lớn, sâu và đang chảy rất nhiều máu trên lòng bàn tay phải của cậu, bị cắt bởi một chiếc đĩa mà cậu đánh rơi trong bồn rửa mặt. Shu vòng tay quanh tay Mysta, tạo áp lực.

Cậu ấy đang chảy rất nhiều máu, Luca sẽ có thể băng bó cho cậu ấy. Mysta... máu của Mysta... máu của cậu ấy... máu của tôi ..?

Ý nghĩ chiếm hữu truyền đến như một tia sáng dễ chịu qua cơ thể Shu. Y cảm thấy đông cứng, cảm thấy máu của Mysta thấm qua những ngón tay khép lại và chảy xuống cánh tay của y. Shu cảm thấy mất kết nối với chính mình, nhưng y có thể cảm thấy bản thân trở nên ấm áp và bắt đầu chảy nước dãi.

"Mysta! Cậu có ổn không?" Luca hỏi, chạy đến chỗ họ. Anh ta đang ở boss mode ngay lập tức, kéo Mysta đi vào phòng tắm. Shu để mặc cho anh ta, nhìn chằm chằm vào máu phủ trên tay mình. Y cảm thấy cay đắng khi nhìn thấy một giọt nước rơi xuống sàn nhà. Nhanh chóng, để không để lãng phí thêm nữa, y liếm cánh tay của mình lên, bắt đầu từ gần khuỷu tay và lên đến bàn tay của y. Nó làm y nhớ đến một loại rượu hảo hạng. Y lặp lại nó trên cánh tay còn lại, không chịu để lãng phí nữa.

Nó... rất... tốt... Máu Mysta của tôi rất tốt...

Shu thất vọng khi bàn tay của mình gần như sạch sẽ. "Shu?" Khi được gọi tên, Shu trở về thực tại một cách phũ phàng. Cảm giác như trực tiếp rơi từ độ cao lớn xuống bê tông. Khuôn mặt Shu lộ rõ ​​vẻ sợ hãi khi đầu y ngoảnh lại để bắt gặp ánh nhìn của Vox.

"TTTôi-" Shu lặp lại, không biết phải nói gì. Y cảm thấy trống rỗng. Chán ghét. Không giống như chính mình.

"Shu. Yên lặng." Vox ra lệnh và giọng nói của Shu ngay lập tức khiến anh thất vọng. "Cậu có trở lại là chính mình chứ?" Shu run rẩy gật đầu và Vox bắt đầu tiến lại gần. Shu nhắm mắt lại, cố gắng thu mình lại. Y không cảm thấy gì và tất cả mọi thứ cùng một lúc.

Có chuyện gì với tôi vậy? Làm thế nào... làm thế nào tôi có thể làm một điều như vậy? Tại sao... tại sao tôi lại nghĩ như vậy? Tôi... tôi... tôi đã làm gì đó ..? Tôi đã làm điều gì đó tương tự trước đây?

Shu có thể cảm thấy hơi thở của mình trở nên khắc nghiệt, như thể y chưa bao giờ được hít thở trong đời. Đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của y, dẫn y đến bồn rửa và họ rửa tay và cánh tay của y. Cảm giác như thể tội lỗi đang trôi xuống cống, chẳng để lại gì ngoài cảm giác tội lỗi. Shu mở to mắt và bắt gặp hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa sổ phía trên bồn rửa. Máu bao phủ miệng y. Ngay sau khi xử lý, Vox sẽ rửa sạch bằng khăn ẩm. Y vẫn không thể nói, mặc dù y biết y có thể đấu tranh với nó nếu y muốn.

Tôi có muốn đấu tranh để giành quyền kiểm soát ngay bây giờ không? Rõ ràng là tôi không thể kiểm soát được bản thân... Tôi nên để Vox giúp.

"Cậu có cảm thấy tốt hơn chưa?" Vox hỏi. Shu nhún vai, thực sự không chắc về câu trả lời. Vox thở dài. "Theo tôi ."

Không còn lựa chọn nào khác, Shu đi sau Vox, theo anh lên cầu thang. Y được dẫn đến phòng ngủ của mình, nơi Vox đóng và khóa cửa sau lưng họ. "Tại sao..? Tại sao tôi làm điều đó?" Ngay sau khi câu hỏi rời khỏi môi y, những hình ảnh lóe lên trong y, như thể đang trả lời. Y hét lên khi nhìn thấy một khoảng không đen tối, những vì sao, và Mysta đẫm máu, sợ hãi. Shu nắm lấy đầu y như thể y đang cố gắng che chở cho chính mình.

"Shu. Đừng nhớ nữa ". Lệnh Vox. Những hình ảnh dừng lại ngay lập tức khiến Shu vừa kinh hãi vừa biết ơn.

"Tôi đã làm gì..?" Shu hoảng sợ hỏi.

"Không quan trọng cậu đã làm gì." Vox trả lời, kéo tay Shu ra khỏi đầu mình. Anh nghiêng đầu Shu lên để mắt họ gặp nhau. "Tất cả những gì quan trọng là mọi người đều an toàn. Cậu đã yêu cầu để quên. Đừng nhớ nếu cậu chưa sẵn sàng . "

Tôi... tôi không muốn nhớ... nó... đau...

Shu nhắm mắt và hít thở sâu. Vox kéo y vào để ôm, và anh nhanh chóng quay trở lại. Vox mang y đến giường của y, đặt y xuống. Anh tham gia cùng Shu, kéo chăn lên cho cả hai. Shu không kìm được nước mắt chực trào ra, nhanh chóng chuyển thành tiếng nức nở. "Vox, Mysta đã đợi cậu cả ngày..."

"Tôi rất muốn đến với em ấy, cậu là mối quan tâm chính của tôi vào lúc này. Luca có em ấy, tôi có cậu. Em ấy có thể có tôi sau ". Vox trả lời. Shu cảm thấy Vox di chuyển xung quanh, lôi một thứ gì đó từ trong túi ra. Y không thèm mở mắt, biết rằng anh đang nhắn tin cho ai đó do chuyển động của cánh tay anh. Y cảm thấy Vox đặt điện thoại của mình xuống và lấy một thứ khác. Một chiếc lược nhẹ nhàng lướt qua mái tóc của Shu, khiến y cảm thấy ngứa.

"Tôi rất xin lỗi vì đã làm những gì tôi đã làm trong bếp..."

"Cậu không có gì phải xin lỗi. Cậu không làm Mysta bị thương và cậu không kiểm soát được bản thân. Bây giờ, hãy bỏ lo lắng. Nó sẽ chỉ làm cậu căng thẳng. " Câu lệnh khiến đầu óc Shu trở nên trống rỗng và trống rỗng. Một điều kỳ lạ để y trải nghiệm. Nó làm cho tiếng nức nở của y từ từ lắng xuống.

Tôi gần như là người không thể suy nghĩ... Đây có phải là cảm giác của Mysta đôi khi không?

Shu căng thẳng khi điện thoại của Vox phát ra tiếng bíp, báo hiệu có tin nhắn. Vox cảm thấy điều đó khiến y giật mình. " Thư giãn ." Anh ra lệnh, điều mà Shu vô tình đồng ý. Nó có cảm giác dễ chịu. Vox kiểm tra tin nhắn và đặt điện thoại trở lại. " Ngủ đi. Tôi sẽ ở ngay đây khi cậu thức dậy và mọi thứ sẽ trở lại bình thường". Shu cảm thấy mình đang tan vào giấc ngủ sâu không mộng mị. Vox thì thầm mệnh lệnh mà y không thể hiểu được.

Có điều gì đó không ổn với tôi... nhưng hiện tại... tôi nghĩ mọi thứ vẫn ổn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro