
Chap 21
Chap 21 : HELPER
Gần đây, ở trường tôi bận điên lên được. Còn từ nào
có thể diễn tả được sự bận bịu của tôi ngoài lặp đi
lặp lại hai chữ " quá bận" ? Nếu phải chọn một từ
thì chỉ có thể là từ đó. Nói tóm lại, tui đây cực kì bận
rộn.
Từ chương 1 đến tận chương 20, chắc các bạn cũng
phải nghi ngờ tôi rốt cuộc có phải Chủ tịch CLB Âm
nhạc hay không, đúng không ? Cũng phải, không thể
tin nổi là tôi có thể có đủ thời gian để giải quyết hết
đống việc linh tinh quanh mình. Giải Bóng đá đã
đến đít rồi, chỉ còn vài tuần nữa thôi.
Mặc dù là Chủ tịch CLB Âm nhạc, nhưng tôi cũng chỉ
chơi trong một ban nhạc như các thành viên khác
thôi, chứ chưa bao giờ hoạt động trong đội Diễu
hành, dù cũng biết chút ít về nó. Tôi có chút yếu ớt
vì vậy các bạn đừng mong rằng tôi có thể đảm
đương đủ mọi kế hoạch rồi lao mình vào chúng một
cách vô điều kiện được. Không còn cách nào khác,
tôi đành phải vác mông chạy quanh hỏi các tiền bối
lớp trên, và các sinh viên giúp đỡ.
Lịch luyện tập thật sự rất khắc nghiệt. Bắt đầu hành
nhau từ 7h sáng. Rồi đến bữa trưa cũng phải vác
vào phòng CLB mà vừa ăn vừa tập. Tiếp tục hành
xác đến 7h tối ( mà có khi là 8-9h ấy chứ ). Sáng ra
thì tôi cũng không cần thiết phải làm nhiều lắm nếu
như mấy đứa lớp dưới tập tành thuận lợi bài Quốc
ca ở khu vực cột cờ. Buổi chiều thì cũng không có
nhiều việc để làm ( Tôi thường chơi Jenga vào các
ngày còn lại) bởi vì lịch trình buổi chiều là do Film
phụ trách. Chỉ có buổi tối là cần phải chú ý thôi, vì
tôi là người có trách nhiệm khích lệ tinh thần mọi
người mà, hahaha. ( Đang ra vẻ đó)
Phòng CLB hôm nay vô cùng ồn ào. Đủ các thể loại
tiếng nhạc cụ va đập vào nhau. ( Có khi nào sẽ hợp
thành 1 bài hát ?). Đôi khi thì là tiếng mắng chửi
mấy đứa lớp dưới vì không chịu tập trung. Mọi
người nói chúng tôi ghê gớm cũng không sao, chỉ là
muốn cho sự kiện lần này hoàn hảo hết mức có thể
mà thôi. Còn có 3 trường khác cũng đến dự, không
thể để mất mặt được, nên tôi nghĩ là mấy đứa nó
cũng sẽ hiểu cho thôi. ( Hoặc nếu không phải bây
giờ, thì có lẽ là 2-3 năm nữa)
" P' No ! Họ đến rồi ! Chúng ta phải làm gì giờ ?!"
Mợ nó, có biết trẫm đang bận giải thích cho các bạn
đọc không ?Ai cho các ngươi hét um lên rồi cắt ngang
lời trẫm hả ?! Các bạn đọc thân mến có tin là không
cần quay lại tui cũng biết chúng nó là ai không ? Chỉ
có thể là hai thằng Per và Knot, hay còn được gọi là
hai thánh phá tường của trường, với bộ alo vừa to
vừa khủng làm vũ khí. Tôi thương xót nhìn lên bức
tường như đang muốn nứt ra vì giọng nói của chúng
nó.
" Chúng mày gào cái gì ?" Tôi làm mặt nghiêm trọng
bước đến chỗ chúng nó, trước đó không quên dặn
dò mọi người tiếp tục tập luyện, không cần để ý làm
gì. Tôi nhìn hai chú cún con không-đáng-yêu-cho-
lắm đang thè lưỡi thở hồng hộc ở cửa ra vào của
CLB như vừa chạy trốn ra từ đồn công an.
" P'No... người của tiền bối Pui... hộc...hộc...hộc.."
Nhìn Knot cố gắng nói thật đáng thương. Nó cố
ngẩng đầu lên để nói, nhưng rồi lại nằm bò ra sàn
thở hổn hển.
Giờ đến lượt thằng Per. " Anh Pui...hộc...hộc...hộc..."
Thằng đần này còn không nói được cái gì hẳn hoi -_-"
Rốt cuộc hôm nay tui có biết nổi chuyện gì đang xảy
ra không ?!
" Sao ? Bị đuổi té đít hả ? Thế trẫm ra lệnh, đến đòi
bồi thường 20.000 Bath mau, chúng ta sẽ dùng nó để
mua trống !" Tôi chỉ định đùa cho vui thôi. Ai ngờ
hai đứa nó đồng loạt ngẩng đầu lên mà chỉ vào tôi y
như chú Panya.
" Đó...là thế đó, anh No ! Anh Pui mang trống đến
rồi, ở dưới Tòa 2003 ấy. Mẹ ơi, con say rồi đúng
không ?! Tôi liền thấy chóng mặt rồi nhập hội cùng
bọn thằng Per, Knot nằm xuống sàn luôn, dù cho
không phải chạy như chúng nó.
" Làm sao bây giờ, p'No ? Gọi cho p'Dew được
không ? Tiền dự phòng còn đủ không ?" P'Dew
thuộc khối 12. Anh ấy là thủ quỹ, làm việc dưới sự
chỉ dẫn của cô Pataraporn. Nhưng mà...
" Tiền thì đây rồi, nhưng mà phải dùng để mua
đồng phục với sửa chữa đạo cụ, vì chúng nó tập
nhiều quá hỏng gần hết rồi. Thêm nữa là còn phải
để tiền để bồi dưỡng mọi người nữa. Còn nhiều việc
lắm ! Rồi Loi Krathong Festival, hội Thi hát, Hội chợ
Giáng sinh nữa ! Biết không, lôi thằng Ngoi ra đây
để tao đá nát mông nó !" Nói chung là CLB cần rất
nhiều tiền cho nhiều việc. Chẳng lẽ tui phải đi bán
thân lấy tiền sao ?
" Em nghĩ là gọi cho p'Pun đi. Hai người không phải
rất thân sao ?"
" Mày đừng có nói bọn tao thân nữa đi !" Chạm vào
nỗi đau của tao rồi.
" Ấy ? Sao lại thế ?! Hai anh cãi nhau à ?"
" Khôngggggggggggggggg." Tôi phải bịt mồm thằng
Per lại, ồn chết đi được. Tôi nghĩ lại lần Pun nói với
tôi về cách cậu ấy quản lí tiền quỹ, và rằng cậu ấy
cần chút thời gian để có thể giải quyết bởi vì mọi thứ
đã đâu vào đấy rồi. Cậu ấy đã hứa rằng chắc chắn sẽ
giúp đỡ. ( Heh heh, đúng là Mr.Tài Năng)
" Anh không muốn làm cậu ấy khó chịu, vì dù sao
người ta cũng đã giúp đỡ được khá nhiều. Per, mang
anh đến gặp anh Pui. Để anh tự nói chuyện. Chắc
anh ấy sẽ không quá khó khăn đâu." Tôi nói với Per,
rồi hít sâu một cái trước khi bước đi.
Hai chúng tôi đi đến Tòa 2013, đồng thời cũng là
nhà hiệu bộ luôn. Tôi tranh thủ chút thời gian chuẩn
bị lại bản thân khi đã tăm được được anh Pui từ
phía xa. À...nếu chẳng may tui hi sinh, mấy người có
thể đắp cờ Tổ quốc lên xác tui rồi gửi về nhà được
không ?
" Hey, No ! Sao thế ?!" Tiền bối Pui hét lên từ phía
xa. Tôi vẫn chôn chân bên này, mặt cắt không còn
một giọt máu, không biết xa như thế anh ấy có nhìn
được không nữa.
Tôi chậm rãi lết tới chỗ anh ấy, miệng thì cố nặn ra
nụ cười ít méo mó nhất có thể. " H-hello, anh Pui.
Anh.. anh khỏe chứ ?" Có vẻ như mình lại hỏi ngu
nữa rồi..-_-"
" Đương nhiên là khỏe ! Chuẩn bị cho giải đến đâu
rồi ? Chú mày cuối cùng cũng có cơ hội mặc bộ
jumpsuit mà mình hằng mong ước chạy quanh rồi.
Hahaha." Đả kích tui quá T___T. Anh ấy đã tốt
nghiệp được 6-7 năm. Hồi còn học ở đây, anh ấy
cũng hoạt động trong CLB.
" Cái mông ấy ! Em đường đường là Chủ tịch của
một CLB, không có chuyện được tùy tiện ra sân chạy
lung tung đâu. Nghĩ thôi cũng làm tim gan em tan
nát." Vậy mà anh ấy còn bò ra cười như được mùa.
Anh thích cười trên nỗi đau của người khác lắm phải
không ? Các thành viên trong ban quản trị làm việc
cho Giải bóng đá sắp tới phải mặc như vậy. Có rất
nhiều đội phải mặc. Ví dụ như là đội Cổ vũ, đội Cứu
thương, rồi Hậu cần, đội Thiết kế, và cả nhóm kĩ
thuật nữa. Chúng gần giống như đồng phục, các bạn
cứ tưởng tượng như bộ của các chú thợ sửa điện
hoặc cứu hỏa đi. Bên trên nó còn được đắp thêm
màu giống vải kaki nữa. ( Trong bảng màu nó gọi là
gì ý nhỉ ?). Tôi thấy chúng nhìn oách lắm, nên đã
từng mơ ước được mặc một lần. ( Người ta đã từng
mơ trở thành lính cứu hỏa đó.)
" Ừa, anh thấy năm ngoái lúc đó mày buồn lắm.
Muốn tham gia đội Hậu cần mà lại bị thằng Oak lôi
vào ban nhạc. Ước gì chú mày có thể tự nhìn được
khuôn mặt của mình lúc đó ! Trông thộn chết đi
được ! Hahahaha." P'Oak là cựu Chủ tịch CLB Âm
nhạc. Không biết sao anh ấy lại cứ muốn gắn lấy tôi
nữa. P'Oak cực lực phản đối tôi rời khỏi CLB đi làm
cái khác. Còn luôn luôn bắt tôi giữ vị trí quan trọng
trong các sự kiện nữa. Rồi sau khi tốt nghiệp, bèn
nhường ngôi cho tôi. No thật đáng thương !
" Chuẩn rồi. Anh ấy đã phá tan tành mộng đẹp của
em. Anh biết đấy, được mặc đồng phục là ước mơ
bao lâu nay của em !"
" Nhưng mà đứng nhìn ban nhạc ngày càng tiến bộ
và thành công được như các trường khác, cũng là
ước mơ của học sinh trường mình nói chung, và của
mấy đứa trong ban nói riêng." Anh Pui cười nói,
khiến tôi phải cũng phải cười theo. Đó cũng chính là
lí do tôi đồng ý trở thành Chủ tịch.
" Năm nay chắc chắn sẽ hoành tráng lắm." Tôi nói
rồi bị anh ấy thúc nguyên cái khuỷu tay vào người,
can tội khoe khoang với cựu học sinh. Và rồi, cuối
cùng anh ấy cũng đã nói ra những từ tử thần đó. "
Shit, No. Bớt khoe khoang đi, trả tiền đi đã. Hết
24.000." Ahhhhhhhhhhhhhhhh !
Giờ sao ?!
" Um... vâng..."
" Đừng có nói với anh mày là không có tiền..."
Không nói cái đấy thì em còn biết nói cái gì nữa đại
ca ?!
" Vâng thì... em không có tiền mặt." Cũng na ná ha ?
" Thằng ranh. Các thầy không đưa tiền cho hả ?" Tôi
bớt căng thẳng một chút khi nghe anh ấy nói, có lẽ
là anh có thể thông cảm cho... có lẽ là vậy đi ?
Tôi bới bới đầu. " Cũng tựa tựa như thế đó, anh.
Trường mình đang định tu sửa lại rất nhiều nên bọn
em cũng không có thừa là bao. Bọn em cũng đã phải
họp một buổi riêng để chia quỹ cho đợt này đấy
chứ. Chưa kể cả lũ còn phải tự móc tiền túi ra."
" Mẹ ! Trường đã đẹp lắm rồi còn sửa với chữa cái gì
không biết ? Cả lũ phải biểu tình đi."
" Đúng rồi, bọn em còn định diễu hành cả sang bên
Convent luôn. Anh thấy sao ?"
" Được, anh mày nhất định sẽ tham gia. Thằng ranh,
đừng có đánh trống lảng ! Trong chuyện tiền nong
thì không có anh em gì sất !" Ah... tí nữa thì đánh
lừa được rồi.
" Tiền bối, em nhất định sẽ trả anh. Người trong
ban Thư kí đã nói là sẽ tìm lại tiền cho bọn em. Chỉ
cần đợi một chút thôi. Được không ạ... ? Đi mà ?" Tôi
bám lấy tay anh ấy như đỉa. Hi vọng là sẽ thấy tôi
dễ thương mà khoan dung chút. Vậy mà, anh ấy
lạnh lùng gẩy tôi ra như thể hoàn toàn không có
chút rung động. " Đủ rồi đó, No. Chú mà là mấy em
trường Convent thì anh đây đã không phải nổi da gà
như này. Blah !" Anh ấy vừa nói vừa rùng mình.
( Làm tôi cũng rùng theo.)
" Thôi được, mang trống đi đi. Nhưng trong tuần
này gửi tiền cho anh được không ? Anh không muốn
bị bố chửi đâu. Để mấy đứa có tiền đã rồi trả." Ah !
Hạnh phúc chết đi được, chỉ muốn nhảy lên hôn trán
anh ấy mấy cái cho đã.
" Chắc chắn rồi, tiền bối."
****
Tôi nói vậy thôi chứ cũng không biết chắc được là
Pun có đưa cho mình tiền trong tuần này được hay
không nữa.
Haiz, đúng là một vấn đề khó nhằn cho vị Chủ tịch
đáng thương của chúng ta.
Trời bắt đầu tối dần, tôi vẫn đang ngồi ở khán đài
trước cửa Nhà F, đầu gục xuống. Ban nhạc đã tập
xong rồi. ( Giọng tôi khàn cả đi vì hò hét nhiều quá,
khụ khụ). Tôi cũng không định về nhà giờ này, vì
giao thông còn đang như mắc cửi. ( Mặc dù nhà tôi
ở gần đường Ekamai, nơi mà lúc nào cũng tắc không
cần thời điểm luôn ). Vậy nên giờ tôi nằm đây, trước
cửa Nhà F, xoay xoay khối Rubic, chẳng biết phải
làm gì nữa. Tôi ghé qua đây kiểm tra khán đài một
chút vì họ còn chưa cả sửa xong nữa. Nói sửa còn là
sang mồm đấy, họ mới chỉ di đi chuyển lại mà thôi.
Không hiểu nổi mấy người đó định làm gì nữa.
" Ê, No ! Mấy đứa trong ban nhạc về hết rồi hả ?!"
Thằng nào vừa gọi đại ca đấy ? Tôi nhướn mày, thôi
hành hạ cục Rubic, ngẩng lên nhìn người có khuôn
mặt sắc cạnh kia. Là Earn. Cậu ấy ngồi xuống ngay
cạnh tôi. Năm nay Earn làm Đội trưởng đội cổ vũ.
Người cậu ấy to và cao ( vì phải quản một đám lít
nhít lớp dưới ). Tôi thích cặp má lúm của cậu ấy lắm,
trông đáng yêu vô cùng.
" Ừ, tập xong cả rồi nên tớ quyết định qua đây dòm
tiến độ của đội cổ vũ xem kinh khủng như nào." Tôi
vừa trả lời, vừa di chuyển ( khỏi chỗ tựa lưng ) để có
thể thuận tiện nói chuyện với cậu ấy. Cậu ấy vui vẻ
cười sau khi nghe tôi nói.
" Heh ? Cậu cứ quá lời."
" Ah, sao đâu. Đùa cậu chút thôi, ngài Đội trưởng.
Hahaha." Tôi vừa cười vừa đập vào đùi cậu ấy, bởi
vì hai đứa đang ngồi khá gần nhau. Phía không xa
lắm, các thành viên đội cổ vũ đang bị đàn anh mắng
như tát nước. Chắc là do tập không được tốt lắm.
Earn vừa nhìn về phía đó, vừa nói. " Chán lắm, tớ
muốn cậu tới giúp một tay. Sẵn sàng cho cậu làm đội
phó luôn." No, thank you ! Làm ơn để tui được làm
học sinh bình thường thôi có được không ? Tui không
có cần mấy cái danh hiệu gì đó đâu !-*- Tôi lập tức
lắc đầu.
" Ban nhạc tập thế nào rồi ? Nghe nói là năm nay họ
huy động nhiều tay trống lắm hả ?" Earn ngu ngốc
vẫn luôn miệng hỏi tôi. Chỉ có mấy câu hỏi này là
làm tôi sôi máu bởi vì cậu ta chính là kẻ đã đòi huy
động một đám người đánh trống mà !
" Ừ đó, đồ chết bằm. Giờ tớ đang bận điên lên đây.
Người ta vừa chuyển trống đến mà tớ không có tiền
trả. Sắp thăng luôn rồi."
" Ui, vấn đề lớn phết đấy. Hết bao nhiêu ?"
" Hơn 20k, đủ lớn chưa ?" Tôi trả lời rồi nhướn mày
nhìn cậu ấy đầy châm chọc. Cậu ấy có chút giật
mình. Haha, đúng rồi đó, trẫm cũng có vẻ mặt y sì
thế lúc nghe 20.000 của CLB không cánh mà bay đó.
" Nhiều quá vậy. Trường không chi cho hả ?" Nhắc
đến lại làm người ta điên đầu.
" Hôm đi họp bị lừa nên không lấy được tiền. Bây
giờ cũng không chắc khi nào có tiền luôn." Tôi trả
lời, trong đầu chình ình hiện ra khuôn mặt Pun.
" Trong lúc chờ đợi, có muốn dùng tiền của tớ
không ?" Ấy... gì cơ ? Tui có nghe nhầm không ?! Hai
bên lỗ tai tôi giờ to như trứng ngỗng luôn.
Tôi ngạc nhiên nhìn Earn, trong khi cậu ấy thì chỉ
cười. Yeah, tui nghe nhầm ròi. " Cậu vừa nói cái gì
cơ ? MamyPoko ? Đang nói đến hãng tã lót hả ?*"
Earn nhìn quanh, cười thật vui vẻ trước khi đứng
dậy, nắm lấy tôi kéo lên đứng cùng cậu ấy. Tôi đứng
dậy, mặc dù vẫn còn choáng, rồi giương mắt nhìn
cậu ấy nói gì đó với lũ bạn vẫn đang trông coi đội cổ
vũ. " Anh sẽ quay lại ngay !" Hai anh sinh viên khoa
Khoa học vẫy tay với cậu ấy, ra hiệu đã nghe thấy
rồi.
" Đi theo tớ." Định lôi tui đi đâu vậy ?!
***
Tôi chỉ muốn quỳ xuống mà hôn lên bàn chân của
Earn khi tận mắt chứng kiến 24.000 Bath đã được
chuyển vào tài khoản của anh Pui.
" Earnnnnnnnnnnnnn ! Thank youuuuuuuuuu !
Thank youuuuuuuuuuuu !" Chắc tôi phải nói câu đấy
đến cả trăm lần rồi mất. Cậu ấy chỉ cười đáp lại.
" Được rồi được rồi." Earn đáp lại. " Nhưng tớ có
một yêu cầu." Ưghh... câu này vị gì đó sợ sợ quen
thuộc lắm...
Tại sao tất cả mọi người đều đòi hỏi tôi một thứ gì
trong khi rõ ràng là họ chủ động giúp vậy ?!
" Được không ?" Cậu ấy hỏi lại. Tôi có chút lúng túng
không dám trả lời lại sau bài học đau thương từ
Pun. " Là.. là gì ? Nếu có thể thì tớ sẽ giúp."
Tim tôi muốn rớt xuống sàn luôn khi nhìn thấy cậu
ấy nhếch mép.
" Tớ muốn cậu..."
"........................."
".....muốn cậu...."
" Chết tiệt, nói mau !" Tôi mắng lại.
" Hahaha. Okay, không đùa cậu nữa. Hôm diễn ra sự
kiện, cậu có thể mang theo đồ uống của ban nhạc
không ?" Ặc, chỉ vậy thôi ý hả ? Thế thôi mà sao đại
ca phải làm cái mặt nghiêm trọng vậy ? Tôi liền
nhoẻn cười trả lời.
" Đương nhiên rồi ! Nhưng mà có nước của đội cổ vũ
rồi còn gì ? Cậu đến giờ hả ?" Cậu cũng có đồ uống
rồi còn gì.
" Không... Ý tớ là... Tớ có thể sẽ bị xuống sức hôm
đó. Vậy nên cậu có thể... chăm sóc tớ... bằng cách
tiếp nước và mấy đồ linh tinh được không ? Ý tớ là...
Tớ không muốn làm phiền đội cứu thương. Thế nên
cậu muốn tui làm hầu gái riêng của cậu, chuyên bưng
đồ ăn rót đồ uống cho cậu ấy hả ? Heh, đồ lập dị.
Những năm trước có ai làm thế không ?
Nghe có vẻ kì kì, nhưng tôi vẫn đồng ý làm bởi vì
cũng chẳng phải là việc gì khó khăn lắm. Diễu hành
xong thì tôi cũng rảnh, muốn làm gì thì làm. " Ok, tớ
sẽ lượn lờ quanh cậu hôm đó. À nhưng mà tớ không
có đồng phục." Đồng phục... mà đội cổ vũ phải mặc
đó. Mình đúng là kẻ thất bại, đến một bộ đồ để mặc
như họ cũng không có. Chỉ nghèo nàn mỗi cái áo
phông và quần jean T___T
" Không thành vấn đề. Cậu chắc chắn sẽ có mặt
chứ ?"
Jeez, dễ hơn đề nghị của Pun cả tỉ lần. Đương nhiên
rồi, tui sẽ có mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro