Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

For You {Update Chap 4 và 5 - Full}

Chap 4: Trả Thù

Dường như khoảng cách quá xa giữa 2 người, Yuri ko thể ngăn tên côn đồ lại.

Cô gái chỉ biết nhắm mắt lại chờ số phận đen đủi đang giáng xuống đầu mình

Thình lình 2 bóng người lại xuất hiện, tên cao to nhanh chóng lao đến dùng lưng để đỡ cho cô.

"Tất cả đứng yên, ko được chạy"

Lúc này bộ phận an ninh đã đến kịp để giải thoát giây phút tử thần cho 2 người, đó là do Te và Taecyeon đã kịp báo động.

Cả bọn nhanh chóng vứt gậy gọc chạy hụt mạng, Te liền đuổi theo sau.

"Cậu ko sao chứ, lạy ơn trời" - Yuri chạy vội lại Sica và ôm chầm lấy cô

"Cũng may là ko sao, nếu ko tớ sẽ chẳng biết sống sao nữa"

Tiếng nấc qua kẻ răng, hai bàn tay Yuri ôm chầm lấy cô công chúa bé nhỏ vào lòng, cô ôm chặt tới mức làm cho Sica khó hở

"Auuuuuuuu" - Yuri lại hét lên

"Làm gì mà ôm tớ chặt thế, cậu định giết người hả"

"Hihi...Tại tớ lo lắng cho cậu mà" - mặt cô ửng đỏ

Lúc này cô băt đầu ê ẩm bên cánh tay phải, máu bắt đầu rỉ xuống từng giọt.....

"Chết tiệt thật" - Yuri rít qua kẻ răng. Mắt cô lúc này đổ dồn vế phía Sica, như thể van xin "Baby ơi, tớ bị thương rồi này, đau chết đi được"

"Đâu, tớ xem nào"

"Có đau lắm không, chảy máu rồi này" - cô thút thít

Ngồi xuống đây tớ băng lại cho, cũng may ở đây có sẵn bông băng và gạc

"Cậu quan tâm tớ đó sao, Sica baby" - vẻ mặt Yuri đầy gian xảo

"Mà cậu có biết tụi nào đánh cậu ko"- Taecyeon chen vào

"Chúng bảo đòi lấy mạng tớ, mà cậu biết đó xưa nay tớ thích "chọc phá" nhiều người, làm sao mà biết chứ"

"Khó quá nhỉ" - Taecyeon vuốt cằm ra dáng ông cụ non thứ thiệt.

"Đáng đời, cho chừa cái thói du côn" - Sica lè lưỡi trêu Yuri

"Còn nói, ko có tớ là cậu đã....oáiiiiiii đau, ......nhẹ tay thôi, baby"

" Ở yên nào, cậu mà cử động là còn đau hơn, có khi phế cả cánh tay đấy. Với lại đừng kiu tớ là baby này baby nọ" - Sica vừa nói vừa cười

"Phế cả tay á, thật ko? " - Mặt Yuri xịu hẳn

"Đừng lo, tớ nói giỡn thôi....hahaha"

Taecyeon, Sica nhanh chóng đưa Yuri vào bệnh viện để được vết thương được rửa kĩ hơn.

Sica's POV

Chàng trai đó đã cứu mình. Với cậu ấy thì mình có cảm giác ấm áp, nhưng với Taeyeon mình lại cảm thấy an toàn hơn. Nhất là lúc anh ta cứu mình.......cảm giác này thật kì lạ.

--------------------------------------------------

2:00 AM - tại nhà Yuri:

"Tell me boy boy love it it it it it "- Tiếng chuông điện thoại reo lên làm Yuri tỉnh giấc. Trong cơn say ngủ, cô lấy tay mò mẫn chiếc đt trên giường

"Alô, có chuyện gì thế Te, cậu biết giờ này là mấy giờ ko?" - giọng vẫn còn ngáy ngủ

"Thì 2 giờ đêm, nhưng mà chuyện này rất quan trọng, tớ muốn báo cho cậu đề phòng"

"Chuyện gì mà quan trọng hơn giấc ngủ của tớ, thôi bye sáng mai nói tiếp nhé"

"Thế cậu ko muốn nghe chuyện về SICA hả, tớ vừa moi được tin cô ấy có bạn trai rồi đấy" - Te cố nhịn cười

"Nghe đâu rất đẹp trai, tên đó lại có 1 ông bố giàu sụ"

Lúc này Yuri mới tỉnh hẳn, cô bật dậy rời khỏi chiếc giường, 2 con mắt sáng như đôi "mắt cú"

"Cái....cái....gì, là tên nào thế, sao hắn dám....." - cô lắp bắp

"Hahaha.........tớ đùa thôi, ko nói vậy làm sao cậu nghe tớ nói"

"Aishhhhhhhhh, cái cậu này !" - máu dồn lên tới não, 2 lỗ tai cô bây giờ trở thành 2 ngọn đuốc, nó bắt đầu bốc khói

"Bình bĩnh nào, nghe tớ nói này. Cái chuyện cậu bị đánh tớ đã điều tra ra được. Tên đàn em đó nói, có 1 thanh niên cao khoảng 1,80 tay cầm 1 xấp tiền đưa cho đại ca nó. Bảo là phải lấy mạng của cậu đấy"

"Thế nó có có khai ra tên thằng đó ko" - Yuri vừa nói vừa nhắp nháp ly rượu trên tay.

"Nó nói nó ko biết, thằng này đeo khẩu trang và đội nón, nó chỉ thấy hắn đi cà nhắc"

"Hahaha......thì ra là 1 thằng què" - Yuri nhếch mép

"Mà tớ biết được, thằng Dong Hae mấy hôm trước nó bị tai nạn giao thông nhỏ, chân nó cũng cà nhắc như vậy. Tớ nghĩ là nó"

"Lại là thằng đó, nó dám đụng đến tớ, rồi tớ sẽ cho nó biết tay"

---------------------------------------------------------

10:00 AM - tại bãi đậu xe của trường đại học Seoul

Vẫn dáng đi như thế (dáng đi 2 hàng), hắn hất cái vẻ mặt đầy kiêu ngạo lên trời, miệng thì ko ngừng huýt sáo, tay thì đang bận bịu với chiếc chìa khóa.

"Hôm nay thật là đẹp trời, xem nào... chiều có hẹn với Hara, tối thì với con bé tiểu thư ngốc nghếch nhà họ Park" - Hắn nhếch mép

"Kể ra tụi nó cũng ngu thật, chỉ cần dỗ ngọt 1 cái là đã nghe theo lời mình. Cũng phải thôi, mình bảnh trai thế này cơ mà"- Hắn cười đểu

"Auuuuuuuuu"

Chẳng biết mắt mũi hắn đâu mà đã va phải ngay cây cột, người ta thường nói những kẻ bốc phét thường hay gặp rắc rối. Kể ra cũng đáng đời hắn thật

"Đứa nào để cái cột ở đây, nó làm tao ngã rồi này" - hắn la thất thanh, tay thì xoa xoa cái tráng

"Mẹ kiếp, hôm nay tao bận, ko thì tao đã cho người lại dở mày ra khỏi cái chỗ oái ăm này rồi, liệu hồn đấy!"

Vẻ mặt phừng phực lửa sau cú va chạm hồi nãy, lần này một bất ngờ khác lại đến ưu ái cho hắn........

"Ôi trời, ai đã làm bẩn chiếc xe của mình" - hắn chạy vội lại, nức nở với chiếc xe thân yêu vừa mới tậu về từ Mỹ hôm qua.

Miệng ko ngừng chửi thề và la hét

"Thằng khốn nào thế, mau ra đây, dám làm hư xe của tao"

Bỗng 1 giọng nói từ phía sau

"Xin chào, hài lòng chứ, chú em...." - giọng Yuri đanh thép

Dĩ nhiên đi theo sau là Te và SooY

"Kể ra mày cũng gan, dám sai bọn nhãi đánh tao. Chắc mày chán sống rồi" - Yuri vừa nói vừa tiến lại gần chiếc xe của Dong Hae. Cô từ tốn tháo kính râm ra, tay ko ngừng "vuốt ve" chiếc xe.

"Chậc, tội thiệt đấy.....chắc mày tốn cả triệu $ để đưa nó về nhỉ?"

Dong Hae vẫn đứng im ở đó, hai chân hắn run rẩy, toát mồ hôi lạnh

"Đừng trách chủ nhân của mày nhé, nếu nó biết điều 1 chút, thì mày chẳng ra nông nỗi này đâu" - Yuri cười khảy

"Đồ hèn, có ngon thì mày hãy đánh tay đôi với tao này" - Dong Hae lắp bắp

"Nói hay lắm nhưng thứ rác rưởi như mày, thì tao chẳng cần phải quân tử. Tao sẽ làm lại những gì mà mày đã làm với tao"

Lúc này bọn đàn em của Yuri đã chạy ra, lao vào Dong Hae như thể "lùng" được miếng mồi béo bỡ, hắn té ngửa ngay xuống đất. Từ thời cha sinh mẹ đẻ, chẳng ai dám đụng tới hắn dù chỉ là 1 sợi tóc, đây là lần đầu tiên.

Yuri mỉm cười, cô cười sau những tiếng rên rỉ vì đau đớn của Dong Hae, ko quên ngoắc đầu nhìn lại, hai ngón tay của cô bắt đầu hoạt động, ngón trỏ để thẳng ra, ngón tai cái vươn ra 1 gốc 45 độ, chĩa thằng về phía tên ranh đó và......."pằng"

"Tạm biệt chú em, từ từ mà thưởng thức nhé"

The end - chap 4

-------------------------------------------------

Chap 5: Quá Khứ

"Chúng ta đã rời Seoul nửa năm rồi bà nhỉ" - người đàn ông ngồi trên chiếc Rolls-Royce Phantom trò chuyện với vợ của mình.

"Chẳng biết Yuri nó thế nào rồi, có nên người được chưa" - người phụ nữ thở dài

"Bà đừng lo, có tôi dạy bảo là nó lại đi vào nề nếp, có lẽ chúng ta đã quá nuông chiều con nó" - ông nắm tay vợ và nói chắc nịch

"Để chờ xem, 2 bố con nhà ông sẽ "thương yêu" nhau đến mức nào"

-----------------

chiếc xe nhanh chóng di chuyển về phía biệt thự nhà Yuri

9:00 AM - Tại nhà Yuri:

" Cô chủ, mau dậy đi, ông bà sắp về rồi"

"Hôm nay là chủ nhật, ko cho người ta ngủ gì hết" - Yuri vừa nhắm mắt vừa nói.

"Bố, mẹ cô sắp về rồi đấy, họ đã đáp chuyến bay lúc 8:00 sáng nay" - người quản gia thúc giục Yuri một lần nữa.

Lúc này Yuri mới tỉnh giấc, cô bối rối chạy khắp nhà, tìm thứ gì đó để che cánh tay lại. Thật thì ko có vật nào có thể che đậy lớp bông băng to tướng này. Chưa kịp xoay sở thì.......

"Con yêu đâu, bố mẹ đã về, sao ko ra đón" - tiếng người đàn ông vọng vào.

"Dạ.....dạ tại con mới vừa ngủ dậy" - Yuri gãi đầu

"Tay con bị sao thế" - mẹ Yuri chạy lại

"Ai lại bắt nạt con thế, hay là lại đi đánh nhau với người khác"

" Dạ mẹ....con....con lái xe ko cẩn thận nên có va chạm NHẸ, ko sao đâu mà... mẹ đừng lo"

Lúc này, bố Yuri thay đổi hẳn, ông giận dữ, dùng tay đập mạnh xuống bàn.

"Tao đã nói với mày thế nào, đâu phải muốn làm gì thì làm, thế mày có đụng phải ai ko"

Tiếng quát tháo càng lúc càng to hơn, mẹ Yuri khẽ gọi người giúp việc lui xuống nhà sau

"Này ông, dạy con thì phải từ từ, ông chỉ la mắng thì nó cũng ko biết lỗi sai đâu"

Bố Yuri đi thẳng lên lầu, ko thèm ngoảnh mặt lại nhìn con mình. Ông nói "đúng là con hư tại mẹ mà"

"Rầm" - cánh cửa phòng đóng lại.

"Thôi nào, đừng buồn nữa, bố con làm thế là có nỗi khổ, đừng trách ông ấy"

Yuri nhìn sâu vào mắt mẹ mình....

"Chuyện là thế này"

Bà bắt đầu thuật lại câu chuyện

{ Trước đây bố của Yuri ko có khó tính như thế, ông ấy cũng lạc quan trong mọi việc, ko hề biết mắng nhiếc vợ con, cho đến một ngày........}

-----------------------------------

Tại một căn nhà nhỏ gần công viên Everland - Seoul ( bây giờ nó đã trở thành trung tâm mua sắm của Seoul)

8:00 PM

"Dự báo thời tiết hôm nay tại thủ đô sẽ có một cơn bão nhỏ đổ bộ vào....."

"Ông ra đường nhớ cẩn thận nhé" - người vợ nói với người chồng

"Tôi biết rồi, tôi chỉ đi thăm một người bạn thôi"

Nói rồi người chồng lên xe và đi mất

{Đúng như đã dự báo, trời lúc này mưa tầm tã, dường như ko còn thấy cả mặt đường}

--------------------------------------

Tại trung tâm hội nghị triển lãm quốc tế Seoul

"Cám ơn, ngoài Kwon đã đến đây dự lễ ra mắt của chúng tôi, thành thật cảm ơn ngài"

Sau khi dự xong hội nghị, ông Kwon lúc này cũng đã không mấy tỉnh táo vì đã uống khá nhiều rượu.

"Để tôi đưa ngài về nhé, trời bão thế này ngài có lái xe được không" - ông Lee lên tiếng

"Anh đừng xem thường tôi nhé, mới có một chút chẳng thấm vào đâu đâu"

Nói rồi ông Kwon leo lên xe, đầu óc thì cứ lâng lâng, ông nổ máy xe và tiến về phía khu công viên Everland.

Chiếc xe vượt tốc độ trong mưa bão để nhanh chóng về nhà, một kẻ say rượu khi lái xe luôn thích "tốc độ".

Rồi sau đó...........

"Rầm" - tiếng va chạm thật mạnh giữa 2 chiếc xe, có cả tiếng kính vỡ.

Ông Kwon lúc này mới kịp hoàn hồn, dường như lí trí đã mách bảo ông có chuyện chẳng lành.

Đúng thế, một người đàn ông tuổi trung niên đang rên rỉ vì đau đớn ở phía đối diện. Chừng một hồi lâu, vì quá bối rối với những gì đã xảy ra.

Đợi cho đến khi ông Kwon bật tung cửa xe, chạy lại xem người trong xe thế nào, thì ông ta đã tắt thở.

{Vì trốn tránh tội lỗi, ông Kwon đã bỏ tiền ra mua chuộc 1 kẻ lạ mặt chịu tội thay cho mình, ông ko cam tâm để cho cơ nghiệp bị hủy hoại dễ dàng như vậy. Ai bảo nhà họ Kwon lại giàu và khét tiếng đến thế. Dường như danh vọng, tiền tài và địa vị đã làm con người đánh mất đi thứ quý giá nhất đó là "tình người"}

------------------------------

"Thế còn gia đình ông ấy thì sao hả mẹ" - Yuri hỏi mẹ

"Vợ ông ta cũng mất vài năm sau đó, vì lâm bệnh nặng...."

"Tell me boy boy love it it it it it "- tiếng chuông đt của Yuri reo lên.

"Con đi nha mẹ, bye mẹ"

Trước khi đi bà ko ngừng thở dài

"Cái con nhỏ này, lại thế nữa rồi, nó chẳng bao giờ nghiêm chỉnh nghe mình nói hết lời"

------------------------------------------------

8:30 AM - căn tin đại học Seoul

"Hi, cho mình ngồi chung với" - giọng nói của 1 cô gái vang lên

"Okay, bạn cứ tự nhiên" - Sica đáp

"Bạn là học sinh mới về trường hả?"

"Ừh, mình mới vừa học ở trường sáng nay, gia đình mình thì vẫn ở Mỹ"

{ Tiffany - 1 cô nàng nổi tiếng với đôi mắt "biết cười", cô vừa từ Mỹ trở về, là một người đam mê các lĩnh vực khoa học và điện tử, thời gian rảnh rỗi Fany luôn đọc sách hay đến các lớp chuyên đề đặc biệt để đào sâu thêm kiến thức cho mình}

Sica khẽ mỉm cười, không ngờ 2 cô gái này lại thân thiết với nhau nhanh như vậy. Dường như có Fany bên cạnh, Sica cảm thấy ko còn cô đơn nữa, ở trong cái trường này để tìm được một người thành thật với mình thật là khó.

---------------------------------

4:00 PM

Tại sân bóng rổ của trường

"Chạy nhanh lên nào, sao chậm như rùa bò thế" - Soo đang ngồi trên dãy B khán đài, miệng thì chịu "tha" cho hộp bánh trên tay.

"Cậu lo ăn đi, há cái mồm hoài, kẻo 1 lát cháy bóng nó chui ngay vào đó đấy" - Te móc Soo

Soo lườm Te

"Mà cũng công nhận bọn này chơi dở thật, gặp tớ cho 1 phát là rơi ngay vào rổ" - Te nói tiếp

"Hahaha.............với chiều cao của cậu hả?" - SooY vừa nói vừa phung bánh ra rơi *** khắp chỗ ngồi (sao ở dơ thế Soo )

"Đừng chạm đến nỗi đau của tớ" - Te thút thít

"Ủa, mà Yuri đâu mất tiêu rồi. Vừa nãy cậu ấy còn ngồi kế bên, mặt trông sầu đời lắm mà"

"Tớ ko biết nữa" - Te đáp gọn

"Tại dạo này bố mẹ cậu ấy đã về nước, ko có thời gian rong chơi nữa, nên buồn là phải"

---------

Đối diện phía bên kia khán đài - khu D

"Học ở đây thích thú thật, ko khí lại thoải mái, đúng là chẳng nơi đâu bằng nhà mình" Fany hưng phấn

"Sica này, cậu có chú ý đến tên ngồi phía đối diện chúng ta ko, cái người ngồi kế 1 đứa cao cao ốm ốm đó"

"Rồi, thì đã sao. Tớ chẳng lạ gì với bọn ấy, Te chứ gì"

"Gương mặt cậu ấy lại quyến rũ...." - Fany vừa nói vừa đỏ mặt

"Ừ, Te thì khỏi phải nói, Soo thì cũng được mỗi tội lúc nào cũng "thực thần" như thế thì tớ ko thích. Còn tên Yuri thì....."

"Yuri thì sao?" - Fany ngơ ngác (cái mặt nấm ngơ đây mà)

"Baby , cậu nhớ tớ à, sao lại gọi tên tớ"

Sica bỗng thấy có một cánh tay chạm vào vai mình, sao cái mùi này quen đến thuộc như vậy. Hình như là.......

"Sao, sao.....cậu làm gì mà y như ma thế, nơi nào cũng thấy bóng dáng của cậu"

Yuri ngồi xuống và mỉm cười, cô quay sang Fany:

"Hey, người đẹp. Mình là Kwon Yuri, cậu là bạn thân của "bạn gái" tớ à? "

"Hi, tớ là Tiffany, bạn của Sica. Ủa, mà cô ấy là bạn gái của cậu hả, sao cậu ấy ko nói với tớ" - Fany lườm Sica

"Đừng nghe hắn nói, làm gì có chuyện đó" - Sica đánh vào vai Yuri

Mặc cho trận đấu bóng đang diễn ra quyết liệt họ vẫn cứ cãi nhau in ỏi trong khán phòng. Còn Fany thì mắt vẫn xem, nhưng lòng thì lại ko ngừng nghĩ về.....

The end - chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: