Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Heewoon nín thở, hy vọng Seo Kangwoo sẽ không chú ý đến mình và chỉ nghĩ đến việc trốn thoát khỏi đây mà không bị tổn hại gì.

"Làm ơn... Cứu tôi... Mẹ nó... Tôi đã làm gì sai? Hả? Cứu tôi với! Có ai ở đó không!"

Khi Hyukjin loạng choạng lùi lại và bỏ chạy, lưng anh ta đã chạm tới cửa. Hyukjin với vẻ mặt sợ hãi, cố gắng gõ cửa và hét lên. Nhìn thấy điều này, Kangwoo lẩm bẩm.

"Đúng ha. Thật, anh đã làm gì sai nhỉ?"

Hắn chớp mắt, lười biếng nhìn vào hư không.

Hyukjin tiếp tục hét lên. Kangwoo thở dài và tóm lấy cổ Hyukjin, dùng nắm đấm đấm vào mặt anh ta. Anh ta còn chưa kịp hét lên đã bị đánh đập không thương tiếc. Sau khi đánh anh ta thêm vài lần nữa, Kangwoo thả tay ra khỏi cổ Hyukjin, và người đàn ông to lớn bất lực ngã sang một bên.

"Chỉ cần im lặng."

Seo Kangwoo muộn màng nói với Hyukjin, người thậm chí không còn có thể hét lên nữa.

Heewoon rùng mình khi nhìn Hyukjin. Khuôn mặt đẫm máu bị biến dạng đến mức khó nhận biết bị gãy bộ phận nào.

"Ughhh..."

Heewoon vô thức rên rỉ.

"Anh cũng vậy."

Ánh mắt của Kangwoo đột nhiên hướng về phía Heewoon. Hicc, Heewoon thở hổn hển và bịt miệng lại.

"Tại sao tiền bối lại càu nhàu?"

Cái cau mày của hắn thật đáng sợ. Có vẻ như hắn có thể tiếp cận Heewoon và khiến anh trông giống Hyukjin bất cứ lúc nào.

"A... Tôi, tôi..."

"Đừng làm ồn. Tên khốn này có thể nghe thấy anh đấy."

Nghe giọng điệu khó chịu, Heewoon gật đầu, vẫn che miệng. Nhìn chằm chằm vào Heewoon một lúc nữa, rồi nhìn xuống Hyukjin, người đang ngã gục trước cửa.

"À, bây giờ anh ta đã trở thành một kẻ chậm phát triển nửa vời rồi."

Gãi gãi trán và lẩm bẩm một mình, Kangwoo rút điện thoại ra. Dường như hắn đang làm gì đó một lúc, và ngay sau đó, một tiếng gõ cửa vang lên.

Không ai đến khi Hyukjin đã la hét rất nhiều trước đó.

"Mời vào."

Người bước vào trông như một người đàn ông khoảng 30 tuổi. Sau khi cúi chào Kangwoo, hai người đàn ông khác theo sau anh ta và đưa Hyukjin đi cùng họ. Họ kéo anh ta ra ngoài, thân hình đồ sộ của anh ta lê lết phía sau họ.

"Xin hãy đối xử với anh ta như bình thường."

"Vâng. Tôi nên báo cáo chủ tịch không?"

"Báo cáo chủ tịch..."

Đột nhiên, Kangwoo liếc nhìn Heewoon. Heewoon ngạc nhiên, đầu anh đột ngột cúi xuống. Chiếc cổ trắng ngần của anh hiện rõ do đường viền cổ áo hơi căng. Không rời mắt, Kangwoo nói.

"... Ừ."

Người đàn ông bước vào chào họ đóng cửa lại và rời đi, tạo ra sự im lặng trong phòng. Nó đáng sợ như âm thanh của thứ gì đó bị vỡ mà anh thậm chí không muốn bấm còi.

Bộp, bộp. Tiếng dép lê trên sàn ngày càng gần. Heewoon vẫn đang run rẩy và bịt miệng lại. Kangwoo dựng thẳng chiếc ghế bị lật và liếc nhìn Heewoon.

"Anh có sợ không?"

Kangwoo ngồi vào chiếc ghế mà Hyukjin vừa ngồi và nghiêng đầu. Heewoon gật đầu. Kangwoo tặc lưỡi khi nhìn máu trên tay mình. Hắn hơi cau mày và lau tay vào khăn ăn.

"Tại sao... Tại sao cậu lại đánh cậu ta thế?"

Khi Heewoon run rẩy hỏi, Kangwoo ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh.

"Tôi không cần phải đánh tên khốn đó, nhưng tại sao tôi lại làm vậy?"

Heewoon hỏi anh điều đó, nhưng hắn hỏi ngược lại anh. Heewoon liếc nhìn bàn tay vẫn còn dính máu của Kangwoo và ngập ngừng nói.

"Đó là bởi vì cậu ta đã không làm bài tập nhóm đúng cách..."

Seo Kangwoo không đưa ra bất kỳ phản ứng nào trước câu trả lời thiếu tự tin của Heewoon. Vì vậy Heewoon do dự và nói lại.

"... Bởi vì cậu ta là một tên khốn?"

Kangwoo, người đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ hãi của Heewoon, đột nhiên bật cười. Hắn cười một lúc, vai run lên, rồi nói mà không ngừng cười.

"Đúng vậy. Anh ta rất giống một tên khốn, cố gắng kiếm điểm miễn phí thông qua chúng ta."

"V-vâng."

Heewoon gật đầu yếu ớt. Ánh mắt của Kangwoo rơi vào chiếc bánh macaron đang ăn dở. Heewoon đã đánh rơi nó xuống bàn, nhân bánh bung ra và hơi nhàu nát.

Không phải trong đầu đang làm việc vì sợ hãi, Heewoo đã có một suy nghĩ ngắn gọn. Kangwoo không thích việc anh ăn uống không đúng cách. Chiếc bánh macaron mà Kangwoo đang nhìn chính là thứ anh đã ăn trước đó.

Ngay khi có suy nghĩ đó, Heewoon chộp lấy chiếc bánh hạnh nhân rơi trên bàn và bỏ vào miệng. Thậm chí còn không nhai đủ lần, anh đã nuốt nó.

"Tôi, tôi làm xong rồi."

Cảm thấy khó chịu, Heewoon chỉ miệng cho Kangwoo, người có vẻ mặt kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu. Kangwoo nói rằng hắn sẽ đi rửa tay và bảo Heewoon vào phòng của mình.

Heewoon cố gắng hết sức để không nhìn những giọt máu vương vãi khắp nơi. Có thứ gì đó lung linh trên sàn, giống như những mảnh thủy tinh nhỏ.

Seo Kangwoo thực sự là một kẻ điên. Dù Hyukjin đáng ghét đến mức gợi đòn, nhưng anh ta cũng không đáng bị đánh nặng như vậy.

Ở trong phòng Kangwoo, Heewoon cố gắng điều hòa hơi thở. Anh thậm chí còn không biết liệu mình có kết thúc như vậy mà không có lý do hay không. Anh có nên nghỉ học kỳ không? Tuy nhiên, Heewoon ngay lập tức sửa lại suy nghĩ của mình. Ngay cả khi anh xin nghỉ phép, Seo Kangwoo vẫn sẽ liên lạc với anh. Thế còn việc đến chỗ anh trai anh ở Philippines thì sao...

Cạch.

Heewoon giật mình vì tiếng mở cửa.

"Sao anh ngạc nhiên thế?"

"Cái đó, không có gì đâu..."

Heewoon rụt rè nói và hạ ánh mắt xuống.

"Mang những thứ này về nhà ăn đi."

"Huh?"

Seo Kangwoo đang cầm một chiếc hộp xinh xắn. Khi kiểm tra kỹ hơn, anh có thể thấy những chiếc bánh macaron bên trong lớp nhựa vinyl trong suốt. Heewoon nhìn Kangwoo bối rối.

"Đừng nhặt và ăn những thứ đã rơi trên đất."

"... Nó không rơi xuống đất."

Khi Heewoon phủ nhận điều đó bằng một giọng nhỏ nhẹ, Kangwoo mỉm cười.

"Tôi đột nhiên có chút việc muốn làm, nên tôi nghĩ tôi phải đi rồi."

"Vâng."

"Tôi sẽ gửi email cho giáo sư để thông báo rằng tôi sẽ thuyết trình."

"Ừm. Anh ta là một tên khốn, cố gắng kiếm điểm miễn phí thông qua chúng ta."

"V-vâng."

Heewoon tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Hyukjin, nhưng anh không hỏi. Anh sợ rằng câu trả lời cho sự tò mò của mình là anh ta đã bị giết.

Seo Kangwoo, người đang im lặng quan sát anh, đột nhiên đưa tay ra dưới cằm.

"... Hả, cậu đang làm gì vậy...?"

Heewoon lắp bắp bối rối. Kangwoo không nắm lấy cổ áo anh mà đưa ngón tay vào trong đường viền cổ áo phông và kéo nó.

Môi Kangwoo nhếch lên và khuôn mặt hắn chuyển sang vẻ nghiêm túc khi nhìn vào bên trong chiếc áo phông. Dù âm thanh rất nhỏ nhưng Heewoon có thể nghe rõ lời nguyền.

Kangwoo cởi áo ra và chỉnh lại quần áo. Hắn gõ nhẹ vào xương đòn của Heewoon bằng bàn tay to lớn của mình. Nó đã bị kéo dãn ra. Đưa tay xuống cổ Heewoon, Kangwoo ngước lên và lẩm bẩm.

"Có tên khốn nào giống anh ta ở quanh đây không?"

Heewoon căng thẳng trước câu hỏi bất ngờ.

"Cái gì...?"

"Đồ khốn nạn như gã đó."

Heewoon ngơ ngác nhìn Kangwoo.

Biểu cảm có vẻ thờ ơ trên khuôn mặt hắn lúc này giống với biểu cảm hắn có khi hành hung Lee Hyukjin.  m thanh xương gãy và khuôn mặt bị nghiền nát vẫn văng vẳng bên tai Heewoon.

Đột nhiên, một ý nghĩ chợt đến với anh.

Có lẽ chính anh là nguyên nhân khiến Hyukjin bị đánh.

***

Heewoon bàng hoàng rời khỏi nhà Kangwoo. Anh muốn nhanh chóng rời khỏi đó. Nhưng khi nghĩ lại, anh vẫn luôn cảm thấy như vậy.

"Con về rồi đây."

"Ừm."

Mở cánh cửa kính trượt ra, Heewoon chào người mẹ đang nằm, rồi anh đóng cửa lại, đặt ba lô xuống. Anh đã lên kế hoạch học cho đến khi công việc dạy kèm của anh bắt đầu. Anh mở một chiếc bàn nhỏ trong bếp, đồng thời cũng là hành lang chỉ có thể chứa một người. Anh mở ba lô ra và nhìn thấy một chiếc hộp màu vàng nhạt.

Phần dưới mắt Heewoon hơi co giật. Anh nắm chặt tay và rút chiếc hộp từ trong ba lô ra. Sau đó, anh lên tiếng và hỏi mẹ.

"Mẹ, mẹ có muốn ăn bánh hạnh nhân không?"

"Macaron sao?"

Heewoon bước vào phòng khi nghe thấy tiếng mẹ đứng dậy và đưa cho bà chiếc hộp. Mẹ anh nhìn những chiếc bánh hạnh nhân xinh xắn bên trong lớp nhựa vinyl trong suốt và có chút hưng phấn hỏi.

"Con mua những thứ này à?"

"... Ừ. Mẹ, mẹ thích những thứ này phải không?"

"Mẹ thực sự chỉ có Heewoon. Chúng ta hãy uống cà phê với những thứ này nhé."

Khuôn mặt mệt mỏi của bà sáng lên. Heewoon nhìn chằm chằm vào lưng mẹ khi bà đi vào bếp. Bà đổ nước vào ấm và ngâm nga một giai điệu. Trong khi ấm đun nước kêu lên và mùi cà phê tràn ngập căn nhà chật hẹp, tiếng vo ve vẫn tiếp tục không ngừng.

Mẹ anh thực sự yêu thích những món tráng miệng nhỏ đắt tiền.

"Con cũng sẽ uống cà phê phải không?"

"Vâng."

Bà không biết chuyện gì đã xảy ra cách đây không lâu. Những gì anh thấy, nghe thấy hoặc cảm thấy ngày hôm nay. Bà còn không biết làm thế nào mà anh có được những chiếc bánh hạnh nhân này.

"Tối qua có vẻ con không ngủ được nhiều, lại phải dậy học bài à. Chắc con mệt lắm, Heewoon."

Mẹ anh nói với vẻ lo lắng.

"Không, con không mệt chút nào. Bình thường con cũng không ngủ nhiều."

Heewoon cười gượng với mẹ.

Mẹ anh đặt cà phê lên bàn rồi đi vào phòng. Heewoon ngơ ngác nhìn cánh cửa trượt và vòng tay quanh tách cà phê đang bốc khói. Lúc này anh mới nhận ra tay mình vẫn còn lạnh như lúc nãy.

***

"Wow, thật tuyệt vời. Nội dung và cách trình bày rất xuất sắc. Nó thật xuất sắc."

"Cảm ơn."

Bên cạnh màn hình, Seo Kangwoo nở nụ cười duyên dáng.

"Đội này gồm có hai thành viên vì một thành viên trong nhóm bị tai nạn giao thông. Tôi nghe nói là nặng lắm. Cậu học sinh đó thế nào rồi?"

Các học sinh ngồi trong lớp bắt đầu xì xào về Lee Hyukjin. Họ không nghi ngờ gì nữa về việc anh ta đã gặp tai nạn giao thông. Nó được sắp xếp gọn gàng đến mức thật đáng sợ khi hỏi làm sao điều đó lại có thể xảy ra.

"Tôi nghe nói anh ấy vẫn đang được điều trị."

Vị giáo sư gật đầu và khen ngợi họ, nói rằng họ đã làm rất tốt. Khi các học sinh khác bắt đầu vỗ tay theo, Heewoon ngây người nhìn Kangwoo.

Chẳng lẽ là vì anh thật sao?

Người dịch: umg ê sao ngày càng thấy top soft vị ta? Hay là tại hồi trước bạo quá nên giờ nhẹ nhàng tí cái thấy dịu khaaa dị tròi (@-@)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro