Chương 26
Nhiều ngày trôi qua và mọi người chứng kiến sức khỏe tinh thần của Shu ngày càng xấu đi khi Mysta không phản ứng. Y không bao giờ chia sẻ những gì y cảm thấy qua mối liên kết, không có gì ngoại trừ thực tế là y biết Mysta vẫn ổn. Họ đau lòng khi chứng kiến những gì đã xảy ra với hai người bạn thân nhất của họ trong một thời gian ngắn.
Mysta hiện đang ở trên ghế bành và nhìn chằm chằm về phía sàn nhà, chậm rãi chớp mắt. Shu đang ở trên chiếc ghế dài kia, xung quanh là những cuốn sách lời nguyền và viết vào một cuốn sổ. Vox tiến lại gần y, đưa cho y một tách trà.
"Tất cả chúng ta đều muốn Mysta trở lại, tôi nghĩ rằng việc nghỉ ngơi sẽ là lợi ích tốt nhất cho cậu." Shu nhìn anh như thể anh đề nghị kết thúc thế giới như họ đã biết. Trước khi y mở miệng, Vox tiếp tục. "Làm thế nào cậu có thể giúp cậu ấy nếu cậu hoàn toàn kiệt sức. Cậu không thể sử dụng phép thuật nếu cậu không có bất kỳ năng lượng nào. "
Shu suy nghĩ một lúc, trước khi gục đầu trong thất bại. Y bắt đầu sắp xếp mọi thứ của mình gọn gàng trên bàn cà phê và đứng dậy sau khi hoàn thành. "Tôi đang đi dạo. Tôi sẽ trở lại sớm." Đôi mắt y đọng lại trên Mysta trong giây lát, trước khi y rời đi. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào lưng y khi y bước ra khỏi cửa mà không cần lấy bất cứ thứ gì.
"Điều đó dễ dàng hơn tôi nghĩ." Luca nói. Ike gật đầu đồng ý.
"Hy vọng rằng điều này sẽ cho cậu ấy một chút thời gian để giải tỏa đầu óc. Dù sao thì Vox, cậu đã nghĩ ra kế hoạch chưa? "
"Vẫn chưa. Tôi vẫn không chắc phải làm gì ". Vox trả lời Ike.
"Thật là unpog! Cậu không bao giờ lạc lối như thế này! Ít nhất cậu luôn có một ý tưởng!"
"Tôi có rất nhiều ý tưởng, nhưng không ai có thể thích... Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên để Shu và Shoto nghiên cứu và giúp đỡ họ khi được yêu cầu."
"Và chỉ không làm gì cả! Cậu nghiêm túc sẽ không làm gì cả! " Ike lập luận.
"Tôi không hề không làm gì cả Ike!" Một cái nhìn dữ dội lướt qua khuôn mặt của Vox, một cái nhìn mà không ai ở Luxiem từng nghĩ sẽ hướng về một trong số họ. Họ im lặng trong giây lát. Vox nhắm mắt và hít thở sâu. "Tôi đang làm rất nhiều việc... và tôi không muốn nói về nó". Anh kết thúc. Vox bước tới chỗ Mysta, một cái nhìn dịu dàng thay thế cho vẻ ngoài lúc nãy của anh, và chỉnh lại một vài sợi tóc trước khi quay người và đi về phía cầu thang.
"Vox, tôi xin lỗi. Tôi nên-"
"Tôi chỉ cần một chút thời gian. Tôi sẽ quay lại ăn tối. Tất cả chúng ta đều đang ở thế mạnh ". Vox ngắt.
***
Shu đi chân trần qua khoảnh rừng nhỏ phía sau nhà họ. Để đảm bảo tránh gậy và đá sắc nhọn, y vẫn tiếp tục dẫm lên lá rụng và rong rêu. Nó cảm thấy tuyệt vời đối với đôi chân của y. Y đi bộ cho đến khi tìm thấy một mảng lớn rêu gần như trong suốt, một mảng mà y quen thuộc, và y nằm ngửa. Ánh sáng mặt trời chiếu qua những chiếc lá thưa thớt trên cây, sưởi ấm y khi nó chạm vào.
Mặc dù cảm thấy như kiệt sức, y có thể cảm thấy một số năng lượng đang từ từ quay trở lại với y. Hiện tại y không thể cảm nhận được gì qua sợi dây liên kết, ban ngày y thường không thể, ban đêm lại là chuyện khác. Nó khiến giấc ngủ khó hơn đối với lịch ngủ vốn đã khó hiểu của y. Nhưng giờ đây, vào lúc này, khi nằm đó, y cảm thấy bình yên. Vâng, y cần thứ này.
***
Hai tay ôm lấy mặt khiến Mysta giật mình tỉnh giấc. Trước khi cậu nhận thức được điều gì khác, đôi môi thô bạo va vào môi cậu và một thứ gì đó nằm trên hông cậu, quấn lấy cậu. Mysta nắm lấy vai kẻ tấn công mình, cố gắng đẩy chúng ra, hoảng sợ khi nhận ra mình không thể. Cậu gần như tắt thở khi cuối cùng chúng cũng rút đi, để lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
"^ ̴̧͍̪͊ * ̴͙̠̈̈́̍̈́͘.?" Mysta run rẩy thốt ra, tim đập thình thịch. Khuôn mặt của họ vẫn rất gần nhau.
"Anh xin lỗi vì đã làm em sợ, em yêu. Anh chỉ thực sự cần em. " cái bóng đáp lại. Hai tay đang ôm mặt Mysta bắt đầu gãi gãi tóc và vuốt má. Nhịp tim của Mysta bắt đầu trở lại bình thường, nhưng chỉ nhẹ. Cái bóng không di chuyển nữa và cả hai đều im lặng, nhìn chằm chằm vào mắt nhau.
Nó cứ như vậy trong một khoảng thời gian dài, cho đến khi Mysta quyết định di chuyển. Trượt tay khỏi vai bóng tối, cậu vòng tay qua người anh. Siết chặt tay và kéo bóng đen xuống, cậu nhắm mắt lại khi môi họ gặp lại nhau. Lần này nụ hôn rụt rè, không chắc chắn. Cái bóng không hôn lại.
Mysta lùi lại, nước mắt tuôn rơi. Cậu nhận thấy bàn tay ngừng vuốt ve khuôn mặt và mái tóc của mình. Cái bóng nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt trống rỗng. Nó khiến cậu sợ hãi.
Tại sao anh ấy không làm gì cả? Mình đã làm gì sai sao? Mình nghĩ đây là những gì anh ấy muốn!
"Anh xin lỗi em yêu."
"Huh?" Mysta trở nên bối rối.
"Anh xin lỗi rất nhiều. Nhưng hiện tại, anh rất xin lỗi vì những gì anh đang nghĩ về việc làm với em". Âm điệu bóng tối trở nên sâu hơn với mỗi từ. Như cách cậu biết nó là sai, bụng Mysta rung lên. "Thật không may là anh không có thời gian ngay bây giờ. Có lẽ muộn nhất là đêm nay, em yêu. " Anh ta thì thầm.
Cái bóng trao cho cậu một nụ hôn cuối cùng trước khi rời khỏi người cậu và đứng dậy. Mysta đột nhiên rơi vào trạng thái buồn ngủ nặng nề và không báo trước, chìm vào giấc ngủ.
***
Luca ngồi trên chiếc ghế dài, chơi trò chơi điện tử và quan sát Mysta khi cậu ngủ trên chiếc ghế dài. Ike đã về phòng sau khi xảy ra xung đột giữa anh và Vox. Luca biết họ cần một thời gian để hạ nhiệt. Mắt anh nhìn sang Mysta khi cơ thể cậu giật bắn người, như thể bị giật mình, và cậu bắt đầu thở nặng nhọc hơn một chút.
"Mysta?" Anh gọi, nghi ngờ rằng anh sẽ nhận được câu trả lời. Anh đã không. Tạm dừng trò chơi của mình, anh bắt đầu quan sát cậu một cách mãnh liệt, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu của sự đau đớn. Ngay trước khi anh quyết định mọi thứ đều ổn, anh thấy Mysta thở gấp và một vài giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu. Anh đứng trên đôi chân của mình và đến bên cạnh Mysta trong vài giây.
"Này Mysta! Thức dậy!" Luca lúc đầu nhẹ nhàng lay người cậu. Anh ta trở nên mạnh mẽ hơn một chút với cái tiếp theo của mình.
Chết tiệt! Vox có thể đánh thức cậu ấy! Nhưng... Oh, sao cũng được, anh ấy sẽ hiểu.
Trước khi anh có thể quay đi để gọi Vox, anh đã dừng lại. Mysta mở mắt, chớp nhanh và nhìn xung quanh.
"Mysta?" Mysta nhìn chằm chằm vào mắt anh, khiến anh giật mình. Đây là lần đầu tiên Mysta phản ứng với bất kỳ ai, ngoài Vox khi anh ấy sử dụng giọng nói quỷ dữ của mình. "Mysta?"
Mysta chớp mắt nhanh lần nữa trong một giây và cậu ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Luca. Luca đưa tay nắm lấy cổ tay Mysta, nhẹ nhàng cầm nó, xem Mysta có phản ứng gì không. Đôi mắt của Mysta nhìn xuống nơi họ đang chạm vào nhau trong giây lát, rồi ánh mắt của cậu nhìn xuống xa hơn, trở lại sàn nhà mà cậu đã thấy rất thú vị vào thời điểm gần đây. Hy vọng đã chết trong lồng ngực Luca, trước khi bùng phát trở lại thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Mysta vẫn ở đây... cậu ấy ở đây.
Luca ôm cậu một lúc, dứt ra đi khi anh nghe thấy hai đôi bước chân bước xuống cầu thang. Anh quay lại thì thấy Ike và Vox đang nhìn chằm chằm vào họ.
"Mọi việc ổn chứ?" Ike hỏi, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
"Cậu ấy nhìn tôi! NHÌN LẠI tôi! Không phải thông qua tôi. Chỉ một lúc thôi, nhưng cậu ấy đã ở đấy. Cậu ấy vẫn ở đây! " Luca nói với họ. Anh biết mình không thể làm được gì nhiều do tình huống siêu nhiên xảy ra, nhưng anh có thể giúp đỡ theo những cách khác. Anh ấy sẽ đảm bảo rằng những người khác cũng sẽ không từ bỏ hy vọng. Đó là cách anh ấy sẽ giúp.
"Cậu ấy đã làm vậy?" Vox hỏi.
"Ừ! Không lâu đâu, nhưng cậu ấy đã làm được! " Luca mỉm cười. "Cậu ấy đã làm."
Với giọng điệu nhẹ nhàng hơn trước đó, Vox bắt đầu vào việc làm bữa tối. Không khí khó xử giữa anh và Ike dường như đã biến mất, giúp Luca nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh ấy không muốn Shu bị căng thẳng hơn khi y trở về, nói về điều đó...
"Shu đâu? Cậu ấy thường không ở ngoài quá muộn. Anh ấy thậm chí còn không lấy áo khoác ". Luca lên tiếng.
"Tôi có cảm giác mình biết phải tìm cậu ấy ở đâu. Tôi sẽ đi tìm. " Ike đáp lại, bước ra cửa và xỏ giày vào. Anh lấy thêm một chiếc áo khoác và đi ra cửa, hứa rằng họ sẽ không về muộn để ăn tối.
***
Ike rùng mình khi đi qua những tán cây, cảm giác ớn lạnh đã lắng xuống và mặt trời bắt đầu lặn. Vẫn có đủ ánh sáng để anh nhìn thấy, nhưng anh biết nó sẽ không tồn tại được lâu nữa. Cuối cùng, sau vài phút đi bộ, anh đến một bãi đất trống. Nằm ở giữa là Shu, đang ngủ và phủ đầy lá rụng. Y nằm ngửa, vòng tay ôm lấy mình để sưởi ấm. Ike cảm thấy tồi tệ, biết rằng mình sẽ phải đánh thức y. Y thực sự cần ngủ.
"Shu?" Ike nói nhẹ nhàng, tiến lại gần y. Shu rên rỉ, mở mắt và quay về phía Ike. Y rùng mình. Ike thở phào khi Shu ngồi dậy, hơi sững sờ và rời khỏi y. Ike cúi người, phủi vài chiếc lá trên người và đưa cho y chiếc áo khoác dự phòng. Shu từ từ với lấy nó, vẫn chưa tỉnh hẳn.
Sau khi y trượt áo khoác trên người, Ike giúp y đứng. "Vox đang chuẩn bị bữa tối khi tôi rời đi. Nó sẽ xong sớm thôi ". Ike thông báo cho y. Shu gật đầu chào lại.
"Tôi đã ở đây bao lâu rồi?" Y hỏi.
"Chỉ một vài giờ."
"Và Mysta?" Y ca thán.
"Bình thường. Thực tế là tuyệt vời, Luca có một số tin tức cho cậu. " Đôi lông mày của Shu nhíu lại trước câu nói của Ike. "Ngoài ra, với sự liên kết, tôi chắc rằng cậu đã biết cậu ấy như thế nào."
"Tôi không biết khi tôi đang ngủ. Ít nhất thì không phải tất cả. Nếu cậu ấy có một cảm xúc mạnh mẽ, nó sẽ đánh thức tôi, bất cứ điều gì khác mà tôi đã bắt đầu ngủ qua... "
Nó làm tôi sợ. Không biết. Ngủ trôi qua nó... tôi chỉ cần biết. Tôi cần biết mọi thứ... Mọi thứ ...
Shu nao núng khi nghĩ đến điều đó. Nó có cảm giác bị xâm nhập, như thể nó hoàn toàn không phải của riêng y. Y đã đẩy nó xuống để lúc sau. Y sẽ tìm nó sau. Sự nao núng không hề bị chú ý.
"Cậu không sao chứ?" Ike câu hỏi. Shu gật đầu.
"Ừ, đi ăn tối thôi. Cậu biết Vox có thể như thế nào khi chúng ta về muộn. " Shu nói, một nụ cười nhỏ trên khuôn mặt. Ike trông có vẻ nhẹ nhõm và đồng ý với ý kiến của y. Họ đi bộ trở lại nhà, cạnh nhau trong im lặng thoải mái.
***
"Họ đây rồi!" Luca reo lên khi họ bước qua cửa. "Chúng ta có tin tốt, các cậu!" Đôi mắt của Ike và Shu nhìn thẳng vào anh khi lời nói đó rời khỏi miệng anh. Anh ấy và Mysta đang ở giữa phòng khách và phòng ăn. "Lại đây, ngồi xuống bàn đi!"
Luca đi về chỗ ngồi của mình, Ike và Shu theo sau anh ấy. Mysta không di chuyển khỏi nơi cậu đứng. "Này Mysta! Ngồi xuống đi. " Không thừa nhận rằng mình thậm chí đã nghe thấy những lời nói đó, Mysta bước đi, chậm rãi nhưng chắc chắn đến chỗ ngồi của mình ở bàn.
"Tôi đã nói với cậu ấy rằng đừng lạm dụng nó." Vox phát biểu, đặt những chiếc đĩa chứa đầy thức ăn dành ngon lành trước họ. "Tuy nhiên, cậu ấy hơi hào hứng với điều đó." Vox cười nhẹ, quay đầu giấu đi. Mặc dù nó có vẻ như một sự nhẹ nhõm nhỏ, nhưng cảm giác như thể có một trọng lượng nào đó đang kéo ra khỏi vai Shu, dù chỉ là một chút.
"Đó có phải là những gì cậu nói rằng cậu ấy rất hào hứng chia sẻ không?" Y hỏi Ike, người lắc đầu.
"Lúc nãy cậu ấy nhìn tôi! Cậu ấy ngủ thiếp đi trong một giây và tôi đánh thức cậu ấy dậy. Khi cậu ấy tỉnh dậy, có vẻ như cậu ấy đã thực sự nhìn thấy tôi trong một giây! "
Shu chợt thấy lòng chua xót. Hạnh phúc, nhưng cay đắng. Nó không hoàn toàn giống như cảm xúc của y. Giống như y đang bắt đầu cảm nhận được cảm xúc của người khác. Không giống như cách y cảm thấy Mysta.
Nó giống như chúng bị hỏng. Giống như một thứ gì đó đang xoay chuyển cảm xúc của chính tôi sang một thứ khác...
Shu lắc đầu, xua tan dòng suy nghĩ. Y nhìn lên Luca và mỉm cười. "Thật ngạc nhiên."
Bữa tối tiếp tục một cách yên bình, nhẹ nhàng nhất trong nhiều ngày qua. Tất cả họ đều cảm thấy đổi mới và hy vọng. Trong thời điểm đó, không quan trọng tỷ lệ thành công của họ là bao nhiêu, họ sẽ sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì khi thời điểm đến. Họ chắc chắn về điều đó. Đối với Mysta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro