Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28. Viếng thăm vào ban đêm

Vừa lái xe tôi vừa hỏi chuyện với Phùng Khả Hân: "Tại sao cậu lại đến thành phố Sở Nguyên làm việc?"

Phùng Khả Hân nói: "Mẹ tôi đã về hưu, có đất được cấp trên thành phố, bố mẹ tôi đã lớn tuổi không muốn di chuyển nhiều nên ở quê và để lại chỗ trên đây cho tôi. Tôi muốn gọi cho chị và mời chị đi ăn tối, nhưng thời gian này quá bận rộn khiến tôi quên mất."

Tôi nói: "Đến thành phố là một việc tốt, Sở Nguyên rất lớn, dễ kiếm việc hơn. Đừng xếp lịch gì vào tối mai, chúng ta hãy đến lò hỏa táng."

Phùng Khả Hân nói: "Lại đến lò hỏa táng? Chị tìm được manh mối nào ư?"

Tôi nói: "Tôi chỉ đang nghi ngờ, vậy nên muốn đến vào buổi tối."
Phùng Khả Hân lẩm bẩm:

"Được rồi, từ khi quen chị, tôi đã thực hiện hai vụ, cả hai đều phải vào lò hỏa thiêu vào ban đêm, dọa người ta sợ ch.ết khiếp đi được."

Tôi liếc nhìn và biết cậu ấy đang có chút sợ hãi thì không thể nhịn cười được.

Đến ngày hẹn, khoảng 8 giờ tối, Phùng Khả Hân và tôi đã lái xe đến lò hỏa táng. Đỗ xe cách cổng khoảng 1km rồi chúng tôi đi bộ vào trong. So với khung cảnh đông đúc ban ngày, thì ban đêm ở đây rất vắng vẻ, gió thổi vi vu, da gà trên người Phùng Khả Hân nổi hết lần này đến lần khác.

Chúng tôi không đi qua cổng được nên đã vòng ra bức tường phía sau, tìm một chỗ đứng lấy đà và trèo qua bức tường để vào.

Phùng Khả Hân nói: "Một nơi quan trọng như vậy mà hệ thống an ninh quá kém."

Tôi nói: "Ở một nơi u ám như này, mấy tên trộm vặt sẽ không dám đến đâu."

Chúng tôi xác định vị trí của nhà x.ác, không nhìn rõ ở bên trong. Tôi thì thầm: "Bên trong không có đèn, lại yên tĩnh, hiện tại vẫn chưa có chuyện gì, chúng ta ở đây chờ."

Phùng Khả Hân nói: "Làm sao chị biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện??"

Tôi nói: "Đoán xem."

Tuy rằng đang mùa hè nhưng ban đêm nhiệt độ hạ xuống, trên người chúng tôi không mặc nhiều quần áo, ngồi bất động một thời gian liền thấy hơi lạnh.

Phùng Khả Hân không chịu đựng được nữa, lẩm bẩm: "Chị Thục Tâm, tôi nghĩ chị nghĩ sai rồi, chúng ta ngồi nãy giờ nhưng chờ cái quái gì vậy?!"

Tôi chọc cô ấy và nói: "Nếu cô không kiên nhẫn được, hãy đi về trước đi, không ai bắt cậu phải ở lại đây cả."

Phùng Khả Hân vội vàng cười lấy lòng: "Chị Thục Tâm à, chị nói gì vậy, chị không biết em hâm mộ chị đến mức nào à, đừng nói ở đây cả đêm, dù chị bắt em xông pha ra trận tuyệt đối không có một cái nhíu mày."

Tôi nói: "Đừng lộn xộn, cứ đợi yên đấy, sẽ có kịch hay để xem."

Đã gần 11h đêm, tôi ngồi đến mức nửa thân trên như tê liệt, trong nhà x.ác đột nhiên sáng lên ánh đèn mờ ảo. Tôi bắt đầu thấy căng thẳng, nhịp tim dần nhanh hơn và dường như nín thở.

Phùng Khả Hân nhỏ giọng nói: "Chị Thục Tâm, thật sự có người xuất hiện, chị dự đoán như thần vậy."

Tôi nói: "Bình tĩnh, ở yên đây đã, chờ một lúc rồi chúng ta đi vào, câu trả lời sẽ được tiết lộ."

Mười phút trôi qua, tôi nói: "Đi thôi, cùng xông vào, nhanh chóng khóa cửa lại, chúng ta đi bằng cửa sổ, di chuyển thật nhanh, đừng để bọn họ có cơ hội trở mình."

Hai người nhanh chóng hành động, Phùng Khả Hân lấy một tảng đá đập vỡ kính và thò tay vào mở chốt cửa sổ. Tôi vào được phòng ngay lập tức bật đèn lên, toàn bộ khung cảnh bên trong hiện rõ.

Hai người đàn ông cầm cưa đang cắt chân một x.ác ch.ết, có vẻ đã cưa được một nửa, lưỡi cưa đang chạm vào phần xương trắng phát ra tiếng rè rè của máy cưa. Khi tiếng thủy tinh bị đập vỡ, hai người đều giật mình, vẻ mặt đầy sợ hãi, vừa quay đầu lại nhìn thì ánh sáng từ đèn chiếu thẳng vào mặt, chói đến chưa kịp thích ứng.

Trong phút chốc, tôi nhìn rõ mặt bọn họ, là Trương Minh Xuân - giám sát kho lạnh, người đàn ông còn lại thân hình cường tráng, khuôn mặt hung dữ, trong mắt hiện ra tia hung ác và tàn bạo nhưng đây là lần đầu tôi thấy hắn.

Phùng Khả Hân nhanh nhẹn, cậu ấy nhảy qua cửa sổ, lôi súng ra chĩa vào họ, nói: "Đừng di chuyển, ném máy cưa xuống đất."

Hai người họ vì nửa đêm làm việc mờ ám như có tật giật mình, hoảng sợ vì sự đột ngột của người ngoài, vô thức tuân theo mệnh lệnh ném máy cưa xuống đất.

Tôi cũng đã vào phòng xem xét tình hình. Phùng Khả Hân vẫn chĩa súng ra lệnh: "Tất cả nằm xuống để tay sau gáy, Trương Minh Xuân, tháo dây giày của anh ra trói tay người đồng phạm bên cạnh lại."

Sau khi Trương Minh Xuân làm xong, tôi lấy điện thoại ra gọi vào phòng trực ban của Đội Cảnh sát Hình sự và nói: "Tôi là pháp y Thục Tâm, có một trường hợp phạm tội đã xảy ra trong nhà xác ở lò hỏa táng, hãy điều một vài viên cảnh sát tới đây."

Trong phòng thẩm tra, Trương Minh Xuân đã thú nhận với Mã Kinh Lược - người chịu trách nhiệm phỏng vấn, người đồng phạm với anh ta là Hồ Bỉnh, một người công nhân trong lò hỏa táng. Đây là lần đầu tiên cả hai hợp tác với nhau phạm tội, cũng có chút bối rối, muốn xin được sự khoan hồng của pháp luật.

Mã Kinh Lược lừa anh ta, nói: "Trương Minh Xuân, anh là cán bộ, là người có học, đầu óc sáng suốt, sao anh không nghĩ tới làm sao chúng tôi có thể chính xác như vậy liền bắt anh ngay trong đêm? Tôi sẽ nói rõ cho anh biết, chúng tôi đã theo dõi vụ này lâu lắm rồi, những chứng cứ cần có cũng đã đủ, giờ chỉ chờ đến phiên tòa xét xử để kết tội và đây cũng là cơ hội cuối để anh có thể thú thật và nhận được sự khoan hồng. Anh có muốn nắm lấy cơ hội này không thì tùy anh."

Phùng Khả Hân ở căn phòng khác cũng đang dùng lời lẽ tương tự để hỏi cung Hồ Bỉnh, theo sự sắp xếp, Phùng Khả Hân áp giải Hồ Bỉnh đến phòng thẩm vấn nơi Trương Minh Xuân đang thẩm tra, Hồ Bỉnh cúi đầu chán nản nói: "Anh Trương, tôi đã khai những gì tôi làm rồi, đừng cố chấp nữa."

Phùng Khả Hân không cho anh ta nói thêm một lời nào và áp giải hắn ta đi lần nữa.

Trương Minh Xuân bị dụ dỗ và lừa gạt, tuyến phòng thủ tâm lý của anh ta nhanh chóng bị phá vỡ. Anh ta thành thật giải thích rằng anh ta và Hồ Bỉnh đã trộm x.ác hai năm liên tục, sau khi c.hặt chân của x.ác c.hết, anh ta lấy xương chân ra và giao cho Lý Cang xử lí, còn lại anh ta đều không biết. Tổng có 76 chiếc xương chân bị đánh cắp tròn 2 năm. Thời điểm phạm tội lý tưởng là trước ngày hỏa táng của t.hi t.hể. Vì ngày hôm sau t.hi t.hể được đặt trong sảnh lớn, phủ khăn liệm và khi các thành viên trong gia đình, họ hàng, bạn bè đều vây quanh t.hi t.hể để tỏ lòng thành kính sẽ không nghi ngờ gì.

Mã Kinh Lược ngay lập tức báo cáo kết quả thẩm vấn cho Phú Cường và yêu cầu lệnh bắt Lý Cang ngay lập tức. Phú Cường đã phát lệnh bắt giữ trong vòng 15 phút.

Lý Cương bị bắt khi đang ngủ, anh ta hét lên giận dữ: "Tôi là cán bộ nhà nước, cán bộ Hội nghị Hiệp thương chính trị huyện, nửa đêm anh xông vào nhà bắt tôi, anh phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình."

Mã Kinh Lược chế giễu anh ta và nói: "Anh đã đột nhập vào nhà x.ác vào nửa đêm và xâm phạm t.hi t.hể và anh cũng phải chịu trách nhiệm về hành động của mình."

Lý Cương vừa nghe đã nhận ra mọi chuyện đã bại lộ, chân lập tức mềm nhũn, cả người run lên, không nói nên lời. Các viên cảnh sát ngửi thấy mùi khai và nhìn thấy chất lỏng màu vàng chảy xuống bộ pijama của anh ta, họ tỏ vẻ kinh tởm.

Mã Kinh Lược bịt mũi và nói: "Giám đốc Lý, mong anh kiềm chế một chút, chốc nữa chúng ta còn phải đi chung xe, anh đừng khiến mọi người khó xử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi