Chương 7.2
"Không, con được trả nhiều hơn chút vì một trong những học sinh của con đã cải thiện điểm số của mình rất nhiều. Đó là lý do tại sao con trả nợ hơi muộn."
Mẹ anh gật đầu trong khi mím môi. Nhận thấy khuôn mặt mệt mỏi của bà, Heewoon nói:
"Sao mẹ vẫn còn thức? Con đi tắm đã, mẹ đi ngủ trước đi."
"Được."
Mẹ anh nằm xuống. Căn hộ một phòng nhỏ đến nỗi hầu như không còn chỗ trống khi Heewoon và mẹ anh nằm xuống. Nhìn tấm chăn mẹ trải sẵn, Heewoon lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Heewoon biết mẹ anh sẽ không ngủ được.
Khi tắm xong, anh nằm xuống giường nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Mẹ anh lặng lẽ lấy lọ thuốc mỡ mà bà đã giấu dưới chăn.
Bà cẩn thận bôi thuốc mỡ lên người anh rồi khóc thầm.
Nhưng lần này, anh không bị bọn cho vay nặng lãi tấn công. Lần này, đó là một trải nghiệm đáng nhớ hơn rất nhiều nên anh cố tình nghĩ đến những điều khác.
Khoản nợ còn lại anh tính đi tính lại, lời hứa của anh trai khi có công việc ổn định sẽ trả, số tiền mẹ anh bí mật gửi cho anh trai và cái tát anh phải nhận vì không đủ tiền để trả nợ.
"Heewoon của chúng ta..."
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve trán anh.
Đôi khi, Heewoon ước giá như mẹ anh là một người rất, rất xấu tính thì tốt biết bao.
***
Thứ hai đã đến. Mặt anh sưng tấy vì hầu như anh không ngủ, và vết bầm tím thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Trên má anh có một miếng băng lớn đã chuyển sang màu tím.
Trên đường đến trường, Heewoon phải cố gắng kìm nén ý định bỏ chạy.
Trong suốt cuối tuần, Heewoon đã hy vọng thứ hai sẽ không đến, đồng thời anh cũng mong nó sẽ đến. Mong muốn tránh gặp Kangwoo và mong muốn xác nhận rằng Kangwoo sẽ không giết anh, cả hai đã kết hợp thành một.
Thật không may, lớp học đầu tiên hôm nay của anh cũng là lớp học chính mà Kangwoo tham gia.
Trong lớp học này, Seo Kangwoo thường ngồi ở ghế gần cửa sổ, hàng thứ hai hoặc thứ ba tính từ phía sau. Nếu muốn là người đầu tiên rời khỏi lớp học mà không thu hút sự chú ý của Seo Kangwoo, Heewoon phải tìm một chỗ ngồi gần cửa sau. Vì thế anh đến trường sớm hơn thường lệ.
Nhưng.
Kangwoo đang ngồi một mình trong căn phòng học trống. Heewoon gần như đứng hình tại chỗ, đi ngang qua cánh cửa phòng học mở rộng. Nghe thấy tiếng chỉnh ghế, anh bắt đầu bước đi nhanh hơn.
Chỉ sau khi lao xuống cầu thang, anh mới nhận ra mình đã bỏ chạy. Anh kiểm tra để chắc chắn rằng Seo Kangwoo không theo dõi mình, nhưng anh vẫn sợ nên đã đi vào cửa hàng tiện lợi. Anh lang thang quanh khu đông người, thường xuyên lén nhìn qua cửa. Một vài người nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ nhưng anh không hề quan tâm đến họ.
Heewoon rời cửa hàng tiện lợi lúc 8:57. Lớp học sẽ bắt đầu lúc 9 giờ nên anh có thể đến lớp đúng giờ.
Lớp học chính này cũng rất quan trọng đối với việc tham dự của anh, vì vậy Heewoon thường đến sớm khoảng 15 phút. Ngay cả sự chênh lệch điểm số 0,01% cũng rất quan trọng nếu muốn nhận học bổng. Học kỳ trước, anh không thể nhận được học bổng và phải vay tiền sinh viên, vì vậy trong học kỳ này, dù thế nào đi nữa, anh phải nhận học bổng cho bằng được.
Thật bực bội khi vẫn phải nghĩ đến tiền bạc trong khi cái chết cận kề. Heewoon thở dài và mở cửa lớp. May mắn thay, trước cửa còn một ghế trống. Khi anh nhấc chiếc túi lên và nhìn quanh, khuôn mặt anh cứng đờ.
Đó là bởi vì Kangwoo đang nhìn anh.
'Lại đây.'
Seo Kangwoo nói những lời đó khi anh nhấc chiếc túi của mình lên khỏi ghế bên cạnh. Heewoon gần như không thể giả vờ tỏ ra ngơ ngác và lấy cuốn sách ra, giả vờ như không hiểu Kangwoo đang nói gì. Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Kangwoo, nhưng nó dừng lại khi giáo sư bắt đầu điểm danh.
Sau giờ học, Heewoon nhanh chóng rời khỏi lớp học và trốn vào buồng vệ sinh ở hai tầng bên dưới, chờ tham gia lớp học tiếp theo. Trong giờ ăn trưa, anh dùng bữa tại cửa hàng tiện lợi trước cổng sau để đề phòng trường hợp gặp Seo Kangwoo.
Heewoon nghĩ rằng thật may mắn khi biết lịch trình của Seo Kangwoo như một kẻ bám đuôi nên có thể tránh đụng phải hắn cho đến khi hết giờ học.
Vào thứ Hai, lớp học của Seo Kangwoo kết thúc lúc 6 giờ chiều. Heewoon thở dài nhẹ nhõm khi nhìn đồng hồ, chỉ mới 5 giờ chiều.
Ngày mới đã trôi qua tốt đẹp. Anh chỉ cần chịu đựng điều này thêm hai tháng nữa thôi. Vì đây là học kỳ cuối của Seo Kangwoo.
"Haaa...."
Anh có nên nghỉ học kỳ này không?
Nếu bây giờ anh nghỉ phép thì anh có thể lấy lại được bao nhiêu tiền học phí? Ngay cả khi xem xét hết những điều đó, nếu anh nghỉ phép và làm một công việc bán thời gian, anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng kiếm được nhiều tiền hơn không nhất thiết có nghĩa là anh có thể trả được nhiều nợ hơn.
'Anh trai của con đang bắt đầu kinh doanh, nhưng thằng bé hơi thiếu tiền....'
Anh nghĩ đến nụ cười ngượng nghịu của mẹ khi bà nói điều đó.
Heewoon chỉ có thể đứng yên, lấy tay che mắt. Anh vô cùng mệt mỏi vì thiếu ngủ và thường xuyên lo lắng. Tối nay anh có lịch dạy kèm từ 8h30 tối. Anh có thể ghé qua nhà và đánh một giấc ngắn trước khi đi.
Khi anh đứng đó, cúi đầu và che mắt, có nhiều người đi ngang qua anh. Nhưng anh hít một hơi thật sâu và bỏ tay xuống, nghĩ rằng ngày mai mình không có lớp buổi sáng, cũng không có lớp trùng lớp với Kangwoo.
"A, tôi xin lỗi."
Anh suýt đụng phải một người đang đi về phía mình, nhanh chóng tránh sang một bên. Nhưng đôi chân của người đàn ông không hề cử động chút nào. Vẻ mặt bối rối của Heewoon trở nên tái nhợt ngay khi anh ngẩng đầu lên.
"Anh ngủ trong khi đứng à?"
"A..."
Một âm thanh rên rỉ phát ra từ cái miệng hơi hé mở của Heewoon. Anh lùi lại một bước và nhìn xung quanh.
Đây không phải là một nhà máy bỏ hoang không có người xung quanh, mà là một khuôn viên với hàng trăm người sẽ rút điện thoại ra nếu ai đó có hành vi kỳ quặc dù là nhỏ nhất. Khi họ ở đây, Kangwoo không thể làm hại anh.
"Sao vậy? Có ai gọi anh à, tiền bối?"
Seo Kangwoo thản nhiên hỏi, hắn dõi theo ánh mắt của Heewoon.
"...KHÔNG."
"Sau đó thì?"
"Hả?"
"Sao anh lại nhìn đi chỗ khác, đồ khốn?"
Trong giây lát, giọng điệu của hắn bình tĩnh đến mức khiến Heewoon nghi ngờ đôi tai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro