
[1]
"Em nói sao?"
Jimin kinh ngạc nhìn người con gái đối diện trong khi tay anh đang vô thức cố gắng cài một bông hoa lên ngực áo. Cuối cùng anh cũng từ bỏ bông hoa, thả nó xuống bàn trước khi tiến về phía em gái mình.
"Ý em là vậy đấy, nó đã bị hủy" cô nói, tháo đôi găng tay lụa ra và đặt chúng lên bàn trang điểm trước mặt.
"Soojin, đám cưới sẽ diễn ra trong hai giờ nữa... làm sao nó có thể bị hủy bỏ được?"
"Nhà Jeon đã hủy bỏ nó rồi," Soojin nhún vai, đưa tay lên gỡ những chiếc ghim ra khỏi tóc cô, lắc lắc đầu cho chúng rơi xuống. "Jung-hyun vừa gọi điện báo cho em biết. Có vẻ như bố và Jeon Jong-won đã có những xích mích không nhỏ vì một số thỏa thuận kinh doanh, đôi điều về việc đàm phán hợp đồng. Dù sao thì việc sáp nhập đã kết thúc nên đám cưới cũng sẽ dừng lại".
"Việc sáp nhập đã kết thúc?" Jimin nói, mắt anh mở lớn khi vừa tiếp nhận nguồn tin tức kia. Anh có thể không còn liên quan đến mọi giao dịch của gia đình mình, nhưng anh vẫn biết thỏa thuận kinh doanh này lớn đến mức nào. Việc sáp nhập giữa Tập đoàn Jeon và Park Industries, cũng như đám cưới giữa Jeon Jung-hyun và Park Soojin, sẽ hợp nhất hai gia đình chaebol ưu tú nhất Hàn Quốc... đây cũng là lời tuyên bố có giá trị nhất. Nhưng rõ ràng, những điều đó không còn nữa.
Jimin thở dài. "Chà, tệ quá." anh nói, giả vờ thất vọng.
Soojin khịt mũi. "Oh làm ơn. Đừng giả vờ như anh không nhảy cẫng lên vì vui sướng vậy chứ."
"Hm, em có thể đổ lỗi cho anh được không?" Jimin thở dốc, đưa tay vuốt tóc. "Em suýt nữa đã biến anh thành anh rể của nhà Jeon!"
Soojin cười khúc khích, tinh nghịch kéo cà vạt của Jimin. "Ý anh là anh không mong đợi được dành mỗi dịp lễ Chuseok và Giáng sinh để chơi trò gia đình hạnh phúc với Jeon Jeongguk?"
Jimin rùng mình khi nghĩ đến điều đó. "Đừng có đùa về chuyện đó."
Ngay cả cái tên cũng khiến Jimin cảm thấy khó chịu. Jeon Jeongguk, con trai út của gia đình Jeon, đứa con sinh ra đã ngậm thìa vàng và là bảo bối của bố mẹ Jeon. Jeongguk hoàn hảo, cậu ta là người đã ngồi trên cao suốt cuộc đời mình, trong khi Jimin phải chịu đựng việc bị mọi người xung quanh so sánh với cậu ta, bao gồm cả bố mẹ của anh.
Có lẽ Jeongguk sẽ không bao giờ làm bố mẹ mình xấu hổ như Jimin. Jeongguk sẽ không bao giờ bỏ học kinh doanh tại trường đại học danh tiếng nhất Seoul để theo học trường nghệ thuật như Jimin. Jeongguk sẽ không bao giờ từ chối tiếp quản công ty của bố mẹ mình, chịu tước bỏ quyền thừa kế và mang lại sự xấu hổ cho gia đình mình như Jimin. Jeongguk sẽ không bao giờ công khai mình là gay và từ chối làm người thừa kế tương lai như Jimin đã làm với gia đình mình.
Jimin có thể thề rằng anh đã nghe thấy tên Jeongguk từ miệng bố mẹ anh nhiều hơn là từ chính anh.
"Đợi đã, ý anh là anh không thích Jeongguk à? Em sốc đấy nhé." Soojin trêu chọc. Jimin đánh giá cô bằng một ánh nhìn sắc lẻm, nhưng cô chỉ nhếch mép cười. "Tuy nhiên, em biết anh cũng nghĩ cậu ta rất nóng bỏng-" cô ấy bắt đầu nhưng Jimin đã dùng tay che miệng cô lại trước khi cô có thể tiếp tục những điều ngớ ngẩn đó.
"Nói về tên nhóc đáng ghét đó thế là đủ rồi," Jimin rên rỉ, và Soojin cười khúc khích trong lòng bàn tay anh trước khi đẩy tay anh ra, "Em không buồn về tất cả những chuyện này sao?"
"Tại sao em phải buồn chứ?" Soojin thờ ơ trả lời, cầm chiếc túi Chanel từ bàn trang điểm và lấy điện thoại ra. "Em không hề yêu người mà em sắp phải cưới. Đó là một thỏa thuận kinh doanh. Điều duy nhất khiến em buồn có lẽ là không được mặc chiếc váy cô dâu xinh đẹp này" cô thở dài, chỉ vào chiếc váy cưới màu trắng mơ màng treo bên cửa sổ. "Có lẽ em sẽ giữ nó cho đám cưới tiếp theo của mình. Hoặc có lẽ em sẽ lấy một cái khác."
Jimin thở dài, cảm thấy nhói lên sự thất vọng. Soojin chỉ kém anh một tuổi và anh yêu cô rất nhiều, nhưng họ không thể làm gì khác hơn được. Soojin yêu thân phận là con gái nhà Park, thích tiền bạc và địa vị khi trở thành một chaebol. Cô hạnh phúc khi kết hôn với một người đàn ông mà cô không có tình cảm gì, chỉ vì điều đó mang lại lợi ích cho gia đình họ. Đó là tất cả những gì Jimin đã dành cả đời để chống lại.
Sau đó, một lần nữa, mọi người có thể sẽ nói anh là người điên vì đã từ bỏ tất cả. Có lẽ anh đã sai.. nhưng anh thật sự không thể sống cuộc sống đó. Anh có thể đã từ chối làm người thừa kế của một công ty trị giá hàng nghìn tỷ won để trở thành một nghệ sĩ đang gặp khó khăn chỉ với vài triệu won và không có tên tuổi, nhưng ít nhất anh cũng được tự do sống cuộc sống theo cách mình muốn.
Anh nhìn Soojin gõ điện thoại của cô một lúc trước khi nắm lấy áo khoác của cô, quay lại cười toe toét khi cô mặc nó vào. "Hãy kiểm tra điện thoại của anh. Em đã gửi cho anh một chút bất ngờ.
Jimin nhíu mày bối rối khi rút điện thoại ra và nhìn thấy thông báo qua email từ Soojin. Anh mở nó ra và nhìn chằm chằm vào nó, cố gắng hiểu những từ ngữ trên màn hình.
"Xác nhận đặt phòng cho tuần trăng mật của em. Chi tiết chuyến bay và thông tin chỗ ở, hiện tại nó có tên của anh. Không có gì lạ lùng đâu," cô nháy mắt, nhéo má Jimin một cách tinh nghịch. "Hãy vui vẻ tận hưởng. Anh xứng đáng với nó."
"Woah woah, đợi một chút," Jimin lắp bắp, giơ tay lên, "tuần trăng mật của em á?"
"Một khu nghỉ dưỡng năm sao ở Bali," Soojin nhếch mép cười, khoác túi lên vai. "Chuyến bay diễn ra vào tối mai và đã quá muộn để hủy. Biệt thự sẽ bị bỏ trống nên ai đó cũng có thể tận hưởng nó."
"Em muốn anh đi hưởng tuần trăng mật của em sao?" Jimin hoài nghi hỏi, nhìn cô với đôi mắt mở to.
Soojin nhún vai. "Hãy nghĩ về nó giống như một kỳ nghỉ sang trọng năm sao do gia đình Jeon chi trả. Anh biết điều đó có nghĩa là gì, phải không?
Jimin nhướn mày, "...bao gồm tất cả?"
Soojin gật đầu cười toe toét. "Bao gồm tất cả. Hai tuần. Khoang hạng nhất và tất cả mọi thứ."
Jimin cắn môi dưới khi ngẫm nghĩ về điều này. Anh đã không đi nghỉ trong nhiều năm rồi. Đó là một thứ xa xỉ mà anh không thể mua được. Và mặc dù anh không bao giờ hối hận vì quyết định cắt đứt sự ủng hộ về tài chính của gia đình, nhưng việc đi du lịch là một trong số ít điều anh buồn khi bỏ lỡ.
"Có lẽ anh có thể tìm thấy nguồn cảm hứng cho nghệ thuật của mình hoặc thứ gì đó," Soojin nhún vai, "hoặc chỉ cần dành thời gian để thư giãn."
"Anh không biết..."
"Anh biết gia đình Jeon đã trả tiền cho toàn bộ chuyện này phải không? Về cơ bản thì có nghĩa là Jeongguk đã trả tiền cho nó..." Soojin nói với nụ cười tinh nghịch.
Jimin nhướn mày. "Huh... thú vị đấy." Anh gõ ngón tay lên môi, nghiền ngẫm nó. "Em có nghĩ rằng nó sẽ ảnh hưởng vào phần tài sản mà cậu ta được thừa hưởng không?"
Soojin cười khúc khích. "Em nghĩ tài sản của anh ấy nhiều hơn một kỳ nghỉ hai tuần, nhưng nếu nó khiến anh đồng ý đi thì chắc chắn rồi."
"Chỉ có thể thôi," Jimin cười toe toét.
Soojin cười và đảo mắt. "Vậy thì đúng rồi, anh nên coi nó như một kỳ nghỉ sang trọng năm sao trọn gói được tự mình bỏ ra từ túi của Jeon Jeongguk."
Bây giờ Jimin rất thích kỳ nghỉ đó.
Soojin ôm Jimin trước khi quay người và bước về phía cửa. "Em thực sự mong đợi sẽ nhận được một bức ảnh chụp anh đang nằm dài trên bãi biển với một ly margarita vào thời điểm này vào tuần tới!" cô ấy hét lớn khi rời đi, và sau đó Jimin bị bỏ lại trong phòng một mình để xử lý chuyện vừa xảy ra. Tuy nhiên, anh không được ở lâu vì vài phút sau mẹ anh đã bước vào phòng.
"Oh, con trai ta đã đến rồi," Mẹ Jimin nói, nhìn lướt qua Jimin một lượt trước khi bước đến trước gương. "Cảm ơn Chúa, tóc của con đã có màu bình thường một lần. Ta đã gặp ác mộng về việc con xuất hiện với cái đầu màu hồng tươi hoặc thứ gì đó gớm ghiếc không kém. Hãy tưởng tượng trạng thái của những bức ảnh cưới. Chúng ta sẽ phải chỉnh sửa chúng." Khi sửa xong mái tóc của mình, bà quay lại đối mặt cùng anh với vẻ cau mày. "Trên mặt con có cái gì vậy?"
"Đó là khuyên mũi, thưa mẹ" Jimin thở dài, cảm thấy kiệt sức vì cuộc trò chuyện.
"Và con nghĩ điều đó phù hợp với đám cưới của em gái con?" bà ấy cáu kỉnh khi bước về phía anh, và Jimin nhăn mặt vì có vẻ như chưa có ai nói với bà ấy rằng đám cưới đã bị hủy bỏ. Tuyệt vời. Bây giờ anh ấy phải là người mang đến tin xấu.
Như mọi khi.
"Hãy lấy nó ra ngay bây giờ, ta sẽ không để con trông giống một tên côn đồ trong ảnh," bà gắt gỏng, đưa tay lên cào tóc anh. "Tại sao con luôn tạo thêm căng thẳng cho tâm trạng của ta?"
"Chà, vậy là mẹ vẫn chưa biết sự thật sao.." Jimin lẩm bẩm.
Bà ấy dừng lại, quay lại nhìn anh. "Bây giờ con đang nói gì vậy?"
Jimin thở dài. "Cha vẫn chưa nói chuyện với mẹ à?"
Mẹ Jimin nhìn anh với vẻ bối rối, rồi nghi ngờ. "Nói với ta về chuyện gì cơ? Lần này con đã làm gì thế?"
"Mẹ ơi, mẹ biết không, thật ngạc nhiên là lần này người đó không phải là con."
"Vậy thì nó là gì?"
Jimin rên rỉ, đưa tay vuốt tóc. "Chỉ là, đừng ngất xỉu, được chứ? Chúa ơi - tại sao mẹ luôn ngất xỉu khi con bắt đầu nói với mẹ điều gì đó? Mẹ nên đi kiểm tra mức độ chịu đựng của mình."
Mẹ anh tiếp tục trừng mắt nhìn anh trước khi liếc nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhận ra sự vắng mặt của Soojin. "Em gái con đâu?"
"Huh, ừ... về chuyện đó..."
Tiếng mẹ Jimin ngã xuống đất vang vọng khắp hội trường, và Jimin thêm điều này vào danh sách dài những lần anh đã khiến mẹ mình gục ngã vì đau khổ.
Nếu có một Thế vận hội gây thất vọng thì chắc chắn Jimin sẽ giành được huy chương vàng. Đó là điều mà anh ấy đã thành thạo trong 26 năm sống trên trái đất này. Anh chỉ có thể tưởng tượng những gì sẽ được viết trên bia mộ của mình khi anh chết. Một cái gì đó dọc theo dòng-
Park Jimin nằm đây.
Đứa con ngoài rìa của gia đình Park. (*)
(*) Ở đây tác giả sử dụng idiom "Black sheep of the Park family" (nghĩa đen là Con cừu đen của gia đình): để nói những thành viên khác biệt với các thành viên khác trong gia đình về mặt tính cách hoặc định hướng theo góc nhìn tiêu cực, những thành viên này có thể bị ghét bỏ hoặc bị gia đình của họ phân biệt đối xử.
🌴
"Chờ đã, chờ đã, chờ đã. Vậy là cậu đang nói với mình rằng cậu sẽ có một kỳ nghỉ trọn gói 5 sao tới Bali? Khoang hạng nhất? Và chuyến đi này được gia đình Jeon chi trả toàn bộ?"
Jimin trở lại căn hộ nhỏ mà anh gọi là nhà, nơi anh ở chung với hai người bạn thân nhất của mình, TaeHyung và HoSeok. Anh đã gặp TaeHyung - một nghệ sĩ đồng nghiệp - vào ngày đầu tiên đến trường nghệ thuật, và họ đã có cảm tình ngay lập tức, gắn bó với nhau vì cùng ghét môn giải phẫu. Sau đó, TaeHyung đã giới thiệu Jimin với anh chàng vũ công HoSeok, và cả ba đã hình thành một tình bạn tuyệt vời và chuyển đến sống cùng nhau một tháng sau đó. Đó là tình bạn mà Jimin thực sự biết ơn, điều mà anh chưa bao giờ có được khi còn là một thiếu gia giàu có chết tiệt.
"Tuyệt vời, đúng chứ!" Jimin thở dài, đưa tay vuốt tóc.
"Vậy chính xác thì cậu đang do dự vì điều gì?" TaeHyung hỏi, ngước lên nhìn anh từ chỗ anh đang ngồi trên ghế sofa, nhìn Jimin đi đi lại lại trong phòng khách ấm cúng của họ. "Không phải cậu ghét nhà Jeon sao? Đây chẳng phải giống như một món quà trên trời rơi xuống đầu cậu sao?"
Jimin dừng bước và ngồi xuống ghế sofa cạnh TaeHyung với một tiếng rên rỉ, nhìn chằm chằm vào một trong nhiều tác phẩm nghệ thuật bao phủ các bức tường của họ.
"Mình cảm thấy như đó là điều mình không được phép làm, cậu hiểu không? Mình không nghĩ có ai biết Soojin đã đưa tấm vé đó cho mình."
"Mình chắc chắn tuần trăng mật là điều họ ít quan tâm nhất lúc này," TaeHyung nói khi HoSeok từ bếp trở ra với ba chai bia. Anh đưa một cái cho Jimin, và một cái cho TaeHyung, trước khi thả mình xuống chiếc ghế sofa cạnh họ và kéo chân TaeHyung lên đùi mình. "Mình cá là họ thậm chí sẽ không nhớ gì về chuyến du lịch đó. Hơn nữa nhà Jeon rất giàu nên họ có thể mua được tất cả mà. Thật lãng phí nếu cậu không đi."
"Huh, mình chỉ... có lạ không? Đi hưởng tuần trăng mật của người khác một mình?" Jimin đưa tay vuốt tóc và kéo những sợi tóc đen dài sau gáy. "Có lẽ mình sẽ là người độc thân duy nhất được bao quanh bởi các cặp đôi."
"Dù sao thì đây không phải chính xác là tóm tắt cuộc đời của cậu sao?" HoSeok châm chọc, và TaeHyung khịt mũi khi Jimin lấy một cái đệm để đánh anh ấy.
"Nghe này," Taehyung cười, đưa tay ra để ngăn Jimin đánh HoSeok lần nữa, "đừng suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần đi và vui chơi. Cậu có thể làm một số hoạt động nghệ thuật, đọc vài cuốn sách, bơi dưới biển, lao vào tên phục vụ phòng nào đó và say khướt mỗi đêm, tất cả đều là sự sang trọng năm sao." Anh ấy đếm từng điểm trên ngón tay khi nói. "Nghe có vẻ như một sự nghỉ ngơi hoàn hảo đối với cậu."
"Cậu thậm chí có thể gặp ai đó ở đó," HoSeok nói thêm, nhướng mày, "một CEO nóng bỏng nào đó đi công tác sẽ khiến cậu phát điên."
Jimin lặng lẽ nghiền ngẫm, rồi bật ra một tiếng kêu chán nản, gục đầu xuống ghế sofa và nhìn lên trần nhà. "Các cậu không thể đi cùng mình à?"
"Không được đâu, Jiminie. Em gái của cậu chỉ gửi cho cậu vé của cô ấy. Không phải chồng sắp cưới của cô ấy. À, chồng sắp cưới cũ. Và chúng mình quá trắng tay để có thể trả tiền cho bất kỳ chuyến bay nào tới Bali. Mình e rằng cậu sẽ phải tự mình xử lý chuyện này."
Jimin khập khiễng và trượt sang một bên trong lòng anh. "Ý mình là... sẽ không quá thảm hại nếu đi một mình đến nơi nghỉ dưỡng dành cho cặp đôi, phải không?"
HoSeok cúi xuống và đặt một nụ hôn cường điệu lên đầu Jimin. "Thật thảm hại nếu cậu để mọi người nghĩ như vậy. Chỉ cần làm chủ nó. Và nếu có ai hỏi, chỉ cần nói với họ rằng cậu đang đợi người chồng giàu có của mình bay về sau một chuyến công tác quan trọng, hoặc điều gì đó tương tự."
Jimin mở mắt ra và ngước nhìn hai người bạn thân nhất của mình đang thay nhau xoa đầu anh. "Thật chứ? Cậu thực sự nghĩ rằng mình nên làm điều này?"
"Jiminie, đây là một kỳ nghỉ miễn phí! Nếu có ai xứng đáng với điều này thì đó chính là cậu. Và về mặt tình cảm thì đó là một món quà từ người em gái đáng yêu của cậu, vì vậy sẽ thật thô lỗ nếu không nhận. Chỉ cần đi và vui chơi. Tận hưởng thời gian một mình. Làm chủ nó!"
Jimin cảm thấy một làn sóng quyết tâm. Anh ngồi dậy và khởi động khớp cổ, duỗi vai. "Biết gì không? Các cậu nói đúng. Mình đã không đi nghỉ nhiều năm rồi, mình xứng đáng được nghỉ ngơi. Ai quan tâm nếu ở một mình . Mình sẽ làm chủ nó."
----
"Làm chủ nó, làm chủ nó."
Jimin thì thầm những lời trấn an trong khi đẩy chiếc vali của mình qua ga khởi hành của sân bay Incheon. Anh khoác túi xách lên vai và nhìn quanh, tìm đúng bàn làm thủ tục cho chuyến bay của mình. Đây là lần đầu tiên anh đi du lịch một mình và anh cảm thấy vừa lo lắng vừa phấn khích.
HoSeok và TaeHyung hoàn toàn không giúp được gì trong việc đóng gói hành lý. Thay vì làm gì có ích giúp Jimin, họ gợi ý những bộ trang phục quá gợi cảm và nhấn mạnh rằng anh ấy có thể cố gắng tìm một doanh nhân độc thân nóng bỏng để hẹn hò ở quán bar khách sạn. Jimin vừa mới đảo mắt và ném bộ trang phục ra ngoài, nhưng không hiểu sao cuối cùng chúng lại lại nằm trong vali của anh.
Do những người bạn quá nhiệt tình nhưng không giúp ích gì cho Jimin ngoài việc xới tung toàn bộ tủ quần áo của anh và rải quần áo của anh khắp căn hộ, khiến cho toàn bộ quá trình đóng gói đồ đạc đã mất nhiều thời gian hơn Jimin dự định. Khi sắp xếp xong, anh đã bị chậm tiến độ và cuối cùng phải vội vã ra sân bay.
Jimin nhìn qua gọng kính râm và quét ánh nhìn đến bảng khởi hành để tìm bàn làm thủ tục. Mắt anh lướt qua danh sách cho đến khi tìm thấy thứ mình đang tìm kiếm.
Korean Air — Incheon (ICN) -> Bali (DPS) : Check-In tại Room 7
Nhờ vé hạng nhất, Jimin hoàn toàn có thể vượt qua những hàng người dài, bước xuống một lối đi sang trọng để đến bàn làm thủ tục hạng nhất. Đó là điều mà anh nhớ đã làm rất nhiều lần lúc còn nhỏ khi đi du lịch cùng bố mẹ, nhưng đã vài năm rồi anh chưa đi du lịch dưới bất kỳ hình thức xa hoa nào.
Jimin đưa hộ chiếu của mình cho nhân viên làm thủ tục, nhân viên này mỉm cười lịch sự nhận hộ chiếu và gõ máy tính cho cô.
"Park Jimin?"
"Vâng, là tôi đây," Jimin mỉm cười, tháo kính râm và vén mái tóc đen dài ra sau để cô có thể nhìn thấy khuôn mặt anh. "Huh, có lẽ trông tôi hơi khác trong ảnh hộ chiếu vì lúc đó tôi có mái tóc màu hồng. Tôi thường nhuộm nó màu khác nhau mỗi tuần - xanh lam, tím, cam, về cơ bản là bất kỳ màu nào bạn có thể nghĩ ra, nhưng nó thực sự khiến tóc tôi hư tổn và tôi sợ mình có thể bị hói, nên tôi đã quay lại màu đen trong một thời gian." Jimin luyên thuyên, chỉ vào tóc anh khi người nhân viên nhìn qua nhìn lại giữa anh và hộ chiếu của anh.
"Tôi hiểu rồi." cô ấy mỉm cười lịch sự và chỉ vào cái cân bên cạnh. "Hãy đặt hành lý bạn muốn ký gửi lên cân."
Jimin đặt chiếc vali khá cũ kỹ, phủ đầy sơn và nhãn dán của mình lên băng chuyền, quan sát nó được cân và gắn thẻ trước khi biến mất khỏi tầm mắt. Nhân viên in thẻ lên máy bay của anh ra, mỉm cười đưa cho anh. "Là hành khách hạng nhất, bạn có thể sử dụng phòng chờ hạng nhất riêng của chúng tôi trong khi chờ đợi. Nó chỉ ở bên trái khi đi ra khỏi khu vực an ninh. Cổng khởi hành của bạn là số 13 và thời gian lên máy bay là 5:10 chiều."
Jimin nhận thẻ lên máy bay và hộ chiếu, cảm ơn nhân viên trước khi quay người đi về phía cửa an ninh, trượt kính râm vào túi da khi di chuyển. Jimin đã cố gắng nhét mọi thứ mình cần vào một chiếc vali, vì vậy không có hành lý xách tay nào ngoài túi xách, anh nhanh chóng vượt qua cửa an ninh để đi vào khu vực chính của nhà ga. Anh liếc nhìn quanh các cửa hàng và quán ăn trước khi nhìn thấy biển hiệu phòng chờ hạng nhất của Korean Air.
Jimin nhanh chóng đi theo hướng đó, liếc nhìn chiếc đồng hồ kỹ thuật số lớn trên tường khi bước đi. Bây giờ là 4:30 chiều, có nghĩa là anh còn khoảng 40 phút cho đến khi lên máy bay để tận hưởng phòng chờ và tất cả các tiện nghi của nó, và anh biết rõ có một bữa tiệc buffet miễn phí đằng sau những cánh cửa đó.
Jimin mở cửa và bước vào lối đi sang trọng, bước tới bàn tiếp tân và đưa thẻ lên máy bay, hộ chiếu cho nhân viên tiếp tân, người đang nhìn anh như thể anh đang bị lạc vào đây. Jimin vén tóc qua trán, để những lọn tóc dài rối bù rơi sang một bên khi nhân viên tiếp tân kiểm tra vé của anh hai lần trước khi nhìn anh từ trên xuống dưới một cách rõ ràng.
Jimin nhận thức rõ rằng mình trông lạc lõng. Nhóm khách hàng quen thuộc của phòng chờ hạng nhất gồm những người nổi tiếng và các CEO luôn mặc những bộ vest công sở được thiết kế riêng hoặc quần áo hàng hiệu kiểu dáng sang trọng. Bây giờ, Jimin chỉ đang mặc một chiếc áo phông cổ điển, quần jean skinny rách và đôi giày converse cũ mà anh đã vẽ nguệch ngoạc khắp nơi. Cổ tay mảnh của anh được trang trí bằng những chiếc vòng tay không khớp nhau, một số bằng bạc, một số bằng dây sợi đan. Những ngón tay của anh được bao phủ bởi những chiếc nhẫn bạc dày dặn và móng tay được sơn màu đen. Jimin còn có nhiều khuyên tai ở cả hai tai, khuyên mũi và cánh tay của anh cũng được bao phủ bởi rất nhiều hình xăm nghệ thuật nhỏ. Không cần phải nói để biết rằng anh hoàn toàn không phải là đối tượng khách hàng mục tiêu của họ.
Jimin luôn ghét tư duy thời trang nhanh đang lan tràn trong giới chaebol ở Seoul nơi anh lớn lên. Ý tưởng rằng toàn bộ tủ quần áo thiết kế của bạn phải thay đổi theo từng mùa và nếu bạn không mặc những xu hướng mới nhất thì bạn sẽ không đáng nhận được sự tôn trọng. Vì lý do này, tủ quần áo của Jimin cực kỳ tối giản, chỉ bao gồm một số món đồ được anh yêu thích và được tiết kiệm cẩn thận trong suốt nhiều năm. Điều này không có nghĩa là Jimin trông không đẹp. Anh biết mình có thể kết hợp khéo léo chiếc quần jean skinny đen cũ và áo phông với đôi bốt chelsea yêu thích của mình. Tuy nhiên, điều đó luôn khiến anh trở nên nổi bật giữa đám đông thượng lưu ở Seoul. Và thật tình cờ là điều đó đang xảy ra ngay bây giờ, ngay tại đây.
"Có cần kiểm tra lại lần nữa không?" Jimin hơi khó chịu, chỉ vào thẻ lên máy bay, "hay tôi có thể vào được không?"
Nhân viên tiếp tân vẫn kiểm tra một lần nữa trước khi đưa nó lại cho Jimin với nụ cười gượng gạo.
"Cảm ơn ngài đã bay cùng Korean Air. Hãy tận hưởng Phòng chờ Hạng Nhất của chúng tôi."
"Cảm ơn rất nhiều," Jimin kéo dài lời nói khi lấy lại hộ chiếu và vé, xoay người bước qua cánh cửa thứ hai vào phòng chờ.
Cả sàn và tường đều được làm bằng đá cẩm thạch trắng, có quá nhiều ánh sáng chiếu xuống đến mức người ta có thể nhầm nó với một quán bar lúc ba giờ sáng hơn là một phòng chờ sân bay vào buổi chiều. Phòng chờ yên tĩnh hơn nhiều so với nhà ga bên ngoài, nhưng vẫn có khá nhiều hành khách ngồi quanh những chiếc ghế sofa thoải mái hoặc được phục vụ đồ ăn thức uống trong khu vực ăn uống.
Jimin bước đến một góc yên tĩnh, thả túi xách của mình lên chiếc ghế bành thoải mái có bàn cà phê phía trước, khẳng định nó là của mình. Chiếc túi của anh thực sự là món đồ thiết kế duy nhất mà Jimin vẫn sở hữu. Đó là túi Chanel, và là món quà của em gái anh nhân dịp sinh nhật lần thứ hai mươi của anh. Jimin biết lẽ ra anh nên giữ những chiếc túi xách hàng hiệu ở tình trạng nguyên sơ, nhưng chiếc túi của anh đã bị mòn đến mức cần phải vá lại nhiều lần. Jimin cho rằng nếu sở hữu một thứ gì đó đắt tiền đến vậy, anh đảm bảo rằng mình sẽ sử dụng nó một cách hiệu quả và triệt để nhất. Và đây là chiếc túi duy nhất anh có trong sáu năm qua. Jimin cũng trang trí nó, một hỗn hợp các huy hiệu làm bằng tay được gắn trên lớp da sờn, dòng chữ 'IM SO HAPPY' được khâu ở mặt trước bằng chỉ màu vàng. Anh ấy nghĩ rằng nó đại diện cho anh ấy một cách hoàn hảo, được sinh ra từ một nền tảng đắt tiền và biến thành một thứ gì đó độc đáo.
Jimin quay lại và duỗi lưng ra, giãn cơ vai theo cách thoải mái nhất để giải phóng mọi căng thẳng trong cơ thể. Mắt anh nhắm nghiền một lúc, lắng nghe tiếng nhạc phòng chờ phát ra từ chiếc loa trên đầu. Nó làm anh nhớ đến những phòng họp mà anh từng đợi khi đến thăm công ty của bố mình.
Xoay người về phía sau, Jimin nhìn thấy bữa tiệc buffet, anh bước tới đó với đôi chân gần như là đang nhảy chân sáo và cái bụng đang cồn cào.
"Xin chào" Jimin nói với người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp đang phục vụ bữa tiệc buffet, "Món đắt nhất trong thực đơn ở đây là gì?"
Đầu bếp chớp mắt với Jimin. "Đó là tôm hùm, thưa ngài."
Chết tiệt. Chứng dị ứng động vật có vỏ của Jimin lại một lần nữa cản trở anh.
"Được rồi, món đắt thứ hai trong thực đơn là gì?"
"Đó là bào ngư, thưa ngài."
Mẹ kiếp. Jimin đưa tay vuốt tóc. "Có thứ gì không phải từ đại dương mà vẫn còn đắt không?"
"Beefsteak thì sao, thưa ngài?"
Jimin cười rạng rỡ. "Hoàn hảo. Tôi muốn nó."
Bây giờ Jimin đã quyết định thực hiện chuyến đi này, anh đã quyết tâm tận dụng tối đa nó. Có vẻ như gia đình Jeon sẽ không trả tiền để anh đi nghỉ sang trọng năm sao lần nữa... trừ khi anh kết hôn với một trong những người con trai của họ. Đầu óc anh hiện lên hình ảnh anh đứng trong lễ đường cùng Jeongguk và anh gần như bị nghẹn miếng bít tết của mình. Anh rũ bỏ suy nghĩ đó, quyết tâm không nghĩ về Jeon Jeongguk trong phần còn lại của chuyến đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro