Ngoại truyện: Nguyện ước (2) [R18]
[Cảnh báo có H]
...
"Hôn hầu kiết, tôi muốn em..."
Giọng Harry như mật ngọt, từng chữ từng chữ rót vào tai Draco. Cậu thở dốc, giương đôi mắt đã phiếm hồng nhìn lấy con ngươi xanh lá của người đối diện. Và rồi tim Draco đập mạnh hơn, cậu muốn mở miệng nói gì đó, nhưng mọi thứ như nghẹn lại ở cuốn họng khi Harry dời tay xuống đũng quần cậu và chơi đùa với thứ ở trong đó.
Harry cười, nhếch một bên mép như muốn khiêu khích Rồng Nhỏ của anh. Những ngón tay thon gầy linh hoạt tuốt lộng khiến cho đứa em nhỏ của cậu phải xấu hổ mà ngẩng đầu. Giọng Draco dần lạc đi, nhưng Harry nào quan tâm chứ? Anh liếm nhẹ vành tai cậu, dụ hoặc
"Em muốn gì đây... Draco?"
Không có lời đáp lại, chỉ có những tiếng nức nở vang lên trong màn đêm u tối. Draco muốn phát điên, phát điên vì thứ tình yêu cuồng dại mà Harry dành cho cậu. Dưới ánh trăng vàng nhạt lọt qua khe cửa, hiện lên trước mặt cậu là một Harry đầy mê hoặc, quyến rũ với đôi mắt xanh lá và vài giọt mồ hôi lấm tấm đọng lại trên xương quai xanh. Cậu hít một hơi thật sâu, bất chấp mọi thứ mà vươn tay ôm lấy cổ người đối diện.
"Muốn anh.. muốn thứ to lớn kia chôn thật sâu vào người em..."
Draco vùi mặt vào hõm vai Harry, từng lời nói thốt ra mang theo hơi thở ấm nóng như cắt đi sợi dây lí trí cuối cùng của anh.
"Xoẹt", tiếng vải rách và rồi Harry chau mày tỏ vẻ khó chịu
"Chậc, thật vướng víu."
Chẳng mấy chốc hai con người đã trần trụi, ôm lấy nhau dây dưa triền miên mãi.
Harry đẩy Draco nằm ép sát xuống giường, đưa hai ngón tay vào đùa bỡn cùng cái lưỡi đỏ au của cậu. Cái lưỡi này hằng ngày ranh ma, phun nọc khắp nơi nhưng giờ đây lại quyện lấy ngón tay của anh thật ngoan ngoãn.
Rồi Harry vươn tay xuống cái lỗ nhỏ mê người kia, không hề báo trước mà cắm vào hai ngón tay khi nãy. Mi mắt ươn ướt của cậu giờ đây đã chảy xuống giọt lệ đầu tiên. Anh... anh thật chỉ muốn ức hiếp cậu thôi! Dù đã làm tình những lần trước đó nhưng hậu huyệt của cậu thật sự không thể chịu được sự thô lỗ này của anh
"Anh... không có bôi trơn sao?"
"Hửm? Tôi lại cho rằng như vậy đã đủ rồi, em yêu dấu ạ."
Vừa nói Harry vừa cho vào sâu hơn, ngón tay thon dài ấn vào điểm gồ bên trong hậu huyệt khiến Draco "a" một tiếng đầy bất lực. Cậu muốn bắn, cố bấu víu cánh tay anh, con ngươi xám khói phủ một tầng hơi mỏng như cầu xin.
Harry hằng ngày ôn nhu, trân trọng cậu như thể bảo vật. Nhưng khi lên giường, con người ôn nhu ấy bốc hơi đi mất, chỉ còn lại một Harry muốn giày vò cậu đến khi ngất đi. Anh làm như không nghe không thấy tình cảnh khốn khổ của Rồng Nhỏ, vô cảm với tay lấy một thanh kim loại nhỏ dài mà nhét vào niệu đạo cậu.
"Không... đừng mà, đừng mà... Xin anh đấy Harry."
Draco càng giãy giụa, Harry càng đút cái đấy vào sâu hơn. Cậu khóc thật rồi, một Malfoy kiêu hãnh chưa từng rơi lệ một lần nào nay lại bại trận dưới tay của Harry đầu bô! Hai tay cậu không ngừng lau đi từng giọt nước mắt đã nhạt nhòa cả khuôn mặt. Thanh kim loại lạnh lẽo đó càng vô sâu, cả cơ thể cậu càng phiếm hồng. Rốt cuộc sau khi đã đẩy đến tận gốc, Harry còn treo lên đó một cái chuông nhỏ khiến cho mỗi khi Draco run rẩy là tiếng chuông leng keng sẽ vang lên giữa gian phòng cô tịch này.
Harry nhìn con người dưới thân bị ức hiếp đến khóc nhạt nhòa cả mặt, tim anh bỗng mềm xuống, tự trách bản thân đã hơi quá đà rồi.
Vuốt ve khuôn mặt đã đỏ ửng vì khóc quá nhiều của Draco, anh bế xốc cậu lên, tay luồn vào mái tóc vàng đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào mà dỗ dành
"Ngoan... cố chịu một chút, cũng ra với tôi."
Anh vừa dỗ dành cậu, vừa tiếp tục công việc nới lỏng hậu huyệt chật hẹp kia. Đếm khi bốn ngón tay đã ra vào thuần thục, anh mới đặt Draco nằm xuống lại, ánh mắt ôn nhu hỏi han khiến cậu có cảm giác Harry của ngày thường rốt cuộc cũng đã trở lại.
"Tôi cho vào đây, không sao đâu Draco... cứ thả lỏng..."
Cậu cắn môi lắc lắc đầu, khó khăn lắm mới nói được câu hoàn chỉnh
"Đêm nay... để em chủ động."
Nói rồi Draco cố gắng hết sức mới xoay ngược lại tình hình, để Harry nằm dưới còn bản thân đè lên người anh. Cậu trượt người xuống dưới phân thân anh, vươn lưỡi khẽ liếm lấy đầu khấc đã cương cứng. Đỉnh trên lỗ nhỏ vài cái, cậu bắt đầu nuốt lấy côn thịt to lớn của anh.
Dù thứ này đã bên trong cậu bao nhiêu lần, nhưng đến giờ khi ngậm nó trong miệng, cậu mới thầm nể phục sức chịu đựng của bản thân thật đáng kinh người. Mới chỉ nuốt vào hơn phân nửa nhưng đỉnh đầu khấc đã chạm đến cuốn họng cậu. Draco thật sự muốn nôn, nhưng vẫn cố nén cảm giác đó lại mà tiếp tục.
Harry dù đang rất tận hưởng khoang miệng nóng ấm đang bao bọc lấy phân thân mình nhưng nhìn hai hàng lông mày đang chau lại kia, anh lại không nỡ
"Em không cần cố đâu, Rồng Nhỏ."
Nhưng Draco ngoan cố, thật sự rất ngoan cố. Cậu nhắm mắt cố hết sức nuốt tận gốc thứ to lớn của Harry. Cảm giác đầu khấc bị cuốn họng siết lấy làm Harry rên khe khẽ, Draco cứ giữ nguyên tư thế đó, nước bọt theo từng đợt luận động mà tràn ra, bóng loáng cả xương quai xanh tinh xảo. Harry nắm lấy tóc cậu, thúc vào thật sâu rồi ra tất cả trong cổ họng cậu.
Thật nhiều quá!
Tinh dịch của Harry bắn trào ra khỏi miệng của Draco. Cậu ho sặc sụa, anh mới hoảng hồn vỗ vỗ lưng cho cậu, trong đáy mắt bây giờ chỉ còn lại sự ôn nhu vô đối thôi.
"Nhả ra đi Draco."
Cậu không nghe, chỉ dùng một tay che miệng. Nhân lúc anh không để ý, cậu nhào tới hôn anh, đưa phần tinh dịch chưa kịp nuốt của mình sang. Harry có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh, anh lấy lại được sự bĩnh tĩnh của mình, thản nhiên nuốt lấy.
"Ngon không? Em thấy nó rất ngọt... rất ngon."
Draco khẽ cười, giọng nói đã khàn đi vì rên rỉ và khóc quá nhiều nhưng đối với Harry, đó thật sự là một vũ khí chết người.
Harry xoa nắn lấy hai cánh mông căng tròn của cậu, nguy hiểm mà lên tiếng
"Em làm nó cương lên nữa rồi này."
Theo thế tự nhiên, Draco ngồi trên người Harry, mở rộng hai chân hết sức để từ từ đưa thứ kia vào bên trong hậu huyệt.
"A..", cậu nhắm chặt mắt, cố gắng chịu đựng cảm giác thân thể như bị xé ra làm đôi.
"Không cần tôi giúp em sao?"
"Ai mà cần!"
Cậu liếc xéo anh, chỉ mới có đầu khấc chui vào hậu huyệt, Harry bỗng chốc nắm lấy eo Draco rồi thúc thật sâu cả cây gậy to lớn vào. Cả người cậu run rẩy, gục hẳn vào lồng ngực anh.
"Chết tiệt!"
Draco thật mê người, cái lỗ này ấm áp vừa vặn bao lấy anh, anh thúc sâu vào trong người cậu, mỗi lần thúc đều đánh vào điểm mẫn cảm bên trong hậu huyệt. Cậu không còn sức nữa rồi, chỉ biết thở dốc nằm trong vòng tay vững chắc của anh, mặc cho khoái cảm dần xâm chiếm lấy cả cơ thể.
Harry thúc thật sâu, thật mạnh, mỗi cú thúc đều làm cậu run lên, tiếng chuông theo đó cũng keng keng mãi. Để rồi cuối cùng bắn tất cả tinh dịch đặc quánh vào bên trong cơ thể Draco, đồng thời rút thanh kim loại đang chặn niệu đạo lại, giải phóng cho Rồng Nhỏ đáng thương.
Cậu nằm gối đầu lên tay anh, mặc cho tinh tịch đang trào ra từng đợt nơi hậu huyệt mà thiếp đi. Trước lúc mất đi ý thức, Harry đeo vào ngón áp út trên tay trái cậu một chiếc nhẫn bằng bạc thật đẹp. Dưới anh trăng mờ ảo, anh hôn lên tay cậu, bằng tất cả trân quý của con tim
"Tôi hứa sẽ bên em... bên em mãi mãi."
***
Lần đầu tiên viết xôi thịt được tỉ mỉ như vậy. Mọi người khen mình đi ;;v;; Đây là món quà nhỏ mình muốn dành cho các độc giả thân thương trước khi mình thi Đại học. Phiên ngoại này chưa end truyện đâu ạ, còn một phiên ngoại nhỏ nữa, vẫn mong được mọi người ủng hộ. Yêu thương <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro