Chương 36
Mysta không thể theo dõi được mình đã nằm đó bao lâu, cảm thấy bản thân mình như bị trượt đi. Bàn tay của Shu bắt đầu di chuyển lên xuống cánh tay trên, từ vai đến khuỷu tay và trở lại, như thể để giảm bớt sự đau khổ của Mysta. Đó là điều duy nhất Mysta cảm thấy không quá bệnh. Cậu chỉ có thể run rẩy và khóc, thậm chí không thể tạo ra một tiếng ồn mạch lạc nữa. Cậu gần như không thể nghĩ được nữa, những suy nghĩ bị xé nát nhanh chóng khi chúng hình thành.
"... Mmm... mmm... tâm hồn của cậu- linh hồn của chúng ta, ý tôi là... nó rất tuyệt... chỉ một chút nữa... một chút nữa thôi... và chúng ta sẽ là một ..." Shu rên rỉ. Y nghiêng đầu xuống để liếm máu trên vết cắn gần đây nhất. Những cử động của y rất nhẹ nhàng, trái ngược hẳn với những hành vi thô bạo của y trước đó. Khi lùi lại phía sau, y đã lùi đủ xa để nhìn qua khuôn mặt của Mysta. Máu lại chảy ra từ môi. Mysta ước rằng cậu có thể tìm ra cách nào đó để đánh thức mình. Cho đến khi cậu làm, theo nghĩa đen.
Cậu không chắc tay mình đã trở nên không bị hạn chế từ khi nào, nhưng điều đó không quan trọng. Điều quan trọng duy nhất là cậu có thể, giơ tay lên và đánh Shu mạnh mẽ bằng một lòng bàn tay mở. Mạnh đến mức đầu Shu bị ép sang một bên. Nó khiến cả hai bị sốc. Mysta cảm thấy bản thân đau đớn trở lại trạng thái bình thường, hét lên một tiếng đau đớn đến khó thở. Cậu đột nhiên cảm thấy sức nặng của Shu rời khỏi cậu và nghe thấy một số tiếng bắn tung tóe xung quanh.
Thu mình vào, Mysta cố gắng lấy lại hơi thở qua tiếng khóc của mình. Cuối cùng thì cậu cũng quay lại, tìm kiếm Shu. Shu đang ngồi, một tay ôm mình, tay kia nắm chặt tóc. Y đang run rẩy dữ dội, phun ra máu còn sót lại. Mysta nhìn y bắt đầu không ngừng đánh chính mình, móng tay cứ thế sượt qua mặt y, khiến y chảy máu.
"S-Shu đừng!" Mysta gọi, nói với y. Cậu đến vòng tay ôm Shu, để y không làm tổn thương mình nữa, khi Shu thô bạo đẩy cậu ra.
"TRÁNH XA TÔI RA!" Shu hét lên, rồi sau đó bắt đầu nức nở. "Làm ơn Mysta ... tránh ra. Tôi sẽ tiếp tục làm tổn thương cậu... "Shu bắt đầu liên tục đập cả hai nắm đấm của mình vào đầu y, lực của nó khiến đầu Mysta đau khi chỉ nhìn. Cậu không thể để Shu làm điều đó với chính mình.
Tiếp cận y, lần này thận trọng hơn, Mysta thành công ôm Shu. Cậu vòng tay càng chặt càng tốt quanh mình, giữ chặt cánh tay của Shu vào cậu. Shu vùng vẫy xung quanh một cách dữ dội, nhưng Mysta không chịu buông tha. Cậu nắm lấy một bên đầu của Shu và kéo y lại gần. Ngay khi đầu Shu chạm vào ngực Mysta, y ngừng vùng vẫy.
"Shu? Không sao đâu, cậu có tôi rồi. " Mysta thận trọng an ủi, vẫn sợ Shu lại rơi vào cơn điên của mình. Cậu cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mình, cái chạm nhẹ nhàng. Mysta tựa cằm vào đầu Shu. "Xin đừng làm tổn thương chính mình."
"Nhưng tôi xứng đáng với điều đó... Tôi đã làm tổn thương cậu..." Shu rùng mình, cơ thể run lên theo tiếng kêu của mình.
"Cậu không cố ý! Tôi biết cậu không cố ý làm tổn thương tôi! " Mysta trấn an, vuốt ve mái tóc nhuộm màu mực của Shu.
"Tôi đã- tôi đang cố gắng chiếm lấy nó... sở hữu nó..." Shu thì thầm. "Tôi muốn sở hữu cậu..."
"Nhưng tôi đã ngăn cậu lại. Cậu không cố gắng lấy linh hồn của tôi nữa. "
"... nhưng tôi vẫn muốn..."
Làm ơn... không... đừng làm điều này nữa...
"Shu-"
"Mặc dù vậy, tôi sẽ không để mình... không phải trong khi tôi kiểm soát..." Mysta thực sự thở phào nhẹ nhõm khi nghe Shu nói về sự tỉnh táo của mình. "Miễn là tôi có thể nghe thấy trái tim của cậu ngay bây giờ... tôi nghĩ rằng mình có thể giữ mình lại..."
Đó là lý do tại sao cậu ấy ngừng phản kháng? Vì cậu ấy có thể nghe thấy nhịp tim của mình?
"Tốt ... Thật tốt." Mysta chết lặng. Cậu không chắc phải nói gì nữa. Cậu ấn đầu Shu hơn nữa vào ngực mình, đột nhiên cậu sợ rằng nếu cậu di chuyển, Shu sẽ mất âm thanh và trở nên bất động lần nữa.
"Tôi rất vui vì cậu đã ở đây. Tôi rất vui vì cậu không sao ". Shu nói, xoa đầu Mysta. Có vẻ như y đang cố gắng tiếp xúc nhiều nhất có thể. Nó khiến Mysta nhớ lại quãng thời gian sống trong khoảng trống này, cậu đã làm như thế nào để được chú ý. Cậu thậm chí còn không dành một phần tư thời gian ở đây mà Shu có. Cậu choàng tay qua lưng Shu từ trên xuống dưới.
"Tôi chẳng đi đâu cả. Không phải không có cậu. " Mysta an ủi. Shu càng khóc lớn hơn, siết chặt tay Mysta hơn, như thể y đột nhiên sợ rằng Mysta sẽ trượt đi nếu y buông tay. Vết cắt bên dưới băng của cậu rất đau, nhưng không đủ để cậu để ý đến nó.
"Chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đây như thế này được không? C-chỉ một chút thôi? " Shu hỏi, giọng y nghe rất nhỏ. Như một đứa trẻ. Nó làm tan nát trái tim Mysta.
"Tất nhiên rồi." Mysta nói, mặc dù cậu lo sợ về khoảnh khắc rõ ràng này chỉ là tạm thời. "Tôi thực sự xin lỗi vì đã đánh cậu." Shu bật ra một tiếng cười nhạo đáng buồn bã.
"Không sao đâu. Tôi nghĩ rằng tôi cần nó. " Hai người ngồi đó, đắm chìm trong sự thoải mái của nhau trong một thời gian rất dài. Ngay cả khi Mysta đã khóc xong, cậu vẫn đợi cho đến khi Shu cũng dừng lại để bắt đầu nói.
"Shu... Tôi biết làm thế nào để cả hai chúng ta có thể về nhà..." Mysta cảnh giác nói với y.
"... cậu đã nói tôi phải buông bỏ nó ... buông bỏ ... linh hồn của cậu ..." Shu nói. Mặc dù y đã ngừng khóc, nhưng lời nói của y vẫn còn run rẩy.
"Cậu-"
"Tôi không biết nếu tôi có thể! Đó là tất cả những gì tôi có ngay bây giờ! Đó là tất cả những gì tôi đã có kể từ khi đến đây! " Shu sợ hãi cắt ngang. Y nhắm chặt mắt, cố gắng đẩy đầu mình sâu hơn vào ngực Mysta. "Tôi không muốn hoàn toàn một mình!"
"Cậu sẽ không như vậy! Tôi hứa! Cả hai chúng ta sẽ về thẳng nhà! Và chúng ta sẽ không đơn độc! Vox, Luca, Ike, và cả Shoto! Tất cả họ đang chờ đợi chúng ta! " Mysta gục mặt vào đầu Shu, không quan tâm đến vết mực đang bôi lên người cậu.
"Làm thế nào mà cậu chắc chắn như vậy !?" Shu mím môi. Mysta dùng ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt của y.
"Tôi không thể nói với cậu ... Tôi chỉ biết ... nhưng tôi hứa, bất kể điều gì ... Tôi không nói dối. Chúng ta sẽ về nhà!" Mysta khẳng định. Cơ thể Shu giãn ra, chìm xuống. Mysta nắm lấy đầu y, đảm bảo rằng nó không rơi khỏi ngực cậu. Cậu bắt đầu trở nên lo lắng. "Shu ..?"
"Tôi tin tưởng cậu... Tôi chỉ là... Tôi rất, rất sợ..." Shu giải thích.
"Tôi ... tôi sẽ không nói dối. Tôi cũng sợ hãi ". Mysta thừa nhận.
Khi Shu thả hồn mình ra, Vox sẽ sở hữu nó. Nếu nó có cảm giác như trước đây, mình không chắc mình có thể xử lý được hay không. Mình cảm thấy như mình sắp chết.
"Tôi biết... tôi cảm thấy nó..." Shu nói. "Tôi sẽ làm nó. Bây giờ..."
"Cậu... cậu có chắc là cậu đã sẵn sàng không?" Mysta hỏi, lo lắng và bị sốc.
"Tôi không nghĩ điều đó quan trọng... Tôi không chắc liệu tôi có thể để cậu đi nếu tôi chờ thêm nữa hay không..." Shu thừa nhận, Mysta xoa đầu mình.
"Được rồi..." Mysta gật đầu. "Vậy thì hãy tiếp tục..."
Cảm giác như có thứ gì đó bị gãy, mặc dù nó không đau. Nó giống như một sợi dây, một sợi dây được kéo căng hết sức có thể bị cắt bằng một chiếc kéo sắc bén. Shu bất ngờ bị xé toạc khỏi cánh tay và y ngã xuống. Mọi thứ trở nên đen kịt.
***
Luca đang cố gắng duy trì vẻ mặt bằng đá, nhưng biết Ike sẽ hoảng sợ hơn nếu anh ta để nó trượt. Anh ta biết mình phải cố gắng giữ một phong độ ổn định. Anh ta nhìn vào cơ thể của Mysta, thứ mà Ike đang cố gắng chăm sóc một cách tuyệt vọng. Anh ấy đã lấy băng và thuốc sát trùng, chạy nhanh nhất có thể trong khi Luca trông chừng Mysta, Shoto và Vox. Ngay lập tức khuỵu xuống khi anh ấy quay lại, chết lặng khi đang dọn dẹp và vá những vết cắn. Luca buông tay Mysta ra, hài lòng khi họ không cố túm cổ cậu nữa.
Mysta thở hồng hộc, như thể cậu đã chạy hàng dặm. Thường xuyên co giật mạnh. Một vết cắn mạnh bạo khác khiến bản thân trở nên rõ ràng, sự chú ý của Ike nhanh chóng chuyển sang nó. Anh ấy nhanh chóng tạo áp lực lên nó, cố gắng cầm máu trước khi bắt đầu làm sạch nó.
"Điều gì làm gì với cậu ấy !?" Ike hoảng sợ hỏi.
"Tôi không biết Ike. Shoto và Vox sẽ cứu cậu ấy. Họ phải." Luca đều đặn trả lời, ngạc nhiên vì giọng nói của anh ta không hề dao động. Anh ta cảm thấy mình sắp gục ngã.
"Họ cần phải nhanh chóng!" Mặc dù biết họ đang cố gắng hết sức, Luca không thể không đồng ý.
Luca giật mình khi cơ thể Mysta hoàn toàn căng thẳng, trước khi mềm nhũn xuống nhanh như chớp. Hơi thở của cậu gấp gáp, trở nên nhanh và nông như thể cậu không thể thở được nữa. Luca không thể chịu đựng được nữa.
"Mysta!" Luca gọi, kéo cậu hoàn toàn vào lòng. Nước mắt rơi từ mắt anh ta và anh ta ôm Mysta thật chặt, như thể cậu sẽ bị cướp mất. Anh ta không thể nhìn qua Ike, chỉ nhìn xuống Mysta.
Làm ơn! Tôi chỉ muốn mọi thứ trở lại bình thường! Làm ơn Mysta! Shu! Trở lại! Chỉ cần bình an thôi!
Như thể một phần mong ước của anh ta đã được nghe thấy, Mysta thở trở lại, từ từ trở lại bình thường. Luca khóc nhẹ hơn trong sự nhẹ nhõm và anh ta cảm thấy Ike vòng tay quanh anh ta. Anh ta thấy cánh tay còn lại của Ike vươn ra, tay vuốt ve mái tóc của Mysta. Mysta mở mắt.
"SHU! SHU! " Cậu hét lên, lật người, từ giữa Ike và Luca. Cậu nhảy dựng lên, vượt qua họ và ngã ở ngưỡng cửa. Hồi phục nhanh chóng, cậu đi vòng qua góc và khuất tầm nhìn.
"MYSTA!" Ike và Luca hét lên, Ike chạy như bay theo cậu. Luca ở phía sau không xa, chỉ dừng lại để đá vào cái bát mà Vox và Shoto đang chạm vào. Anh ta không nhìn thấy cái bát vỡ, nhưng anh ta nghe thấy nó, cùng với nước bắn tung tóe. Những tiếng rên rỉ đau đớn vang lên sau lưng anh ta khi anh ta lao ra khỏi phòng, hướng về phía phòng Shu. Anh ta phớt lờ cánh cửa vụn, bước vào phòng và thấy Mysta đổ ập lên đầu Shu.
Anh ta nghe thấy tiếng gió hất ra khỏi Shu khi Mysta đáp xuống y, nhưng thay vì đẩy cậu ra, họ ôm chặt lấy nhau. Shu được bao phủ từ đầu đến chân trong một số chất lỏng màu đen, nó vấy lên khắp người Mysta khi họ ôm nhau. Sau đó, Luca nhận thấy máu trên tay và mặt của Shu, nó không giống như của y.
"Shu! Mysta! " Ike gọi với vẻ hoài nghi, khuỵu gối xuống bên cạnh họ.
"Ike!" Họ khóc với anh ấy, Mysta kéo anh ấy vào ôm. Luca tiến lại gần, cúi xuống bên cạnh họ. Cuối cùng nó cũng đến.
Họ đã trở lại! Cuối cùng thì cả hai đều đã trở lại!
Nắm lấy một tay của Shu, anh ta siết chặt nó trước khi nhấn chìm cái cọc bằng cơ thể mình, cẩn thận để không đè bẹp bất cứ ai. Vừa lơ lửng, vừa che chắn, vừa bảo vệ. Anh ta không bao giờ muốn chúng khuất khỏi tầm mắt anh ta một lần nữa. Anh ta hòa vào mọi người trong tiếng khóc lớn của họ.
***
Shoto cảm thấy mình bị quay trở lại thực tại của họ. Điều đó thật bất ngờ, và do đó thật đau đớn. Cậu ấy rên rỉ thành tiếng, nghe thấy Vox cũng làm như vậy. Cậu buộc mình phải hồi phục nhanh chóng, biết rằng họ sẽ không bị cưỡng bức trở lại trừ khi có điều gì đó xảy ra. Khi cậu ấy mở mắt ra, cậu ấy nhìn thấy một căn phòng trống, ngoại trừ Vox. Tất cả những người khác đã biến mất.
Ở đâu..?
Trước khi cậu ấy có thể gọi họ, cậu ấy thấy Vox đang quất vào đầu anh. Một khi anh cũng nhận ra không có ai ở đó, anh đứng dậy, chuẩn bị lao ra khỏi phòng. Shoto cảm nhận được yêu khí của anh đang bắt đầu phát triển trở lại, lần này nhanh hơn nhiều. Móng vuốt sắc nhọn và đôi mắt phát sáng tự hiện diện. Shoto bật dậy, vòng tay qua eo Vox.
"Chờ đã! Bình tĩnh! Đ-đừng làm điều gì ngu ngốc! " Shoto cố gắng suy luận. Cậu ấy bị phớt lờ, bị kéo theo sau Vox như thể cậu ấy thậm chí không ở đó. Sức mạnh của anh khiến Shoto khiếp sợ.
Không chịu buông tha, Shoto bị kéo đến tận phòng Shu. Mong đợi được cắt đứt khỏi nó, cậu ấy và Vox, ngạc nhiên khi họ lao thẳng vào phòng, đi qua nơi mà trước đó rào chắn đã cắt đứt họ. Vox dừng lại trong khi mắt anh tính toán khung cảnh trước mặt.
Shu, Mysta, Ike và Luca đang xếp chồng lên nhau. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt họ. Vox bắt đầu tiến lên một lần nữa.
"Chờ đã! Cậu đang định làm gì đấy?" Shoto hoảng sợ, lo lắng khi thấy khí chất của Vox vẫn chưa nguôi. Cậu ấy cố gắng cắm chân xuống sàn, nó vẫn không làm cho Vox chậm lại.
Vox dừng lại, cao ngất trên đống người. Đôi mắt của anh phân tích khung cảnh một lần nữa. Anh bắt đầu cúi xuống, đưa tay về phía Mysta và Shu.
Làm ơn! Xin hãy bình tĩnh!
Shoto không thể tự phát ra âm thanh. Chỉ thầm cầu nguyện rằng Vox sẽ không dùng móng vuốt sắc nhọn của mình để hủy hoại những người mà cả hai đều vô cùng yêu quý. Shu hướng mắt về phía Vox, lướt qua hình dáng cong vênh của anh. Shu vươn bàn tay đen nhẻm và đầy máu của mình, vừa mới được quấn quanh Luca và Mysta. Y đang yêu cầu bàn tay của Vox.
Từ từ, Vox đưa tay ra, kết nối chặt chẽ các ngón tay của mình với Shu. Shoto cảm thấy nỗi lo của mình giảm đi, nhưng chỉ một chút. Vox lao xuống để tham gia vào đống người, Shoto bị kéo theo anh.
Nó đã kết thúc? Làm sao nó có thể kết thúc được?
Shoto buộc phải bỏ qua câu hỏi vào lúc này, quyết định để bản thân chìm trong chiến thắng. Mọi người đã ở bên nhau bây giờ, và bây giờ, đó là tất cả những gì quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro