Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.2

Giọng nói dịu dàng rất giống nụ cười đó. Heewoon siết chặt nắm tay.

"Anh cũng vậy à, tiền bối?"

"Tôi, tôi cũng rất nhớ cậu."

Ngay khi lông mày của Kangwoo hơi co giật, Heewoon lo lắng nói ra câu đó. Không giống như Heewoon đang đứng thẳng với tấm lưng cứng ngắc, Kangwoo dựa lưng vào ghế một cách thoải mái và nghiêng đầu sang một bên.

"Anh nhớ tôi nhiều đến như nào?"

"...Hả?"

Heewoon nuốt nước bọt và rụt rè nói với đôi mắt tròn xoe.

"Nhớ đến nỗi không thể... Ngủ được."

Thật sự rất khó để phù hợp với tâm trạng luôn thay đổi của Seo Kangwoo. Heewoon hồi hộp chờ đợi, sợ rằng câu trả lời của mình có thể khiến tình hình của anh trở nên tồi tệ hơn.

Kangwoo, người đang nhìn chằm chằm vào Heewoon, đưa tay ra. Heewoon theo bản năng cong vai lại, chờ đợi bị đánh.

"Nhìn qua đây."

Anh thực sự nghĩ rằng Kangwoo sẽ đánh anh. Giọng của Seo Kangwoo quá nhỏ, và sự im lặng nặng nề càng khiến nó trở nên tồi tệ hơn.

Kangwoo vuốt ve phần trũng sâu của đôi mắt Heewoon và nhìn kỹ vào mắt anh. 'Vậy ra là do anh không ngủ được'. Hắn chợt hỏi, lẩm bẩm một mình:

"Bữa trưa anh đã ăn gì?"

"Ờ..."

Heewoon chỉ có thể chớp mắt trước câu hỏi bất ngờ. Anh đã ăn gì ư? Trong khi Heewoon đang chìm đắm trong suy nghĩ, Kangwoo gỡ một góc miếng gạc dán trên má anh ra. Hắn kiểm tra vết bầm tím đầy màu sắc trên má anh, rồi khi đặt miếng gạc lại, hắn ấn vào má khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Heewoon nhăn nhó vì đau.

"Câu hỏi có khó không?"

"Không, không. Tôi đã ăn ở cửa hàng tiện lợi."

"Vậy anh đã ăn gì?"

"Tôi... Tôi đã ăn bánh mì?"

Kangwoo hơi nhíu mày, chạm nhẹ vào trán Heewoon.

"Anh gầy thế này là do anh chỉ ăn bánh mì."

Seo Kangwoo hành động như thể họ là bạn thân. Hắn chạm vào dái tai của Heewoon và nói:

"Đi ăn tối nào."

Heewoon không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.

Kangwoo kéo đầu Heewoon và để anh tựa vào vai mình. Bàn tay to lớn của hắn che mắt Heewoon khi anh lúng túng dựa vào hắn.

Họ đi xe khoảng 20 phút.

Sau đó, họ đến nhà Kangwoo. Nơi mà Heewoon đã đến hàng ngày cho đến tuần trước.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Kangwoo tự hỏi Heewoon có ngủ không. Việc anh không thể ngủ là điều đương nhiên. Khi anh đang dựa vào vai một kẻ sát nhân thì làm sao có thể ngủ được.

Anh đã quan sát ngôi nhà từ bên kia đường được một tháng nhưng đây là lần đầu tiên anh bước vào nhà. Heewoon lo lắng khi băng qua khoảng sân rộng, qua cửa trước và đi qua phòng khách sang trọng.

"Anh có thích không?"

Kangwoo nghiêng đầu và nhìn vào mặt Heewoon.

"Hả? Nhà cậu đẹp thật đấy."

"Chắc chắn là anh muốn vào xem nó."

Heewoon do dự nhưng gật đầu, còn Kangwoo mỉm cười rạng rỡ.

"Tôi không biết anh thích gì nên tôi bảo họ chuẩn bị bữa ăn Hàn Quốc."

"À, ừm... Cảm ơn."

Khi Heewoon đi dạo cùng Kangwoo, người có vẻ đang có tâm trạng tốt, anh nhìn thấy một số người đang làm việc trong nhà. Anh tự nghĩ, họ có biết không? Họ có biết rằng Seo Kangwoo đã giết người không?

Và có lẽ, đó không phải là lần đầu tiên.

Bàn ăn rộng rãi bày đầy đủ các món ăn. Heewoon ngồi đối diện với Kangwoo lúng túng cầm thìa lên. Anh có cảm giác như mình đang ngồi trên gai. Mặc dù thức ăn trông rất ngon nhưng anh lại không có cảm giác thèm ăn.

Và sau đó, Kangwoo tình cờ ném một quả bom vào Heewoon.

"Từ mai hãy ăn trưa cùng với tôi nhé."

Heewoon nắm chặt chiếc thìa suýt đánh rơi. Tâm trí anh đang chạy đua. Anh nuốt nước bọt rồi nói.

"...Ừm, nếu cậu đang theo dõi hành động của tôi vì nghĩ rằng tôi có thể kể cho ai đó thì cậu thực sự không cần phải làm vậy."

Cạch.

Kangwoo đặt đũa xuống. Heewoon giật mình và nói thêm rằng anh đang nghiêm túc. Kangwoo ôm cằm và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ hãi của Heewoon.

"Theo dõi... Tôi đang theo dõi anh?"

"...K-không."

"Tôi thậm chí còn chưa thèm quan tâm đến nó."

Kangwoo lẩm bẩm và cười khúc khích. Hắn gõ nhẹ lên bàn mấy cái rồi nói:

"Tôi biết tiền bối sẽ không nói cho ai hết. Làm sao một đứa trẻ đang run rẩy vì bị tát vài cái lại có thể làm được điều đó."

Đúng mà?

Heewoon lúng túng gật đầu tán thành. Kangwoo cười toe toét khi nhìn Heewoon bị chơi đùa và bị chửi rủa.

"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ăn cơm đi."

Heewoon định nói điều gì đó nhưng lại kìm lại.

Seo Kangwoo đang vờn anh. Thật đáng ngại. Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn giết anh khi đang vờn anh? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh phá vỡ lời thề? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu báo cáo hắn với cảnh sát. Nếu cảnh sát không xử lý được thì có lẽ chạy trốn đến chỗ anh trai ở Philippines sẽ tốt hơn.

Nhưng sau đó, còn khoản nợ thì sao?

Những người đó sẽ không cho mẹ anh và anh đến Philippines. Cho dù có trốn thoát được mà không bị bắt thì họ cũng sẽ phải sống trốn chạy suốt quãng đời còn lại. Điều đó cũng ảm đạm như khoản nợ còn lại của họ.

"Tại sao anh lại khó chịu như vậy? Tôi đang bắt nạt anh hay gì đó à?"

"...Không. Nhưng tôi nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta không nhìn thấy nhau. Tôi nhất định sẽ tránh xa cậu..."

Giọng anh lạc đi. Sau đó chỉ còn lại sự im lặng. Heewoon cắn môi và nghịch nghịch chiếc thìa của mình.

Tiếng cười của Seo Kangwoo đã phá vỡ sự im lặng.

'Tôi cư xử tử tế chẳng vì điều gì cả.' Tự lẩm bẩm với chính mình, Kangwoo đứng dậy khỏi ghế. Hắn nhìn Heewoon rồi nhẹ nhàng hỏi:

"Tiền bối, anh có thể đứng dậy một lát được không?"

"...Hả?"

Heewoon loạng choạng đứng dậy khỏi ghế, không biết rằng mình sẽ sớm mất thăng bằng rồi ngã xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro