Chương 10.1
"Mẹ đã gặp vài người bạn."
"À. Đúng rồi, bác sĩ đã nói gì thế?"
Mẹ anh được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan cách đây ba năm. Cùng năm đó, công việc kinh doanh của cha anh thất bại, sau đó ông biến mất và sau đó được phát hiện đã tự tử, đồng thời họ phát hiện ra rằng ông có một khoản nợ khổng lồ. So với lúc đó, Heewoon nghĩ rằng bây giờ mọi thứ đã tốt hơn rất nhiều và anh cứ niệm suy nghĩ đó như một câu thần chú.
"...Nó vẫn như trước. Họ nói mẹ ổn."
"Đó là một tia hy vọng."
Heewoon mỉm cười một chút.
Đến năm sau, mẹ anh được tuyên bố đã bình phục hoàn toàn, nhưng dường như các tế bào ung thư đã biến mất đồng thời lấy đi toàn bộ năng lượng của bà.
Cơ thể của bà thậm chí không thể chịu được dù chỉ một chút công việc. Heewoon phải nghỉ học một học kỳ và đi làm để phụ giúp gia đình. Cùng thời gian đó, anh trai anh sang Philippines, lấy một nửa số tiền còn lại từ việc bán căn nhà của họ. Điều đó cũng khiến Heewoon bị bọn cho vay nặng lãi đánh đập.
"Bây giờ con nên đi học."
"Vâng."
Mẹ anh quay trở lại phòng và Heewoon rửa bát đĩa trước khi đi vào phòng tắm nhỏ. Anh nhìn lại khuôn mặt sưng tấy của anh trong gương. Anh chợt nhận ra rằng mình đã ngủ quá lâu.
Anh tắm nước lạnh và chuẩn bị cho công việc dạy kèm của mình. Đã lâu rồi anh mới có đầu óc tỉnh táo nên mới có thể hành động nhanh chóng. Anh còn có thời gian để làm một bài tập trước khi đến trường. Anh có hai giờ rảnh rỗi cho đến lớp học lúc 10 giờ sáng.
Sau một lúc do dự, Heewoon quyết định đi bộ đến trường. Bằng cách đó anh có thể vừa tập thể dục vừa tiết kiệm tiền. Nó có vẻ như là một ý tưởng hay.
Tuy nhiên, đi bộ được khoảng một giờ thì anh lại hối hận muộn màng. Những cơ bắp vốn đã đau nhức của anh giờ đang đau nhức dữ dội. Anh nghĩ đến việc bắt xe buýt ngay bây giờ, nhưng quãng đường mà anh đã đi bộ sẽ bị lãng phí nên anh tiếp tục đi bộ đến trường.
Vẫn còn 30 phút nữa bài giảng mới bắt đầu nên trong lớp vẫn chưa có ai. Đó là ngày trong tuần Heewoon và Seo Kangwoo học cùng lớp - thứ hai và thứ tư hàng tuần.
Cho đến một tuần trước, Heewoon thường bắt đầu ngày mới một cách tràn đầy năng lượng vào thứ hai và thứ tư. Anh rất vui vì có thể nhìn thấy khuôn mặt của Kangwoo từ sáng và thậm chí anh còn không cảm thấy mệt mỏi ngay cả khi phải làm gia sư cho đến tận bình minh.
Nhưng bây giờ chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy mệt mỏi. Hôm nay Kangwoo sẽ tra tấn anh đến mức nào đây?
Sau vài phút, từng học sinh lần lượt bước vào.
"Xin chào, tiền bối."
Biểu hiện của Heewoon đanh lại khi anh quay lại. Kangwoo thản nhiên ngồi xuống cạnh Heewoon và hỏi: "Tôi có thể ngồi đây được không?"
"Ồ thật tuyệt vời...."
Sau đó Kangwoo nhẹ nhàng hỏi trong khi đặt cuốn sách của mình lên bàn.
"Điện thoại của anh bị hỏng à?"
"Cái gì? Không."
Heewoon chớp mắt trước câu hỏi bất ngờ. 'Thế thì anh đã thực sự phớt lờ tôi'. Kangwoo lẩm bẩm.
"Hả?"
"Anh bị lãng tai sao?"
Kangwoo trêu chọc khi Heewoon liên tục hỏi lại. Heewoon ngậm miệng và nhìn đi nơi khác khi đôi bàn tay xinh đẹp của Kangwoo lo lắng gõ lên bàn. Kangwoo có vẻ muốn đánh anh vì hắn đang cảm thấy bị xúc phạm về điều gì đó.
"Hôm qua anh cũng không đến trường. Mới mấy hôm trước anh còn thích tôi, đi theo tôi khắp nơi, bây giờ lại đang bực tức vì không tránh được tôi?"
Đôi mắt của Seo Kangwoo lóe lên như thể sắp nuốt chửng anh. Nó trái ngược với giọng nói trầm lặng của hắn.
"Hôm qua tôi ngủ quên. T-thật đấy. Khi tôi thức dậy thì đã 5 giờ chiều nên tôi không thể đến trường được."
Kangwoo có vẻ hoài nghi về điều đó, nhưng bắt đầu tin sau khi anh nói rằng anh đã ngủ đến tận bình minh vì cảm thấy rất buồn ngủ.
"Nhìn khuôn mặt sưng tấy của anh, có vẻ như điều đó là sự thật"
"Đúng rồi."
Khi Kangwoo đưa tay chạm vào mí mắt của anh, đôi mắt của Heewoon nhắm lại. Kangwoo vuốt ve mí mắt sưng húp của anh rồi nhìn vào mặt anh. Khuôn mặt vốn đã trẻ của anh lại càng trẻ hơn.
"Tôi gần như phát điên. Tôi tưởng anh lại tránh mặt tôi nữa đấy, tiền bối à."
Giọng nói thô ráp của Kangwoo dịu đi.
"Tôi-tôi không."
Khi Heewoon lắc đầu, tóc anh chạm vào đầu ngón tay của Kangwoo. Với mái tóc rối bù, mùi dầu gội tràn ngập không khí. Đó là một mùi hương rẻ tiền nhưng lại không gây cảm giác khó chịu.
"Anh đã ăn sáng chưa?"
"Tôi đã ăn ramyeon ngay sau khi thức dậy."
"Ở nhà anh cũng ăn thứ đó à?"
Nhìn thấy vẻ mặt không đồng tình của Kangwoo, Heewoon chợt nhớ lại những gì mình đã nói trước đó. Với tâm trí tò mò, anh nhấc điện thoại lên và kiểm tra tin nhắn. Kangwoo cau mày khi thấy Heewoon đột nhiên nhìn vào điện thoại của mình khi họ vẫn đang nói chuyện.
"Bây giờ anh đang làm gì vậy, tiền bối?"
"Hả? Tôi tưởng đây là một giấc mơ..."
Đôi mắt của Heewoon mở to. Vẻ cau mày của Kangwoo biến mất khi anh lén nhìn vào điện thoại của Heewoon.
"Sao cậu biết số của tôi?"
"Anh nghĩ tôi sẽ không biết sao?"
Kangwoo hỏi Heewoon một cách thờ ơ, khiến anh ngạc nhiên. Sau đó hắn khẽ cười nhẹ.
"Tiền bối, vậy ra anh ngủ say thật đấy."
Heewoon bối rối nhìn Kangwoo khi hắn vò rối mái tóc của mình. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Kangwoo nhướng mày và hỏi: "Hmm?"
"À. Anh có muốn biết số của tôi không?"
"...Có."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro