Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mảnh hồn #1: Hà Nội, Hà Nội

Khi ta ở, chi là nơi đất ở

Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn 

Chế Lan Viên

tôi sống ở Hà Nội cũng 15 năm ròng của cuộc đời này rồi nhưng chưa một lần dám nhận mình là người Hà Nội. tôi hay đùa rằng mình là một đứa một phần tư Hà Nội. quê mẹ một nơi, quê cha một nơi, sinh ra và sống 5 năm đầu đời ở một nơi và bám rễ tại mảnh đất này suốt những năm sau đó, mà thậm chí Hà Nội của tôi là những xóm làng yên ả bên kia cầu Thăng Long chứ không phải chốn phồn hoa đô hội kia. Hà Nội, nội thành với tôi như một giấc mơ thời thơ bé, nơi phủ bởi một lớp bụi thần tiên, lên Hà Nội là một niềm háo hức vô hạn.

nhưng tôi tình cảm của tôi với Hà Nội thì khác lắm, nó như máu thịt, tự nhiên như hơi thở. có lẽ, Hà Nội luôn thiêng liêng và đặc biệt như thế, nó nằm trong tiềm thức của mỗi người dân đất Việt. bao nhiêu năm qua, đã có bao nhiêu kẻ đến rồi đi, hay ở một nơi xa xôi vẫn đau đáu nỗi niềm Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long?

đôi khi ngẩn ngơ tôi lại nhớ đến Vũ Bằng, người nguyên quán chẳng phải Hà Nội, nhưng dành cả đời để thương nhớ đất kinh kì. Vũ Bằng thương nhớ mười hai thì có lẽ tôi cũng có cả mười hai thương nhớ cho nơi này.

Hà Nội của tôi là Hà Nội của những đêm thu êm như nhung nằm nghe gió se đầu ngọn cây, của những sớm gió mùa về lành lạnh mà vẫn cố mặc phong phanh một chút. Hà Nội của tôi là Hà Nội của những trưa chớm hè lặng tờ nắng dạo trên mái hiên, của những buổi tối lóc cóc đạp xe dạo khắp phố quen ngắt những cành dâu da chua vừa ăn vừa nhăn tít mặt mày. Hà Nội của tôi là những sớm mai đi học lòng hân hoan trước những búp bàng non xanh như ngọc đầu cành, là hàng hoa sữa thơm ngạt ngào, là màn sương lành lạnh, là đêm đông đạp xe về nhà hít hà mùi ngô nướng. 

tôi chẳng quen một Hà Nội ồn ã ngoài kia. Hà Nội của tôi là những ngôi nhà phố cổ, là những cửa ô rêu phong, là dãy tập thể như vạn bài thơ của thế kỉ trước, là khói hương nghi ngút của đền chùa, là mặt gương biêng biếc Hồ Tây, là cây lộc vừng lòa xòa trú mưa một ngày mưa bất chợt Hồ Gươm. Hà Nội tôi quen là ngõ nhỏ, phố nhỏ, là tiệm ô mai Hàng Đường, là những nghệ sĩ tự do bên Bờ Hồ, là que kem Tràng Tiền của tuổi thơ, là cốm non thơm mát. Hà Nội trong tim tôi là sông bờ bãi sông Hồng, bờ đê Yên Phụ, là con đường gốm sứ, là cầu Long Biên, là ánh đèn lung linh của cầu Nhật Tân, là vạn mái nhà lấp lánh phía bên kia sông nhìn từ cầu Thăng Long. Hà Nội chính là Hà Nội với những bảng tin, những chiếc cột điện trong ngõ như gánh vạn mối trên đời.

Hà Nội giờ chợ lắm rồi. đôi khi tôi vẫn tặc lưỡi nói thế. nhưng chẳng sao, Hà Nội vẫn là Hà Nội tôi yêu khi nhìn đoàn người xếp hàng vào Lăng Bác, khi bác xe ôm chẳng mời chào mà tặng tôi một lời hỏi thăm cháu có sao không, khi hít thở bầu không khí trong trẻo sớm mai đường phố tĩnh lặng và vắng vẻ lạ thường ngày đầu năm mới, với những lá cờ đỏ sao vàng treo dọc cả phố dài.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro