Chap 4: "Mày! Buông cô ấy ra!"
Chap 4: “Mày! Buông cô ấy ra!”
Vì tối nay có tiệc sớm nên quán đóng cửa sớm, mọi người phụ giúp nhau dọn dẹp rồi Kim Dung cùng Diễm My ra về trước, chỉ còn cô với chị ở lại. Thấy chị đang chăm chú rửa ly, cô bước lại, đánh vào tai chị rồi hướng mắt vào trong:
- Chị đi thay đồ trước đi! Chỗ này để em lo cho!
Thanh Hằng cũng nghe theo lời Thanh Hà, lau tay vào tạp dề rồi vào trong thay đồ, lúc sau lại bước ra với bộ đồ trắng toát tựa như một vị thần. Cô lúc này cũng xong việc dọn dẹp, đừng đợi chị trước cửa phòng, nhìn chị bước ra, mỉm cười với mình rồi cũng cười theo, bước gần lại, đôi tay mềm mại chỉnh lại y phục giúp chị, lời nói dịu dàng:
- Để em giúp chị. – Bên kia cũng có ánh mắt trìu mến đang nhìn.
Cô cũng vào trong thay đồ, bước ra với bộ đầm trắng suông dài chấm gót, được nhấn vào chiếc thắt lưng màu vàng cùng màu giống của chị, mái tóc đen bồng bềnh càng làm tăng thêm vẻ kiêu sa. Thanh Hằng đang bận cột tóc lên, nhìn thấy bóng Thanh Hà qua gương mà đứng hình, quay người lại, bước đến bên cạnh, vuốt vài sợi tóc còn che khuất gương mặt cô:
- Hôm nay em đẹp lắm!
- Cảm ơn chị. – Cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Hai người ra ngoài đóng cửa quán lại, Thanh Hằng không thấy Thanh Hà không đi lấy xe mà cứ đứng đó như đang chờ gì điều gì đấy, thắc mắc hỏi:
- Ủa vậy giờ đi bằng gì em?
- Chị lấy xe đạp chở em nha!
- Hả? – Chị tròn mắt nhìn cô. – Thôi! Em nặng lắm! Không chở đâu! – Không những vậy còn cố chọc cô, giả vờ nhăn nhó nhưng vẫn liếc xem cô thế nào.
- Chị… không thèm! Không đi nữa!
Thanh Hà tức giận khoanh tay quay mặt chỗ khác không thèm nhìn chị nữa. Chị thấy cô giận cũng không nói gì, đi thẳng vào nhà sau. Cô quay lại thấy chị không thèm năn nỉ mình mà còn đi đâu mất thì tức càng thêm tức. Một lát sau chị lại xách chiếc xe đạp từ trong nhà kho ra, cô thì đứng đó không thèm nhìn chị lấy một cái, chị gạt trống xe đứng nhìn cô một hồi mới lấy tay khều khều nhẹ vai cô:
- Đi!
- Không! – Thanh Hà hất tay chị ra.
- Đi mà…
- Đã bảo là không mà!
Không nói tiếng nào chị ẵm cô, để hẳn lên xe rồi nhanh chân leo lên đạp đi không để cô cho có cơ hội phản kháng. Cô bị bất ngờ trước hành động của Thanh Hằng, chẳng những vậy chị lại chạy nhanh quá làm cô không theo kịp, ôm người chị khư khư, được một hồi thì trở lại bực bội đánh vào lưng chị:
- Nặng mà, chở chi?
- Ờ thì… thích chở thì chở thôi!
- Biết đi đâu không chạy dữ vậy?
- Không biết! Nhưng mà dừng lại thì em nhảy xuống sao? – Chị trả lời ngây ngô làm cô cũng phải bật cười:
- Chị nha! Lẻo mép quá! Chạy đi em chỉ đường cho.
Hai con người xinh đẹp trong bộ đồ thần thoại trắng tinh, ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ đang ung dung cười giỡn làm ai cũng phải ngoái nhìn. Thật ra cô thích được chị chở đi bằng xe đạp không biết vì lý do gì nữa, có thể vì vui, hay vì chỉ là có thể được ôm chị từ phía sau.
Khi gần tới nơi dự tiệc, Thanh Hà đánh nhẹ vào lưng ra hiệu cho Thanh Hằng dừng lại:
- Chị đeo cái này vô đi! – Cô đưa cho chị một chiếc mặt nạ. Thanh Hằng vẻ không hiểu nhưng vẫn nghe lời theo.
Cả hai đeo mặt nạ vào rồi đi tiếp. Trước mặt hai người bây giờ là một căn biệt thự lớn và sang trọng, tiếng nhạc xập xình phát ra từ bên trong nơi đang có rất nhiều người hóa trang và đeo mặt nạ giống chị và cô. Thanh Hằng thắng xe lại, nhìn vào bên trong với ánh nhìn lạ lẫm, vì đây là lần đầu tiên chị đi dự tiệc như vậy ở trần giang mà. Thanh Hà nhìn chị cười rồi kêu chị chạy hẳn vào phía trong sân của biệt thự nhưng vừa đến cửa thì bị hai anh bảo vệ mặc bộ vest đen đưa tay chặn lại:
- Xin lỗi! Ở đây không cho xe vào.
Thanh Hà ngồi phía sau xe, nhìn hai anh bảo vệ rồi kéo chiếc mặt nạ xuống. Hai người cảnh vệ vừa nhìn thấy cô thì lập tức cúi đầu chào rồi hạ tay xuống. Cô gật đầu với hai anh rồi kéo mặt nạ lên, song cười thật tươi với chị. – Đi tiếp đi chị!
Chị chạy nhanh vào phía trong sân, dưới sự hò reo của mọi người trong biệt thự. Không ai dám nói gì hay dùng ánh mắt khinh thường khi cô và chị đi xe đạp tới đây. Vì để vào được buổi tiệc này thì dù không phải là người có máu mặt thì cũng là những ca sĩ, người mẫu hay diễn viên hàng đầu hiện nay rồi, huống hồ còn qua được hàng rào bảo vệ mà chạy hẳn xe đạp vào đây chắc cũng không phải là hạng đơn giản. Thay vào đó những tiếng khen ngợi, huýt sáo bắt đầu vang lên trước nhan sắc của hai nữ thần đang bước vào:
- Đẹp vậy! Người mẫu hả ta? – Minh Triệu vừa nói vừa lắc lư theo tiếng nhạc.
- Không biết! Công nhận cũng đẹp, mà đeo mặt nạ rồi, không nhìn rõ được. – Ngọc Quyên đứng bên cạnh trả lời.
Từ phía đám đông, một cô gái trong bộ đầm dạ hội màu đỏ rực, vai trần, với mái tóc búi cao, bước tới ôm lấy Thanh Hà:
- Tới rồi hả?
- Ngô Thanh Vân mời mà! Sao dám không tới? – Thanh Hà cười rồi đánh vào vai Thanh Vân.
Ngô Thanh Vân là bạn thân của Tăng Thanh Hà từ lâu, điều này ai cũng biết, cô cũng là một người mẫu, diễn viên kiêm cả ca sĩ đang làm mưa làm gió trong ngành giải trí hiện nay. Hôm nay là tiệc sinh nhật của cô nên hiển nhiên không thể thiếu người bạn thân Tăng Thanh Hà được.
- Thôi vào trong chơi đi! Ủa cục lạnh lùng của em đâu rồi Hà? – Thanh Vân không thấy bóng chị đâu nên thắc mắc hỏi.
- Đây nè! Đứng kế bên em chứ đâu!… Ủa? – Thanh Hà ngạc nhiên khi vừa quay lại đã không thấy Thanh Hằng đâu nữa.
Thì ra Thanh Hằng thấy cô nói chuyện với Thanh Vân nên định bụng đi lòng vòng tham quan một chút sẵn kiếm gì đó bỏ bụng, ai dè vừa đi được chút xíu đã bị đám con gái ở đây bao vây.
- Chị! Mở mặt nạ cho em xem mặt nha!
- Chị! Cho em số điện thọai đi mà.
- Chị! Cho em biết tên đi mà.
Đáp lại những lời năn nỉ là một khuôn mặt lạnh tanh, giọng nói trầm ấm lạnh lùng làm cho người khác lại cảm thấy càng thêm quyến rũ:
- Xin lỗi, tôi đang bận.
- Nãy giờ em thấy chị có bận gì đâu? Đi chơi với em nha! – Một cô gái lên tiếng.
- Xin lỗi nhưng bây giờ chị ấy bận rồi.
Một cô gái đi tới khoác lấy tay chị rồi mỉm cười chào những cô gái đang đứng xung quanh chị. Cũng không khó để nhận ra dáng người và giọng nói này, cô gái lạ đó chính là Hồ Ngọc Hà, những người khác thấy vậy cũng đành rút lui. Từ lúc Thanh Hằng chạy xe vào đây thì cô đã nhận ra chị nhưng chỉ có người ta vẫn chưa nhận ra cô, đi được một đoạn thì chị rụt tay lại.
- Tôi quen cô không?
- Em là…
Ngọc Hà mỉm cười vừa định tháo mặt nạ xuống thì Thanh Vân từ đâu chạy tới phía chị giọng gấp gáp:
- Thanh Hằng! Thanh Hằng! Thanh Hà đang bị Huy Khánh lôi đi kìa! Anh ta say rồi tới quấy rối nhưng cô ấy không chịu nên bây giờ đang giằng co bên kia kìa! Bảo vệ ở xa quá tôi kêu không kịp!
Vừa nghe Thanh Vân nói thì chị lập tức chạy tới chỗ cô ngay, Thanh Vân và Ngọc Hà cũng chạy theo chị, bây giờ trong lòng chị như đang bị lửa thiêu khi nghe cô bị người khác quấy rối. Tới nơi thì thấy Huy Khánh đang kéo tay Thanh Hà:
- Đi với anh đi! Một đêm thôi mà!
- Buông tôi ra! Anh làm gì vậy?
Thanh Hà cố gắng vùng vẫy nhưng sức một người con gái yếu đuối như cô lại không thể thắng được, tiếng nhạc lại lớn và mọi người đang say sưa trong bữa tiệc nên cũng không ai để ý, cho đến lúc chị chạy tới nện cho Huy Khánh một cái như trời giáng:
- Mày… buông cô ấy ra! – Thanh Hằng đấm thẳng vào mặt Huy Khánh.
Lúc này mọi người mới bắt đầu chú ý đến sự việc đang diễn ra, Ngọc Hà và Thanh Vân cũng vừa chạy tới nơi. Thanh Hà thì đang hoảng sợ, liền chạy tới ôm lấy Thanh Hằng, nước mắt cô bắt đầu rơi. Chị ôm chặt lấy cô, vuốt tóc trấn an cô, trong tim chị tự nhiên cảm thấy nhói nhói nhưng chị thật không hiểu cái cảm giác này là gì.
- Em ghét chị! Em ghét chị! Nãy giờ chị đi đâu vậy hả? – Cô òa khóc đánh mạnh vào người chị.
- Chị xin lỗi. Chị ở đây rồi không sao đâu.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, bên này cũng có một người vừa rơi một giọt nước mắt nhưng cũng chẳng hiểu vì lý do gì. Vì ghen? Nhưng cô có đã là gì mà có quyền ghen với người ta. Ngọc Hà không muốn nhìn thấy cảnh này nữa nên quay đi chỗ khác, vừa lúc đó, cô thấy Huy Khánh đang xông tới chỗ hai người kia đang đứng. Ngọc Hà không nghĩ ngợi gì nữa, liền lao nhanh tới đỡ lấy một đấm cho Thanh Hằng, cô la lên rồi ngã xuống đất ôm lấy mặt mình:
- Á…
Thanh Hằng quay qua thấy Ngọc Hà bị ngã xuống thì quay lại, giận dữ đạp mạnh vào bụng Huy Khánh, làm hắn ta văng ra phía bàn ăn. Mọi người vỗ tay hoan hô thán phục, chưa dừng ở đây, hắn càng thêm tức giận, vội cầm một chai bia gần đó rồi sấn thẳng tới. Thanh Hà đang ngồi đỡ Ngọc Hà dậy quay qua thấy vậy, la lớn:
- Chị! Cẩn thận!
Huy Khánh giơ chai bia lên định giáng thẳng xuống đầu Thanh Hằng nhưng chị vừa nghe tiếng Thanh Hà la lên liền lập tức quay lại đưa tay ra đỡ. Hắn ta đập mạnh chai bia xuống tay chị, làm chai bia vỡ ra, nhưng chị vẫn bình tĩnh. Bỗng dưng lúc này ánh mắt chị đột nhiên đổi sang màu hổ phách, chị chụp nhanh lấy tay Huy Khánh rồi bóp thật chặt làm hắn phải buông phần đầu của chai bia đang cầm trên tay, còn tay kia chị bóp lấy cổ hắn ta đưa gần lại mặt mình, hăm dọa:
- Mày muốn chết hay muốn sống?
- Muốn… sống… – Huy Khánh đau đớn, vùng vẫy cố gắng thoát khỏi tay chị. Thanh Hằng vẫn nắm lấy cổ hắn kéo mạnh tới phía cô và Ngọc Hà đang đứng:
- Mày biết nói gì không?
- Xin lỗi em… Xin lỗi…. Hai em… tha lỗi cho tôi với! – Huy Khánh thành khẩn.
- Kêu hắn đi khỏi đây đi! Em không muốn nhìn thấy hắn nữa!
Thanh Hà nhìn Huy Khánh với ánh mắt khinh bỉ, trong lòng cũng đầy phẫn nộ nhưng thấy hắn bị Thanh Hằng làm cho sợ chết khiếp nên cũng mong chị bỏ qua cho. Cả cô cũng không ngờ chị lại mạnh đến như vậy, đánh được cả một tên to con lớn xác hơn mình. Thanh Hằng nghe cô nói thì quay lại nhìn tên Khánh rồi buông tay ra:
- Biến đi!
Huy Khánh đau đớn thoát khỏi tay Thanh Hằng, trên cổ hắn bắt đầu có vết bầm vì tay chị bóp khá mạnh. Thanh Vân lúc này mới ra kêu bảo vệ lôi hắn ta đi khỏi đây. Thanh Hằng đứng đó dưới sự hò reo của mọi người, đôi mắt lúc này đã trở lại bình thường và hình như chị cũng không biết về sự khác thường của mình song lại lật đật quay lại chỗ cô và Ngọc Hà mà không để ý rằng tay mình đang chảy máu vì chai bia lúc nãy.
- Nhóc con! Em không sao chứ? – Chị dịu dàng xoa đầu Thanh Hà.
- Em không sao. Chị có sao không? Sao chảy máu quá trời vậy nè? – Cô cầm lấy cánh tay chị xuýt xoa. Thanh Hằng vẫn mỉm cười, trấn an Thanh Hà:
- Chị không sao mà, còn cô có sao không? – Lúc này chị mới để ý đến Ngọc Hà.
- Em không sao. Chị có sao không? Làm em lo quá!
Ngọc Hà cũng đi tới gương mặt đầy vẻ lo lắng, lúc này cô mới tháo hẳn mặt nạ của mình ra trước con mắt ngạc nhiên của bao nhiêu người.
- Hồ Ngọc Hà kìa! Nhưng mà cô ấy có quan hệ gì với cô gái kia? Tại sao lại chạy ra đỡ cho cô ta một đấm?
Tiếng bàn tán bắt đầu lớn hơn nhưng Ngọc Hà không mấy để tâm, lúc này cô chỉ chú ý vào cánh tay đang chảy đầy máu của Thanh Hằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro