Chap 14: Giận
Minjeong ngước mắt lên, mắt không còn tránh né như trước.
"Cô nói gì?"
Nàng vẫn giả vờ như không để ý đến câu hỏi đó, nhưng trái tim nàng lại đập nhanh hơn, như thể biết rằng câu trả lời này sẽ quyết định một thứ gì đó.
Yu Jimin nhìn thẳng vào mắt nàng qua kính chiếu hậu, môi khẽ nhếch lên một nụ cười như có như không.
"Tôi hỏi nếu tôi thích em, em sẽ làm gì? Em có cho tôi cơ hội không?"
Minjeong cảm thấy tim mình đập mạnh, khuôn mặt nóng bừng lên. Nàng không thể phủ nhận rằng câu hỏi này đã làm nàng phải suy nghĩ rất nhiều. Nàng không thể hiểu được chính mình trong khoảnh khắc này. Làm sao để có thể đối diện với Yu Jimin khi tất cả những gì nàng cảm nhận từ cô chỉ là sự lạnh lùng và mạnh mẽ đến mức khiến người khác không thể đoán nổi?
"Chuyện này..." Minjeong cảm thấy một cảm giác khó tả.
"Cô nói đùa à?"
Câu nói này vừa thốt ra miệng, Minjeong tự thấy mình có chút yếu đuối, như đang cố tìm cách thoát khỏi tình huống khó xử này.
Yu Jimin không trả lời ngay lập tức. Cô chỉ giữ im lặng một lúc lâu, như thể đang đợi Minjeong trả lời thật lòng. Sau đó, cô cười nhẹ, nhìn về phía trước, nhưng có lẽ trong mắt cô lại chứa đựng một ý nghĩa gì đó mà Minjeong không thể nhìn thấu.
"Tôi không đùa đâu," Yu Jimin nói, giọng điềm đạm. "Vậy còn em? Em sẽ làm gì nếu tôi thật sự thích em?"
Minjeong không trả lời ngay, cảm giác như những lời nói của Yu Jimin đang dồn ép nàng, không thể không suy nghĩ, nhưng nàng vẫn không biết phải làm sao để đối diện với cảm xúc của mình. Trong lòng nàng có một sự xung đột mạnh mẽ, nhưng bên ngoài, nàng vẫn giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, tránh để Yu Jimin thấy được sự lúng túng trong lòng.
"Để tôi suy nghĩ đã," Minjeong cuối cùng chỉ có thể đáp lại bằng một câu nói mơ hồ.
Yu Jimin chỉ khẽ cười, không ép buộc Minjeong phải trả lời ngay. Cô tập trung lái xe trong im lặng, như thể biết rằng câu hỏi ấy sẽ khiến Minjeong phải suy nghĩ nhiều hơn nữa, và mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi đều đặn. Chiếc xe của Yu Jimin lướt qua những con phố vắng, không có ai nói gì, chỉ có tiếng động cơ xe và tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Minjeong chỉ có thể ngồi im, lắng nghe cơn mưa ngoài kia và suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Mọi chuyện giờ đây không còn đơn giản như trước nữa, và cô cũng không biết mình sẽ phải đối mặt với Yu Jimin thế nào trong những ngày tiếp theo.
---
Sau lần mưa rào hôm đó, mọi thứ giữa Minjeong và Yu Jimin dường như trở lại bình thường. Tuy nhiên, Minjeong không thể phủ nhận rằng nàng đã dần quen với việc trở thành người được Yu Jimin yêu cầu làm những việc ngoài công việc chính thức của mình. Nàng không còn cảm thấy bực bội hay khó chịu như trước.
Minjeong đang ngồi tại bàn làm việc, miệt mài với các tài liệu thì đột ngột cảm thấy có ai đó đứng gần. Lúc ngẩng lên, cô bắt gặp Jiwon đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt anh ta mang đầy vẻ thân thiện.
"Minjeong, em đã xem qua báo cáo mới chưa? Anh có vài điểm cần trao đổi với em," Jiwon nói, nở một nụ cười nhẹ, tay anh cầm một vài giấy tờ để trên bàn.
Minjeong gật đầu, mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn anh đã nhắc, để em xem qua rồi sẽ trả lời anh." Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, vì chỉ là những công việc đơn giản mà cô cần phải hoàn thành.
Cả hai bắt đầu trò chuyện một cách bình thường, trao đổi về những dự án sắp tới, về một số vấn đề nội bộ cần giải quyết. Họ trao đổi những thông tin công việc một cách suôn sẻ, không hề có sự căng thẳng hay bất kỳ ám chỉ gì ngoài công việc. Đối với Minjeong, Jiwon chỉ là đồng nghiệp, một người bạn trong công ty mà nàng không có cảm xúc đặc biệt nào.
Đang trò chuyện vui vẻ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa - Yu Jimin. Cô đi ngang qua phòng ban, và như một phản xạ tự nhiên, ánh mắt của Yu Jimin dừng lại khi nhìn thấy Minjeong đang trò chuyện với Jiwon. Một cảm giác khó chịu đột ngột dâng lên trong lòng cô, khiến bước chân cô chững lại, rồi một lúc sau, Yu Jimin tiến lại gần.
Minjeong không kịp nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Yu Jimin. Cô vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện với Jiwon một cách tự nhiên, không nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng chỉ một chút sau, Yu Jimin đã đứng trước mặt họ, đôi mắt lạnh lùng quan sát tình huống.
"Em đang nói chuyện trong giờ làm sao?" Yu Jimin lên tiếng, giọng điệu rõ ràng mang theo sự không vui.
Minjeong ngẩng lên, ngạc nhiên vì sự xuất hiện bất ngờ của Yu Jimin, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh trong lời nói.
"Jiwon và tôi chỉ đang trao đổi một số thông tin về công việc thôi, Yu Tổng."
Jiwon, người vẫn chưa nhận ra được sự căng thẳng trong không khí, mỉm cười và gật đầu: "Đúng vậy, chỉ là một vài vấn đề nhỏ thôi."
Nhưng Yu Jimin không đáp lại Jiwon, ánh mắt của cô vẫn đổ dồn vào Minjeong. Cảm giác không thể diễn tả cứ lặng lẽ dâng lên trong lòng cô. Đã lâu rồi cô không thấy mình khó chịu như vậy. Cô chỉ muốn kéo Minjeong đi ngay lập tức, không cần phải có bất cứ người nào khác làm gián đoạn..
Cô chỉ nhìn thẳng vào Minjeong, không rời mắt. Cảm giác không thể tả dâng lên trong lòng Minjeong khi nhận ra ánh mắt sắc lạnh của Yu Jimin đang dõi theo mình, như thể đang tìm kiếm một lý do nào đó để tức giận.
Cô đứng im một lúc, rồi đột ngột mở miệng:
"Minjeong, em không cần phải nói chuyện với Jiwon lâu như vậy. Công việc của em không phải là ở đây trò chuyện."
Giọng Yu Jimin lạnh lùng và thẳng thừng, không có một chút gì mềm mỏng.
Minjeong cảm thấy trong lòng dâng lên sự khó chịu. Cô không thể hiểu tại sao Yu Jimin lại xuất hiện đột ngột, lại hành động như thể mình có quyền quyết định mọi thứ trong cuộc sống của nàng. Cảm giác bị xâm phạm khiến Minjeong không thể kiềm chế được sự bực bội trong lòng.
"Yu Tổng, tôi đang làm việc, chỉ là trao đổi công việc thôi," Minjeong lên tiếng, giọng đã có phần sắc lạnh hơn bình thường. Nàng cảm thấy như mình bị chen vào quyền riêng tư, và cảm giác đó chỉ càng mạnh mẽ hơn khi Yu Jimin cứ đứng đó, như thể đang ra lệnh cho nàng phải dừng lại ngay lập tức.
Nhưng Yu Jimin không đáp lại, chỉ đứng đó chờ đợi. Cả không gian như nặng trĩu lên, và Minjeong không thể chịu nổi sự im lặng đó thêm nữa.
Nàng nhìn Yu Jimin với vẻ mặt khó hiểu. Còn Jiwon, lúc này bắt đầu nhận thấy sự không bình thường trong không khí, anh hơi chột dạ, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự.
"Ồ, vậy thì tôi xin phép đi trước." Jiwon cúi đầu chào Minjeong, rồi bước nhanh ra ngoài.
Minjeong nhìn theo bóng lưng của Jiwon, trong lòng hơi khó chịu vì sự thiếu tế nhị của Yu Jimin. Cô vừa định hỏi Yu Jimin rằng cô ấy muốn nói gì, thì đột nhiên cảm thấy bàn tay của Yu Jimin kéo nàng ra ngoài, không cho phép nàng từ chối.
"Tổng giám đốc, cô làm gì vậy?" Minjeong bật thốt lên, có chút bực mình khi thấy mình bị lôi kéo ra khỏi phòng như vậy trước ánh mắt khó hiểu của Jiwon.
Lúc này, mọi sự kiên nhẫn của Minjeong bỗng chốc cạn kiệt. Nàng không thể tiếp tục giữ im lặng nữa, những cảm giác bức bối trong lòng trỗi dậy. Minjeong dừng lại, quay lại nhìn thẳng vào mắt Yu Jimin, giọng đầy căng thẳng:
"Tôi cảm thấy cô đang rất vô lí thưa tổng giám đốc. Cô không có quyền gì can thiệp vào chuyện của tôi. Đừng nhầm lẫn mối quan hệ này. Đêm đó chẳng có gì quan trọng cả, nó chỉ là sự nhất thời và giải tỏa thôi. Mọi chuyện đã kết thúc rồi, tôi và cô chỉ là đồng nghiệp thôi, à không, là cấp trên và cấp dưới mới đúng. Cô không có quyền gì chen vào cuộc sống cá nhân của tôi!"
Những lời nói của Minjeong như một cú tát vào mặt Yu Jimin. Cô đứng sững lại, đôi mắt bỗng nhiên trở nên trống rỗng và lạnh lùng hơn bao giờ hết. Cô không ngờ rằng Minjeong lại nói những lời như vậy. Cảm giác tổn thương và giận dữ dâng lên trong lòng, nhưng Yu Jimin không muốn thể hiện sự yếu đuối. Cô chỉ quay người lại, không nói gì thêm và đi thẳng ra ngoài, để lại Minjeong đứng đó, cảm giác như mình vừa lỡ tay làm tổn thương một cái gì đó rất quan trọng.
Minjeong nhìn theo bóng dáng của Yu Jimin, trái tim nàng nặng trĩu, nhưng lại chẳng thể làm gì hơn ngoài việc quay lại bàn làm việc, cố gắng tập trung vào những gì mình đang làm. Nhưng trong lòng, nàng không thể ngừng nghĩ về những gì vừa xảy ra, về những lời mà mình đã nói, và cả cảm giác mất mát kỳ lạ đang dâng lên trong lòng.
--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro