Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Shu chạy xuống cầu thang khi thấy không còn ai trong phòng mình nữa, y không muốn ở một mình lâu hơn thế nữa. Y cảm thấy nhẹ nhõm khi việc tìm kiếm của mình được chứng minh là dễ dàng, ba người còn lại đã thấy thoải mái khi ngồi trên bàn.

"Này Shu, Vox và Mysta đang ở đâu?" Luca đứng trên ghế hỏi. Anh tabước đến gần Shu và ôm y thật chặt, Shu đáp lại một cách nhanh chóng.

"Mysta đang tắm, và tôi nghĩ Vox lúc này hơi... mỏng manh. Anh ấy không muốn rời xa cậu ấy. " Shu giải thích, tựa đầu vào ngực Luca. Đột nhiên y nghe thấy nó.

Trái tim của cậu ấy. Tôi có thể nghe thấy nó... Tôi... Tôi thích nghe nó...

Shu bám lấy Luca chặt hơn, giữ lâu hơn rất nhiều so với những lần ôm bình thường trước đó. Luca không hề nhúc nhích, để Shu chiếm lấy chỗ của mình. Khi anh ta bắt đầu di chuyển, Shu siết chặt cái ôm hơn nữa.

"Được rồi, cậu đi lên!"

"Huh? Chà! " Shu thắc mắc, đột nhiên bị anh ta nâng eo. Sợ mình sắp bị đánh rơi, y quấn chân quanh Luca. Luca dắt họ đến chiếc ghế dài và ngồi, để Shu tựa đầu vào ngực anh ta. Shu ngượng ngùng, y vẫn chưa muốn di chuyển. Y chỉ muốn ngồi đó và lắng nghe, lắng nghe trái tim Luca và được níu giữ. Không mất nhiều thời gian để Ike tham gia cùng họ, tựa vào cả hai và vòng tay quanh họ. Shu cũng di chuyển một cánh tay để đi xung quanh anh ấy.

"Shoto, cậu không cần phải xấu hổ! Hãy đến tham gia với chúng tôi! " Luca gọi, nhận được cái lắc đầu đáp lại.

"Tôi nghĩ sẽ tốt nhất nếu ai đó bắt đầu bữa tối. Tất cả chúng ta đều kiệt sức và chúng ta đã không ăn sớm hơn, tôi sẽ tham gia ăn no sau ". Shoto giải thích, quay người và đi vào bếp. Shu nghe thấy những chiếc nồi và chảo được di chuyển xung quanh. Y cảm thấy miệng mình bắt đầu ứa nước.

Đồ ăn lúc này nghe rất ngon...

"C-cậu đang làm gì vậy?" Shu lớn tiếng hỏi.

"Ai đó nghe có vẻ phấn khích! Tôi chỉ đang nghĩ về một thứ gì đó nhanh chóng và dễ dàng, mì Ý và nước sốt. Hay cậu muốn thứ gì khác? " Shoto trả lời và hỏi.

Thành thật mà nói, bất cứ điều gì nghe giống như một bữa ăn năm món vào lúc này.

"Không, điều đó nghe có vẻ tuyệt vời!" Shu nói với cậu ấy. Ngay sau đó, y cảm thấy bàn tay của Ike chạm vào tóc mình.

"Shu, nghe không có ý gì hay gì đâu, nhưng mái tóc của cậu không đẹp đâu. Ý tôi là, bây giờ đã sạch sẽ nhưng... những nút thắt này... "Ike trượt dài. Shu đã biết.

"Nó rất rối, tôi vẫn chưa thử chải đầu... Tôi sẽ đợi cho đến sau bữa tối..."

"Được rồi, nếu cậu cần bất kỳ trợ giúp nào trong việc chải nó hoặc... hy vọng là không, nhưng cắt nó, hãy cho tôi biết. Hoặc bất kỳ ai trong số chúng tôi, tất cả chúng tôi sẽ sẵn lòng giúp đỡ cậu. Với bất cứ thứ gì. Chúng tôi chỉ muốn ở đây vì cậu ". Ike đề nghị. Bản thân Shu cũng không biết mình cần nghe những lời đó đến mức nào, nhưng chúng đã khiến nước mắt y trào ra. Y chưa bao giờ thực sự nhận ra rằng y đã được bao bọc bởi bao nhiêu tình yêu cho đến bây giờ.

"Tôi sẽ... c-cảm ơn... cảm ơn tất cả các cậu rất nhiều..." Shu càng ôm họ chặt hơn. Họ cứ như vậy một lúc, Shu chăm chú lắng nghe tiếng lòng của Luca và tiếng Shoto nấu ăn. Xung quanh chỉ bị xáo trộn bởi hai cặp bước chân nhẹ. Cuối cùng Shu cũng ngẩng đầu lên.

Mysta và Vox đều đang lê bước xuống cầu thang, cả hai đều có mái tóc ướt. Shu không phải là người duy nhất để ý.

"Ồ! Vox, cậu cũng đi tắm? " Luca hỏi. Vox gật đầu, Shu thấy tay mình đang ôm lấy cổ tay Mysta.

Anh ấy đang theo dõi cậu ấy rất chặt chẽ ...

"Các cậu cũng có thể ngồi vào bàn. Bữa tối sẽ xong trong vài phút nữa. " Shoto thông báo.

Mình nên... chúng ta nên... đứng dậy...

Shu từ từ rút ra khỏi cái ôm, dùng ngực Luca làm bệ đỡ cho tay y. Y đứng dậy, đứng dậy.

Điều đó không... điều đó không quá khó...

Chỉ một giây sau, y cảm thấy nhịp tim của mình tăng lên. Y chỉ muốn tiếp xúc với ai đó, để đảm bảo rằng họ thực sự vẫn ở đó. Rằng y không chỉ bị ảo giác, như khi y nhìn thấy các vì sao. Khi Ike đứng, Shu nắm lấy tay anh ấy. Sự hoảng loạn trong thâm tâm y dừng lại ngay lập tức. Y thở phào nhẹ nhõm khi Ike chấp nhận nó mà không cần thắc mắc. Y dẫn Ike vào bếp, và ngồi cạnh Mysta. Y trượt ghế của họ lại gần nhau, và móc chân mình dưới chân Mysta. Mysta nhìn y, không phải để phán xét, mà là sự hiểu biết, và gật đầu. Shu để cho Ike trở tay.

Luca tham gia cùng họ, nhưng đi giúp Shoto mang thức ăn ra trước. Bữa tối yên bình đến lạ lùng, mọi người tìm chuyện nhỏ để nói. Những chủ đề nhẹ nhàng, vui vẻ giúp họ tránh xa cuộc trò chuyện khó khăn không thể tránh khỏi sau này. Tất cả họ đều đã âm thầm quyết định rằng họ sẽ nói về nó ngày hôm nay, nhưng biết rằng nó sẽ phải được giải quyết sớm. Còn bây giờ, họ đã ăn món ngon này.

***

"Tôi không nghĩ rằng những chiếc ghế dài sẽ chứa tất cả chúng ta." Ike quan sát. Mysta nghĩ lại lần trước họ đã chật vật như thế nào. Shu dường như hơi xì hơi trước những lời nói.

"Cậu biết một nơi sẽ được, phải không?" Luca hỏi, như thể anh ta đã có một giải pháp.

"Ở đâu?" Shoto thúc giục anh ta giải thích.

"Giường của tôi!" Luca hét lên. "Giường của tôi LỚNNNNNNN! Tất cả chúng ta có thể phù hợp, không có vấn đề! Chúng ta chỉ cần thêm chăn và gối! " Đối với Mysta, đó có vẻ như là một khung cảnh hoàn hảo, cộng với chiếc giường của Luca siêu thoải mái. Cậu đã ngủ quên trên đó một cách tình cờ, hơn một lần.

"Tôi có thể đi lấy nhiều hơn!" Ike âm thanh, giọng nói vui mừng một cách kỳ lạ.

"POG!"

"Tôi-tôi sẽ giúp!" Luca và Shu đi theo anh ấy lên lầu để giúp đỡ. Cuối cùng thì Vox, Mysta và Shoto vào phòng để đợi.

"Tôi phải đi lấy thứ gì đó, tôi sẽ quay lại ngay..." Vox nói, lần đầu tiên rời khỏi bên Mysta kể từ khi họ quay lại, đóng cửa lại sau lưng anh. Mysta chỉ còn lại một mình với Shoto.

"Cậu ấy làm tôi sợ, bạn biết không?"

"Hmm?"

"Vox. Khi chúng tôi không thể tìm thấy cậu trong thế giới giấc mơ đó, cậu ấy trông thực sự đáng sợ. Đáng sợ hơn cả những lần tôi từng gặp cậu ấy, tức điên lên. Cậu ấy thực sự quan tâm đến cậu". Shoto nói. "Có lẽ hơi nhiều..." Mysta thở dài.

Phát biểu của thế kỷ...

"Chúng ta... sẽ nói về nó sớm hơn, nhưng... tôi nghĩ tốt nhất là nên đợi cho đến khi cậu ấy... ổn định hơn."

"Chỉ là... Mysta. Nếu cậu ấy bắt đầu đi quá xa hoặc làm điều gì đó làm tổn thương tình cảm của cậu, cậu nên nói cho tôi biết. Cậu ấy là bạn của tôi, và tôi quan tâm cậu ấy rất nhiều, nhưng tôi cũng quan tâm đến cậu nhiều như vậy. Tôi sẽ không suy nghĩ hai lần để đánh gục cậu ấy. " Shoto nói, giọng nghiêm túc đến chết người.

Tôi không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết... Tôi không cần ai phải lo lắng. Tôi sẽ ổn... tôi hy vọng vậy...

"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Cảm ơn, Shoto. Không chỉ cho điều này, mà cho tất cả mọi thứ. Cảm ơn vì đã giúp đỡ mọi người và giữ an toàn cho họ ". Mysta nói.

"Bất cứ lúc nào. Nhưng lần tới khi cậu đang giải quyết một vấn đề gì đó, tuyệt đối đừng giữ nó cho riêng mình! Cậu không phải là gánh nặng cho chúng tôi khi cậu cần giúp đỡ! Chúng tôi muốn giúp đỡ, bất kể điều gì đó lớn hay nhỏ dường như! "

"Được chứ. Tôi sẽ cố gắng hết sức!"

"Đó là tất cả những gì tôi có thể yêu cầu. Bây giờ, lại đây và cho tôi ôm cái mông ngu ngốc của cậu! " Mysta nhăn mặt với điều đó.

"Cậu là bo'om chết tiệt!" Mysta trầm ngâm quay lại, đi đến gần cậu ấy và ôm cậu ấy. Vòng tay của Shoto siết chặt lấy cậu. "Ồ!"

"Xin lỗi! Cậu ổn chứ? " Shoto lo lắng, nhanh chóng lùi lại. Cậu đã chạm vào những lỗ sâu trên lưng Mysta từ móng tay của Shu.

"V-yeah... chỉ hơi đau..." Đôi mắt của Shoto nhìn vào chiếc cổ hơi lộ ra của cậu. Băng dày và nặng che đi những vết cắn sâu như hoang, nhưng cậu ấy đã nhìn thấy chúng sớm hơn khi tất cả đoàn tụ.

"Giữ những thứ đó sạch sẽ! Vết cắn thường là mục tiêu dễ lây nhiễm ". Shoto cảnh báo. "Nếu cậu cần giúp đỡ, tôi khá giỏi trong việc làm sạch vết thương."

"Tôi biết, tôi sẽ theo dõi chặt chẽ chúng." Mysta đảm bảo với cậu ấy. Cánh cửa sau đó mở ra, mọi người lần lượt vào từng người một. Vox là người cuối cùng bước vào, đóng và khóa cánh cửa sau lưng. Mọi người nhảy lên giường, đặt và chỉnh lại gối. Mysta nhìn Shu, người đang ngồi trên mép giường cố gắng lấy lược chải tóc. Mysta có thể nói rằng nó bị tổn thương.

"Cần giúp đỡ?" Mysta hỏi y. Shu nhìn anh ấy thật lâu, trước khi đưa cho Mysta cây lược.

"Tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ có thể loại bỏ nó. Chúng ta có lẽ nên cắt nó đi... "Shu buồn bã nhắc đến. Vox tiến lại gần hơn.

"Mysta, sử dụng cái này." Vox đưa tay ra, khiến Mysta giật cả mình. Anh đang đưa cho Mysta chiếc lược của mình. Những người khác đều im lặng, chăm chú quan sát. Họ cũng tò mò muốn xem cảnh này diễn ra. Mysta đặt bàn chải của Shu xuống giường, nhẹ nhàng lấy chiếc lược thiêng liêng của Vox. Nó cảm thấy khác so với trước đây.

Tất nhiên... ở nơi đó, nó chứa đựng linh hồn của anh ấy. Ở đây chỉ là một chiếc lược, không phải là nó kém quý giá hơn chút nào... Anh ấy thực sự đang cố gắng nỗ lực. Tôi mừng vì anh ấy không chỉ hứa suông...

"Cảm ơn..." Mysta nói, quay lại Shu. Shu quay đầu lại phía trước, đợi Mysta bắt đầu. Mysta thận trọng bắt đầu từ những ngọn tóc, chiếc lược kéo thẳng tóc y. Với một chút đấu tranh ở đây và ở đó, Mysta bắt đầu tháo gỡ mớ hỗn độn đã được xử lý. "Xin lỗi nếu tôi đang kéo mạnh. Chỉ cần cho tôi biết nếu cậu cần tôi dừng lại ".

"Không... cậu làm rất tốt. Trên thực tế, nó ... c-chủ yếu là cảm thấy rất tốt. Cảm ơn cậu, Mysta. Và cũng cảm ơn cậu, V-Vox. " Shu cười. Vox quay đầu đi và gật đầu.

"Không cần phải cảm ơn tôi, Shu. Bất cứ lúc nào. "

Phải mất một thời gian dài, nhưng Mysta cuối cùng cũng có thể kéo chiếc lược chải qua tóc Shu mà không làm vướng bất kỳ nút thắt nào. Cậu tự hào luồn những ngón tay của mình qua mái tóc của Shu, thở dài vì sự mềm mại. Shu với lên và làm như vậy, một ánh mắt ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt cậu.

"Nó... mềm quá... Tôi không nghĩ tóc mình lại mềm thế này trước đây..." Y kéo vài lọn tóc về phía trước, ngưỡng mộ công việc mà Mysta đã làm để tháo gỡ mớ hỗn độn bất lực. Mysta không thể không đồng ý, nó gần giống như của cậu và Vox bây giờ. Chỉ cần sử dụng nó một lần.

Tôi đoán rằng chiếc lược đó thực sự vẫn còn lưu giữ một phần tâm hồn của anh ấy, ngay cả ở đây. Hay nó là cái gì khác?

Mysta nhổ những sợi tóc lỏng lẻo quấn quanh răng, nghiêng người qua mép giường và ném chúng vào thùng rác nhỏ của Luca. Cậu đưa chiếc lược lại cho Vox, người nhẹ nhàng cầm lấy nó, kiểm tra nó, sau đó đặt nó lên giá đỡ trên giường, với tay qua và đặt chiếc lược của Shu bên cạnh nó. Khi Mysta chuyển sự chú ý trở lại nhóm, cậu nhận ra rằng ai đó đã bật một bộ phim. Đó là một bộ phim dành cho trẻ em, một bộ phim Disney nào đó mà cậu chưa từng xem trước đây. Cậu biết ơn vì nó sẽ không im lặng.

Không lâu sau, họ bắt đầu ổn định, Mysta và Shu ở ngay giữa. Mysta có cảm giác rằng cậu sẽ không sớm có thời gian ở một mình nữa. Cậu không nghĩ rằng mình lại bận tâm nhiều đến vậy, mệt mỏi khi ở một mình. Cậu biết Shu cũng cảm thấy như vậy.

Thật khó cho Mysta để tìm một vị trí thoải mái, cơ thể cậu rải rác những vết bầm tím, vết xước và vết cắn. Cậu đã cố hết sức để giữ vẻ mặt ngay thẳng, cậu không muốn làm ai lo lắng nữa. Cậu đã làm tốt cho đến khi Ike dựa vào cậu. Cậu hít không khí giữa hai hàm răng, cố gắng giữ im lặng. Nó không hoạt động.

"Ồ, xin lỗi Mysta! Cậu có ổn không?" Ike mím môi.

"Tôi ổn! Chỉ hơi đau một chút. Tôi sẽ ổn thôi. " Mysta cố gắng suy luận. Không ai lắng nghe cậu. Họ đã điều chỉnh một chút, để Mysta ở trên cánh tay của Ike một chút. Không phải là một vị trí hoàn hảo, nhưng nó làm cậu tổn thương ít hơn rất nhiều. Shu đang ngồi xuống xa hơn, như thể y đang suy ngẫm điều gì đó. "Shu, cậu đang nghĩ gì vậy?" Cậu nhận ra.

"Chà... tôi-không có gì đâu, thật là ngớ ngẩn. Tôi sẽ ổn thôi..."

"Không, tôi nghi ngờ điều đó thật ngu ngốc. Có chuyện gì vậy?"

"Ừm... nếu không... cậu biết đấy... làm cậu đau, tôi có thể gối đầu lên ngực cậu được không?" Mysta nhớ lại nhận xét mà y đã nói khi được dựa vào ngực cậu trước đó, về nhịp tim của cậu. Cậu không thể tin được là nó chỉ xảy ra cách đây vài giờ.

"Cậu có thể làm điều đó. Tôi không bị thương ở đó ". Mysta trả lời, rất vui vì Shu đã nói ra suy nghĩ của mình. Cậu mở rộng vòng tay, cho Shu một cách để có được cảm giác thoải mái. Shu nhận lấy nó ngay lập tức, cẩn thận gục đầu vào ngực Mysta, ngay trên trái tim cậu.

Biết nó...

Cậu vòng tay qua Shu, đảm bảo rằng cậu thực sự đang ở đó. Shu cũng làm như vậy, vòng một cánh tay quanh Mysta và đặt nó lên Ike. Vox nằm xuống sau Shu, quàng tay qua cả Shu và Mysta. Ở phía bên kia của Ike, Shoto bị kẹp giữa anh ấy và Luca. Mysta cảm thấy ấm áp và an toàn, hy vọng rằng những người khác cũng cảm thấy như vậy. Cuối cùng thì cậu cũng đã về nhà.

***

Một vài ngày đã trôi qua và những người khác vẫn chưa hiểu gì nhiều về Mysta và Shu. Mysta vừa trấn an mọi người rằng vấn đề đã qua đi và cậu sẽ ổn. Đó là lúc Shu kéo cậu ra khỏi nhóm. Họ cần nói chuyện.

"Mysta... cậu đã... nhìn thấy bóng đen từ bao giờ chưa ..?" Mysta trầm ngâm câu hỏi một lúc trước khi nghiêm túc gật đầu.

"Vâng tôi có. Nhưng tôi chưa quay lại thế giới mộng mơ đó, tôi không nghĩ mình sẽ phải quay lại đó ". Shu trông vừa bối rối vừa nhẹ nhõm trước những lời của Mystas.

"Nhưng cậu đã nhìn thấy anh ta? Đây? Tôi vẫn không thể cảm nhận được sự hiện diện của anh ta... "

Có cậu có thể... cậu có... chỉ là...

"Shu... Tôi không thể nói cho cậu biết làm thế nào tôi biết tôi sẽ ổn, tôi chỉ biết rằng tôi sẽ như vậy. Được chứ?" Mysta trấn an, tạm dừng để sắp xếp suy nghĩ của mình. "Tôi không am hiểu nhiều về linh hồn và ma thuật, nhưng tôi thề là tôi sẽ ổn thôi."

"Tôi chưa cảm nhận được sự thay đổi, nhưng anh ta đã... gắn bó với cậu chưa? Lấy hồn cậu chưa? " Shu chua chát hỏi.

"C-chưa..."

"Vậy thì vẫn còn cơ hội!" Shu giật mình thốt lên, bước vài bước về phía cậu. Mysta nhìn khuôn mặt của y đang co giật, như thể nó đã quay trở lại nơi đó. Trái tim của Mysta giảm xuống và cậu lùi lại một bước. Khuôn mặt Shu trùng xuống khi thấy Mysta thu mình lại. Y nhìn xuống bàn tay của mình, như thể chúng được bao phủ bởi một thứ gì đó. Mysta đưa tay ra và nhẹ nhàng nhấn chìm chúng với của riêng mình. "X-xin lỗi..."

"Cậu không sao đâu. Bây giờ chúng ta ổn. " Mysta an ủi, siết chặt tay y. Shu không cử động. "Shu, tôi sẽ không chiến đấu với anh ta nữa."

"C-Cậu đang bỏ cuộc?" Shu run rẩy hỏi.

Tôi bỏ cuộc? Tôi có thực sự không? Tôi không cảm thấy như mình... mặc dù tôi không chắc mình cảm thấy thế nào...

"K-không... không hẳn... cảm giác không phải vậy..."

"Nhưng... cậu đang trao cho anh ta linh hồn của cậu ... Mysta... Tôi sẽ không ước điều đó ở bất kỳ ai..." Shu buồn bã nói.

"Nhưng tại sao? Cậu có thể... cho tôi biết tất cả nghĩa của nó là gì không? Để ai đó sở hữu một linh hồn? " Shu thở dài thườn thượt.

"Nó... rất nhiều... Chúng ta nên ngồi xuống." Họ đã làm. Mysta đã cho y một chút thời gian để thu mình lại trước khi y nói.

"Vậy..." Mysta nhắc.

"Vì vậy... tôi đoán tôi nên kể cho cậu nghe một chút lịch sử về nó trước..." Shu bắt đầu. "Cách đây rất lâu, khi ma quỷ thịnh hành và đáng sợ hơn nhiều, con người thường dâng "vật hiến tế". Hầu hết các ma quỷ sẽ lấy chúng cho những gì chúng vốn có, hy sinh, và sẽ ăn máu, thịt và linh hồn của chúng. Không có gì ngoài một bữa ăn dễ dàng để đổi lại ngôi làng một mình... nhưng một số con quỷ... "

"Có giữ chúng không?" Mysta kết thúc.

"Đúng... thường thì những con quỷ giống con người hơn." Shu xác nhận. "Hầu hết bị đối xử như một nô lệ vĩnh viễn, bị buộc phải trở thành vật nuôi trung thành cho đến ngày con quỷ bị xé xác. Ngay cả cái chết của con người cũng không mang lại tự do cho họ. Tuy nhiên, một số người may mắn hơn, có một người tử tế hơn đã cho họ "lòng thương xót". Đối xử với họ như thể họ là người yêu của mình, nhưng thực sự họ vẫn chỉ là một con rối. Buộc phải "yêu" một con quỷ chỉ muốn thứ gì đó chiếm hữu và sở hữu. "

"Điều gì sẽ xảy ra nếu họ yêu con người và con người yêu họ trở lại?" Mysta tò mò hỏi.

"Mysta... cậu đang nói rằng cậu... yêu anh ta?"

"Không! Tôi không nói điều đó! Và... tôi... tôi sẽ không nói dối... Tôi thực sự không thể trả lời điều đó ngay bây giờ... "Mysta thừa nhận, đảo mắt. Cậu có thể cảm thấy đôi mắt của Shu cháy bỏng vào cậu.

"Mysta... tôi..." Shu thở dài.

"Làm ơn Shu... chỉ là... không phải bây giờ... làm ơn..."

"Được rồi..." Shu hài lòng. "Dù sao, để trả lời câu hỏi của cậu... Vâng, có một số trường hợp mà cả hai bên đã đồng ý với điều đó. Ngay cả khi đó, tôi không thực sự thích những ý nghĩa liên quan đến nó. Không chỉ có những con quỷ mới làm điều này. Một số linh hồn và những sinh vật siêu nhiên khác sẽ thực hành điều này. Đó là điều bình thường với... các phù thủy, nhưng thường là những người có xu hướng chiến đấu hơn. Dù sao, một mối ràng buộc thông thường, giống như mối quan hệ ban đầu tôi đã tạo với bạn là tốt. Chỉ đơn giản là chia sẻ một phần của nhau với nhau ... Liên kết vĩnh viễn linh hồn với người khác, đó là nơi tôi ... thường sẽ phải ... vẽ đường. "

"Và đó là bởi vì?" Mysta sản xuất.

"Bởi vì nó không phải là những gì tình yêu nên về. Khi một linh hồn được gắn kết với một linh hồn khác, nó không chỉ là một mối ràng buộc. Bất cứ ai họ được liên kết để sở hữu chúng. Họ có thể bắt họ làm bất cứ điều gì họ muốn, cảm thấy bất cứ điều gì họ muốn. Và sau đó... ngay cả khi người đó chết... họ vẫn muốn bất cứ ai sở hữu họ... Mysta, tôi không muốn điều đó cho cậu. Cậu xứng đáng được tự do, cả thể xác và tâm hồn. Tôi không muốn cậu đánh mất chính mình, đánh mất con người của cậu... Tôi không muốn chúng tôi mất cậu." Shu bắt đầu khóc. "Và, ngay cả khi đó... tôi cũng đã cố gắng sở hữu cậu... và tôi không biết liệu mình có thể tha thứ cho bản thân vì điều đó..."

"S-Shu! Đó không phải lỗi của cậu! Cậu đã không kiểm soát được chính mình! " Mysta lập luận.

"Điều đó không quan trọng... tôi đã thề rằng tôi sẽ chỉ sử dụng phép thuật của mình trong ngôi nhà này để giúp đỡ... hành động gắn kết tạm thời linh hồn của tôi đã tạo ra rất nhiều nỗi đau cho mọi người. Nếu tôi chịu khó quan sát hơn một chút, tôi sẽ tìm ra một cách khác để đến đó... giống như cách Vox và Shoto đã làm... Tôi chỉ... tôi thực sự làm mọi thứ rối tung lên! "

"Shu... cậu biết tôi không trách bạn bất cứ điều gì. Thực tế là tôi rất biết ơn. Cậu đã cố gắng hết sức để giúp tôi! Và cậu vẫn thế! " Mysta dừng lại để suy nghĩ. "Tôi sẽ ghi nhớ lời nói của cậu. Về những thứ linh hồn. Nếu tôi thay đổi quyết định, tôi biết cậu sẽ ở đó để giúp tôi ".

"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp cậu, Mysta. Bất cứ điều gì! Tôi yêu cậu rất nhiều..."

"Tôi cũng yêu cậu, Shu." Mysta ôm chặt lấy y. "Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu rất nhiều!" Họ đã quyết định rằng họ đã có đủ chủ đề nặng nề, hứa hẹn sẽ nói chuyện nhiều hơn sau.

Mình không phải là người duy nhất phải nói chuyện với Shu... đã đến lúc Vox cũng phải nói chuyện với cậu ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro