Chap 1
phucluong.02
Alo
Mày ghé căn tin mua cho tao lon nước, nhanh chân lên nhé, tao không rảnh chờ.
quynguyen.01
Đợi tui một lát.
___
Vừa nhận được lời yêu cầu, Ngọc Quý đã đứng bật dậy đi thẳng đến căn tin mua nước.
Em là Nguyễn Ngọc Quý, học lớp 11B, em vừa mới chuyển tới trường này do ba mẹ em đổi công tác lên Sài Gòn, chứ lúc trước học ở Sóc Trăng, em lầm lì, ít nói, nhìn rất dễ bắt nạt. Từ khi mới bước vào ngôi trường này em đã bị rất nhiều những ánh mắt săm soi, phán xét.
Gia đình em không giàu, em được học ở ngôi trường nổi tiếng này cũng chỉ vì bố em làm việc tốt, được chuyển đến Sài Gòn. Em cũng được công ty bố tài trợ cho đi học. Học phí một năm của ngôi trường này bằng cả một ngôi nhà 6 người sống. Bố mẹ em đã rất đắn đo suy nghĩ mới có thể quyết định được.
Em cứ nghĩ mình chỉ cần học là được, ngày đầu tiên vào học em bị mọi người dòm ngó. Em có vẻ ngoài trông rất xinh đẹp, da em trắng trông rất xinh nhưng do nhà em không có điều kiện nên em không được chăm sóc tốt, thành ra sự xinh đẹp ấy đã bị vơi bớt đi một phần nào đó.
Em cứ thế sống, sống một cuộc sống tẻ nhạt, luôn bị ăn hiếp, bị cô lập. Các bạn nữ rất ghét em, em bị vu oan rất nhiều lần, những người vu oan thấy thế cứ đổ thừa còn những người không biết gì thì cũng ngại chơi với em. Nhiều lúc tự hỏi, em đã làm gì khiến nhiều người ghét mình như vậy chứ?
Thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ đó, em chạy thật nhanh ra phía sau của trường. Nơi đó thường rất vắng, chỉ có những đám máu mặt nhất trường mới thường xuyên lui đến.
"Của...ông đây Hoàng Phúc." vừa nói em vừa thở hổn hển vì nãy giờ em phải chạy từ phòng học trên tầng 4 xuống.
"À, con cún của tao đến rồi tụi bây."
Hoàng Phúc đắc ý nhìn Ngọc Quý nói.
"Sao lề mề vậy? Mày biết tao đợi mày hẳn 4 phút rồi không? Hửm?" hắn nhìn thẳng vào Ngọc Quý trừng mắt.
"Tại...tại vì xa quá, hôm nay tui hơi mệt nên không chạy nhanh được." em vừa thở gấp vừa nói, chân bước lại gần hắn.
"Lại đây."
Hoàng Phúc giật lấy chai nước em đang cầm, hắn lườm em một cái rồi quay sang với đám bạn.
"Chúng mày coi có trò vui nè" vừa nói xong, hắn cười đểu hất mạnh chai nước vào mặt Ngọc Quý khiến cơ thể em ướt sũng khiến em không khỏi bất ngờ.
Đám bạn cười lớn, hắn cũng cười nhạo báng em, em cúi mặt xuống, không khỏi bàng hoàng.
"Cút đi, mày nghĩ tao có thể uống nước dơ bẩn của mày sao? Bẩn tay tao quá." Hoàng Phúc nói.
"Eo ơi tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ là thằng sai vặt của Lương Hoàng Phúc, vậy mà tao lại nghe bọn lớp C nói là 'người của Lương Hoàng Phúc', chắc mày có cửa."
"Cút đi, bẩn mắt tụi này."
"Nó không đi thì chọi đồ vô mặt nó là nó đi thôi."
"Nghe nói nó vô đây cũng nhờ trợ cấp thôi chứ nhà có giàu gì đâu."
"Mẹ nó nghe nói cũng ở nhà ăn bám, may sao mà ba nó làm được nên mới cho tiền vô đây học. Sau cũng chỉ loại ăn bám cho ba nó lo."
"Lớn lên tao cá chắc thằng này cũng chỉ đi cặp đại gia, yêu phú bà đào mỏ thôi haha."
Những lời nói tiêu cực cứ bao trùm lấy em, em cứ gục mặt ở đó mà khóc, chân em cứng đờ, dù đã bị nhiều lần như thế, nhưng mỗi lần em bị lại không kiềm được mà khóc, lần này em lại bị chế nhạo bởi chính người em yêu nữa chứ, khiến em muốn sụp đổ ngay lập tức.
"Thôi, im đi. Nguyễn Ngọc Quý là người của tao, chỉ có một mình tao được chế nhạo nó, tụi bây im giùm cái." thấy Ngọc Quý đứng đó khóc, tự nhiên hắn cảm thấy đáng thương nên cất tiếng.
"Gì? 'Người của tao' luôn sao Hoàng Phúc?" một người bạn lên tiếng.
"Im đi." hắn bực bội khi bị gán ghép với em.
"Trời, nói gì sai sao Hoàng Phúc?"
Hắn hậm hực chỉ vì bị cả đám bạn chọc, đen mặt đứng dậy lại chỗ Ngọc Quý đẩy em ra.
"Ra chỗ khác đi" hắn nhăn nhó nói.
Em cúi gầm mặt xuống, nước mắt vẫn cứ rơi. Hắn thấy em vẫn chưa muốn đi liền đá em một cái.
Em té xuống ngay dưới đất, mặt mày tèm lem, tay chân dính đầy cát. Em từ từ đứng dậy, chạy thẳng về phía trường học.
"Mới chọc có tí đã khóc, nhãi ranh." một người bạn lại nói.
"Thôi, kệ nó. Nói cái khác đi." Hoàng Phúc bước lại chỗ cũ, liếc nhìn đám bạn một cái.
"À mà nè Phúc, nghe nói tối nay mày đi hẹn hò hả?" Thanh Tuấn hỏi.
"Ừ, mẹ tao kêu gặp Trần Trúc Linh, con gái của chủ tịch Trần đó. Nghe nói xinh lắm nên tối nay tao không đi với tụi bây được." Hoàng Phúc lên tiếng khen ngợi.
Hân cười thầm trong bụng, không biết sao mẹ lại có mắt nhìn người ghê. Hắn nôn nóng muốn gặp em ấy quá.
___
Tan học.
phucluong.02
Alo alo
Xuống đây mang cặp về nhà cho tao
Nhanh đi!
Alo?
Nguyễn Ngọc Quý đâu rồi???
Xuống lấy nhanh tao còn đi chơi
?
Không rep?
Alo?
Bố cho mày 5 phút
___
Đã gần 20 phút trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu rep tin nhắn, Hoàng Phúc bực tức đen mặt. Không biết thằng nhãi ranh đó hôm nay đi đâu mà lại không thèm trả lời tin nhắn của hắn. Hắn tức tối bỏ về, trong đầu cứ suy nghĩ về việc em không rep tin nhắn.
'Nó đi chơi với bạn bè sao? Mà nó làm gì có bạn bè để chơi? Hay nó còn giận chuyện hồi sáng? Ừ có thể đó, nhưng mà nó ăn gan hùm hay sao mà không trả lời tin nhắn?'
Hoàng Phúc vừa đi về nhà vừa nghĩ ra hàng ngàn lý do khiến Ngọc Quý biệt tăm biệt tích từ chiều tới giờ. Huh, sao mà hắn lại phải nghĩ đến thằng đó làm gì? Chỉ cần ngày mai cho nó ăn đấm thôi, việc gì cần phải nghĩ chi cho nặng đầu.
Bước về nhà, hắn mở cửa ra. Khung cảnh trước mắt khiến hắn sửng sốt. Lại nữa rồi, lại cãi nhau.
Hắn nhăn mặt đi về phía phòng khách, đồ đạc đập tan tành, mẹ hắn ngồi ở một góc ôm mặt khóc, còn ba thì bực bội bỏ ra khỏi phòng.
"Chuyện gì vậy?" Hắn dùng vẻ mặt lạnh tanh nói.
"Mày hỏi mẹ mày đi." Lương Hoàng Đức -ba của hắn hậm hực lên tiếng.
Hắn tiến lại gần mẹ mình, nhẹ nhàng gỡ tay bà ra khỏi mặt, ngước mặt lên nhìn hắn, bà chỉ muốn chạy trốn thôi.
"Con...con bình tĩnh nghe mẹ, không phải như con nghĩ đâu Hoàng Phúc." mẹ hắn khóc nấc lên, gương mặt đỏ ửng.
Lương Hoàng Đức quay lại, nhìn bà với ánh mắt sắc bén. Thấy bà ta không có ý định giải thích ông liền lên tiếng.
"Nghe cho rõ đây Hoàng Phúc, sau này mày sống với tao, bà ta sẽ chẳng còn là mẹ mày nữa. Mày biết gì không, bà ta với ông Trần lén lút qua lại còn cố ghép đôi mày với con gái ông ta chỉ để hãm hại mày và công ty của gia đình mình." ông Lương Hoàng Đức lòng nặng trĩu vạch trần tất cả tội lỗi của bà.
'Cái gì thế này?'
"Công ty ba bây giờ gần phá sản tới nơi rồi, mày là mấu chốt cuối cùng, nếu mày hẹn hò với con Linh thì tao nghĩ rằng rất có nhiều kế hoạch đằng sau khiến công ty phá sản mãi mãi." ông Hoàng Đức nói xong liền bỏ đi, để lại Hoàng Phúc và người mẹ với mớ hỗn độn.
"Là sao hả mẹ?" hắn liền quay sang tra cứu mẹ hắn.
"Không phải như con nghĩ đâu Hoàng Phúc, thật sự...không phải vậy."
"Bà phản bội ba tôi rồi, giờ bà còn muốn lật đổ cơ ngơi do ba tôi cực khổ cất công xây dựng sao?" con ngươi hắn chuyển sang màu nâu, hắn bực bội quát vào mặt mẹ mình.
Bà ta cứ ngồi đó khóc, vậy quả là sự thật rồi. Vốn dĩ gần đây gia đình hắn bắt đầu xảy ra những cuộc ẩu đả, hắn không quan tâm gì nhưng hắn đều biết vào sự hiện diện của nó. Hắn thuộc giới thượng lưu, gia đình có tiếng tăm, hắn vào trường đó học được vì nhà có điều kiện và chơi được với đám bạn đó cũng vì nhà giàu với gương mặt ưa nhìn. Hắn biết gia đình mình không mấy hạnh phúc nhưng hắn đều bỏ qua vì ít nhiều gì hắn cũng được theo học tại ngôi trường đắt tiền, có bạn bè và có đủ tất cả những gì hắn muốn. Nhưng không phải là hắn không quan tâm đến việc mẹ mình ngoại tình.
Gia đình hắn tan nát rồi, chỉ vì cái tham vọng của mẹ hắn mà đã đẩy ba hắn đến trước bờ vực phá sản.
Càng nghĩ càng tức, hắn đứng dậy quát lớn vào mặt bà.
"Bà có ham vui cùng nam nhân ngoài kia thì cứ làm, đừng làm ảnh hưởng đến tôi và ba, chắc gì ông Trần đã thật sự yêu bà đâu chứ? Người đi cùng bà gần 18 năm nay bà còn không trân trọng, sẽ chả có trời đất thánh thần nào thông cảm cho bà được nữa đâu!" hắn tức giận quát lớn.
"Con...con...đủ rồi Hoàng Phúc! Tao nuôi mày ăn học đủ lông đủ cánh xong bây giờ mày phản tao như thế hả?" bà ta đứng dậy, tát mạnh vào mặt hắn.
...
"Ừ, hay rồi, bà tát tôi vì gã Trần kia, tôi thề sẽ không để yên cho bà!" hắn hậm hực bước ra khỏi nhà, đóng sầm cửa lại, chân cứ thế mà chạy thật nhanh.
Hắn chạy, vừa chạy vừa khóc, mười mấy năm cuộc đời không phải không khóc nhưng khóc rất ít, bây giờ hắn cứ nghĩ về gia đình lúc trước như thước phim chạy chậm trong đầu hắn, lúc gia đình hắn hạnh phúc, lúc ba hắn trúng lớn công ty phát triển. Nhưng bây giờ mọi thứ đã mất hết rồi, tại sao con người ta có hạnh phúc mà lại không biết trân trọng? Mẹ hắn đang có cuộc sống êm đềm bên gia đình với một đứa con trai lớn, mặt mày sáng sủa, một người chồng tài giỏi nhưng sao lại chọn cách phá huỷ nó?
Những người trong cuộc còn không hiểu.
Hắn chạy đến lúc mệt lả cả người, không biết mình đang ở nơi nào nữa. Đây là một khu phố nhộn nhịp, tấp nập người qua lại. Trời cũng bắt đầu sầm tối, tầm 6, 7 giờ chiều, các quán bar, quán ăn dần mở cửa, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm cả khu phố.
Hắn nhìn xuống túi quần, móc ra vài đồng lẻ, đi thẳng vào một quán bar gần đấy mà mua rượu giải sầu.
Chôn mình vào chốn đông đúc, mới có tầm chiều mà quán đã tấp nập. Hắn ngồi ở một góc khuất trong quán, uống hết ly này đến ly khác trông thật thảm hại biết bao.
Sự bực bội cứ quanh quẩn trong đầu hắn, nghĩ ra vài cái viễn cảnh khi đám bạn giàu có của hắn biết hết sự việc thì sẽ thảm hại đến mức nào. Hết vò đầu rồi lại bứt tóc, hắn thật sự như muốn tức điên lên vậy!
Hắn ngồi lỳ ở đó, uống mãi, tiền cũng gần hết rồi. Hắn muốn vùi đầu vào những thứ này cho quên hết đi mọi thứ hiện tại. Vì có vẻ ngoài cao lớn với gương mặt đẹp trai, chững chạc nên chả ai nghi ngờ gì khi hắn vào đây cả mặc dù hắn chỉ mới 17 tuổi.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, hắn đã hết sạch tiền nên cũng không có hứng thú ở lại nơi này nữa. Loạng choạng bước ra khỏi cửa, mưa vẫn cứ thế rơi, thân xác nặng nề của hắn bước đi trên một khu phố xa lạ, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng cho đến khi hắn nghe được âm thanh phát ra từ ngõ cụt gần đó.
"Mấy người đi ra, đừng lại gần tôi!" Ngọc Quý la lên, bước chân chậm dần, em vấp té ngã xuống, ngồi co ro lại nhìn đám người đó đang lại gần.
"Em trai xinh quá, mà chưa định trả tiền bảo kê cho bọn này sao?" một tên nói.
"Đem nó về xử luôn không đại ca?"
"Ừ, bắt nó về đi. Nhớ là phải nhẹ nhàng đó, vì em trai này xinh như thế cơ mà." hắn ta cười đắc ý nhìn em.
Đám người kia vồ lại em, nắm tay nắm chân lôi em lên chiếc xe gần đó, em la hét cầu cứu, cho đến khi một trong những tên đó la lên.
Là Lương Hoàng Phúc? Hắn ta xuất hiện trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hắn lấy cây gỗ đập mạnh lên tụi đấy.
"Cút, dám ăn hiếp người của Hoàng Phúc tao à? Bọn mày ăn gan hùm sao?" hắn lườm tên đó, tay cứ cầm khúc gỗ đánh cho tên kia nhừ tử.
Mấy tên còn lại sợ hãi, cong chân mà chạy về phía chiếc xe rồi phi thẳng đi chỗ khác. Hắn loạng choạng bước lại chỗ Ngọc Quý đang co rúm mình lại vì sợ, tay hắn đặt lên vai em. Giọng thều thào nói:
"Mày có sao không? Sao lúc chiều không trả lời tin nhắn tao?"
...
Em không trả lời mà cứ khóc thút thít mãi, em sợ lắm, nếu như không có hắn xuất hiện thì bây giờ em đã bị bắt đi rồi, có thể là ngày mai tụi nó mang em đi bán sang Trung Quốc luôn ấy chứ! Em ôm mặt khóc lớn.
"Không trả lời tao à? Sao không rep tin nhắn của tao?" hắn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
...
"Tại...tạ..tại điện thoại tui...bị rơi nên hư mất...tui xin lỗi ông...tui sẽ mua đồ ăn bù cho ông...hức." em khóc nấc lên rụt rè nói.
Hắn cười nhếch mép, làm như bánh của em đắt tiền lắm vậy. Hắn kéo em dậy, rồi bước đi khập khiễng.
"Đàn ông con trai, hở tí là khóc, sau này không ai giúp mày được đâu, mạnh mẽ lên giùm!" hắn bỏ đi.
"Nhưng...nhưng sao Hoàng Phúc ở đây? Bây giờ ông không về nhà hả? Người lại toàn mùi rượu." em chạy theo hỏi.
"Gì? Nhà hả? Tao không muốn về nơi đó." Hắn bước đi tiếp, em đi theo sau, hắn do say quá mà đi không vững. Em không biết câu nói đó của hắn có nghĩa là gì nhưng em phải cảm ơn hắn vì đã cứu em.
Hắn té xuống rổ cam bên đường, em chạy lại đỡ hắn dậy, rồi còn nhặt cam lên. Em dìu hắn đi về phía khu phố B. Khu B dành cho người thượng lưu ở là đa số, còn em thì sống ở khu G, khu đấy đa số là những gia đình con cái hoặc công nhân viên nhà nước. Khu B và G cách nhau rất xa nên mỗi lần em đem cặp về nhà giúp hắn là mệt lã người.
...
"Không, không, không về nhà." em đưa hắn về gần đến nhà, trời cứ mưa liên tục khiến em vừa mệt vừa lạnh mà bây giờ hắn lại nằng nặc không muốn về, hết cách nên em đành phải dìu ngược hắn quay lại phía đường nhà của mình.
___
"Mẹ ơi, bé Quý về rồi, mẹ mở cửa cho con vào với ạ." em đứng ở ngoài cửa, nặng nhọc la lớn lên để mẹ có thể nghe được rồi ra mở cửa.
*Cạch*
"Quý, sao hôm nay con về muộn thế? Còn...đây là ai?" Châu Ngọc Hương liếc mắt sang người đang được thân thể nhỏ bé của con trai mình dìu vào.
"À, đây là bạn của con, nãy bạn say quá nên chắc tối nay ở lại với nhà mình một hôm mẹ ạ."
Em nói xong cũng nhanh chóng dìu hắn vào trong. Căn nhà em đang ở hiện tại là một căn nhà nhỏ, bên trong đồ đạc được chất đầy nhà, em gái Ngọc Quý đang ngồi đó chờ sẵn chuẩn bị ăn. Căn nhà gỗ nhỏ nhắn, căn phòng của em cũng nhỏ chỉ vừa đủ 2 người, bàn học và nệm cũng nhỏ, được lót khăn bông trông rất ấm áp.
"Quý nhanh nhé, nay bố mệt nên mẹ, bố với các em con ăn cơm trước. Con tắm xong mẹ có bắt sẵn nước ấm có gì lau mình cho bạn say rồi ra mẹ để cơm sẵn cho con nha." mẹ em nói vọng lên trên phòng.
"Dạ."
Em dìu hắn vào trong, để hắn ngồi một góc rồi đi lấy đồ của mình, em lấy một chiếc áo to nhất để ở giường. Hắn thì cứ mơ mơ màng màng. Miệng thì cứ lãi nhãi suốt. Cơ thể hắn run lên vì nãy đi đường bị dính nước mưa, em với lấy thau nước ấm vừa nãy mẹ để sẵn, lấy một chiếc khăn mềm lau cơ thể cho hắn. Hắn nhắm mắt lại ngủ say, gương mặt đẹp trai khiến tim em rung lên từng nhịp.
Em thích hắn lắm, em vào học từ năm ngoái, cũng đã quen dần với sự xuất hiện của hắn. Hắn đến bắt nạt em, ngày nào cũng làm phiền em, ban đầu thì em khó chịu lắm nhưng dần dần không biết bị cảm hoá kiểu gì mà mỗi khi tin nhắn của hắn đến làm em lại vui vẻ đáp ứng. Mỗi lần bị hắn chọc em lại không còn cảm thấy khó chịu mà thay vào đó là ngại ngùng chen lẫn với cảm giác thích thú.
Em không biết từ khi nào, em lại nhận ra rằng hắn là người bạn duy nhất của em, cũng là người mà em thích nhất. Em chỉ dừng lại ở mức thích vì em còn quá ngây thơ nên em không thể tiến đến việc yêu được, em cũng không thể phân biệt được cảm xúc trong em như thế nào. Em cứ mặc định là con trai thì phải thích con gái nhưng lòng em lại xao xuyến khi nói chuyện với hắn.
Thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ, em tiếp tục lau mình cho hắn. Em ngại ngùng cởi chiếc áo, rồi đến cái quần đã dính hơi nước của trận mưa vừa nãy. Em nhắm mắt lại, cố gắng thay quần áo của mình cho hắn thật nhanh. Ui trời, tính ra quần áo rộng thùng thình của em mặc cho hắn mà trông cũng hơi chật.
Thân thể hắn được phủ một lớp nước ấm, mặc bộ đồ khô của em vào rồi. Em bây giờ người vẫn còn ướt nên không dám dìu hắn vào trong lòng tiếp tục mà cứ đẩy hắn lại chỗ nệm, hắn ngã lăn ra rồi nhắm mắt ngủ say như chết. Em lại gần lấy chiếc chăn bông quen thuộc của mình đắp lên cho hắn, hắn ấm áp cuộn mình lại trong chăn, bên ngoài trời thì mưa to gió lớn. Nếu em không về kịp thì chắc giờ này em đã bị cuốn đi rồi.
Em đi đến tủ đồ lấy đồ cho mình rồi cũng nhanh chóng đi tắm rửa thay đồ ra. Bây giờ cũng đã 10 giờ hơn, gia đình em đã đi ngủ hết, em lủi thủi một mình đứng trong bếp ăn phần cơm mẹ để sẵn cho em.
Em đi lại phòng của mình, mở cửa ra vẫn thấy hắn nằm ngủ và vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc, em lay người hắn lo lắng, không biết hắn đã ăn gì chưa, sợ rằng hắn đói.
"Hoàng Phúc, cậu thức dậy ăn một ít gì không?" em nhẹ nhàng hỏi.
...
"Hoàng Phúc à."
"Hoàng Phúc ơi."
"Ưm...không..ăn." hắn đáp lại bằng giọng ngáy ngủ.
"Chiều giờ cậu đã ăn gì đâu?"
Em vừa dứt lời thì hắn quay sang phía còn lại, như muốn nói rằng mình không ăn. Em không biết nói gì nên đem phần thức ăn của hắn ra để ngoài bàn, rồi bước vào.
Em nằm song song với hắn, hắn nằm trên nệm ấm áp, còn em nằm trên mặt sàn lạnh lẽo nhưng không hiểu vì sao khi thấy gương mặt trời phú của hắn thì em lại cảm thấy ấm áp. Hắn đẹp đến mức em không ngờ đến, em ước mình có thể được nhìn hắn mãi mãi như thế này, dù hắn có ăn hiếp, bắt nạt em đi chăng nữa, nhưng...em vẫn thích hắn nhất.
Em ngắm hắn mãi rồi thiếp đi lúc nào không hay.
_End Chap_
Fic mới nhé các mom, sốp chán cơm thèm phở rồi =)). Mong các mom vẫn ủng hộ sốp nhéee.
Lịch up chap như sau:
Thứ 2, 4, 6, chủ nhật vào lúc 20 giờ (1 chap)
Sốp làm fic kia xong sốp ớn quá, chạy KPI 3-4 chap một ngày mỏi tay vc 😭💔.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro