Chapter 03 : Room 2 : Bunny's Grass
Oneshort : Ngày mưa
Pairing : Springtrap x Golden Freddy
Tác giả : Kayano
----------------------------------------------
Tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên khắp căn phòng, tiếng cười đùa vui vẻ vẫn khắc sâu trong trí nhớ của hai con animaltronics màu vàng. Vẫn là sân khấu hào nhoáng và sự ngạc nhiên trầm trồ của những vị khách mới.
[ Vui nhỉ, Spring. ]
{ Ừ, Gold của tôi, vui thật. }
---------
{ Gold nè, tôi thật sự yêu cái ánh đèn này. }
[ Spring đừng lo, tôi sẽ giữ nó cho cậu. Vì cậu là người của tôi mà. ]
Gold dựa đầu vào vai Spring, hua tay loạn xoạn minh họa cho lời hứa của
mình. Đôi mắt xanh biển đặc trưng của họ Fazbear đặt vào vô định. Spring cười nhẹ, anh sớm đã biết, không có gì tồn tại mãi mãi cả. Nhưng anh chắc Gold sẽ không bỏ anh một mình đâu. Vì anh và cậu yêu nhau mà. Dựa đầu mình vào đầu cậu, Spring lẽ nhắm mắt, mong rằng ngày mai vẫn còn đẹp.
Hôm sau là một ngày mưa tầm tã, vì vậy, ít khách, nên quán đóng cửa sớm. Spring kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, ánh mắt dán lên làn mưa trắng xoá. Khẽ với tay sang bên cạnh, Spring hơi ngạc nhiên khi thấy một khoản trống. Đảo mắt nhìn quanh căn phòng, anh vẫn không thấy Gold. Lo lắng, Spring bật dậy, chạy đi tìm Gold, những dãy hành lang tối tăm vọng lại tiếng anh gọi cậu.
[ Tôi đây, Spring. ]
Tiếng nói yếu ớt của Gold phát ra từ một căn phòng tối, nhìn loáng thoáng một ít màu tím. Spring nhanh chân bước vào, lên tiếng hỏi han.
{ Cậu ở đâu ? Cậu có làm sao không ? }
[ Tôi ổn, Spring. Quay đằng sau đi, tôi ở sau cậu mà. ]
Chỉ cần thế, anh quay người lại. Trước mặt anh không còn là Gold của anh nữa. Bộ da vàng rách rưới bẩn thỉu làm lộ cả đống dây diện đỏ xanh, những mảng xám ngắt mập mờ hiện lên. Con mắt xanh biển xinh đẹp giờ đã bị thay thế bằng một chấm sáng giữa con ngươi đen như than. Kẻ ấy tiến lên, anh bất giác lùi lại.
[ Spring, cậu đang xa lánh tôi ư ? ]
{...}
Anh muốn giãi bày nhưng cổ họng không hề phát ra một âm thanh nào. Tất cả chỉ là anh tròn mắt nhìn cậu. Gold đưa bàn tay còn sót ít da của mình lên nhưng bất chợt lại hạ xuống. Cậu dí mạnh mũi giầy để quay người, tạo nên một âm thanh nghe thật chói tai.
[ Spring, tôi yêu cậu rất nhiều. ]
Nói rồi cậu bước vào trong bóng tối, mặc anh chạy theo kêu gọi.
{ Không, Gold, Không !!! }
Đừng bỏ tôi một mình.
[ Này, Spring, NÀY. ]
Spring giật mình, tỉnh giấc. Nhìn thẳng vào Gold trước mặt mình. Cậu lúng túng nói.
[ Ừm, Spring, cậu ngủ gật trên bàn lúc nãy nên tôi đi lấy chăn cho cậu nhưng mà lúc về tôi thấy cậu giật mạnh lắm. Nên tôi mới gọi cậu dậy. Cậu ổn chứ. ]
Lặng nhìn Gold kéo ghế ngồi cạnh giải thích, anh bất chợt ôm chầm lấy cậu. Siết chặt.
[ Spring, cậu ổn chứ. ]
Gold hỏi lại, ngạc nhiên nhìn Spring ôm mình trong tay, lòng tự dưng cảm thấy ấm.
{ Hứa với tôi, Gold, hứa với tôi là cậu sẽ không bao giờ rời xa tôi. }
[ Cậu nói gì vậy, Spring, tất nhiên là chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau mà. ]
{ Hứa với tôi đi. }
[ Được, tôi hứa sẽ không bao giờ rời xa cậu. Nhưng hãy kể tôi nghe có chuyện gì.]
{ Tôi mơ thấy cậu bỏ tôi đi. }
[ Spring, tôi nghĩ cậu sẽ giật được kỉ lục là con animaltronic đầu tiên biết mơ đấy. Ha ha ha. Mà chuyện cậu mơ thấy thật là... Ha ha ha. ]
{ Ừ, chắc cậu nói phải. }
Spring cười mỉm trước Gold của anh, như một lời an ủi bản thân. Chỉ cần giữ mãi được khoảng khắc này, anh sẵn sàng đánh đổi tất thảy.
" RẦM "
Cái ghế gãy sụp kéo theo Spring ngã xuống đất. Gold hoảng hốt kéo anh lên. Cũng phải thôi. Cái ghế này khá cũ và Spring thì nặng hơn 100 kg mà. Không gẫy mới là chuyện lạ có thật. Nhìn lại cái ghế, cả hai lại bật cười.
----------
Ồn quá, Gold và Spring mở mắt, kín đáo liếc xung quanh. Trong khi đó, chỗ cái ghế gẫy hôm qua, ông chủ cửa hàng không ngừng chửi bới tên vô nhân tính nào làm gãy ghế. Bắt ông bỏ tiền ra mua cái mới. Gold và Spring nén cười nhìn ông chủ. Ngưng được một lúc, ông đi ra chỗ hai con animaltronics và vỗ vào tay Spring, mỉm cười nói:
- Này, làm cho tốt nhiệm vụ nhé. Năm 87 rồi chứ không phải lúc mới mở đâu. Kiếm thêm tiền để ta mua ghế mới.
Như thường lệ, ông chủ vào phòng máy và bật công tắc cho hai con animaltronics hoạt động. Ý thức lúc trước mất dần đi, thay thế là lập trình máy móc cũ. Bài ca lại tiếp tục cất lên.
- Happy birthday to you, happy birthday to you, Happy birthday happy birthday. Happy birthday to you.
Một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ được tổ chức tại đây. Mọi người vui vẻ liên hoan. Bỗng một đám trẻ nhỏ đi tới trước mặt Gold, nói thầm thì gì đó. Và đứa bé chủ tiệc sinh nhật ấy lắc đầu nguầy nguậy. Mặc cho đứa bé không đồng ý, bốn đứa trẻ to lớn còn lại vẫn tiến đến và nắm lấy cánh tay của đứa bé kia lôi lên, ấn đầu đứa bé vào miệng Gold, tụi kia bắt đầu đi xuống xem trò vui. Một phụ huynh hét to lên, tay chỉ về phía Gold.
" Phập "
Như đúng lập trình, Gold đóng miệng của mình. Hàm răng găm sâu vào đầu đứa trẻ. Mọi người hét lên. Ông chủ lúc đấy lao từ nhà vệ sinh vào phòng máy và cho dừng lũ animaltronics lại. Máu nhuốm đỏ răng của Gold. Ý thức trở lại, Gold mở to hàm để người ta rút đứa bé ra. Mọi người bỏ chạy khỏi cửa hàng, kể cả ông chủ và người mẹ đang ôm đứa con bị cắn của mình. Gold khụyu xuống, miệng cậu không ngừng rỉ máu, hay bàn tay cậu run rẩy.
[ Spring, tôi không cố ý, tôi không làm thế. ]
{...}
Spring đờ người, nhìn cậu người yêu bé bỏng, cơ thể run rẩy lên. Lại thế, anh vẫn không phát ra tiếng nào.
[ Spring, tôi không phải là con quái vật, tôi là người yêu cậu, là một animaltronic biết hát. ]
Gold như chảy nước mắt nhìn anh. Nhưng chẳng được lâu, ông chủ trở về trong phẫn nộ, đem theo cả tá cảnh sát. Sau vụ cắn năm 87, hai animaltronics vào trong nhà kho bụi bặm. Hôm đấy, chúng nó ngủ say, hôm đấy, là một ngày mưa tầm tã. Hôm đấy, là ngày Spring sẽ xa Gold, một lần và mãi mãi.
1 năm
2 năm
5 năm
Rồi 10 năm
Cuối cùng là 30 năm sau
[ Xin lỗi, tôi không thể chờ được. ]
Spring tỉnh dậy ở một nơi tối tăm và hoàng tàn, cơ thể rách rưới và chuyển màu cùng với một bộ xương người mệt bên trong. Nó khiến việc di chuyển của anh dễ dàng hơn. Tất cả đều thuận lợi trừ việc nó hay lải nhải linh tinh, thủ thỉ mấy chữ " You can't " và bảo anh là SpringTrap. Tốt thôi, anh không có bận tâm mấy. Những ngày đầu, SpringTrap thường ngồi hàng giờ, lục lọi trí nhớ về sau khi Gold gây tôi. Nhưng tất cả chỉ là đoạn kí ức mờ nhạt mà này.
Trong một căn phòng, Gold ngồi trước mặt anh, khuôn mặt với đôi mắt đen điểm thêm tia sáng. Nói nhưng câu vô nghĩa. Nhưng trước khi đoạn kí ức đấy kết thúc, anh có nghe Gold nói.
[ Tôi yêu cậu, Spring. Mãi mãi. ]
Một ngày mưa nữa... một ngày đó nữa.
Trong căn phòng tăm tối nhất của Freddy's Fright, vẫn có một kẻ ngồi đấy, yên lặng. Vẫn chờ đợi một kẻ sẽ không bao giờ chở về nữa.
{ Gold, đồ dối trá. }
----------------------------------------------
Nhận hàng này yaoiyuriarethebest
Một oneshort buồn. Không biết bạn có thích không ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro