Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Love for you

Cô là Lạc Bối Bối , anh là Lục Thiên Khang , 2 người là bạn thân từ lúc mới lọt lòng . Ba mẹ cả 2 hai là bạn tri kỉ , hoạn nạn có nhau và hai bên đã hứa với nhau là nếu sau này 2 người lớn lên sẽ cho tiến tới hôn nhân .

_ Khang ơi ! Dậy đi học , hôm nay là khai giảng đó ! Muộn rồi !!!

Cô bay từ cửa sổ nhà mình sang nhà anh như siêu nhân và đạp anh 1 cái khiến anh rơi tọt xuống giường .

_ Bối ơi là Bối ! Tha cho tớ đi , sao ngày nào cậu cũng qua đây làm phiền tớ vậy !

_ Tớ có ý tốt sợ cậu đi học muộn vậy mà cậu lại la tớ ! Tớ đi méc bác gái đây , hức hức ! Bác ơi....

_ Thôi thôi tớ xin lỗi được chưa , cậu mà méc mẹ là tớ sẽ phải nghe 1 bài thuyết trình dài mất - Anh chạy lại và lấy tay bịt miệng cô .

_ Vậy cậu thay đồ nhanh đi kẻo muộn , tớ xuống nhà trước đây .

_ Vâng thưa cô nương ! Tui khổ quá !

Nói rồi cô đi xuống lầu , khoảng chừng 5' sau anh đã có mặt dưới nhà và cùng cô đi học , trên đường đi cô cứ mãi nhìn anh , khiến anh thấy khó chịu và quay sang :

_ Bộ mặt tớ dính gì sao mà nhìn dữ vậy ?

_ À ... Không có gì ?

Cô quay mặt đi chỗ khác ,anh nhìn thoáng qua thấy mặt cô hơi ửng đỏ , nghĩ mình nhìn lầm nên anh lại thôi . Sau lúc đó , trên đường đi anh và cô không nói lời nào nữa . Phải nói là do duyên phận hay sao mà anh với cô từ năm cấp 1 tới gần cuối năm cấp 3 cô và anh cứ học chung lớp , ngồi kế nhau suốt . Vào lớp anh lại gục xuống ngủ , cô cũng hết biết nói gì . Chỉ lặng lẽ ngồi chép bài để lác đưa cho anh , chứ bài mà không chép đủ là anh khỏi kiểm tra .

_ Dậy đi Khang ! Tớ mua đồ ăn trưa cho cậu rồi nè , ăn đi .

_ Cậu mua luôn rồi hả ? Thôi tớ không ăn đâu ! Hôm nay tớ ăn với mấy thằng bạn , chứ ăn với cậu hoài tụi nó tưởng tớ bê đê thì chết !

_ Ơ hay cái cậu này ! Hồi đó tới giờ ăn với tớ không sao mà giờ than là sợ bê đê hả ?

Nói rồi anh bỏ đi mặc cô với 1 đống đồ ăn , cô cũng không nói gì 1 mình ngồi ăn hết . Chiều ra về cô đang tính rủ anh về chung thì anh lại nói là có công chuyện nên đi trước , thành ra là cô phải về 1 mình . Cô cũng không nghĩ nhiều lắm nhưng mấy ngày sau sự việc này cứ diễn ra suốt , tự nhiên cô lại tò mò nên giờ ra về lén đi theo anh . Vừa ra đến cổng , đập vào mắt cô là cảnh anh nắm tay một cô gái đi về . Do vẫn không tin nên cô đi hỏi bạn anh , câu trả lời là :

_ Nó quen cô gái đó cũng lâu rồi , cô gái đó nhỏ hơn nó 2 tuổi vô tình quen nhau lúc đi chơi chung , cậu là bạn nó chẳng lẽ không biết chuyện này , lạ thật đó !

_ Vậy hả ? Chắc cậu ấy quên nói với tớ thôi ! Cám ơn cậu nhá !

Tối đó cô cứ suy nghĩ mãi , tại sao anh lại giấu cô , cô biết thì không được hay sao ? Mang tiếng là bạn thân từ nhỏ vậy mà bây giờ anh lại giấu cô như vậy. Sáng hôm sau cô vẫn sang nhà gọi anh như bao bữa , trên đường đi , cô hỏi anh :

_ Cậu bạn gái rồi hả ?

_ Ừ !

_ Vậy sao cậu lại không nói với tớ ?

_ Cậu là bạn chứ có là cái gì của tớ đâu mà tớ làm gì cũng phải báo cáo với cậu ?

_ Nhưng.... nhưng.... nhưng tớ thích cậu .

_ Rồi sao ?

_ Chẳng lẽ cậu không có tình cảm gì với tớ sao , sau chừng ấy năm .

_ Không ! Tớ chỉ xem cậu là bạn không hơn không kém .

_ Vậy à !

Nói rồi cô lặng lẽ bước đi , vô tình trên đôi mắt có vài dòng nước mắt chảy xuống . Anh vẫn đến trường bình thường , hôm nay cô đổi chỗ với bạn anh chuyển lên trên , tới giờ ăn trưa cô cũng không mang đồ ăn đến cho anh nữa , vừa đánh trống ra về thì cô đã đi trước .

Mấy ngày đầu anh thấy không sao nhưng bây giờ anh lại thấy sao rống vắng quá ! Hôm qua tới giờ không thấy cô đi học , tâm trạng của anh cứ thẫn thờ suốt và chiều nay anh đã chia tay cô bạn gái .

Về đến nhà anh liền sang nhà cô , ba mẹ cô bảo là mấy ngày cô cứ như người mất hồn , ăn uống thì ít . Có đêm còn nghe thấy tiếng khóc nhỏ của cô . Anh nghe vậy mà sót lắm ! Rồi anh chạy lên phòng cô , gõ cửa vài lần không thấy hồi âm nên anh xông vào và thấy cô đang ngất xỉu trên sàn , vội điện thoại cho bệnh viện . Trên đường đến bệnh viện , anh lo lắm , ngỡ như anh mất cô mãi mãi thì sao đây , hôm đó chỉ là do anh chưa nhận ra tình cảm của mình dành cho cô nên mới nói như vậy . Hôm nay thấy cô như thế này tim anh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực .

1 tiếng sau khi vào bệnh viện , bác sĩ bảo chỉ là do ăn uống không đủ chất nên dẫn đến tình trạng cơ thể bị suy nhược , chỉ cần nạp thêm chất thì sẽ khỏe lại nhanh thôi .

Vào phòng bệnh thấy cô tỉnh lại chưa kịp vui mừng thì anh đã chạy lại ôm cô vào lòng , quát :

_ Cái con này , lỡ cậu có chuyện gì thì sao ?

_ Tớ có chết cũng có liên quan gì đến cậu đâu mà cậu lo .

_ Cậu mà chết thì ai làm vợ tớ , làm con dâu mẹ tớ đây hả ?

_ Cậu nói gì cơ ?

_ Ngốc ạ ! Tớ thích cậu , bây giờ thì ăn uống gì đi , mau khỏe lại nghe chưa !

_ Rõ thưa sếp ! À quên , thưa chồng .

Sau lần đó , tình cảm của anh và cô lại thêm thắm thiết . Bây giờ cũng đã 6 năm rồi , anh và cô đã có 2 cậu quý tử tên V , Min . Đang dọn dẹp thì cô lại thấy cuốn nhật ký nên cảm xúc cứ ùa về khiến cô nghẹn ngào .

_ Vợ ơi ! Anh về rồi này , không ra đón anh và con hả ?

_ Mẹ ơi ! Vmin về rồi sao mẹ không ra đón tụi con !!!

_ Vâng ! Ra rồi đây !

Từ đó anh và cô cứ hạnh phúc như thế đấy ....

- End -

Lần này là HE đó nhá !!!

Kết thúc truyện ở đây ♡♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro