Chương 16
Một lúc sau, Kangwoo vào phòng và thấy Heewoon đang ngủ úp mặt trên giường.
"Anh ốm à?"
Kangwoo tặc lưỡi nhẹ và tiến lại gần giường. Heewoon chỉ phát ra tiếng thở mà không cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Kangwoo muốn đặt tay lên vai Heewoon nhưng thay vào đó, hắn quỳ gối xuống bên anh. Kangwoo quan sát khuôn mặt đang ngủ của Heewoon, má anh tựa vào cánh tay đặt trên giường.
Đôi mắt nhắm nghiền thoải mái, lông mày thẳng, đôi má ửng hồng, đôi môi hơi hé mở.
"Này."
Hắn nhẹ nhàng chạm vào đôi má mềm mại của Heewoon, nhưng không có phản hồi.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Heewoon một lúc, rồi liếc nhìn đồng hồ và lay anh dậy. Heewoon từ từ chớp mắt và đứng dậy.
Kangwoo nắm tay Heewoon và đi xuống bếp. Vẫn cảm thấy choáng váng, anh chạm mũi vào vai Kangwoo vài lần.
"Anh không có mắt à?"
Hỏi một cách trêu chọc, Kangwoo quay lại và ôm lấy khuôn mặt của Heewoon, kéo mạnh má anh. Toàn bộ khuôn mặt của Heewoon được che dưới bàn tay của hắn, đôi má mềm mại của anh bẹp lại như bột.
Heewoon ngồi trước bàn ăn và ngơ ngác nhìn xuống. Trước mặt anh là một con gà sạch sẽ trong nồi. Vậy ra đây chính là mùi thảo mộc mà anh đã ngửi thấy.
Kangwoo cho biết nó tốt cho sức khỏe và nhất quyết yêu cầu anh phải ăn cả con gà. Nghe điều này, Heewoon nghĩ thầm. Hôm nay tôi sẽ nôn cả một con gà.
Kangwoo nhìn Heewoon, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào món ăn và nói.
"Ăn nhanh đi. Đừng than vãn về việc đến muộn nữa."
"Ừm."
"Ồ."
Với nụ cười tinh nghịch, Kangwoo cố tình nhặt nhân sâm và tỏi cho vào miệng Heewoon. Tuy nhiên, Heewoon đã ăn nó mà không hề nhận ra.
"Ngon không?"
Kangwoo cười khúc khích hỏi, Heewoon lẩm bẩm ngắn gọn 'ngon'. Kangwoo liếc nhìn đồng hồ. Đã quá 6h30 rồi.
Quầng thâm dưới mắt Woo Heewoon khiến anh dường như mất trí. Dù mắt anh không nhắm nhưng miếng thịt anh dùng đũa gắp rơi xuống, chỉ chạm vào môi dưới. Mặc dù vậy, miệng anh vẫn nhai như thể có thứ gì đó lọt vào.
Đang im lặng quan sát, Kangwoo đột nhiên đứng dậy. làm cho chiếc ghế kêu cót két.
Lúc đó, Heewoon cuối cùng cũng thoát khỏi cơn choáng váng. Seo Kangwoo chắc hẳn đến để đánh anh vì anh ăn uống không đúng cách. Trước đây anh đã bị cảnh báo nhiều lần rằng anh nhai thức ăn kém.
"Bây giờ tôi sẽ ăn uống đàng hoàng!"
Heewoon nắm chặt chiếc thìa trong tay. Anh có thể bay lùi như thế này. Trong chốc lát, đầu óc anh trở nên rất minh mẫn. Nỗi sợ hãi mà anh không cảm nhận được khi buồn ngủ đột nhiên ập đến.
Heewoon dõi theo chuyển động của Kangwoo với vẻ mặt tái nhợt, bồn chồn. Tuy nhiên, trái ngược với dự đoán của Heewoon, Kangwoo đã nắm lấy cánh tay anh, nâng anh lên và kéo anh vào lòng, đặt anh ngồi xuống và vòng tay Kangwoo ôm lấy anh. Heewoon đột nhiên thấy mình đang ngồi giữa đùi Kangwoo, chớp mắt một cách ngu ngốc.
"Đừng chỉ mở mắt ra, anh cũng cần phải tỉnh táo hoàn toàn."
Kangwoo vừa trách móc vừa giật lấy đôi đũa từ tay Heewoon. Hắn lấy một miếng thịt lớn và đút nó vào miệng Heewoon.
"Đúng khảu vị không?"
Heewoon đang ăn mà không nếm thử nên ngần ngại trả lời, Kangwoo tặc lưỡi. Hắn nếm thử một chút nước súp và thêm chút muối.
"Anh cũng không nếm thử đồ ăn, cho anh ăn cái gì ngon cũng không đáng."
Kangwoo thì thầm, rúc vào khu vực giữa tai và quai hàm của Heewoon. Heewoon, người đã hoàn toàn tỉnh táo, trợn mắt và đưa tay lấy chiếc đũa Kangwoo đã lấy đi.
"Tôi thấy khó chịu khi thấy anh ăn như vậy, tiền bối à."
"Không, tôi thực sự có thể ăn uống đàng hoàng."
Tránh bàn tay của Heewoon, Kangwoo vừa cảnh báo vừa nói.
"Tay của anh. Đặt chúng vào giữa hai đùi anh."
Khi Kangwoo có giọng điệu như vậy, không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo. Không phải là Heewoon không nghe lời khi chuyện đó không xảy ra như vậy.
Đùi... Sau khi suy ngẫm một lúc, Heewoon trượt tay vào giữa đùi của Kangwoo và đùi của chính mình.
"... Bạn đang làm gì thế?"
"Hả?"
Heewoon quay đầu lại và nhìn Kangwoo. Kangwoo, người đang cau mày vì hoài nghi, đột nhiên bật cười.
"A đi nào."
"Aa..."
Theo giọng nói đầy tiếng cười, cơm nếp và thịt tiến vào cái miệng hơi hé mở của anh.
Heewoon ngoan ngoãn ăn những gì Kangwoo đưa và liếc nhìn ra ngoài phòng. Anh cảm thấy lo lắng không biết ai có thể bước vào. Sẽ thật kỳ lạ khi thấy một người đàn ông trưởng thành ngồi giữa đùi một người đàn ông khác và được đút ăn.
Quan hệ mấy lần trong phòng chắc mấy người đó cũng biết. Anh tự hỏi họ nghĩ gì về anh và Seo Kangwoo. Quan hệ tình dục, ăn uống và thỉnh thoảng bị đánh đập.
Anh cũng tự hỏi những người đó biết Seo Kangwoo rõ đến mức nào.
"Anh đã nuốt chưa?"
Nghiêng đầu, Kangwoo nhìn vào mắt Heewoon và lấy thêm thịt. 'Hãy nhai thật kỹ'. Nghe thấy giọng nói trìu mến từ phía sau, Heewoon nghĩ rằng dù thế nào đi nữa thì điều này vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị đánh.
Sau khi Heewoon ăn xong một nửa thì bữa ăn cũng kết thúc. Khi Heewoon nói rằng anh đã no, Kangwoo cau mày và bất ngờ luồn tay vào trong áo phông của Heewoon. Kangwoo nhẹ nhàng chạm vào bụng Heewoon đang cứng đờ vì ngạc nhiên và lẩm bẩm.
"Dạ dày của anh bé tí thế? Chỉ thế thôi sao anh có thể no được vậy?"
Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cái bụng đầy đặn rồi rút ra khỏi áo. Heewoon nhìn lại một lúc rồi đứng dậy. Bây giờ là 7 giờ. Nếu anh nói sẽ đi ngay thì liệu anh có được phép đi không? Chắc là không. Suy cho cùng, tình dục đã là mục đích ngay từ đầu.
Sau đó chắc chắn anh sẽ lại nôn mửa.
Nhìn bóng lưng Kangwoo nắm tay anh dẫn lên phòng ngủ, Heewoon cắn chặt môi. Hôm nay anh thực sự mệt mỏi.
Tuy nhiên, thay vì khám phá cơ thể Heewoon, Seo Kangwoo chỉ ôm chặt anh và nằm xuống. Khi Heewoon nhìn hắn đầy bối rối, Kangwoo nói.
"Ngủ một lát đi đã. Đừng ngủ gật như gà ốm thế chứ."
"Nhưng... Làm tình...?"
"Sao? Anh hụt hẫng hả? Anh muốn làm sao?"
Cánh tay rắn chắc sau gáy anh giật giật như thể anh đang cố đứng dậy. Heewoon sợ hãi nắm lấy vai Kangwoo.
"KHÔNG!"
Heewoon ngập ngừng bào chữa, liếc nhìn khuôn mặt vô cảm của Kangwoo và nói rằng đó là do anh buồn ngủ. Kangwoo bật cười trong khi chăm chú nhìn Heewoon.
"Tôi đùa thôi. Ngủ nhanh đi. Tám giờ tôi sẽ kêu anh dậy."
Heewoon chăm chú nhìn Kangwoo.
Anh đã sợ khi nhìn thấy Kangwoo đánh Lee Hyukjin. Anh đã sợ khi nghĩ rằng mình cũng có thể bị đánh như vậy. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy mình cần phải thay đổi quan điểm của mình. Ngay cả trong xe trước đó. Seo Kangwoo đối xử với anh rất nhẹ nhàng.
Tất nhiên, vấn đề là sự 'tinh tế' đó dựa trên tiêu chuẩn của Seo Kangwoo.
"Tôi bảo anh ngủ."
Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng che mắt anh. Giật mình, Heewoon chớp mắt và một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Đừng chỉ chớp mắt, hãy nhắm mắt lại. Heewoon nhắm mắt lại. Bàn tay đã lướt qua mắt anh một lúc rồi vuốt tóc anh và nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng anh.
Với ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng rực rỡ, Heewoon trằn trọc, vùi mặt vào ngực Kangwoo. Bàn tay đã ngừng lại trong giây lát lại tiếp tục vỗ nhẹ vào lưng anh. Heewoon nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Và thoáng chốc, anh nghĩ:
'Điều gì sẽ xảy ra nếu mình thực sự ngủ quên và cậu ta gọi mình dậy?'
Heewoon đột nhiên mở mắt vào một lúc nào đó. Chói mắt vì ánh sáng, anh dụi mắt và cảm thấy đầu mình đang được vỗ nhẹ.
"Vẫn còn 10 phút nữa."
Khi Heewoon ngẩng đầu lên, Kangwoo có vẻ mặt dịu dàng. Mười phút. Lẩm bẩm, Heewoon nhẹ nhàng cọ má mình vào vai Kangwoo. Đó là bởi vì anh vẫn còn đang ngái ngủ.
"Anh có lạnh không?"
"Có."
Kangwoo kéo tấm chăn xuống dưới eo họ và kéo cơ thể Heewoon lại gần hơn, loại bỏ mọi khoảng trống. Heewoon chớp mắt lười biếng. Nhìn xuống khuôn mặt ngái ngủ của anh, Kangwoo khẽ mỉm cười.
"Cái này cũng không tệ lắm."
Heewoon giả vờ đáp lại lời Kangwoo bằng cách lầm bầm. Kangwoo nhẹ nhàng vuốt mái tóc dính trên trán Heewoon sang một bên và vuốt ve đầu anh.
Mười phút sau, kiểm tra đồng hồ, Heewoon định đứng dậy nhưng Kangwoo tinh nghịch kéo anh lại và ôm thật chặt. Một lần nữa, Heewoon lại nằm lại trên giường, Kangwoo hôn lên đỉnh đầu anh và thì thầm.
"Ước gì anh đừng đi."
"Tôi cũng không muốn đi."
Hôm nay, Heewoon cảm thấy kiệt sức lạ thường. Đó là lý do tại sao những lời đó lại lọt ra ngoài. Đó cũng là nhờ không khí êm dịu và ấm cúng xung quanh họ.
"Thật sao? Vậy thì đừng đi."
Kangwoo nói một cách thờ ơ.
"... Nhưng vậy thì tôi sẽ bị đuổi việc."
Giọng của Heewoon nhuốm vẻ buồn bã. Nếu có thêm một học viên bỏ học, số tiền mà anh phải trả vào tháng tới sẽ bị thiếu hụt. Anh phải tìm thêm ít nhất một học sinh càng sớm càng tốt. Đầu tiên, anh nên tập trung vào kỳ thi giữa kỳ và sau đó tìm một học sinh khác. Có lẽ anh nên hỏi bọn trẻ về việc dạy kèm theo nhóm, loại trừ những người sẽ cảm thấy bị xúc phạm, như Jiyeon hay Sunghyun...
Kangwoo, người đang chăm chú nhìn Heewoon, ngồi dậy khỏi giường. Heewoon đưa mắt nhìn theo khi Kangwoo với tay lấy chiếc ví trên bàn và mang nó tới.
Kangwoo ngồi ở mép giường, Heewoon cũng ngồi dậy.
"Đây."
Heewoon ngơ ngác nhìn tấm thẻ Kangwoo lấy ra khỏi ví. Khi nhìn nó với vẻ mặt bối rối, Kangwoo cười toe toét.
"Tiền bối, anh có thể mua cả ngàn món ngon mà anh thích với cái này."
Hậu bối có lẽ đang đề cập đến macarons. Seo Kangwoo thực sự là kiểu người không bao giờ sử dụng kính ngữ nên hắn rất tệ trong khoản đó.
Khi Heewoon chỉ nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, Kangwoo nhẹ nhàng mở tay Heewoon và đặt tấm thẻ lên trên nó.
"... Cậu muốn tôi sử dụng cái này à?"
Trước câu hỏi của Heewoon, Kangwoo gật đầu. Heewoon liếc nhìn tấm thẻ và Kangwoo, rồi thận trọng lên tiếng.
"Ừm... Tôi rất biết ơn, nhưng tôi sẽ không đủ khả năng để trả lại cho cậu đâu."
"Ai nói anh phải trả lại tiền cho tôi?"
Heewoon nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thờ ơ của Kangwoo. Anh cố gắng tìm hiểu xem liệu hắn đang trêu chọc anh hay đang giấu điều gì khác, nhưng anh không thể đọc được bất cứ điều gì trên khuôn mặt hắn.
"...Tại sao?"
"Chỉ là. Tôi thấy hơi khó chịu. Vì vậy, hãy nghỉ việc ngay đi."
Kangwoo nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào má Heewoon bằng ngón tay cái. Mặc dù làn da của anh đã cải thiện đôi chút sau khi ngủ một giấc nhưng Heewoon vẫn nhìn Kangwoo với vẻ mặt khó hiểu.
Không có gì là miễn phí trên thế giới này. Nếu anh sử dụng tiền của Kangwoo, anh sẽ còn lún sâu hơn nữa.
Vì vậy, Heewoon lắc đầu.
"Anh không muốn nó?"
Đôi lông mày đẹp trai nhíu lại.
Có chút sợ hãi, Heewoon ngập ngừng trả lời 'Ừ' và đứng dậy. Có vẻ tốt hơn là nên tránh xa Seo Kangwoo một chút.
"Tại sao? Là vì nó làm tổn thương lòng kiêu hãnh của anh sao?"
"KHÔNG."
Chẳng còn chút gì gọi là kiêu hãnh nữa.
Khóe miệng Kangwoo co giật khi nhìn Heewoon nhặt chiếc túi của mình lên từ sàn nhà.
"Đầu tiên, đó không phải là một yêu cầu. Tôi đã bảo anh làm như vậy rồi. Hãy bỏ hết mọi thứ vào cuối tuần này."
'Anh hiểu không?'
Ánh mắt của họ khóa chặt nhau, và Heewoon loay hoay với chiếc túi trên tay.
Tiền thực sự là một thứ đáng sợ. Cho dù Seo Kangwoo có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, không có gì đảm bảo rằng sau này hắn sẽ không đòi lại số tiền đó. Heewoon đã chứng kiến những người liên quan đến tiền bạc có thể trở nên tàn nhẫn và đáng khinh như thế nào.
Đó cũng là lý do tại sao anh không hỏi bất cứ điều gì với Seo Kangwoo. Anh lặng lẽ chờ đợi cho đến khi Kangwoo mất hứng thú để anh có thể tự gỡ rối. Khi thời điểm đó đến, anh sẽ biến mất không dấu vết.
Nó sẽ không mất nhiều thời gian.
Nghĩ đi nghĩ lại điều đó, Heewoon mở miệng.
"Tôi không muốn."
Và anh nhanh chóng trốn khỏi phòng ngủ.
Tim anh đập như điên vì sợ bị truy đuổi. Heewoon không biết có phải vì hôm nay Seo Kangwoo quá hiền lành nên mới dẫn đến biến cố này hay không.
Chỉ sau khi ra khỏi nhà, anh mới nhận ra mình vẫn đang nắm chặt tấm thẻ của Kangwoo trong tay. Heewoon cười khúc khích trong sự hoài nghi khi nhìn vào tấm thiệp.
Đúng lúc đó, điện thoại của anh rung lên.
[Hành động như vậy, anh không nghĩ đến ngày mai à?]
Tim anh thắt lại trước tin nhắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro