Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[4]


Bầu không khí trở nên căng thẳng khi Jeongguk và Jimin được bộ phận an ninh dẫn trở lại khách sạn và lên căn hộ áp mái để gặp bố mẹ Jeongguk.

"Jeon Jeongguk!" Giọng nói nghiêm khắc của mẹ vang vọng khắp trong tâm trí của cậu, và tai cậu bắt đầu nóng bừng như mọi khi bị trừng phạt. Bà ấy trông rất tức giận, và bố cậu trông càng thất vọng hơn. Jeongguk cố gắng lùi lại một bước, nhưng lưng cậu va phải người bảo vệ. "Con đã ở đâu trên trái đất này vậy? Chúng ta đã cử toàn bộ đội an ninh khách sạn đi tìm con! Con vừa định đi vệ sinh và bây giờ thì đang làm cái quái gì ở ngoài vậy? Đây có phải là hành vi của người thừa kế tương lai của gia tộc Jeon? Con không nhận ra tối nay quan trọng thế nào sao?"

Tai Jeongguk nóng bừng lên sau mỗi lời nói từ miệng mẹ mình. Cậu đột nhiên cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, nắm chặt tay khi cảm giác hoảng loạn bao trùm lấy mình. Đây chính xác là điều mà mẹ đã bảo cậu không nên làm. Cậu ghét làm bố mẹ mình thất vọng, đặc biệt là ngày hôm nay, trước mặt tất cả những người quan trọng này. Đây là lần đầu tiên cậu tham dự sự kiện này. Đáng lẽ cậu phải tạo ấn tượng tốt, gây ấn tượng với các đối tác kinh doanh của bố mình. Thay vào đó cậu làm mọi người thất vọng.

"Con xin lỗi, con rất xin lỗi, con không cố ý!" Cậu nói trong nước mắt, nhìn qua nhìn lại giữa bố mẹ mình. Trước khi Jeongguk kịp nghĩ về việc mình sắp làm, cậu ấy đã chỉ ngón tay run rẩy vào Jimin. "A-anh ấy bắt con làm điều đó! Đó không phải lỗi của con!"

Lời vừa ra khỏi miệng cậu liền hối hận. Tim cậu như thắt lại khi nhìn sang Jimin và thấy anh ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào mình với vẻ hoàn toàn sốc. Cú sốc nhanh chóng chuyển sang đau đớn và sau đó là sợ hãi khi một người đàn ông khác xuất hiện cùng với một trong những nhân viên bảo vệ khách sạn.

"Jimin-ah! Lần này con đã làm cái quái gì vậy?" người đàn ông gầm gừ, tiến về phía Jimin.

"Bố-"

"Tại sao khi có rắc rối thì con luôn là trung tâm của nó? Một mình con hư hỏng thôi chưa đủ, giờ con còn đang cố làm hư những đứa của đồng nghiệp đáng kính của ta à?" Bố Jimin trông vô cùng tức giận và Jeongguk theo bản năng cuộn người lại. Tuy nhiên, Jimin vẫn đứng cao.

"Con không làm gì sai cả," anh phản đối, mặc dù Jeongguk có thể thấy cơ thể anh run rẩy như thế nào. Jeongguk ngay lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cậu nên nói điều gì đó, nói rằng đó cũng là lỗi của cậu, rằng cả hai đều đồng ý đi, rằng Jimin chẳng có gì ngoài lòng tốt với cậu và rằng cậu đã thật sự rất hạnh phúc. Nhưng nỗi sợ hãi khiến lời nói nghẹn lại trong cổ họng và cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào chân mình trong sự xấu hổ.

"Đó là những gì con luôn nói, vậy mà ở đây con lại làm ta xấu hổ một lần nữa. Con không bao giờ thất bại trong việc mang lại sự xấu hổ cho gia đình mỗi khi có cơ hội, phải không?" Bố Jimin tóm lấy gáy Jimin và kéo anh đến đứng trước mặt bố mẹ Jeongguk. "Xin lỗi vì hành vi của con ngay đi," ông rít lên, dùng tay đặt sau gáy Jimin để buộc anh cúi chào hoàn toàn.

"T-tôi xin lỗi," Jimin lắp bắp khi bố kéo anh đứng dậy rồi xoay anh đứng thẳng trước mặt Jeongguk.

"Bây giờ hãy xin lỗi cậu bé" ông gầm gừ.

Ánh mắt bị phản bội và tổn thương sâu sắc trong mắt Jimin là điều mà Jeongguk sẽ không bao giờ quên. "Tôi xin lỗi!" Jimin hét lên, đôi mắt đẫm lệ khi bố anh buộc anh phải cúi đầu lần nữa.

"Park Industries sẽ liên hệ để đưa ra... lời xin lỗi chính thức," bố Jimin nghiêm khắc nói, hướng về bố mẹ Jeongguk khi ông kéo Jimin đến đứng cạnh mình. "Tôi hy vọng điều này sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ chuyên nghiệp của chúng ta."

"Tất nhiên là không," bố Jeongguk mỉm cười thật chặt, "nhưng tôi sẽ đánh giá cao nếu không còn... mối liên hệ nào nữa giữa con trai ông và Jeongguk của tôi nữa."

"Ừ, tất nhiên rồi," bố Jimin gật đầu. "Xin hãy yên tâm, con trai tôi sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc vì hành vi của mình."

Khi Jimin bị bố kéo đi, anh ngoái lại nhìn qua vai. Ánh nhìn anh dành cho Jeongguk cũng đủ khiến Jeongguk bật khóc. Cậu cố gắng xin lỗi bằng ánh mắt, không thể hiện bằng lời rằng cậu xin lỗi như thế nào, rằng cậu không cố ý, rằng cậu sẽ làm bất cứ điều gì để lấy lại niềm tin, nhưng Jimin bị kéo đi một góc và khuất tầm nhìn.

"Ta không muốn con gặp lại hay nói chuyện với cậu bé đó nữa, hiểu không?" mẹ anh rít lên, thô bạo lau nước mắt trên mặt cậu. "Ta không quan tâm liệu nhóc đó có phải họ Park hay không. Nó rõ ràng là người có ảnh hưởng xấu."

"V-vâng mẹ," Jeongguk yếu ớt nói khi theo gia đình trở lại phòng khách và lại ngồi cạnh anh trai mình.

'Ngay cả khi trong lòng con cảm thấy buồn, con cũng không bao giờ được thể hiện ra ngoài' mẹ cậu đã dạy cậu. Vì vậy, cậu đứng thẳng, chỉ nói khi được nói chuyện và cúi đầu khi phải cúi đầu. Bề ngoài cậu có vẻ điềm tĩnh và tự chủ nhưng bên trong trái tim cậu đang tan nát.

Khi chắc chắn rằng không có ai đang nhìn, Jeongguk lặng lẽ trượt tay vào túi áo khoác vest, cầm chiếc ví đựng xu Naruto nhỏ mà Jimin đã mua cho cậu. Có một cơn đau ở ngực và một sự nặng nề trong trái tim mình. Đó là một ngày mà cậu sẽ không bao giờ quên. Ngày mà cậu biết được sự áp đặt của bố mẹ mình và nhu cầu không ngừng làm hài lòng bố mẹ đã thực sự khiến cậu phải trả giá.

Đó là ngày cậu tìm thấy Jimin và cũng là ngày đánh mất anh ấy.

🌴

Jeongguk từ từ tỉnh dậy, chớp mắt trước ánh nắng ấm áp chiếu vào biệt thự qua khung cửa sổ kính lớn.

Đã lâu rồi cậu không mơ về Jimin, nhưng giấc mơ đêm qua dường như đã có Jimin đan xen vào chúng. Nó gần như diễn ra theo trình tự thời gian - một kho lưu trữ từ giây phút đầu tiên họ gặp nhau, cho đến lần cuối cùng Jeongguk gặp anh tại một bữa tiệc tối, khi mái tóc anh màu vàng nhạt và đôi tai anh đeo đầy những chiếc khuyên tai xinh xắn. Đó là cái đêm Jimin xông ra khỏi địa điểm sang trọng của giới thượng lưu và ngừng tham gia bất kỳ cuộc tụ họp xã hội nào cùng gia đình anh. Ngay sau khi tin đồn đó lan truyền rằng Jimin đã từ bỏ quyền thừa kế của mình và Jeongguk phải chấp nhận rằng có lẽ cậu sẽ không gặp lại anh ấy nữa.

Jeongguk cố mở mắt nhưng rồi lại nhắm lại. Đầu cậu nhức nhối với những triệu chứng mỏi mắt quen thuộc, và cậu thực sự ước mình đã nghe lời Jimin khi anh bảo cậu hãy bỏ qua công việc của mình. Nhưng điều đó nói dễ hơn làm khi cậu phải chịu áp lực từ công ty. Thay vào đó, cậu lại bò lên giường khi mặt trời đã mọc.

Cậu ngáp và định lăn người qua, nhưng một sức nặng đã giữ cậu lại. Jeongguk bối rối mở mắt lần nữa và cảm thấy những sợi tóc mềm mại cọ vào cằm mình. Cậu cứng đờ, tim đập thình thịch trong lồng ngực vì chưa bao giờ trong đời cậu có thể ngờ rằng sẽ có một ngày cậu thức dậy và thấy Jimin đang cuộn tròn trong lồng ngực mình.

Jimin dường như đã tìm được cho mình một tư thế ngủ vô cùng thoải mái, mái tóc đặt dưới cằm Jeongguk, chân vắt ngang eo, cánh tay buông thõng trước ngực, môi thả lỏng và hơi bĩu môi khi phả ra những hơi thở nhẹ.

Jeongguk cảm thấy ngực mình thắt lại. Jimin trông thật mềm mại và yên bình, hoàn toàn không chút đề phòng. Đó là một khía cạnh khác của Jimin mà Jeongguk lần đầu tiên nhìn thấy, và có thể chắc chắn rằng đó có thể là khía cạnh mà cậu yêu thích nhất - đúng với hình ảnh của Jimin, người không ngại chửi bới các CEO như thể anh ấy không hề mạo hiểm mạng sống của mình.

Cậu tựa đầu vào gối trong khi suy nghĩ cách thoát khỏi tình huống này mà ít bị ảnh hưởng nhất. Cậu nên làm gì? Cậu đã đặc biệt nói với Jimin rằng cậu sẽ không đụng tới anh ấy nếu họ ngủ chung giường, nhưng liệu Jimin có phải là thủ phạm không? Nhìn vào tư thế ngủ của họ, rõ ràng đó không phải lỗi của cậu, nhưng cậu không nghĩ Jimin sẽ nhìn nhận như vậy.

Cảm ơn Chúa, cậu có một cánh tay còn lại và hiện tại không bị Jimin kẹp chặt. Cậu di chuyển chậm rãi và chính xác, bắt đầu bằng việc nhẹ nhàng nâng cánh tay của Jimin ra khỏi ngực mình. Jimin rên rỉ khi cánh tay anh được nâng lên, anh giãy ra và quấn chặt hơn quanh Jeongguk. "Hobi-hyung... dừng lại đi." anh lẩm bẩm, giọng cộc cằn ngái ngủ, "Yên chút đi. Còn quá sớm mà."

Hobi? Cơn ghen tuông xuyên qua ngực Jeongguk. Điều này thật nực cười vì cậu hoàn toàn không có quyền gì đối với Jimin. Nhưng dù sao cơn ghen đó cũng vẫn ở trong ngực cậu.

"Hobi là ai?" Câu hỏi vuột khỏi môi Jeongguk trước khi cậu kịp ngăn lại. Jeongguk nhanh chóng lấy tay che miệng lại, nhưng chuyển động đã quá lớn.

Đôi mắt của Jimin mở to.

Có một sự im lặng chết chóc khi cả hai đều không cử động. Sau đó Jimin từ từ ngẩng đầu lên cho đến khi anh nhìn thẳng vào mắt Jeongguk. Jeongguk thực sự không biết phải làm gì nên chỉ mỉm cười.

"Chào buổi sáng."

Jimin gượng dậy và rời khỏi cậu ngay lập tức, lùi về phía sau và gần như ngã nhào khỏi mép giường. "C-cái quái gì thế?" anh lảm nhảm, đầu óc anh rõ ràng đang bị tắc nghẽn bởi sự pha trộn giữa buồn ngủ và hoảng loạn, theo quan điểm của Jeongguk, đó là một sự kết hợp khá dễ thương. Má anh đỏ bừng khi áp vào ngực Jeongguk, mái tóc đen dài rối bù và dựng ngược sang một bên.

"Sao- sao cậu lại ở trên giường của tôi?!"

"Ý anh là giường của ai cơ? Chỉ có một cái giường thôi," Jeongguk nói, đẩy mình ngồi dậy. "Và như anh thấy đấy, em đã kiên trì thực hiện thỏa thuận của mình. Em đang ở xa anh nhất có thể. Anh mới là người đã vượt qua ranh giới." Jeongguk chỉ vào chiếc giường, và bằng chứng rõ ràng về việc Jimin di chuyển qua tấm trải giường sang phía Jeongguk.

Jimin lắp bắp, mắt đảo khắp giường. "Đ-đáng lẽ cậu nên làm một bức tường gối! Tôi là người thích âu yếm bẩm sinh, tôi không thể nhịn được!"

"Vậy là lỗi của em khi anh ôm em suốt đêm à?" Jeongguk nhướn mày, thích thú nhìn Jimin vặn vẹo. "Đó có phải là điều anh đang nói không?"

"Đúng vậy đấy!" Jimin nói, cố bám lấy lập luận ngày càng yếu đi của mình.

Jeongguk thích thú với màu đỏ lan dần từ cổ lên má của Jimin và cậu không thể không trêu chọc anh ấy thêm một chút nữa. Cậu đưa tay lên chạm vào vùng xương đòn nơi chiếc áo phông của mình đã bị kéo xuống vào lúc nào đó trong đêm. "Đợi đã- anh có hôn em không?"

Có một tiếng thịch khi Jimin ngã khỏi giường và rơi xuống bên dưới. Anh trườn lên và lén nhìn qua mặt trên của tấm nệm. "Không có..." anh ấy nói với vẻ hoài nghi, "Tôi-tôi sẽ không có... có lẽ nếu tôi say, nhưng-"

Jeongguk cười, lắc đầu. Cậu có một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn cúi xuống và vuốt tóc Jimin nơi nó dựng đứng theo những góc độ khó xử. "Anh không làm vậy. Em chỉ trêu anh thôi," cậu nói khi vung chân ra khỏi giường và đứng dậy, duỗi lưng ra và vươn vai.

"Đồ khốn," Jimin nói, đứng dậy và ném một chiếc gối vào cậu nhưng Jeongguk đã né được. "Điều này xảy ra chỉ vì tôi đã quen với việc bạn cùng phòng luôn lẻn vào giường của tôi. Anh ấy rất đáng yêu và chúng tôi luôn như vậy."

"Đó có phải là Hobi không?"

"Ừ, anh ấy là bạn cùng phòng của tôi." Jimin nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ. "Đợi đã, sao cậu biết tên anh ấy?"

"Anh đã lẩm bẩm nó vào cổ em vài phút trước."

Jimin cứng người lại, một âm thanh nghèn nghẹt thoát ra khỏi môi anh khi Jeongguk bước tới bàn làm việc, nhặt chiếc Rolex mà cậu đã đặt cạnh chiếc máy tính xách tay đã đóng kín của mình. Cậu nhìn đồng hồ - 11:26 sáng. "Anh có thích bữa sáng muộn không? Theo Sam, nhà hàng ở đây có đồ ăn rất ngon."

"Sam là ai?"

"Người phục vụ ở biệt thự. Anh chàng thực sự tốt bụng. Anh ấy đã cho em một số gợi ý tuyệt vời về các địa điểm ở địa phương."

Jimin trông có vẻ ngơ ngác. "Cậu kết bạn với một anh chàng phục vụ à? Jeon Jeongguk, CEO tương lai của Tập đoàn Jeon đã kết bạn với anh chàng phục vụ? Ai tiếp theo, tài xế taxi của cậu?"

"Em muốn cho anh biết rằng Arif là một chàng trai tuyệt vời. Vợ anh ấy vừa mới sinh con."

"Ôi chúa ơi, cuộc sống của tôi bây giờ là gì vậy?" Jimin lẩm bẩm, bước tới chiếc vali của mình.

"Vậy, bữa sáng nhé?"

"Cứ thoải mái làm bất cứ điều gì cậu muốn Jeongguk," Jimin nói khi cúi xuống lấy quần áo và đồ vệ sinh cá nhân từ trong túi của mình, "Nhưng tôi sẽ không làm điều đó với cậu đâu."

"Đó có phải là cách anh nói chuyện với chồng của mình không?" Jeongguk trêu chọc, trượt đồng hồ lên cổ tay và đóng móc lại. Có âm thanh buồn tẻ của tiếng chân trần gõ trên sàn và sau đó Jimin ở ngay trước mặt cậu.

"Nghe này," Jimin gầm gừ, dùng ngón tay chọc vào ngực Jeongguk. Anh ngập ngừng trong giây lát, dường như ngạc nhiên trước sự rắn chắc của lồng ngực Jeongguk. Jeongguk nhướn mày, thích thú khi thấy Jimin bối rối.

Đây là lần đầu tiên Jeongguk đứng gần Jimin như vậy kể từ khi họ còn nhỏ, và có một sự chênh lệch chiều cao rõ ràng không hề tồn tại khi họ còn nhỏ. Khi lớn lên, Jeongguk cao hơn anh và sau đó họ có chiều cao ngang nhau khi Jimin bắt đầu đi giày đế cao.

Giày Chelsea ở khắp mọi nơi. Jimin dường như cũng nhận thấy sự khác biệt về chiều cao, đặc biệt là khi anh phải hơi nghiêng đầu để nhìn vào mắt Jeongguk.

Jimin hắng giọng. "Nghe này," anh lặp lại, nhưng lần này giọng anh bớt gay gắt hơn. "Toàn bộ tình huống này không hề lý tưởng chút nào, nhưng ít nhất chúng ta có thể cố gắng tận dụng nó một cách tốt nhất, được chứ? Và đối với tôi điều đó có nghĩa là dành ít thời gian với cậu nhất có thể."

Jeongguk khịt mũi nhưng Jimin phớt lờ cậu ấy, tiếp tục nói. "Khu nghỉ dưỡng rất lớn và có rất nhiều việc phải làm, hoàn toàn không có lý do gì để chúng ta phải dành thời gian bên nhau... ngoài ban đêm." Anh lẩm bẩm câu cuối cùng.

"Nếu em muốn dành thời gian với anh thì sao?" Jeongguk nói, bước lại gần hơn để họ gần như ngực kề ngực và Jimin thậm chí còn phải ngẩng đầu lên cao hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro