Chương 33
Vox đi quanh khoảng không tối tăm, lần theo dấu vết của linh hồn Mysta. Mặc dù Shu nắm giữ một mảnh nhỏ như thế nào, nhưng con đường vẫn rõ ràng như ban ngày để anh theo dõi. Bất cứ điều gì của Mysta đã được. Khi nhìn thấy một hình dạng trên mặt đất, anh biết rằng mình đã tìm thấy y. Sau khi chắc chắn rằng sự xuất hiện của mình đã bị che khuất, anh tiến lại gần y.
"Shu..." Shu nằm trong thứ chất lỏng màu đen như mực, mái tóc bồng bềnh quanh đầu như một vầng hào quang nhuộm màu bẩn đục. Đôi mắt y nhìn lên vô hồn vào khoảng đen trống rỗng. Trông y đã suy sụp. "Shu..."
Đôi mắt mờ ảo của Shu cuối cùng cũng chuyển động để gặp anh, đầu y hơi nghiêng. "Ồ... là anh..."
"Tôi đây." Cái bóng xác nhận. "Trông cậu thật khổ sở. Cậu đã sẵn sàng từ bỏ nó chưa? "
"Không... tôi sẽ không bao giờ từ bỏ linh hồn của cậu ấy..." Shu trả lời, chuyển sự chú ý của mình về phía trần nhà đen vô tận.
"Không bao giờ? Tôi nghĩ rằng cậu đã nói là sai khi sở hữu linh hồn của người khác. Hay điều đó không áp dụng cho cậu bây giờ? "
"Điều đó là sai... nhưng... cậu ấy cảm thấy thật đúng đắn để giữ... để sở hữu ..." Nước mắt nhanh chóng trào ra và rơi xuống khuôn mặt Shu, nhưng nét mặt của y vẫn vô hồn. "Tôi không muốn để nó buông khỏi..."
"Ngay cả khi nó có nghĩa là em ấy sẽ chết?" Cơ thể Shu căng thẳng ngay lập tức trước những lời nói đó.
Điều đó đã thu hút sự chú ý của cậu ấy.
"Anh đã nói rằng anh không muốn làm tổn thương cậu ấy ..."
"Tôi không, và tôi sẽ không. Cậu là người sẽ chịu trách nhiệm cho cái chết của em ấy nếu cậu tiếp tục điều này. Cậu cảm nhận được tất cả cảm xúc của em ấy, phải không? " Shu gật đầu, xác nhận tuyên bố. "Vậy thì cậu đã biết rằng em ấy nghĩ rằng mình sẽ chết?"
"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra... nhưng cậu ấy cảm thấy... rất sợ..."
"Vâng, có gì đó liên quan đến em ấy. Tất cả chỉ vì cậu đang khiến em ấy bị mắc kẹt trong thế giới đó. Và cậu nghĩ ai là người đã bảo vệ em ấy khỏi nó? " Shu nhắm mắt lại. "Cậu có nhớ tất cả những gì em ấy cảm thấy trong và sau những gì đã xảy ra không?"
"Tôi có..."
"Vậy tại sao cậu không nói cho tôi biết cảm giác của em ấy." Vox đã đề nghị. Shu như đang mơ hồ xem xét trả lời. Y làm Vox ngạc nhiên khi y bắt đầu nói.
"Kinh hoàng ... sau đó không có gì ... sau đó đau đớn ... sau đó là sốc và bối rối ... sau đó là nỗi buồn ... sau đó ..."
"Sau đó làm sao? Có vẻ như cậu theo dõi rất kỹ mọi thứ mà em ấy cảm nhận được. Nói cho tôi biết, em ấy cảm thấy gì sau tất cả những điều đó? " Vox đã thúc đẩy.
"... s-sướng... mãnh liệt... khoái cảm tràn trề..." Vox không thể kìm được nụ cười nhỏ trên khuôn mặt. "...Chuyện đó thì có liên quan gì..?"
"Nó liên quan đến mọi thứ. Cậu đã cảm nhận được tôi khiến em ấy cảm thấy thế nào. Em ấy hạnh phúc và an toàn khi ở bên tôi ". Shu im lặng, Vox coi đó như một dấu hiệu để tiếp tục. "Nếu cậu thả hồn Mysta ra, em ấy sẽ tỉnh lại, cậu sẽ về nhà, và có thể giống như chưa từng có chuyện này xảy ra. Em ấy càng mắc kẹt trong thế giới mộng mơ đó, em ấy càng gặp nhiều nguy hiểm. Chỉ cần để tôi có linh hồn của em ấy và cả hai có thể về nhà. Vậy thôi."
"... làm sao tôi biết anh sẽ ở như vậy ... dù sao thì tôi cũng khá mãn nguyện khi được ngắm sao ở đây ... tôi chưa bao giờ nhìn thấy những chòm sao như thế này trước đây ..." Đôi mắt của Shu như thể hiện ra một hình mẫu vô hình. Vox ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn những ngôi sao thu hút sự quan tâm của Shu. Không có gì cả.
"Cậu thực sự buộc em ấy phải gặp nguy hiểm và ở lại cô đơn, chỉ vì cậu đang ích kỷ?"
"... Anh ích kỷ hơn tôi rất nhiều... Mysta thậm chí còn không biết việc sở hữu linh hồn thậm chí đòi hỏi điều gì... Tôi sẽ giữ nó cho đến khi anh cảm thấy chán và bỏ cuộc..." Shu châm biếm lại, không có ý kiến gì đằng sau nó.
"Tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi nghĩ bây giờ cậu đã biết điều này, phải không? Và, cậu không nghĩ rằng Mysta nên có sự lựa chọn, cho dù em ấy biết những gì nó đòi hỏi hay không? Điều gì sẽ xảy ra nếu em ấy chọn để tôi có nó? "
"... Vậy thì... tôi không chắc mình sẽ làm gì..." Shu thì thầm. "... Ngay bây giờ... tôi thích có một phần của cậu ấy gọi là của tôi... tất cả là của tôi ... Mysta là của tôi ... của tôi ... của tôi ..." Shu bắt đầu lặp đi lặp lại. Ánh mắt của y không bao giờ rời khỏi "những vì sao". Sự đơn độc và tha hóa khiến y rơi vào trạng thái mê sảng. Vox không thể tiếp tục cuộc trò chuyện với y.
Tôi rất xin lỗi Shu... sớm thôi. Ngay cả khi cậu không từ bỏ nó... Tôi sẽ để cậu đi sớm...
***
"Anh đây rồi!" Một giọng nói hào hứng chào đón anh khi anh bước qua cửa phòng mình. Mysta ngồi ở giữa giường của anh, con cáo vừa mới dừng lại. Họ đã chơi. "Anh đã đi lâu lắm rồi."
"Anh xin lỗi, em đã đợi anh sao?" Vox hỏi cậu, hơi ngạc nhiên về việc Mysta có bao nhiêu năng lượng. Trông cậu hạnh phúc biết bao khi Vox bước qua cửa.
"À vâng. Em đã." Mysta ngại ngùng thừa nhận. Trái tim của Vox lệch một nhịp. Anh khóa cửa và đến gần giường, ngồi xuống mép giường. Con cáo đẩy đầu nó vào cánh tay của mình, nâng nó lên để Vox vuốt ve nó. Ngay cả tâm hồn Mysta cũng cảm thấy cô đơn. Mysta đang nhìn chằm chằm vào anh.
"Vox ..?"
"Vâng, em yêu?" Mysta đỏ bừng mặt trước cái tên đó, cố gắng che giấu khuôn mặt của mình. Nó vô ích.
"Em có thể..."
"Hãy lên tiếng, em yêu. Anh không thể trả lời câu hỏi của em trừ khi em sử dụng giọng nói tuyệt vời đó của em. " Lần này Mysta hơi rùng mình, mặt càng đỏ hơn.
"Em có thể ôm anh không?" Mysta run rẩy hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng dễ nghe. "Làm ơn."
"Tất nhiên rồi, cậu bé ngớ ngẩn. Em không bao giờ phải hỏi. " Vox nhẹ nhàng trả lời. Mysta bắt đầu nghiêng người về phía trước, dừng lại trước khi cậu tiến rất xa. "Có gì đó không ổn sao, tình yêu của anh?"
"Sợi dây quá ngắn. Em không thể đến được với anh ". Mysta giải thích, nhẹ nhàng kéo nhẹ những hạn chế màu đỏ tươi của mình.
"Ồ." Vox nhẹ nhàng di chuyển con cáo, di chuyển quanh giường, lướt qua Mysta. Mysta nhìn anh chằm chằm, có vẻ hơi đau khi Vox đi ngang qua cậu mà không chạm vào cậu. Vox chỉnh lại gối và ngồi dựa lưng nhẹ vào đầu giường, dang tay chào mời. Mysta không ngần ngại chấp nhận, trườn tới chỗ anh, thận trọng để không làm anh bị thương. Cậu đặt mình vào giữa hai chân của Vox, tay ôm lấy thân và úp mặt vào ngực anh.
"Tốt hơn chứ?" Vox hỏi cậu, thích thú. Anh vòng tay qua Mysta.
"Tốt hơn nhiều." Mysta trả lời, úp mặt vào ngực của Vox trong giây lát. Con cáo nằm bên cạnh họ, lộ rõ vẻ hạnh phúc khi cả Vox và Mysta đến để cưng nựng nó. "Anh đi lâu thế? Trông anh có vẻ khó chịu? "
Chết tiệt.
"Một số... thứ đã xuất hiện."
"Mọi chuyện ổn chứ? Những người khác vẫn ổn chứ? " Mysta lo lắng hỏi.
"Mọi người đều ổn. Họ đang thực hiện một kế hoạch ngay bây giờ. " Vox cam đoan.
"Kế hoạch? Lên kế hoạch để làm gì? " Vox im lặng sau khi nghe câu hỏi, có vẻ hơi bối rối. Mysta để anh suy nghĩ một phút.
"Đó là một kế hoạch để cố gắng đưa em và Shu trở lại."
"Ồ, điều đó thật dễ dàng, phải không? Anh cứ thả Shu đi để em dậy đi! Rồi em cũng có thể gặp lại mọi người! " Mysta có vẻ phấn khích. Dù không muốn nhưng Vox đã giết nó bằng những lời tiếp theo của mình.
"Không đơn giản đâu em ạ. Anh ước nó là mặc dù vậy. "
"Tại sao nó không thể đơn giản như vậy?" Vox nhắm mắt và thở dài thườn thượt khi Mysta đặt câu hỏi.
"Anh có thể cho Shu về nhà bất cứ khi nào, nhưng anh không thể để em thức giấc. Không còn nữa." Mysta căng thẳng, nước mắt giàn giụa.
"Ý của anh là em không thể tỉnh lại? Em bị kẹt ở đây?"
"Này, không sao đâu. Nó không phải là mãi mãi, anh hứa. Chỉ là cho đến khi anh có thể tìm ra cách để khiến Shu thả linh hồn em ra. " Vox an ủi, hôn lên đầu Mysta và xoa lưng cậu. Anh mệt mỏi khi thấy cậu buồn.
"Làm thế nào mà Shu lại nắm giữ linh hồn của em gây ra điều này?" Mysta hỏi.
"Anh và cậu ấy đang kéo nó theo hai hướng khác nhau ngay bây giờ. Anh đã giảm bớt sự nắm giữ của mình vừa đủ để nó không ảnh hưởng đến em thêm nữa, nhưng anh từ chối từ bỏ sự nắm giữ của mình nữa. Shu sẽ phải là người nhượng bộ."
"Vox... Em yêu anh rất nhiều, nhưng... Em thực sự cô đơn ở đây. Em nhớ mọi người ". Vài lời đầu tiên gần như khiến Vox phát điên, nhưng anh đã kháng cự để có thể an ủi mình.
"Anh biết, em yêu. Anh biết. Anh cũng yêu em. Em sẽ sớm thấy tất cả họ."
"Bao lâu nữa?" Mysta hỏi, nhìn thẳng vào mắt Vox. Vox không thể nói dối.
"Anh không chắc... nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để nhanh nhất có thể. Được chứ em yêu?" Mysta quay đầu lại, giấu mặt. Ngay cả khi không nhìn thấy nó, Vox run rẩy biết rằng cậu bắt đầu khóc nhiều hơn. Mysta gật đầu để trả lời câu hỏi của anh, Vox cho phép cậu.
Chỉ một chút nữa thôi. Anh thề.
***
Khi Mysta đã khóc xong, Vox đã ngồi dậy và bắt đầu chải tóc cho Mysta. Mysta có vẻ chìm đắm trong suy nghĩ.
"Muốn cho anh biết em đang nghĩ gì không, tình yêu của anh?" Vox hỏi cậu. Mysta phải mất thêm một lúc để suy nghĩ trước khi tìm ra điều mình muốn nói.
"Anh chưa bao giờ nói với em những gì mọi người đang lên kế hoạch." Câu bày tỏ khiến Vox mất cảnh giác.
"Shoto đã nghĩ ra nó. Cậu ấy đang lên kế hoạch đến đây, đến thế giới này. "
"Shoto đang đến đây? Cậu ấy đang giúp đỡ? " Mysta hỏi, nghe có vẻ sốc.
"Đúng vậy, cậu ấy đã cố gắng giúp Shu ngay từ đầu..."
Đó là lý do tại sao cậu ấy hỏi mình tất cả những câu hỏi đó về giấc mơ của mình...
"... và trừ khi anh làm điều gì đó về nó, cậu ấy định sử dụng một nghi lễ để đưa mình đến đây." Vox trả lời.
"Bằng chính cậu ấy? Cậu ấy thường không liều lĩnh như vậy khi cậu ấy không biết mình đang phải giải quyết vấn đề gì ".
"Cậu ấy tuyệt vọng. Tất cả họ là. Cậu ấy sẽ không để Luca và Ike đến đây, cậu ấy biết nó sẽ rất nguy hiểm. Và không, cậu ấy sẽ không ở một mình. Anh phải đi cùng cậu ấy. "
"Nhưng... anh có thể đến đây bất cứ khi nào..." Mysta có vẻ bối rối.
"Đúng, nhưng cậu ấy không biết điều đó, và cậu ấy sẽ không. Anh sẽ không để cậu ấy đến đây. Nó quá rủi ro cho chúng ta ". Vox giải thích. Mysta có vẻ buồn khi biết tin cậu sẽ không được gặp Shoto.
"Được rồi... và Shu? Làm thế nào để anh có kế hoạch để làm cho cậu ấy để giải phóng linh hồn của em? " Mysta thay đổi chủ đề.
"Anh vẫn chưa chắc. Cậu ấy là một phù thủy mạnh mẽ, có thể phát hiện ra bất kỳ phép thuật nào được sử dụng trên người cậu ấy. Nếu anh dùng giọng nói của mình để khiến cậu ấy từ bỏ nó, rồi lại khiến cậu ấy quên, cậu ấy sẽ vẫn biết anh đã dùng giọng nói của mình để làm gì đó ".
"Tại sao không để em nói chuyện với cậu ấy?"
"Không." Vox ngay lập tức không đồng ý. "Điều đó sẽ liên quan đến việc đưa cậu ấy đến đây vì em không thể rời đi và anh từ chối làm điều đó một lần nữa. Thêm vào đó, anh yêu em nhiều như vậy, anh không thể mạo hiểm để em nói với bất cứ ai rằng anh là người đã gây ra điều này. "
"Vậy hãy sử dụng giọng nói của anh với em! Nói với em là em không được nói với ai! " Mysta khẳng định.
"Điều đó vẫn không thay đổi sự thật là anh không đưa cậu ấy đến đây. Em vẫn không thể nói chuyện với cậu ấy ngay cả khi anh đã ra lệnh cho em không được nói với bất kỳ ai ".
"Ồ." Vox ôm Mysta khi nghe thấy sự thất vọng.
"Anh biết em nhớ mọi người, nhưng anh cảm thấy chủ đề này đang làm em khó chịu. Tại sao chúng ta không nói về một cái gì đó khác? Được chứ, em yêu? " Mysta không thực sự muốn, nhưng đã đồng ý. Cậu đang cảm thấy khá khó chịu. Vox kéo Mysta hoàn toàn dựa vào anh.
"Như thế nào?"
"Chà, em có câu hỏi nào khác không?" Mysta vắt óc suy nghĩ trong giây lát, không có gì ngoại trừ những câu hỏi về những người khác bay qua đầu cậu. Cho đến khi cậu nghĩ ra điều gì đó, một điều gì đó mà cậu vẫn chưa chắc chắn về nó.
"Điều gì sẽ xảy ra khi anh sở hữu linh hồn của em? Em vẫn không hoàn toàn biết nó có nghĩa là gì".
"Chà, em yêu, nói một cách đơn giản, nó chính xác như tên gọi của nó. Anh sẽ sở hữu linh hồn của em. Nó sẽ là của anh, mãi mãi. Ngay cả khi em chết, linh hồn của em vẫn sẽ thuộc về anh. Cách duy nhất để mối ràng buộc có thể phá vỡ là nếu anh quyết định phá vỡ nó hoặc nếu anh chết. Trong những trường hợp hiếm hoi, ngay cả khi chủ nhân của linh hồn ai đó chết đi, các linh hồn vẫn sẽ được gắn kết với nhau ". Vox giải thích.
"Vậy liệu anh có thể cảm nhận được cảm xúc của em như Shu không?" Mysta hỏi.
"Và nhiều hơn nữa. Nếu anh muốn, anh có thể bẻ cong linh hồn của em thành bất cứ điều gì anh muốn. Không phải vậy, nếu anh muốn một con rối không có đầu óc thì anh đã chọn người khác. Hãy tưởng tượng nó giống như kết hôn, ngoại trừ lâu dài hơn nhiều. "
"Nghe có vẻ nhiều..." Mysta nghe có vẻ sợ hãi.
"Không phải đâu, em yêu. Không có gì phải thay đổi quá nhanh. Anh sẽ ở ngay đây để giúp em dễ dàng hơn." Bàn tay của Vox trượt xuống lưng cậu, gần như chạm vào mông cậu, trước khi trượt lên trở lại. "Em cứ để anh giải quyết tất cả những việc phức tạp. Tất cả những gì anh muốn là cho em, cho chúng ta, hạnh phúc. Hạnh phúc và bên nhau. Mãi mãi."
"Nhưng... em là con người. Em sẽ không ... anh biết đấy ... chết? Chúng ta sẽ ở bên nhau như thế nào nếu ta chỉ là tri kỉ ". Mysta hỏi, có vẻ thực sự tò mò.
"Có một vài lựa chọn khác nhau từ đó. Phục sinh, tái sinh, hợp nhất linh hồn... Có một vài lựa chọn khác, nhưng như anh đã nói, hãy để anh giải quyết những thứ phức tạp. Được chứ, em yêu?"
"Được rồi..." Mysta lầm bầm.
"Thật sự không có gì em phải lo lắng về cái đầu nhỏ xinh của mình. Công việc của anh bây giờ là chăm sóc cho em". Vox nói, hôn lên đầu cậu. Mysta cố gắng che giấu một cái ngáp nhưng không thành công. "Và anh nghĩ đã đến lúc em đi ngủ." Mysta lắc đầu thách thức.
"Anh hầu như luôn biến mất khi em thức dậy..." Mysta thả lỏng, chống lại đôi mắt nặng trĩu của cậu.
"Anh biết, anh xin lỗi vì anh không thể làm gì để ở lại lâu hơn. Anh ước chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi như thế này, anh và em trong sự thoải mái của nhau. Nhưng nếu em muốn thức dậy và gặp lại mọi người, em sẽ phải dành thời gian ở một mình. Được chứ tình yêu của anh?" Mysta gật đầu. "Sử dụng lời nói của em."
"Vâng, Vox, em hiểu. Em sẽ không sao đâu. " Mysta trả lời.
"Em thật là một cậu bé ngoan! Tất cả điều này sẽ xứng đáng, hãy tin anh." Vox thì thầm với cậu, hôn lên tai cậu. Mysta cho phép Vox đặt cậu xuống. Cậu nhanh chóng được ru ngủ bởi hơi ấm bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro