Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

25. con cáo và chó săn

Từ đây mọi chuyện xuống dốc không phanh, tiến độ có thể hơi nhanh một chút, một chap cũng dài hơn thường lệ.

.

Trước đây, chỉ khi nào buồn lắm tớ mới xem phim "Con cáo và chó săn", nhưng gần đây thì tần suất xem đi xem lại ngày một dày đặc. Đến mức tớ còn chẳng biết mình có đang thật sự buồn hay không. Hay là tớ đã buồn đến mức trong tớ chẳng còn cảm xúc nào ngoài nỗi buồn nữa.

Trở về từ chuyến đi, Áo Da không ngừng kể lể về việc họ đã đi những đâu, vui vẻ như thế nào. Tớ đã có thể mừng cho cậu ấy nếu như sự đố kị không quá lớn, cộng thêm lo âu có sẵn trong lòng kể từ cuộc hẹn hôm Giáng Sinh với Tóc Nâu và Môi Đỏ. Hôm đó Lisa cũng phải chạy chương trình ở chỗ làm thêm tới tận đêm muộn nên tớ đã uống cạn hai cốc cacao nóng, ngủ li bì tới tận sáng hôm sau. Một lí do nữa khiến tớ áp lực là bước vào mùa thi cử nữa.

Cho nên tớ đã không trả lời tin nhắn và cuộc gọi của Áo Da, cậu ấy chắc là giận tớ về điều đó. Bọn tớ đã không nói chuyện được hai ngày rồi. Nhưng giận nhau vu vơ là chuyện bình thường trong một mối quan hệ, nên tớ cũng chẳng bận tâm chuyện làm hòa mà ưu tiên chuyện thi cử hơn.

Chớp mắt một cái, năm mới đã tới.

Mối quan hệ của tớ và Áo Da vẫn còn nhiều khúc mắc, nhưng tớ tạm gác sang một bên để giữ tâm trạng ổn định cho một khởi đầu mới. Áo Da đi du lịch cùng bố mẹ nguyên một tuần đầu tiên của năm mới, tớ dành thời gian hoàn thiện bản thân.

Ngày mùng một, Lisa được nghỉ làm, cậu đề nghị lên sân thượng của khu trọ để làm một bữa BBQ, quá hợp với tiết trời lạnh giá. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối tớ và Lisa ăn cùng với nhau. Tớ mua bia, Lisa nướng thịt, hai đứa cùng nép vào nhau sau lan can sân thượng.

-Tớ được thăng chức làm quản lí, có hay ho không cơ chứ? -Lisa mở lon bia, cụng ly với tớ. -Làm như tớ định đi làm cả đời ở chỗ đó không bằng.

-Tốt quá còn gì, phần thưởng cho sự chăm chỉ. -Tớ bật cười, ngửa cổ tu một ngụm bia. -Mà sao cậu chăm thế? Hiếm ai đi làm thêm xuyên suốt từ hồi trung học đến giờ như cậu lắm.

-Thì... -Lisa không cảm thấy bị xúc phạm trước câu hỏi có phần ngây ngô của tớ. -Nhà tớ còn mỗi mẹ tớ, tớ không muốn mẹ phải bỏ ra một đồng nào trang trải cho tớ cả. Với lại, tớ đâu có phàn nàn về công việc đâu? Bận thì bận thật nhưng cũng chẳng mất gì cả, lại còn kiếm được tiền.

Tớ nhếch môi lên, tính vẽ lên một nụ cười, nhưng sự tiêu cực trong người ép tớ phải giữ nguyên biểu cảm gương mặt.

"Bận thì bận thật nhưng cũng chẳng mất gì cả"? Lisa, cậu mất tớ, cậu để mất tớ rồi.

Hai đứa cứ ngồi cạnh nhau trò chuyện trên trời dưới biển, két bia và hai chai soju tớ mua đã cạn kiệt, giờ thì chắc hai đứa phải bám vào nhau mới về được phòng.

Lisa loạng choạng đứng dậy, trán đập một tiếng "cốp" rõ to vào lan can, tớ hoảng hốt xốc cậu về phía sau, để mà cả hai mất đà ngã ra đất. Lisa thì bật cười ngặt nghẽo, còn mông tớ thì quá đau để có thể cười.

-Lệch xương tớ rồi... chết tiệt... -Tớ co người lại như một con tôm, Lisa quay người về phía tớ, choàng tay qua vai và kéo tớ lại gần.

-Bị đập đầu xuống à...? -Cậu lè nhà lè nhè, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu thoải mái như vậy, sau một khoảng thời gian dài.

-Đập mông, nhưng đau lên tận đầu... -Tớ nuốt nước bọt, bỏ cuộc trong việc lăn lộn, nằm gọn trong vòng tay Lisa ngay trên nền sân thượng.

Nụ cười của Lisa đã luôn đẹp như vậy, đôi mắt của cậu trong veo và lấp lánh, tớ cố tìm kiếm trong đó một chút hi vọng để có thể bám víu lấy như một thói quen đã hình thành qua thời gian.

Ánh đèn đường nhạt nhòa hắt vào qua những ô vuông trên lan can, vừa vặn sà lên góc nghiêng đẹp đẽ của Lisa, cũng như tớ nằm vừa vặn trong vòng tay cậu một cách kì lạ. Đôi mắt Lisa lúng liếng tia sáng, yếu ớt dần khi cậu khép mi lại, Lisa tiến lại gần, chóp mũi của cậu như chích điện làm thần trí tớ tê liệt.

Nhưng rồi cậu dừng lại khi trán hai đứa mình chạm nhẹ vào nhau, tia lửa trong đôi mắt cậu như truyền qua tớ bằng hơi ấm tự nhiên. Trong khoảnh khắc đó tớ chợt nhận ra trong lòng mình đã dựng sẵn một ngọn nến dành cho cậu, giờ đây nó đã được thắp sáng.

Lisa biết dừng lại trước khi đi quá giới hạn, thực tại vẫn hiện hữu ngay cả khi cậu đã say xỉn. Lisa rời tớ ra, cậu lăn sang một bên và chật vật đứng dậy.

-Lạnh quá, về phòng thôi. -Lisa đưa tay ra và kéo tớ đứng dậy cùng, cậu thở hắt ra một hơi, làn khói mờ thoát ra khỏi môi cậu. Thật tiếc vì nó đã không đặt lên môi tớ. Suy nghĩ đó nhanh chóng bị tớ gạt bỏ nhanh như chớp.

Hai đứa loạng choạng bước về phòng, cầu thang thoát hiểm vừa nhỏ vừa cọt kẹt nhưng may mắn làm sao hai đứa đã về tới phòng bình an. Khác với không khí trong lành ở trên sân thượng, mùi khói bụi ngay tắp lự bao bọc lấy tớ khi tụi mình đứng ở ban công chờ Lisa mở cửa phòng.

Lisa tháo khăn và áo khoác dày cộp ra, cậu vào bếp rót một cốc nước đầy. Tớ im lìm nhìn theo bóng lưng cậu di chuyển qua lại trong bóng tối của gian phòng trọ, chỉ cúi đầu khi đứng trước phòng ngủ của mình, chờ cậu nói một điều gì đó.

-Chaeng. -Lisa lên tiếng sau khi uống cạn cốc nước, cậu đặt cốc xuống bàn bếp. Tớ quay đầu nhìn cậu, cậu vẫn quay lưng về phía tớ. Tớ không biết mình đang mong chờ điều gì nữa, nhưng chắc chắn không phải điều này. -Nếu như sáng mai tớ vẫn còn nhớ được những gì đã xảy ra hôm nay, thì chúng ta nói chuyện, được không?

-Ừ... ừm. -Vậy tớ mong cậu sẽ chẳng nhớ gì cả.

Thật kì lạ, tớ đã từng chờ mong cậu nói gì đó với tớ suốt một khoảng thời gian dài, nhưng khi thời khắc đó tới, tớ lại sợ sệt thu mình vào trong. Tớ không sợ cậu sẽ nói gì đó, tớ sợ tớ sẽ hèn nhát mà gian dối đủ điều, đẩy tình trạng căng thẳng của tụi mình đi xa hơn.

-À, chúc mừng năm mới nhé, Chaeyoung. -Lisa quay đầu lại nói với tớ trước khi bước vào phòng và đóng cửa lại.

-Ừm, chúc mừng năm mới, Lisa.

Đoán xem đêm đó tớ có ngủ được không? Tớ đã ra phòng vệ sinh để nôn cho tỉnh rượu, ngồi nghe nhạc cả đêm, thỉnh thoảng lôi sách ra đọc. Chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất. Thật may vì hôm sau là ngày nghỉ nên tớ tự cho bản thân một đêm thức trắng, tùy thuộc vào kết quả của cuộc nói chuyện ra sao, tớ vẫn sẽ ngủ li bì cả ngày hôm sau.

Sáng sớm, tớ ra khỏi phòng lúc năm giờ, úp cho bản thân một cốc mì, bật tivi lên xem. Đầu óc mụ mị, tớ quyết định pha thêm một cốc cà phê. Ăn xong thì trời cũng đã sáng hẳn, ánh sáng rọi vào phòng khách của chiếc cửa sổ nhỏ. Tiếng mở cửa vang lên, tớ ngước lên để nhìn thấy Lisa, buộc tóc lại, xuýt xoa vì lạnh. Không biết cậu có thức cả đêm như tớ hay không.

-Cậu dậy sớm vậy. -Lisa nói khi tiến vào bếp rót nước.

-Ừ, tớ vừa dậy. -Tớ nói dối. Lời nói dối đầu tiên trong ngày.

Lisa cũng không nói gì nữa, cậu uống nước rồi quay ra phòng khách, cậu ngồi xuống trên chiếc ghế đơn, thu hai chân lên. Hai đứa ngồi im xem tivi một lúc, cho đến khi Lisa lại là người mở lời.

-Chaeng, cậu với Áo Da sao rồi?

-Ổn, tớ nghĩ vậy.

-Cậu thích cậu ấy thật chứ?

-Nếu không thích thì sao tớ làm người yêu cậu ấy được?

Lisa im lặng một lúc, rồi cậu vùi mặt vào hai tay, vuốt ngược tóc ra sau, cậu nở một nụ cười bất lực.

-Cậu lúc nào cũng thật thà vậy nhỉ? Đó là điều tốt, nhưng đôi lúc nó sẽ làm tổn thương người khác đấy. -Lisa hít vào một hơi thật sâu, cậu nhìn đồng hồ đeo tay. -Tớ sắp phải đi làm rồi, nên tớ sẽ hỏi nốt một câu thôi nhé.

-Ừ, cậu hỏi đi. -Tớ nuốt nước bọt.

-Đối với cậu, tớ là gì?

Đây rồi, tớ biết cậu sẽ hỏi chính xác câu này mà.

Tớ hít vào một hơi thật sâu, nhìn xuống bàn tay mình, thời gian cứ trôi dần qua kẽ tay như những hạt cát. Rồi tớ mỉm cười một cách mệt mỏi.

-Cậu là người quan trọng nhất đối với tớ. -Tớ trả lời.

-Rõ ràng hơn được không? -Lisa hỏi lại.

-Buộc phải gắn một cái tên sao? -Tớ nhắm mắt lại. -Vậy thì là bạn thân nhất của tớ, được chưa?

Lisa im lặng để tiếp nhận câu trả lời của tớ, có vẻ nó mang dư vị cực kì khó nuốt với cậu. Nên cậu đứng dậy, quay lưng bỏ vào phòng.

-Được rồi.

Và như thế, cậu đi làm.

Tớ đã suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai chúng ta cả đêm, không cần phải nghe lời kể của cậu vì tớ có thể nhìn thấu được tất cả.

Lisa từ nhỏ đã chứng kiến mối quan hệ đổ vỡ của bố mẹ, cậu buộc phải trưởng thành sớm hơn tớ rất nhiều. Cho nên Lisa mới nhường nhịn tớ như vậy, cậu sợ rằng tớ sẽ không được hạnh phúc khi sống với cậu. Nhưng điều đó vô tình dựng lên một bức tường giữa hai ta. Sự trưởng thành nhốt Lisa vào trong một chiếc lồng kính, cậu chỉ có thể nhìn về phía tớ chứ không thể chạm vào được. Giữa chúng ta cứ như tồn tại một khoảng cách dài bằng cả nghìn năm ánh sáng, có nỗ lực đến mức nào cũng không thể với tới nhau được nữa.

Lisa đã dừng ở vạch đích chờ tớ, còn tớ thậm chí còn không biết lúc nào mới nên là khởi đầu.

Tớ lúc nào cũng cảm thấy thua kém Lisa về mọi mặt, dù bằng tuổi, cậu đã tham dự rất nhiều cuộc thi, vào được trường đại học mong muốn, có việc làm và kiếm ra tiền. Còn tớ thì mãi vẫn chưa đạt được bất kì nguyện vọng nào, cuộc sống của tớ cứ rạn nứt dần dần.

Áo Da chính là khái niệm gần gũi nhất với ước mơ của tớ, cho nên không chỉ đơn thuần là yêu thích, tớ bám víu vào cậu ấy như chiếc phao cứu hộ. Cậu ấy đã ở bên tớ trong khoảng thời gian tớ thi trượt, cậu ấy chính là toàn bộ ước mơ của tớ, hòa lại và tồn tại dưới dạng con người. Và cậu ấy ở ngay trong tầm tay của tớ. Cho nên tớ chọn cậu ấy, chứ không chọn cậu, người mà cách xa tớ cả ngàn dặm như cậu, Lisa ạ.

Tớ luôn nhìn cậu như đứa trẻ năm đó nhà kế bên, luôn đèo tớ đi học và trêu chọc tớ. Nên khi thấy cậu đã trưởng thành, tớ thấy hụt hẫng lắm. Lisa không còn là đứa trẻ của riêng tớ nữa. Và tớ chắc rằng cậu cũng cảm thấy như vậy về tớ.

Khi tớ nhìn vào đôi mắt của cậu, vào đêm qua, tớ đã nhận ra được toàn bộ mọi chuyện.

Đối với tớ, đôi mắt đó từng là định nghĩa của tương lai. Giờ lại chỉ nhạt nhòa bóng hình của quá khứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro