Chúng ta của quá khứ
Lớp học thêm tiếng Anh buổi tối hôm ấy mang một không khí yên ắng đến kỳ lạ. Đèn huỳnh quang trắng sáng phủ lên từng dãy bàn ghế ngay ngắn. Học sinh đang lặng lẽ viết bài, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách sột soạt hoặc tiếng giảng bài đều đều của giáo viên.
Chí Thành, như thường lệ, ngồi ở góc cuối lớp gần cửa sổ. Cậu chống cằm, ánh mắt lơ đãng hướng ra ngoài, không buồn chú ý đến những gương mặt xa lạ xung quanh.
Tiếng giày khẽ vang lên khi một học sinh mới bước vào. Chí Thành vô thức liếc qua cửa ra vào.
Thần Lạc, dáng người cao, khoác chiếc áo khoác xám đậm, bước vào với thái độ điềm tĩnh như không hề có ai trong lớp đáng để cậu quan tâm. Ánh mắt cậu lướt qua mọi người trong một cái nhìn hờ hững.
Chí Thành khẽ nhướng mày. “Nhìn gì mà lạnh vậy?” Cậu nghĩ thầm, nhưng không thể phủ nhận một điều: người này rất đúng gu của cậu – trầm ổn, gọn gàng, và cái thần thái lạnh lùng khó tả đó.
Giáo viên chỉ vào bàn cuối: “Thần Lạc, em ngồi chỗ đó nhé, sau bạn Chí Thành.”
“Chí Thành?” Lạc nhíu mày thoáng chốc, rồi lại trở về vẻ lãnh đạm. Cậu bước tới chỗ ngồi, không chút vội vã.
Khi Lạc lướt qua, Chí Thành bất giác quay đầu nhìn theo. Mùi hương bạc hà nhè nhẹ thoảng qua, khiến Thành giật mình. Đó là mùi hương khiến cậu khó chịu… nhưng cũng khiến cậu không tài nào quên được.
Lạc ngồi xuống, đặt balo một cách chậm rãi. Không nói một lời, cậu lặng lẽ mở sách. Cả buổi học, không một lần Lạc chủ động bắt chuyện. Chí Thành cũng không buồn quay đầu lại, nhưng trong lòng cậu, cảm giác như có một con sóng nhỏ cứ chập chờn, không yên.
Buổi học thứ hai.
Không gian lớp vẫn im lặng như thường lệ. Chí Thành đến sớm hơn một chút, chọn đúng vị trí quen thuộc. Thần Lạc cũng vào đúng giờ, không chậm trễ, và như thường lệ ngồi xuống bàn phía sau.
Hôm nay, Lạc có vẻ khác. Không khí xung quanh cậu mang một sự bình thản nhưng lại có chút chủ động, như thể đang chờ điều gì đó xảy ra.
Cuối giờ, khi mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, Chí Thành đang loay hoay nhét sách vở vào cặp thì “bẹp!”. Một lực mạnh mẽ đập vào lưng khiến cậu giật bắn, quay phắt lại.
Phía sau, Thần Lạc khoanh tay đứng nhìn, khuôn mặt thản nhiên pha chút hứng thú. “Xin lỗi,” Lạc nói, nhưng không chút áy náy. “Tôi tưởng cậu ngủ gục. Ai ngờ chỉ là dáng chảnh quen thuộc.”
Chí Thành sững lại. Không chỉ vì cú đập đau điếng, mà còn vì nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin của Lạc.
“Đây là cách cậu gây ấn tượng với người khác à?” Thành nhíu mày, giọng trầm lạnh.
“Với cậu thì thế là đủ.” Lạc nhún vai, đôi mắt ánh lên vẻ trêu chọc.
Khoảnh khắc ấy, Thành không nói gì thêm, nhưng cảm giác khó chịu ban đầu đã nhường chỗ cho một sự tò mò kỳ lạ.
Kể từ hôm đó, Thần Lạc dường như tìm ra cách đặc biệt để khiến Chí Thành chú ý – chính là mấy cú tương tác "vật lý yêu". Lạc chẳng buồn hỏi ý kiến, cứ mỗi lần thấy Thành ngồi lặng thinh hoặc chăm chăm làm gì đó là cậu lại tìm cách... ra tay.
Buổi học hôm ấy, giáo viên yêu cầu học sinh làm bài tập nhóm. Chí Thành đang cắm cúi viết đáp án vào tờ giấy thì “chát!”, một cú đập vào vai khiến cậu loạng choạng viết lệch cả dòng.
“Lại gì nữa đây?” Thành quay lại, giọng có vẻ lạnh nhạt, nhưng đôi mắt lại không giấu nổi sự... trông đợi.
Thần Lạc khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Thành: “Nhóm cậu viết xong chưa? Tưởng cậu giỏi lắm mà, sao chậm thế?”
Chí Thành bĩu môi, nhướng mày đáp trả: “Thế cậu làm nhanh hơn được không? Thay vì đứng đây phá tôi.”
Lạc cười nhạt, nhưng không nói thêm. Cậu lại quay về chỗ ngồi, để Thành lặng lẽ phát hiện rằng... mình vừa ngầm mong thêm một cú “đập yêu” nữa.
Mấy ngày sau, trong giờ giải lao, Thành đang ngồi nghịch bút, mắt lơ đãng nhìn bảng. Bất chợt, từ đâu một tờ giấy bay tới, đáp thẳng vào mặt cậu.
Thành hất giấy ra, nheo mắt nhìn về phía phát động. Thần Lạc ngồi cách đó không xa, chống cằm, cười nhàn nhạt như vừa làm điều gì rất hay ho.
“Cậu hết trò rồi à?” Thành nhặt tờ giấy, bước tới bàn Lạc.
“Chưa đâu.” Lạc nhướng mày, cầm bút chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình. “Ngồi đây đi, tôi chỉ cho cậu làm bài này nhanh hơn.”
Chí Thành bật cười, nhưng không nói gì, lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống. Trong lòng cậu, mỗi cú “tương tác vật lý” của Lạc không còn gây khó chịu nữa, mà giống như một thứ gia vị kỳ lạ khiến cuộc sống thêm thú vị.
Càng bị "đập", càng cảm thấy... thích thích
.......
Chí Thành đúng kiểu khờ khạo chuyện tình cảm. Cậu không bao giờ nghĩ nhiều về mấy cú “đập yêu” của Thần Lạc, chỉ cảm thấy mỗi lần như thế lòng lại ấm lên một cách lạ kỳ. Nhưng khi bạn bè hỏi đùa: “Ê, thằng ngồi sau hay đập lưng mày đó thích mày à?”, Thành chỉ nhíu mày cười nhạt: “Đừng đùa, ai rảnh thế?”
Bên này, Thần Lạc lại đang đau đầu với một hội bạn chẳng khác gì “cục nợ”. Lạc học lớp 7/1, ngay sát 7/2 của Thành, nhưng số lần hai đứa gặp nhau trên trường lại chẳng nhiều. Tuy nhiên, mỗi lần đi ngang nhau, Lạc luôn bị một ánh nhìn vô tình từ Thành làm chậm bước.
Hội bạn của Lạc bắt đầu để ý. Một đứa trong nhóm, Minh Khôi, chẳng ngần ngại hỏi thẳng:
“Ê, mày thích thằng bên 7/2 đúng không?”
“Thích cái đầu mày!” Lạc gõ nhẹ lên đầu Khôi, nhưng mặt lại hơi ửng đỏ.
“Ồ, mặt đỏ kìa! Chối làm gì? Chẳng lẽ mày thích nó mà không nhận ra à?” Khôi nhếch môi trêu chọc.
“Tao không thích! Đừng nói nhảm!” Lạc quay mặt đi, cố giấu đi vẻ lúng túng.
Khôi bỗng cười nham hiểm. “Thế thì chứng minh đi. Bọn tao đang chơi một trò, gọi là ‘Tỏ tình người bí mật’. Viết thư cho một đứa khác lớp đi, coi như là trò đùa. Nếu mày không nghĩ ngay đến thằng đó thì coi như tao sai.”
Ban đầu, Lạc lưỡng lự, nhưng vì không muốn bị dồn ép nên cậu cầm bút, nhấc lên viết vài dòng cho xong. Tuy nhiên, trong đầu cậu, cái tên đầu tiên hiện ra lại chính là… Chí Thành.
Bàn tay của Lạc hơi run. Cậu cắn nhẹ môi, tự nhủ: Viết bừa thôi, không phải thật mà… Nhưng chẳng hiểu sao, mỗi nét chữ hiện lên lại chân thành đến lạ.
Lạc không nhớ mình đã viết những gì, chỉ nhớ rằng bức thư kết thúc bằng dòng:
“Không biết diễn tả sao, nhưng tớ thích cậu cũng lâu rồi, mỗi lần thấy cậu thì nhịp tim của tơ như loạn nhịp, tớ không cần cậu trả lời tớ, chỉ cần cậu biết là sau cậu có một người đang âm thầm thích cậu 사랑해요”
Khi viết xong, Lạc gấp bức thư cẩn thận, đặt vào một phong bì nhỏ, ghi tên Chí Thành bên ngoài. Cậu đứng dậy, trong lòng tràn ngập cảm giác vừa hồi hộp vừa bối rối.
“Thật sự gửi à?” Khôi hỏi, mắt sáng lên đầy hứng thú.
“Không thì sao?” Lạc ném ánh nhìn sắc lạnh.
Thay vì gửi thư qua bàn lớp, Lạc bước thẳng ra hành lang, nhìn qua lớp 7/2.
Chí Thành vẫn đang ngồi trong lớp, vẻ mặt tập trung làm bài tập. Lạc cắn nhẹ môi, tự nhủ: Không có gì to tát, chỉ là đưa hộ thư thôi mà.
“Chí Thành!” Lạc đứng ngoài cửa lớp gọi lớn, giọng không chút bối rối, nhưng tim thì đập loạn.
Thành ngẩng lên, hơi ngạc nhiên. “Gì thế?”
“Ra đây chút.”
Thành đứng dậy, bước ra ngoài. “Có chuyện gì?”
Lạc không nói gì, chỉ rút bức thư từ trong túi áo, đưa ra trước mặt Thành. “Này, bạn tao nhờ tao đưa cho mày. Bảo là không dám tự gửi.”
Thành nhướng mày, nhận lấy bức thư, nhìn Lạc như muốn dò xét. “Bạn nào thế?”
“À… bạn tao.” Lạc trả lời lấp lửng, mắt liếc sang hướng khác.
Thành hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm. Cậu xé phong bì, đọc những dòng chữ bên trong. Càng đọc, chân mày cậu càng nhíu lại, đến mức cuối thư thì ánh mắt cậu đã đầy sự ngỡ ngàng.
Ngẩng đầu lên, Thành nhìn Lạc, giọng nghiêm túc: “Người này là ai?”
Lạc gãi đầu, cố giữ bình tĩnh. “Bạn tao mà. Chắc nó… thấy mày hay ho gì đấy.”
“Hay ho?” Thành nhíu mày. “Thế sao không tự gửi mà nhờ mày?”
“Thì… ngại chứ sao.” Lạc nhún vai, nụ cười nhàn nhạt như mọi khi. Nhưng trong lòng cậu, cảm giác lo lắng lại cứ dâng lên, sợ rằng Thành sẽ nhìn ra điều gì bất thường.
“Thật là bạn mày à?” Thành nhìn sâu vào mắt Lạc, như muốn moi ra sự thật.
“Ừ.” Lạc đáp gọn, cố tỏ vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt hơi lảng tránh. “Mày cứ coi như nhận một bức thư thôi, cần gì biết ai.”
Thành nhìn Lạc một lúc lâu, cuối cùng thở nhẹ, gấp bức thư lại rồi nhét vào túi áo. “Ừ, để tao nghĩ xem phải làm gì với cái này.”
Lạc gật đầu, vờ như không để ý, nhưng khi quay lưng đi, cậu không giấu nổi nụ cười thoáng hiện trên môi.
"Mày cho tao biết là ai được không" Thành ráng hỏi cho ra người đó là ai, thành thật rằng Chí Thành rất tò mò danh tính người ấy, nhưng nhận lại sự tò mò ấy là im lặng của Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro