
c34
Chương 34: Liếm mút (H+)
Edit | Beta: Manh
Hoắc Tuân dễ dàng tóm trọn hai mắt cá chân của Nhạc Dư bằng một tay, cô kêu thành tiếng, vội giả bộ kinh hãi: “Em sai rồi em sai rồi!”
“Muộn rồi.”
Cùng thời điểm hai chữ này được thốt ra, mông Nhạc Dư tê rần lên, bị anh tét liên tiếp mười phát. Cô la oai oái, nào là không có công lý, không có nhân quyền, nào là đã bị thương mà còn phải chịu đòn.
Hoắc Tuân càng nghe càng buồn cười, lửa giận lớn tới mấy cũng phụt tắt, anh buông chân Nhạc Dư, hỏi: “Còn dám nói linh tinh nữa không?”
Nhạc Dư liếc anh, không có gan sờ mông, chỉ khụt khịt mũi tỏ vẻ đáng thương: “Không dám nữa.”
“Anh còn chưa dùng sức đâu, khóc cái gì mà khóc?” Hoắc Tuân lau giọt nước mắt vương trên khóe mi cô, “Tiểu vô lương tâm.”
“Tay em đang bị thương đấy.”
Hai tiếng trước, người nào đó còn bảo tay chân không có vấn đề gì, Hoắc Tuân cứ chuyện bé xé ra to, ấy thế mà giờ lại bắt đầu cầm lông gà làm lệnh tiễn[1].
[1] 拿着鸡毛当令箭 (Cầm lông gà đương lệnh tiễn): ý chỉ một người sử dụng thẩm quyền làm cái cớ một cách không chính đáng, trong trường hợp này là Nhạc Dư lấy vết thương của mình làm lá chắn cho câu trêu Hoắc Tuân “yếu sinh lý.”
Hoắc Tuân phá đám chẳng chút suy nghĩ, thô lỗ kéo chiếc quần lót ẩm ướt của Nhạc Dư xuống, ngón tay quét qua hoa huyệt rồi đưa tới trước mặt cô: “Thế sao còn chảy nhiều nước thế?”
Nhạc Dư uốn éo bờ mông, đánh mắt dụ anh qua: “Chuyện này mà anh cũng không hiểu à? Vụng trộm thì phải ra dáng vụng trộm chứ.”
Hoắc Tuân nhìn mà hạ thân cương cứng, khẽ văng tục một tiếng, sau đó kéo bung hai đùi cô ra, vùi đầu xuống ngậm trọn hai cánh thịt trai ướt mềm.
“A a… Hoắc Tuân…” Nhạc Dư không chịu nổi kích thích, hông chợt nâng lên, vòng eo nhỏ cong như cây cầu, nước mắt cuộn trào vì khoái cảm.
Kỹ thuật khẩu giao của Hoắc Tuân cực kỳ điêu luyện, lưỡi anh ra vào hoa huyệt như gậy thịt, vừa liếm vừa mút, hoa tâm tuôn ra bao nhiêu nước suối thì vào bụng anh bấy nhiêu, lòng bàn tay anh còn đè ép âm đế đã mềm nhũn như trừng trị, khiến Nhạc Dư run lẩy bẩy.
“Đừng… A…” Nhạc Dư tóm một chiếc gối, há miệng cắn nó để ngăn chặn những tiếng rên phóng đãng.
Chẳng bao lâu sau, huyệt thịt bên dưới bắt đầu mạnh mẽ mấp máy, như thể có hàng trăm ngàn chiếc lông tơ đang dần lăn thành hình cầu ở nơi tư mật. Cô quơ chân, “Dừng… Dừng lại, em sắp… A….”
Dòng nước tuôn trào, Nhạc Dư không kiềm nổi mà bắt đầu co giật.
Biết cô sắp lên đỉnh, Hoắc Tuân nhanh chóng rút đầu lưỡi ra, thế gậy thịt vào, cây gậy thô to cứ thế vọt thẳng vào hoa huyệt. Giữa cơn cực khoái, nhục bích khít khao đến cực điểm, xương cụt của Hoắc Tuân tê dại vì bị siết, anh cắn răng đưa đẩy, tiếng nước lép nhép dồn dập phiêu đãng. Nhạc Dư mềm mại đẩy anh, rên rỉ: “Ưm… Ra ngoài… Căng chết đi được!”
“Em chịu khó chút nữa thôi là sẽ đỡ.”
Nhạc Dư run càng dữ, để giữ vững cô, Hoắc Tuân nâng mông cô lên, điên cuồng thọc vào rút ra, kết quả cô thút thít ngồi dậy cắn chặt bờ vai anh.
Vết thương trên tay chỉ đau thứ yếu, đau hơn cả là mông, là hoa huyệt, là khắp toàn thân cô.
Cô cảm thấy mình như một cây củ cải trắng bị mưa gió vùi dập, toàn thân chi chít vết thương, không thể không trừng phạt đầu sỏ.
Ấy thế mà lại không được như nguyện.
Hoắc Tuân chẳng những lộ vẻ hưởng thụ khi bị cắn mà cây gậy thịt đang khảm trong cơ thể Nhạc Dư còn lớn thêm một vòng vì hưng phấn. Cô càng điên tiết, căm phẫn siết chặt tiểu huyệt hòng ngăn anh cựa quậy, nhưng hiệu quả chẳng đáng kể, cuối cùng vẫn không cản được.
Anh điên cuồng ra vào như bị hạ thuốc kích dục, tiếng dâm thủy vang phành phạch giữa hai cơ thể đang va chạm, miệng anh bảo sướng, khen nơi đó của cô vừa khít vừa giỏi mút rồi bồi thêm một câu: “Em nói xem anh hay chồng em lợi hại hơn?”
Hai người vốn là một, nào có gì để so.
Nhạc Dư nghiến răng nghiến lợi, tùng xẻo anh bằng ánh mắt: “Đương nhiên là anh chứ, em đã bảo chồng em bị yếu sinh lý rồi mà.”
Vụ này lại được khơi lên, Hoắc Tuân tức tới mức bật cười, anh cắn đôi gò bồng đào của Nhạc Dư, mút cho đầu vú vừa sưng vừa đỏ.
Cái hôn chậm rãi bò lên, anh phả hơi thở nóng bỏng trên cổ cô: “Em bướng thật đấy.”
Bướng cái gì mà bướng? Nhạc Dư chỉ biết thân thể mình đang nóng rực, nóng tới mức cô gần như thở không ra hơi, cô ôm đầu Hoắc Tuân, đón ý hùa theo, khiến anh đâm sâu nhiều lần. Rõ ràng động tác hung hăng và mãnh liệt của anh làm cô vừa đau vừa tê dại, ấy thế mà cô lại thích vô cùng.
“Nhanh… Nhanh lên…” Cô lại sắp đạt cực khoái.
Hoắc Tuân duỗi thẳng eo, hơi thở còn nặng nề hơn cả Nhạc Dư. Anh khép hai đùi cô lại, khiến khe huyệt vốn nhỏ nhắn càng thêm chặt chẽ, quy đầu thọc tới tận hoa tâm sướng run người, ham muốn bắn tinh chợt tăng vọt gấp mấy lần, tràn trề sảng khoái.
***
Trước khi ngủ, Hoắc Tuân tắm qua cho Nhạc Dư. Để tránh chạm vào vết thương trên tay cô, anh cẩn thận săn sóc từng li từng tí. Nhạc Dư được hầu hạ thoải mái cứ thế say giấc nồng, cuối cùng được ôm ra khỏi phòng tắm.
Sau khi lên giường, Hoắc Tuần nằm cách xa Nhạc Dư vì sợ đè phải cô, ai ngờ người đang mơ màng ngủ lại xích qua, không ngừng kêu lạnh. Nhìn nhiệt độ sưởi trên điều hòa tăng dần, trái tim anh cũng trở nên ấm áp. Cuối cùng, anh vẫn duỗi tay ôm cô, cùng lắm thì một đêm không động.
Song, khi anh sắp chìm vào giấc ngủ, một tiếng rung đột nhiên reo vang trên tủ đầu giường —
Nhạc Dư làu bàu nói mớ, Hoắc Tuân lập tức bò qua mò di động, nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, môi anh mím thành một đường thẳng.
Anh từ chối cuộc gọi, xuống giường rồi ra ngoài bấm số.
Đối phương nhanh chóng bắt máy.
Hoắc Tuân bóp một góc lá của gốc cây bên cửa sổ, khẽ khàng gọi: “Mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro