[1]
Gửi Marco yêu dấu,
Tôi đang cần ở em hơn bao giờ hết, người tôi yêu à, có quá nhiều chuyện xảy ra giữa tôi và Bayern Munich. Tôi thực sự cần một chỗ dựa tinh thần mà ở München không có, vì tôi quá mệt mỏi rồi.
Thị trường chuyển nhượng mở cửa, một siêu tiền đạo như tôi được vô số các đại gia săn đón. Chính Dortmund cũng sẵn sàng chi cái giá ngang ngửa Ronaldo để mang tôi về (tôi chẳng thể bằng anh ta, tôi công nhận).
Nhưng em ơi, Dortmund đâu phải duy nhất. MU với mấy đội khác trả giá cao hơn, Bayern có dại gì.
Nhưng em ơi, Bayern giàu lắm, họ chẳng phải thanh lý thường xuyên như Dortmund đâu, danh hiệu cũng nhiều lắm, trong cái nghề này, được một ông lớn để ý là vinh dự rồi, chứ bảo trọng dụng hay giữ chân thì khó, chả thế mà Dembele, Aubameyang nhất quyết đòi đi.
Nhưng em ơi, tôi đã vượt qua được cám dỗ của họ rồi đấy. Sang Premier League, La Liga, hay về Dortmund, đến Schalke, M'gladbach đều được, về Lech Poznan cũng được, tôi chỉ cần rời khỏi Bayern thôi. Họ chưa một lần bênh vực tôi trước dư luận như Dortmund từng làm. Được chơi cùng những Klose, Schweinsteiger, Lahm, đạt được những Đĩa bạc, Siêu cúp, được trả lương cao, nhưng sự căm giận của tôi với ngài chủ tịch CLB không hề giảm.
Nhưng mà em ơi, họ chẳng cho tôi đi đâu. Nếu Dortmund không gia hạn được hợp đồng phải bán ngay khi có thể, còn Bayern không cần. Họ đâu thiếu tiền. Có trả gấp đôi, gấp rưỡi Ronaldo, trừ khi tôi không còn có ích, họ nhất quyết không cho tôi đi.
Liệu tôi có nên học tập Dembele, hay chính tên tình địch Aubameyang nổi loạn nhỉ? Đi được thì chưa chắc, nhưng bị phạt cũng kha khá đấy, ha.
Tôi nhớ Dortmund quá, em ơi, nhớ ngày sống trong tình thương mến thương của cả BLĐ, HLV, các đồng đội cùng NHM, giờ chỉ có cầu thủ quây quần với nhau. HLV hiện nay, ít nhất còn thân thiết với chúng tôi hơn Pep Guardiola. Ở Bayern có Müller, có Rodriguéz, Ribery,... thì vui thật đấy, nhưng thi đấu cho Watzke vẫn làm tôi thấy an tâm hơn thi đấu cho Hoeneß.
Và trên tất cả, là vì tôi nhớ em.
Tôi biết em giận tôi chứ, tôi nhớ mọi người chứ, tôi có hối hận chứ. Nhưng nếu được chọn lại, thì tôi vẫn sẽ sang Bayern. Hãy hỏi Aubameyang, tôi biết cậu ta hiểu cảm giác đó.
Vì chiến thắng là thứ ai cũng muốn. Bóng đá là thế mà.
Tôi không yêu Dortmund được như em, không ai yêu Die Schwarzgelben được như em cả. Có lẽ em là một trong số cầu thủ hiếm hoi đến thời nay còn giữ quan điểm 'Một chức vô địch cùng Dortmund còn hơn vô số danh hiệu cùng CLB khác'. Thế nên em luôn ở vị thế của người ở lại, và kẻ ở lại lúc nào cũng đau đớn hơn kẻ đi.
Ngày này năm năm trước, tôi nghĩ về việc cầu hôn em ngay tại Signal Iduna Park và chúng ta sẽ trao nhau chiếc nhẫn hạnh phúc ở nhà thờ Thánh Reinold, hoặc khi mới chuyển đến Munich, tôi vẫn mơ về một đám cưới nơi Frauenkirchen tráng lệ.
Nhưng giờ thì tôi chỉ ước một điều thôi, rằng tôi được trở lại mái nhà xưa. Tôi không quan tâm nếu người ta có hét Judas thay cho Lewandowski. 9-10-11, 9-10-11, 9-10-11. Tôi nhớ những ngày tháng ấy. Tôi nhớ những cái ôm, những cái đập tay với Sahin, Kagawa,... nhớ ngày Hummels và Weidenfeller trấn an một CĐV nổi khùng mà tôi xem trên TV, nhớ cách Jürgen Klopp bênh vực khi tôi tịt ngòi. Nhớ những buổi tập đầy ắp tiếng cười. Ở Bayern cũng không phải không có, nhưng chiến thắng với Dortmund là cảm xúc thân thương nhất thời trai trẻ của tôi. Ôi em ơi, tôi đã đi hàng trăm cây số để trở về, nhưng tôi chẳng trở về nổi nữa.
Một cầu thủ chuyển sang một CLB khác là bình thường. Một cầu thủ nhớ CLB cũ là bình thường. Một cầu thủ muốn về CLB cũ là bình thường, nhưng một cầu thủ lưu luyến CLB cũ đến da diết vì lỡ phải lòng một người ở đó, tôi không nghĩ là bình thường đâu.
Xabi Alonso đã kể tôi nghe về năm năm ngọt ngào của anh hồi còn đá cho Liverpool. Một sự nghiệp cho Real Sociedad, những ông lớn Real Madrid, Bayern Munich đầy danh hiệu cao quý cũng không bằng năm năm ở Lữ đoàn đỏ. Vì anh đã trót yêu Steven Gerrard, kẻ một mực trung thành với Liverpool.
Alonso với tôi giống nhau quá nhỉ.
Nhưng Alonso không thể trở lại. Còn tôi thì có. Khi hết hợp đồng vào năm 2021, tôi vẫn có thể trở lại Dortmund, phải không em?
Đến lúc đấy, liệu mọi người còn chờ tôi nữa chứ?
Chắc chắn là có, em ạ.
Tôi biết em, Götze, Piszcezk,... cùng ngài chủ tịch, và người hâm mộ, sẽ không bao giờ bỏ tôi đâu mà.
Chờ tôi nhé, Marco yêu dấu, sắc vàng đen của một đế chế từng thống trị châu Âu, chờ tôi nhé?
Robert của em,
München, 6.8.2018
.
Có lẽ tớ hơi quá trong việc khắc họa Uli Hoeneß, nhưng mà sau vụ Özil, tớ khá ác cảm với ông ấy.
Dù sao thì cũng mong các cậu không thấy phiền khi đọc truyện OOC thế này, enjoy~
(Vì Chúa tớ đã xóa đi viết lại 4-5 lần rồi, vì OTP mà cố gắng, huuuuuuuuuuu )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro