Chap 10: Nhân Viên?
Sau cái đêm không thể ngờ tới, nàng cố gắng giữ một khoảng cách an toàn. Nhưng, bất chấp mọi nỗ lực của nàng, cuộc sống hàng ngày lại đưa nàng vào những tình huống không thể tránh khỏi.
Là nhân viên của công ty, Minjeong biết rõ vị trí của mình. Phòng ban của nàng nhỏ bé, công việc chủ yếu chỉ là hỗ trợ hành chính, nhưng nàng cũng chẳng thể ngờ rằng mình lại phải đối mặt với Yu Jimin suốt ngày, khi mà cô luôn tìm đủ lý do để sai khiến nàng, dù chẳng phải công việc của Minjeong.
---
Một ngày đầu tuần, Minjeong đang ngồi trong văn phòng, tập trung vào đống tài liệu trên bàn. Đột nhiên, điện thoại của nàng vang lên, màn hình hiển thị tên người gọi: Yu Tổng. Nàng hơi giật mình, nhưng nhanh chóng nhấn nghe.
"Minjeong." Giọng Jimin lạnh lùng như mọi khi. "Đi mua cho tôi hai chiếc bánh kem và một cốc cà phê ở quán Starbucks phía dưới."
Minjeong ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ. Thật ra, công việc của nàng đang rất bận rộn, và nàng thật sự không muốn làm việc này, nhưng nàng lại không thể từ chối Yu Jimin. Cái cách cô ra lệnh khiến nàng chẳng thể nào cưỡng lại.
"Yu tổng... nhưng tôi đang có một cuộc họp..."
"Không quan tâm. Đưa bánh và cà phê lên đây ngay lập tức." Giọng Jimin không hề có dấu hiệu của sự thương lượng.
Minjeong nuốt nước bọt, cảm giác bực bội dâng lên trong lòng, nhưng lại không thể làm gì ngoài việc nhấn mạnh vào nút Tắt cuộc gọi. Nàng ngồi im một lúc, tay nắm chặt điện thoại, rồi đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
---
Minjeong vừa vào thang máy, vừa cố gắng tự an ủi mình. Cũng chỉ là bánh và cà phê, sao phải căng thẳng vậy? Nhưng nàng biết, đây chỉ là một trong vô vàn lần cô ấy sai khiến nàng.
Khi trở lại với hai chiếc bánh kem và cốc cà phê nóng hổi, Minjeong đi thẳng vào phòng làm việc của Yu Jimin. Cửa không đóng, như thể cô đang chờ đợi nàng. Jimin ngồi sau bàn làm việc, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, chẳng thèm nhìn lên khi Minjeong bước vào.
Minjeong đặt đồ lên bàn, rồi đứng lặng lẽ một góc. Cảm giác bất lực và bực bội lại bao trùm nàng, nhưng nàng vẫn không dám nói ra.
Jimin không buồn ngẩng lên, chỉ lên tiếng, giọng đều đều: "Cảm ơn."
Minjeong cúi đầu, quay lưng đi ra ngoài, nhưng vẫn không thể không nghe thấy tiếng Jimin, lần này là với một chút lạnh lùng pha lẫn kiên quyết.
"Em có thể ra ngoài."
Minjeong dừng lại, mím môi, không dám nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Yu Jimin. Lần này, nàng biết không thể chối từ thêm nữa.
---
Ngày hôm sau, lại một cuộc gọi từ Jimin. Lần này, Minjeong không thèm ngạc nhiên nữa, mặc dù cảm giác mệt mỏi vẫn dâng lên mỗi khi nghe giọng nói đó.
"Minjeong, mang đến cho tôi bữa trưa. Quán Nhật Bản bên cạnh."
Minjeong cắn môi, không nói gì, chỉ gật đầu. "Vâng, Yu tổng."
Dù mệt mỏi, nàng vẫn phải hoàn thành công việc của một "nhân viên hoàn hảo" theo cách Yu Jimin muốn. Đôi khi, Minjeong tự hỏi liệu có phải mình đã tự làm khổ mình quá nhiều, nhưng nàng không thể ngừng. Mỗi lần đối diện với Jimin, tim nàng lại đập mạnh, dù chỉ là một ánh nhìn thoáng qua.
---
Với những cảm giác phức tạp này, Minjeong thường tìm đến người bạn thân nhất của mình, Ning, để giải tỏa. Ning là người duy nhất có thể hiểu được cảm giác của Minjeong khi phải sống trong cái bóng của Yu Jimin.
Một buổi chiều, sau khi nhận một cuộc gọi yêu cầu từ Jimin, Minjeong không thể chịu đựng nổi nữa, liền nhắn tin cho Ning.
Minjeong: "Mình không thể làm vậy mãi được nữa. Cô ấy cứ ra lệnh mình làm hết việc này đến việc khác, mặc dù đó không phải là công việc của mình!"
Minjeong: "Mình cảm thấy như thể mình chỉ là một cái máy, làm theo mọi yêu cầu của cô ấy mà không có chút quyền lực nào. Ning à, mình có phải đang làm quá lên không?"
Một lúc sau, điện thoại của Minjeong rung lên, Ning trả lời.
Ning: "Chị không làm quá đâu, Minjeong. Đúng là cô ấy hơi quá đáng, nhưng chị đừng quên, Jimin là một người mạnh mẽ và kiên quyết. Cô ấy chỉ hành động theo cách của mình thôi. Chị cứ tiếp tục làm việc của mình đi, đừng để những thứ này làm chị mệt mỏi quá."
Minjeong thở dài, cảm giác như mình đã mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn mà không thể thoát ra. Nàng tự hỏi liệu có bao giờ mình có thể đứng vững trước Yu Jimin mà không phải làm theo mọi yêu cầu của cô ấy?
---
Cùng lúc đó, ở văn phòng của Yu Jimin, Aeri đang ngồi làm việc với cô. Aeri biết rõ tính cách của Jimin và cũng hiểu rằng mọi quyết định của cô ấy đều có lý do của nó, mặc dù đôi khi có vẻ hơi lạnh lùng với những người xung quanh.
"Jimin," Aeri lên tiếng khi thấy Jimin đang kiểm tra email. "Cậu có thật sự cần Minjeong phải làm tất cả những chuyện đó không?"
Jimin nhướng mày, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình. "Em ấy là người tớ chọn. Em ấy sẽ làm tốt, và tớ biết em ấy có thể chịu đựng."
Aeri lắc đầu, thở dài. "Tớ chỉ lo Minjeong sẽ cảm thấy mệt mỏi."
"Không sao đâu." Jimin đáp, giọng vẫn bình thản. "Em ấy sẽ phải hiểu thôi. Là em ấy cố tình lảng tránh chuyện đó đi, và coi mình như trò đùa đêm đó không phải sao?"
Aeri nhìn vào màn hình máy tính rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt dò xét. "Cậu có thật sự muốn hành động theo cách này mãi không?"
Jimin ngồi dựa ra sau ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước, trầm tư. "Tớ không nghĩ mình làm gì sai"
Aeri vẫn không yên tâm, nhưng chỉ lặng lẽ gật đầu. "Cậu biết cậu có thể gây ra điều gì rồi đó. Dù sao, nếu cậu không thay đổi cách tiếp cận, mọi chuyện sẽ không dễ dàng đâu."
---
Minjeong tiếp tục sống trong cuộc sống của mình, nơi mà mọi thứ không thể thay đổi. Nàng càng ngày càng cảm thấy như một phần trong một trò chơi mà mình không thể điều khiển.
Minjeong cảm giác như mình đang bị cuốn vào một guồng quay không lối thoát. Dù có cố gắng giữ khoảng cách, cảm giác của nàng với Yu Jimin ngày càng trở nên phức tạp. Không chỉ là Tổng giám đốc, không chỉ là người đã một lần khiến nàng đắm chìm trong đêm đó, Jimin còn là người luôn hiện diện trong cuộc sống hàng ngày của nàng, dưới nhiều hình thức khác nhau.
Mỗi ngày, Minjeong đều nhận được ít nhất một cuộc gọi từ Jimin. Đôi khi là yêu cầu mang cà phê, lúc thì là tài liệu, hay những việc không liên quan gì đến công việc chính của nàng. Minjeong có thể cảm nhận rõ ràng sự khắt khe trong từng lời nói của cô, nhưng nàng không thể từ chối. Dù chỉ là một nhân viên phòng ban nhỏ bé, nàng cũng đã thấm nhuần rằng với Jimin, không có chỗ cho sự phản kháng.
Ngày hôm đó, Minjeong đang ngồi trong phòng làm việc, mắt dán vào màn hình máy tính, trong khi đầu óc vẫn đang lang thang, suy nghĩ về những điều mình không thể giải quyết. Vậy mà lại một lần nữa, điện thoại của nàng lại rung lên.
"Minjeong." Giọng của Yu Jimin vang lên lạnh lùng, dứt khoát. "Ra ngoài mua giúp tôi một ly cà phê đen, không đường, và một chiếc bánh bông lan. Tôi sẽ đợi dưới sảnh."
Minjeong nhìn xuống bàn làm việc, cảm giác ngột ngạt dâng lên. Nhưng nàng không thể từ chối. Cô ấy đã quá quen với việc ra lệnh cho nàng, và trong suốt thời gian qua, Minjeong cũng đã quá quen với việc nhận lệnh mà không dám phản kháng.
"Vâng, giám đốc." Minjeong đáp lại, giọng khẽ, rồi cúp máy.
Nàng đứng dậy, hít một hơi thật sâu, rồi đi ra khỏi phòng làm việc, lòng đầy mâu thuẫn. Mỗi lần gặp Jimin, nàng lại cảm thấy như mình không thể kiểm soát được bản thân. Dù cho nàng cố gắng giữ vững lý trí, tim nàng vẫn không thể ngừng loạn nhịp khi nghĩ về đêm hôm ấy.
---
Khi Minjeong bước xuống sảnh và nhìn thấy Jimin đứng một mình ở góc phòng chờ, cô gái ấy trông vẫn lạnh lùng như mọi khi, dáng vẻ cao ngạo, thần thái không hề thay đổi. Mái tóc đen dài được chải gọn gàng, chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch cùng chiếc quần tây ôm sát càng làm nổi bật lên vẻ đẹp kiêu sa, nhưng cũng là cái gai đâm vào lòng Minjeong.
Nàng tiến lại gần, tay đưa ra ly cà phê và chiếc bánh bông lan như yêu cầu.
"Em chậm quá." Jimin nói, không thèm nhìn vào Minjeong, giọng điệu vẫn như cũ, không chút cảm xúc.
Minjeong im lặng, khẽ cúi đầu. "Xin lỗi, giám đốc."
Kể từ khi biết được thân phận thật của Jimin, Minjeong càng cảm thấy bản thân mình như một con rối trong tay cô. Những yêu cầu tưởng chừng như nhỏ nhặt đó lại khiến nàng phải xoay xở từng ngày. Mỗi lần như thế, nàng càng cảm thấy sự căng thẳng, không phải chỉ vì công việc, mà vì cảm xúc mâu thuẫn đang dâng lên trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro