Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22: Ngọt Ngào

Kể từ khi mối quan hệ của họ chính thức bước vào một trang mới, Jimin không còn ngần ngại thể hiện sự quan tâm dành cho Minjeong nữa. Cô chủ động chăm sóc nàng, khiến cho từng ngày trôi qua đều tràn ngập sự ấm áp. Mỗi sáng, Jimin đều đến đón Minjeong, không chỉ bằng một nụ cười tươi mà còn bằng những hành động nhỏ đầy tình cảm.

Dù công việc bận rộn, Jimin luôn dành thời gian để lo lắng cho nàng. Cô đến đón Minjeong mỗi sáng, chiếc xe của cô trở thành phương tiện quen thuộc đưa nàng tới nơi làm việc.

Chỉ bằng những hành động đơn giản và tình cảm chân thành, Jimin đã làm cho mỗi ngày của Minjeong trở nên ngọt ngào và ý nghĩa. Không cần phải làm gì quá đặc biệt, chỉ cần ở bên nhau, họ đã tìm thấy hạnh phúc. Cả hai đều nhận ra rằng tình yêu không phải lúc nào cũng phải được thể hiện bằng những lời nói hoa mỹ, mà là sự hiện diện và quan tâm mỗi ngày.

Minjeong đang ngồi trong phòng làm việc của mình, lướt qua những tài liệu chưa hoàn thành trên bàn. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng làm nổi bật làn da nàng, nhưng tâm trí Minjeong lại đang mải miết với một điều khác. Nàng đang nghĩ về Jimin, về những ngày gần đây, về những buổi sáng đầy ắp nụ cười và những buổi tối ấm áp bên nhau. Dù công việc không có gì quá gấp gáp, nhưng nàng không thể nào ngừng nhớ về cô.

Điện thoại trên bàn đột ngột rung lên, phá vỡ dòng suy nghĩ của Minjeong. Mở tin nhắn, nàng thấy dòng chữ từ Jimin:

“Lên phòng làm việc của chị một chút, có việc cần nói.”

Cảm giác bất ngờ thoáng qua, nhưng Minjeong chỉ nghĩ rằng chắc hẳn là công việc gì đó quan trọng. Nàng đứng dậy, chỉnh lại trang phục, rồi bước ra khỏi phòng. Cảm giác mong đợi lạ kỳ dâng lên trong lòng, nhưng nàng chẳng nghĩ nhiều. Đến phòng Jimin, Minjeong gõ cửa một cách nhẹ nhàng rồi bước vào.

Ngay khi cô nhìn thấy Minjeong, Jimin mỉm cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp không giấu nổi sự vui mừng khi thấy nàng.

"Em đến rồi à?"

Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo một chút nũng nịu khiến Minjeong cảm thấy tim mình khẽ thổn thức.

Minjeong gật đầu, ánh mắt liếc qua phòng làm việc của Jimin, không thấy gì lạ.

"Chị có việc gì sao?" nàng hỏi, một chút ngạc nhiên trong giọng nói, không hiểu vì sao Jimin lại gọi mình lên đây.

Jimin chỉ cười một cách thần bí, không vội trả lời.

"Chị chỉ muốn ăn trưa với em thôi. Hôm nay chị đã mua những món em thích đấy."

Cô mỉm cười, ánh mắt rạng ngời vui vẻ, và với một cái vẫy tay mời Minjeong đến bàn ăn.

Minjeong hơi ngạc nhiên, một chút đỏ mặt khi nhận ra là Jimin chỉ muốn cùng mình chia sẻ bữa trưa. Nhưng điều này khiến nàng cảm thấy ấm áp, giống như một phần nhỏ trong cuộc sống bình yên mà nàng đã mong đợi.

"Jimin thật là" Minjeong nhẹ nhàng nói, một nụ cười nở trên môi khi nàng ngồi xuống bàn.

Cả hai bắt đầu ăn, không khí trong phòng tràn ngập tiếng cười và những câu chuyện thân mật. Jimin luôn khiến Minjeong cảm thấy thoải mái với cách trò chuyện dí dỏm và sự quan tâm ấm áp. Những món ăn Jimin chuẩn bị đều là những món Minjeong yêu thích, khiến nàng không thể không cảm thấy hạnh phúc và trân trọng.

Cả hai đùa giỡn với nhau, chọc ghẹo nhau đôi chút, cho đến khi không khí bỗng chậm lại một cách kỳ lạ. Trong một khoảnh khắc im lặng, đôi mắt của Jimin nhìn sâu vào đôi môi Minjeong, cảm giác bồi hồi và lạ lẫm dâng lên. Minjeong nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Jimin, nhưng nàng không thể kìm được, tim nàng đập mạnh hơn, cảm giác có một sức hút vô hình giữa hai người khiến không gian như trở nên nhỏ lại.

Jimin nhìn xuống, chăm chú vào đôi môi Minjeong, rồi ngẩng lên nhìn nàng với ánh mắt đầy mê hoặc. Nàng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng đồng thời lại có một cảm giác nhẹ nhàng và đầy ấm áp như thể mọi thứ xung quanh họ đều biến mất.

Vành tai của cả hai bỗng nhiên đỏ ửng lên, không phải vì ngượng ngùng, mà là vì những cảm xúc chân thật, những mong muốn chưa nói ra. Jimin nhẹ nhàng di chuyển về phía Minjeong, khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp. Không gian giữa họ như trở nên mờ đi, chỉ còn lại những cảm xúc dâng trào mà cả hai không thể kìm nén.

Lúc này, Minjeong nhận ra, từ khi chính thức hẹn hò với nhau, dù cả hai đã có đêm say đắm trước đó, nhưng chưa bao giờ họ thực sự hôn nhau. Đây là lần đầu tiên, và mọi thứ trong khoảnh khắc này trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.

Jimin không còn kiềm chế nữa. Cô nhẹ nhàng cúi xuống, hơi thở của cô thoáng qua mặt Minjeong, rồi môi cô dán lên môi nàng một cách dịu dàng. Ban đầu chỉ là một cái chạm môi ngập ngừng, nhưng chỉ trong giây lát, tất cả mọi cảm xúc dồn nén bấy lâu đều được đưa vào nụ hôn này. Tim cả hai đập mạnh mẽ, đồng điệu, như thể họ đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt một thời gian dài.

Minjeong nhắm mắt lại, đắm chìm trong cảm giác ấm áp ấy. Nàng cảm nhận được từng nhịp đập trái tim của Jimin qua đôi môi của cô, cảm thấy sự dịu dàng, sự quan tâm không thể diễn tả bằng lời. Môi họ hòa quyện vào nhau một cách tự nhiên, như thể đây là điều mà cả hai đã tìm kiếm từ lâu.

Khi cả hai tách ra, họ nhìn nhau trong sự im lặng ngọt ngào, đôi mắt của Minjeong long lanh, đầy những cảm xúc không thể nói thành lời. Jimin mỉm cười, ánh mắt mềm mại nhìn nàng, rồi nhẹ nhàng miết môi Minjeong một cái, như thể muốn lưu giữ lại cảm giác ấy, khoảnh khắc ngọt ngào này.

"Môi em thật xinh," Jimin thì thầm, giọng cô ấm áp và đầy trìu mến.

Minjeong không nói gì, chỉ mỉm cười đáp lại. Ánh mắt nàng long lanh, tràn đầy yêu thương, và rồi, không kìm được, nàng chủ động hôn lên khóe môi Jimin một lần nữa. Đây không phải là một nụ hôn vội vã, mà là một sự khẳng định rằng, trong khoảnh khắc này, không có gì ngoài tình yêu và sự kết nối giữa hai người. Môi nàng nhẹ nhàng chạm vào khóe môi Jimin, như thể muốn truyền tải hết tất cả những cảm xúc mà nàng chưa thể nói ra bằng lời.

Cả hai mỉm cười ngọt ngào, tay Jimin khẽ vuốt tóc Minjeong, rồi kéo nàng vào một cái ôm thật chặt. Khoảnh khắc ấy như ngừng lại, chỉ còn lại hai trái tim hòa quyện trong tình yêu đong đầy, một tình yêu không cần phải nói thành lời, nhưng lại đầy đủ và trọn vẹn hơn bao giờ hết.

Khi Jimin và Minjeong tách ra sau nụ hôn đầu tiên ấy, không gian trong phòng vẫn ngập tràn cảm giác ấm áp và ngọt ngào. Minjeong cảm nhận tim mình đang đập rộn ràng, như thể có một thứ gì đó ngọt ngào đang len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể nàng. Ánh mắt của Jimin vẫn dán chặt vào nàng, không giấu nổi sự dịu dàng và yêu thương.

"Em có biết không," Jimin thì thầm, giọng cô nhẹ như làn gió, "từ lần đầu tiên gặp em, chị đã luôn mong chờ một khoảnh khắc như thế này."

Minjeong mỉm cười, ánh mắt nàng lấp lánh, không phải ngượng ngùng mà là một cảm giác hạnh phúc tràn đầy. Nàng cũng chẳng biết từ bao giờ Jimin đã chiếm trọn trái tim mình, nhưng vào khoảnh khắc này, khi mà hai đôi môi vừa mới chạm vào nhau, mọi thứ như trở nên rõ ràng. Không còn nghi ngờ, không còn sợ hãi, chỉ còn lại những cảm xúc chân thành, thuần khiết nhất.

Minjeong đáp, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.

"Chị luôn khiến em cảm thấy mình là người đặc biệt. Và... em cũng đã đợi khoảnh khắc này lâu rồi."

Jimin không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vén vài sợi tóc của Minjeong ra sau tai, rồi lại mỉm cười. "Vậy thì từ giờ, mỗi ngày chúng ta sẽ cùng nhau làm những điều đặc biệt. Không chỉ riêng ngày hôm nay."

Minjeong khẽ gật đầu, tim nàng ấm áp. Nàng biết Jimin thật sự là người quan trọng trong cuộc đời mình. Và khi nàng nhận ra rằng mình đã tìm được người để cùng chia sẻ những khoảnh khắc tuyệt vời, cảm giác hạnh phúc càng thêm đong đầy.

Hai người ngồi lại, tiếp tục bữa trưa của mình. Tuy không còn tiếng cười đùa rộn ràng như lúc trước, nhưng sự im lặng bây giờ lại mang một vẻ đẹp khác, một vẻ đẹp của sự thấu hiểu và kết nối. Jimin thỉnh thoảng nhìn Minjeong, không nói gì nhưng đôi mắt cô đầy ắp yêu thương. Còn Minjeong thì không ngừng mỉm cười, không chỉ vì lời nói của Jimin mà vì nàng cảm nhận được tình yêu chân thành trong ánh mắt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro