Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13

"À, thực sự xin lỗi. Hiện tại tôi có một số việc cá nhân phải làm nên không có đủ thời gian cho việc này. Nhưng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm và làm tốt bài thuyết trình."

Lee Hyukjin đang tránh mặt Heewoon một cách trắng trợn. Ngay cả trong giờ học, anh ta cũng ngồi xa và rời đi ngay sau đó nên thật khó xử khi họ tình cờ gặp nhau trước tủ đựng đồ.

Điều đáng ngạc nhiên là Seo Kangwoo đã tạo ra một bản PPT thực sự tốt, điều này đã giảm bớt phần nào gánh nặng cho Heewoon, nhưng nếu anh ta làm hỏng bài thuyết trình, anh sẽ rớt. Nó cũng quan trọng như một kỳ thi vậy, nếu điểm thấp thì anh sẽ khó đạt được điểm A+ và sau đó sẽ không thể giành được học bổng. Heewoon đã vắng mặt trong một số lớp học nên anh đang học tập chăm chỉ hơn cho các kỳ thi và bài tập.

"Nếu cậu không biết nội dung PPT, cậu sẽ không thể trình bày tốt. Giáo sư cũng có thể đặt câu hỏi đấy."

"Chỉ cần gửi cho tôi những tài liệu mà anh đã viết."

Huh? Hyukjin vỗ vai Heewoon. Heewoon ngước nhìn Hyukjin với vẻ mặt khó chịu, còn Kangwoo nhìn chằm chằm vào bàn tay của Hyukjin trên vai Heewoon. Sau đó hắn mở miệng.

"Tiền Hyukjin. Bây giờ chúng ta còn ba ngày nữa là đến thứ hai tuần sau."

"Tôi biết. Tôi thuyết trình rất giỏi, tin tôi đi."

"Tiền bối Heewoon đã nghiên cứu rất nhiều, vì vậy sẽ rất khó hiểu nếu anh xem nó một mình. Anh không nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cùng nhau thực hiện nó ít nhất một lần sao? Anh nghĩ sao?"

Kangwoo nhìn xuống Hyukjin và mỉm cười dịu dàng.

"Ừ... Đúng vậy. Nhưng bây giờ là cuối tuần. Cuối tuần đến trường thì hơi quá. Tôi còn phải ôn thi..."

Heewoon liếc nhìn bàn tay Kangwoo đang đặt cạnh đùi anh. Anh ngạc nhiên khi thấy bàn tay thường giơ lên ​​của mình giờ đã bất động. Và anh cảm thấy không công bằng. Tại sao anh phải chịu đựng như thế này chỉ vì nhìn thấy điều đó?

"Một..."

Khi Kangwoo hắng giọng, Heewoon căng thẳng. Hyukjin không để ý đến điều đó và đang nhìn vào điện thoại của mình. Hyukjin, người không biết gì về Kangwoo, trông thật ngu ngốc trong mắt Heewoon.

"Vậy anh có muốn làm việc đó ở nhà chúng tôi không?"

"Nhà của cậu?"

Đôi mắt Hyukjin mở to. Seo Kangwoo được đồn đại là tài phiệt đời thứ ba. Hyukjin do dự, chắc hẳn anh ta tò mò về nhà của Kangwoo.

Vài giờ sau, Hyukjin đưa ra câu trả lời khẳng định trên KakaoTalk.

Heewoon cắn môi.

Anh chàng đó không thể đến trường nhưng lại có thể đến nhà Seo Kangwoo.

***

"Wow, điều này thật điên rồ. Cậu sống một mình trong ngôi nhà kiểu này à?"

Hyukjin mở to mắt nhìn xung quanh. Anh ta đã như vậy kể từ khi anh ta đi qua cổng trước. Anh ta liên tục đặt ra hàng loạt câu hỏi cho Kangwoo về mọi thứ anh ta nhìn thấy, từ phòng khách trần cao, căn bếp rộng rãi cho đến phòng làm việc với chiếc bàn lớn. Thật buồn cười khi thấy đôi mắt của người đàn ông khổng lồ sáng lên một cách ngây thơ như vậy.

"Cậu là tài phiệt thật à?"

Kangwoo chỉ mỉm cười trước câu hỏi, nhưng Hyukjin có vẻ bị thuyết phục. Danh tiếng của Kangwoo với danh phận là tài phiệt có lẽ sẽ sớm lan rộng như cháy rừng khắp khuôn viên trường.

Ba người ngồi quanh một chiếc bàn lớn. Heewoon và Hyukjin ngồi cạnh nhau, trong khi Kangwoo ngồi đối diện Hyukjin. Một chiếc máy tính xách tay được đặt ở vị trí mà cả ba đều có thể nhìn thấy, hiển thị bài thuyết trình của họ. Sau khi lật qua nó, Hyukjin thốt lên đầy ngưỡng mộ.

"Wow, chết tiệt. PPT làm tốt quá."

Vậy đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy nó.

"Tôi gửi cho cậu hai ngày trước rồi mà, cậu vẫn chưa xem sao?"

"Tôi vừa nhìn thấy bản phác thảo, đồ khốn."

Hyukjin cười khúc khích và vỗ lưng Heewoon. Thân hình to lớn và đôi bàn tay dày của Hyukjin cảm thấy đau đớn, khiến lưng anh đau âm ỉ. Kangwoo liếc nhìn Heewoon đang cau mày.

Cốc cốc. Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa, một quản gia bưng khay bước vào. Đó là cà phê và bánh hạnh nhân đựng trong những chiếc cốc thủy tinh xinh xắn với hoa văn tinh xảo.

"Cảm ơn."

"Ồ, Americano? Tôi không uống cà phê."

Gãi cằm, Hyukjin chộp lấy một chiếc bánh macaron và cho vào miệng.

"Vậy tôi chuẩn bị nước cam nhé?"

"À, được. Chắc chắn rồi."

Hyukjin mơ hồ gật đầu trước câu hỏi của quản gia.

Heewoon biết chính xác Hyukjin là người như thế nào. Anh ta là người đàn ông mạnh mẽ điển hình, sẽ lợi dụng bất cứ ai yếu hơn mình.

Heewoon nhấp một ngụm cà phê và cắn một miếng bánh macaron màu xanh. Đó là hương vị vani. Ăn thứ gì đó ngọt ngào khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Gần đây, anh thường xuyên có thói quen ăn vặt.

Kangwoo nhìn chằm chằm vào Heewoon khi anh tiếp tục ăn bánh hạnh nhân trong khi gạch chân tài liệu thuyết trình cho Hyukjin. Sau đó hắn tựa cằm vào tay mình.

"Có vẻ như Sunbae thích món đó hơn bữa ăn."

"... Huh?"

Với những mẩu vụn xanh vẫn còn dính trên môi, đôi mắt Heewoon mở to. Kangwoo gõ nhẹ vào môi mình, và theo sau hắn, Heewoon dùng ngón tay lau miệng.

"Anh thường kén chọn bữa ăn lắm, tiền bối."

"Ah..."

Heewoon đang định nói điều gì đó thì Hyukjin, người đang đọc một số tài liệu, đột nhiên ngắt lời. Heewoon đã gửi những tài liệu đó cho anh ta vào tuần trước.

"Đúng rồi. Anh bạn, người như anh cần phải ăn nhiều và tập luyện nhiều lên. Anh có thường tập thể dục không?"

"KHÔNG."

"Thấy chưa? À, anh bạn này. Anh gầy quá đấy."

Đôi bàn tay dày dặn của Hyukjin nắm lấy cánh tay Heewoon và lắc lắc. Heewoon hơi nhíu mày khi nói.

"Chỉ cần đọc xong những gì cậu đang đọc."

"Dm nhìn anh kìa, anh đang đổi chủ đề."

Hyukjin cười lớn khi vỗ nhẹ vào lưng Heewoon. Anh đã cởi áo khoác nên vết xước càng đau hơn vì anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Từ đó trở đi, Hyukjin cứ nói về cách tập thể dục trong khi đói ai hẻo.

Nhưng sau đó, khi Heewoon hầu như không lắng nghe và cắn một miếng bánh hạnh nhân.

"Đệt. Anh, đây là cái quái gì vậy? Đây không phải là dấu hôn sao?"

Không hề báo trước, Hyukjin ấn tay mình vào gáy Heewoon. Giật mình vì ngạc nhiên, Heewoon gạt tay anh ta ra.

"Đừng chạm vào tôi."

Seo Kangwoo luôn gặm và mút sau gáy anh. Anh nghĩ không sao đâu vì nó đã được áo anh che lại, nhưng có vẻ như nó đã trượt xuống một chút khi Hyukjin vỗ nhẹ vào lưng anh.

"Vỗn lài, làm sao mà anh chàng yếu đuối này lại có bạn gái? Tôi không hiểu nổi."

"Cậu có thể đọc xong nó được không?"

"Trên người anh còn có nhiều hơn sao?"

Hyukjin kéo cổ áo phông của Heewoon về phía trước và cười lớn.

"Cậu điên à?"

Heewoon cáu kỉnh, hất tay Hyukjin ra. Đồ khốn nạn, tôi tưởng cậu cư xử lịch sự. Heewoon cau mày nhìn Hyukjin, người đang cười toe toét nham hiểm.

Chính lúc đó.

Kangwoo, người vẫn im lặng, đập vỡ chiếc cốc thủy tinh vào đầu Hyukjin.

Với một âm thanh nứt vỡ, các mảnh thủy tinh văng tung tóe ra mọi hướng. Mảnh thủy tinh rơi trên vai Hyukjin phát sáng dưới ánh đèn huỳnh quang. Chuyện xảy ra quá đột ngột đến nỗi Hyukjin thậm chí còn không kịp hét lên mà chỉ biết ôm đầu.

"Có sao không?"

Kangwoo nhẹ nhàng hỏi.

"... Tên khốn này điên à?!"

Hyukjin nhăn nhó và đứng dậy, trừng mắt nhìn Kangwoo. Nhưng ánh mắt của Kangwoo lại dán chặt vào Heewoon.

"Các mảnh vỡ không văng đến chỗ anh phải không?"

"... Vâng"

Heewoon trả lời với một chút thở hổn hển, cảm thấy hoảng sợ khi một tín hiệu cảnh báo màu đỏ vang lên trong đầu anh. Bíp-bíp-bíp-

"Này, đồ khốn nạn! Không phải tên khốn cậu điên rồi chứ?"

Hyukjin thô bạo đẩy ghế rầm một tiếng rồi lùi về phía sau. Anh ta đã học judo ở trường cấp hai, sức Hyukjin đã đủ mạnh để hầu hết mọi người không thể chịu đựng được sức của anh ta. Anh ta đưa tay ra nắm lấy cổ áo Kangwoo, tràn đầy tự tin.

Nhưng chưa kịp làm gì thì anh ta đã không ngờ tay mình bị gãy và bị đấm vào mặt. Với một tiếng rắc, Hyukjin loạng choạng lùi lại và ngã xuống đất.

"Ờ-hả...?"

Người đàn ông to lớn sờ mũi, vẻ mặt ngơ ngác. Những giọt máu chảy ra từ mũi Hyukjin. Heewoon nhìn Kangwoo với vẻ mặt căng thẳng. Kangwoo từ từ đứng dậy khỏi ghế và đi vòng quanh bàn để đến trước mặt Hyukjin.

Heewoon đứng chết lặng khi nhìn Seo Kangwoo uể oải đứng dậy khỏi ghế. Không có bất kỳ dấu hiệu thiếu kiên nhẫn nào trong bước đi của hắn khi hắn đi vòng qua bàn và đứng trước mặt Hyukjin.

Sau đó hắn dừng lại và nhìn xuống Hyukjin một lúc, trước khi giáng một đòn vào ngực Hyukjin như thể hắn đã nhắm tới nó.

"Urghh..."

Hyukjin sững người một lúc, nghẹt thở. Máu chảy xuống trán anh ta, chân anh ta co giật.

Hyukjin sờ lên mặt mình. Bàn tay của anh ta dính đầy máu từ mũi và trán.

"Cái quái gì vậy! Sao đột nhiên cậu lại như thế?! Cậu điên rồi à?"

Sự bối rối của anh ta cũng lớn như sự tức giận của anh ta. Máu chảy qua môi anh ta khi anh ta hét lên. Khuôn mặt của anh ta, một nửa đã đỏ bừng, trớ trêu thay còn đáng sợ hơn khuôn mặt của Seo Kangwoo, người đã làm điều đó với anh ta.

Kangwoo thờ ơ nhìn xuống Hyukjin khi anh ta đang cố gắng đứng dậy, rồi thản nhiên dẫm lên tay Hyukjin trên sàn.

"A! Đồ khốn. Tránh ra!"

Sau đó, không hề chớp mắt, Kangwoo đã làm một việc kinh hoàng. Hắn cố định tay Hyukjin bằng một chân và đá vào cánh tay kia bằng chân kia.

Rắc-! Tiếng xương gãy vang vọng khắp căn phòng, tiếng hét của Hyukjin cũng vậy.

"Aaaa-! Aack-!"

Cánh tay săn chắc bên trong chiếc áo sơ mi tay dài bị gãy một cách kỳ cục. Hyukjin quằn quại trong cơn đau dữ dội, tay còn lại đập xuống đất và lăn lộn.

Mặt Heewoon trắng bệch như tờ giấy. Hơi thở của anh là những hơi thở gấp gáp.

Trong căn phòng đó, chỉ có Kangwoo là không hề bối rối. Hắn tiếp tục đánh Hyukjin, người thậm chí còn không thể di chuyển bình thường.

Heewoon chưa bao giờ nhận ra rằng việc đánh vào cơ thể con người có thể tạo ra âm thanh như vậy. Tiếng xương gãy và tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Toàn thân anh run rẩy. Nếu điều này tiếp tục, Hyukjin sẽ chết. Tuy nhiên, anh bị đông cứng vì sợ hãi và không thể di chuyển.

Trên thực tế, thậm chí anh còn không nghĩ đến việc ngăn cản hắn một lúc.

Bởi ngay lúc đó, Heewoon nhận ra rằng mình không phải đang ở trong phòng làm việc chất đầy sách mà đang ở trong một nhà máy bỏ hoang bụi bặm, tối tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro