Chương 3: Bắt đầu chiến tranh
Một lượng phép thuật đánh vào khiên Occlumency làm Harry tỉnh dậy ngay lập tức và bật dậy khỏi giường, chạy ra cửa sổ trước khi tâm trí nó kịp thanh tỉnh hoàn toàn. Nó liếc ra ngoài nhưng chỉ là một bầu trời quang buổi đêm và đường xá yên lặng chào đón nó.
Việc này đã xảy ra vài lần, một lượng phép thuật hay cái gì đó liên quan đến cái chết sẽ đánh úp Harry vào một thời điểm bất kì. Lần đầu tiên việc này xảy ra, nó đã thức dậy trong hoảng loạn và không biết tại sao. Một giờ sau trên tờ báo Muggle, Harry đã phát hiện ra một vụ nổ khí ga, làm sụp đổ ba tòa nhà và lấy đi mạng sống hàng trăm người. Nó đã nhận ra thông tin mới này, dù không phải là một thứ mà nó biết, cũng không làm nó ngạc nhiên lắm. Trong vài năm, nó đã học cách chặn đa số chúng, biết rằng nó không thể làm gì để dừng chúng lại, rằng cái cảm giác mà nó nhận được không phải là một cảnh báo mà chỉ là những linh hồn đang được Thần chết đón đi. Và đó là nhiệm vụ của Thần chết để báo cho chủ nhân khi có vấn đề phát sinh.
Những ngày nay, chỉ cần nó vẫn giữ vững khiên bảo vệ tâm trí, Harry sẽ chỉ cảm nhận được những trường hợp rất, rất tệ, và may mắn là chỉ hiếm khi. Nhưng nó chưa bao giờ cảm nhận được một trường hợp nào như lần này. Đầu tiên phải kể tới là không có nỗi sợ hãi quen thuộc. Và còn điều nữa, bất cứ chuyện gì đã đánh thức nó không giống như cảm giác của cái chết.
Với một tiếng thở dài, nó nhìn về phía đối diện phòng và khẽ gọi "Thần chết? Ta cần nói chuyện."
Nhiều năm trước, Harry đã tình cờ triệu hồi Thần chết. Nó suýt lên cơn đau tim khi Thần chết đã xuất hiện ngay trong căn phòng khách nhà West trước mặt Danny và Janey. Thật may không một ai có thể thấy nếu Harry không cho phép. Thần chết còn rộng lượng thông báo cho nó là Harry có thể triệu hồi Thần chết bất cứ lúc nào nó muốn.
"Ngài gọi ta sao Chủ nhân?" Thần chết xuất hiện ở góc phòng đối diện, lưỡi hái trong tay, và lần này tâm tình không tốt được thể hiện qua góc miệng. Harry đã luôn nghĩ Thần chết không có hình thái giới tính thật sự, đó cũng là lý do mà nó không bao giờ có thể miêu tả vẻ ngoài của Thần chết dù cho đã nhìn thấy rất nhiều lần.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Điều gì đã đánh thức tôi?"
Thần chết dừng một đoạn trước khi trả lời, khuôn mặt tối lại. "Một thứ không thuộc về nơi này đã xuất hiện. Thứ đó là gì vẫn chưa rõ ràng. Hắn ta không thuộc về nơi này nhưng lại hát bài hát của ta. Ta muốn hắn biến mất, thưa Chủ nhân."
Harry sẽ không triệu hồi Thần chết nếu không phải trường hợp bắt buộc, nó đã quen với cách nói chuyện không đầu không đuôi đó và nhanh chóng phân tích thông tin mình nhận được. "Được rồi, có thứ gì đó đang ảnh hưởng đến công việc của ngươi. Là phù thủy? Ý ta là không thể là một Muggle, đúng chứ? Loại trừ trường hợp bọn họ đã tìm ra cách bất tử hay cái gì đó ngu ngốc như vậy."
Nhưng Thần chết lắc đầu. "Hắn ta là Muggle nhưng cũng không phải. Hắn đã đến đây thông qua sức mạnh. Sự thống trị của hắn đã bắt đầu và mục đích của hắn đã rõ ràng, nếu việc này không được dừng lại, kết thúc sẽ tới gần."
"Muggle nhưng không phải?" Harry lập lại, bỏ qua cảm giác sợ hãi xuất hiện khi Thần chết kết thúc lời nói. "Sao có thể như vậy? Ý ngươi là một Squib?"
Thần chết im lặng lắc đầu.
"Không phải là một Squib" Harry thầm thì. "Một người không có phép thuật, nhưng cũng không phải là muggle. Như là-như là một người ngoài hành tinh?" Harry đùa cợt nói nhưng Thần chết lại gật đầu.
"Một người ngoài hành tinh?" Nó hỏi lại với sự kinh ngạc. "Thật sự?"
Thần chết gật đầu lần nữa. "Một Asgardian. Quyền khống chế của ta lên họ không giống như những người ở đây."
Harry thở dài. Tuyệt vời. À, nếu đã xuất hiện phép thuật và anh hùng thì người ngoài hành tinh cũng không phải là quá hoang đường.
"Được rồi, vậy kẻ nào đó đã có thể đến đây, lấy đi một nửa linh hồn của một số người và đó là thứ đánh thức tôi dậy." Harry nói "Vậy tại sao hắn lại lấy đi một nửa linh hồn để làm gì?"
"Linh hồn là sức mạnh, là cốt lõi" Thần chết đáp lại "Khi bị một kẻ nào đó khống chế, thứ phản chiếu ra chỉ có thể là sự thật."
"Có nghĩa là gì?" Harry hoàn toàn không thể hiểu được. "Ý ngươi hắn ta đã điều khiển mọi người bằng cách lấy đi một nửa linh hồn họ?"
Thần chết gật đầu. "Sự thật thật sự sẽ bị phơi bày."
"Sự thật thật sự?" Harry thở dài. "Nó không tồn tại." Nhưng cơ thể nó đột nhiên căng cứng. "Ngoại trừ...không có bất cứ điều gì ảnh hưởng đến sự thật đó. Như cảm xúc và suy nghĩ. Đó là điều ngươi muốn nói?"
Một lần nữa Thần chết gật đầu và Harry khịt mũi. "Sao ngươi không nói như vậy luôn đi? Tôi đoán chính phủ đã giải quyết rồi?"
Lần này Thần chết không trả lời và Hary gạt qua một bên với một tiếng thở dài lần nữa. Chỉ khi nào vấn đề ảnh hưởng trực tiếp đến Thần chết còn không thì Thần chết không quan tâm. Thần chết cũng không thể tiên đoán tương lai hay là một gián điệp mà Harry có thể ra lệnh đi thu thập thông tin.
Nhưng cảm giác quặn thắt khó chịu ở dạ dày không rời đi. Nó dành mười phút tiếp theo di chuyển từ phòng này sang phòng khác, lo lắng và bất an. Cuối cùng, nó lôi ra điện thoại, ấn vào dãy số mà Stark đã nhập vào tám tháng trước. Nó biết Stark có liên lạc với chính phủ, có thể anh ta sẽ biết gì đó. Nhưng nó chưa bao giờ gọi người tỷ phú trước đây, chưa bao giờ, Stark sẽ biết có chuyện gì không ổn đã xảy ra ngay lập tức. Dạ dày nó lại quặn lên lần nữa làm Harry muốn bệnh. Nó hít sâu một hơi, củng cố tấm khiên bảo vệ tâm trí để chặn lại cảm giác tồi tệ mà nó đang phải cảm nhận và nhấn gọi.
Ngạc nhiên thay, Stark bắt máy ngay sau ba tiếng chuông, cơn buồn ngủ vẫn còn nhưng trong giọng nói vẫn có sự sắc bén dù bây giờ đang hai giờ sáng.
"Harry? Chuyện gì thế?"
Harry lưỡng lự trong khoảnh khắc, không biết phải nói gì. "Tôi-tôi xin lỗi khi gọi điện lúc khuya thế này."
"Đừng lo lắng chuyện đó. Tôi không phiền. Chuyện gì vậy?"
Harry liếc nhìn về phía cửa sổ như thể hành động đó sẽ cho nó một gợi ý về sự việc đang xảy ra. "Anh có biết - ý tôi là anh có nghe nói sự việc kì lạ nào đang xảy ra không?" Ngoài việc tôi gọi anh lúc khuya khoắt như này, nó tự thêm vào trong đầu.
"Không, không có gì hết. Tôi nên vậy à?"
Harry nuốt xuống khi một đợt năng lượng nữa đánh vào tâm trí nó. Một kẻ nào đó đang điên cuồng lấy đi linh hồn. "Không, dĩ nhiên là không, nhưng- anh có nghĩ mình nên kiểm tra với chính phủ không? Tôi biết là anh có vài mối liên lạc với- "
Lời nói của Harry tắc nghẽn ở cổ họng khi một sóng năng lượng tràn qua người nó. Chiếc điện thoại rời khỏi tay khi nó đổ rạp xuống đất bằng đầu gối, cố lấy lại hơi. Kẻ đó đã lấy đi một nửa của một linh hồn rất mạnh. Một phần trong nó đang gào thét, việc này thật sai lầm, thật bệnh hoạn. Kẻ nào đó ngoài kia đang thu thập và nhốt lại những linh hồn.
"Harry? Harry! Chuyện gì thế? Thôi nào, trả lời tôi đi! Chết tiệt, tôi sẽ chạy qua, cố gắng giữ tỉnh táo!"
"Không, không" Harry nhặt lên điện thoại khi cảm giác đó giảm xuống mức có thể chịu đựng được. "Tôi ổn, chỉ là-tôi bị đau dạ dày. Đừng lo lắng."
"Đừng nói dối tôi. Tôi mới thấy cậu ngày hôm qua và cậu vẫn còn khỏe mạnh! Tôi sẽ ghé qua."
"Không," Harry cứng rắn lên tiếng "Nghe này, tôi ổn mà. Chỉ là-tôi nghĩ là anh nên để điện thoại bên cạnh hay gọi người nào đó. Tôi mới thức dậy và cảm thấy có chút gì đó...không đúng. Tôi nghĩ có gì đó không ổn, chỉ vậy thôi."
"Tôi có điện thoại bên cạnh và sẽ gọi những người khác, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn cần ghé qua."
"Tôi thật sự ổn mà, Stark" Harry trấn an nói, và nó thật sự đã cảm thấy khá hơn. Có thể thấy Asgardian đó đã dừng lại. "Tôi đi ngủ tiếp đây và ghé qua cũng không có ý nghĩa gì" Nó dừng lại, sau đó tiếp tục với giọng sắc lẻm "Nếu anh xuất hiện thì tôi sẽ đá đít anh ra ngoài đấy."
Stark khịt mũi đáp "Tuân lệnh. Vậy tôi sẽ gọi lại cậu vào buổi sáng."
Cúp máy xong, Harry dựa trán vào cửa sổ và nhìn ra ngoài trời. Có chuyện gì đó sắp xảy ra và có ảnh hưởng rất lớn, nó sợ rằng bản thân sẽ bị lôi vào bất cứ cuộc chiến nào đang chuẩn bị nổ ra ở thế giới này.
------------
"Tony, ai thế?"
Tony liếc nhìn lên Pepper khi cô xuất hiện ở cửa với hai ly cà phê. "Em đúng là cứu tinh, Pepper, à đó là Harry." Anh nhanh chóng uống một ngụm của thứ chất lỏng đắng chát trước khi quay lại máy tính.
"Mọi chuyện ổn chứ?" Cô lo lắng hỏi.
"Với cậu ta? Hẳn là không rồi, nhưng cậu ta không muốn anh đến chỗ cậu ta lúc này và bảo anh kiểm tra-ô chế-!"
"Gì vậy?" Pepper nhìn qua vai anh. "Đó là hệ thống vệ tinh à? Anh đang đột nhập vô hệ thống vệ tinh sao?"
"Ai quan tâm việc đó chứ?" Tony phóng lớn hình ảnh. "Em có biết thứ này là gì không? Đây là cơ sở nghiên cứu. Hoặc đã từng là cơ sở nghiên cứu. Giờ nó chỉ còn là đống đổ nát và những thi thể."
"Đây là nơi nào vậy?" Pepper hỏi trong lo âu.
"Bờ biển phía nam của bán đảo Staten." Tony nghiên cứu bức ảnh. "Hình như cơ sở bị phá từ bên trong."
"Khoan đã, đảo Staten? Một cơ sở nghiên cứu?" Khuôn mặt Pepper giờ đã chuyển qua sợ hãi.
Tony lo lắng nhìn cô. "Ừ, sao vậy?"
"Phil đang ở đó!"
"Phil? Phil là thằng quái nào?"
Pepper đập vào sau đầu anh. "Điệp vụ Coulson, Tony! Anh có nhớ lần cuối anh ấy ghé thăm không? Anh ấy có nhắc đến việc mình sẽ đến cơ sở nghiên cứu ở đảo Staten. Em đoán chắc là đây."
Tony quan sát đống đổ nát. "Vậy mà anh đã nghĩ họ anh ta là Agent. À, Fury sẽ không thích quản gia của ông ta bị chôn dưới đống-ui da!"
Pepper tức giận nhìn anh, trên khuôn mặt còn thể hiện sự sợ hãi.
"Được rồi, được rồi, anh sẽ gọi cho anh ta ngay bây giờ." Tony cầm lên điện thoại của mình. Em đừng lo lắng quá, Coulson như một con gián ấy. Có thể anh ta đang ở một trong những chiếc trực thăng của Fury, đang rất bình tĩnh và không hoảng sợ." Anh nhìn cô và đợi tín hiệu từ bên kia.
Bảy hồi chuông trôi qua, và đến khi vẻ mặt buồn chán của Tony dần biến mất thì đầu bên kia nhấc máy. "Coulson. Ngài Stark, bây giờ không phải thời điểm tốt lắm."
"Nói cho tôi nghe nào." Tony nói khi Pepper thở ra vì nhẹ nhõm. "Thật đấy, kể tôi nghe nào. Có một thí nghiệm nào phát nổ hay gì à? Ở đó chẳng còn gì ngoài đống đổ nát cả."
"Ngài Stark, đó là chuyện cơ mật."
"Một vụ nổ xảy ra ở bờ biển New York mà anh muốn phong tỏa lại à? Tin tôi đi, chuyện này sẽ lên tin tức trong vài tiếng nữa thôi."
Có tiếng thầm thì phát ra từ đầu bên kia trước khi giọng Nick Fury vang lên. "Stark, tôi đoán là anh đã đột nhập vào mạng lưới vệ tinh, sao anh biết mà đi tìm hiểu việc này?"
Tony không dừng lại giây nào. "Ông nghĩ là tôi không để tai mắt cho những việc này à? Đâu ai biết Iron Man sẽ phải xuất hiện vào lúc nào đâu, đúng không? Thế giới coi tôi là người bảo vệ mà."
Tiếng khịt mũi khinh thường từ Fury phát ra từ đầu dây bên kia. "Cái tôi của anh gây ra nhiều tổn thất hơn bất cứ gì đấy," Ông đáp lại. "Nhưng giờ tôi đã liên lạc được anh, tôi sẽ thêm anh vào. Anh đang ở một mình à?"
"Đúng vậy" Tony đáp lại, nắm lấy tay Pepper khi cô định rời đi.
"Tôi hơi nghi ngờ điều đó đấy, nhưng cái này nhanh thôi. Anh dò ra được vị trí tàu sân bay của S.H.I.E.L.D không?"
"Ông nghĩ tôi là ai hả?" Tony độp lại, cảm thấy bị xúc phạm. "Chỉ cần trên hành tinh này thì tôi đều có thể tìm thấy."
"Tốt. Gói ghém hành lý và di chuyển đến đó. Chúng ta sẽ gặp nhau tại nơi ấy."
"Cái gì? Ông chưa nói cho tôi chuyện gì đã xảy ra cả!"
"Anh sẽ nhận được thông tin khi đến nơi, giờ đi chuẩn bị đi."
"Tôi sẽ không cứ vậy mà đi gói ghém rồi chạy đến-"
"Stark, tôi định khởi động lại biệt đội Avengers."
Tony đột nhiên im lặng. Đằng sau anh, cơ thể Pepper đã căng cứng với đôi mắt mở lớn. "Giám đốc, lần cuối tôi kiểm tra, tôi không đủ tiêu chí để vào Avengers. Vài điều như tính tình nắng mưa, tự kỷ về bản thân, không hòa đồng với mọi người? Nghe có quen không?"
"Thời thế đã thay đổi," Fury đáp. "Thế giới cần Avengers và tôi cần anh rời khỏi cái điện thoại này rồi đến chỗ tàu sân bay. Nhanh lên, Stark. Không có thời gian để lãng phí đâu."
Sau lời nói đó Fury cúp máy, để lại Tony bực tức nghe tiếng tổng đài trả lời.
"À," Pepper đứng thẳng dậy và cầm lấy hai cái ly. "Em nghĩ chúng ta cần chuẩn bị vài thứ đấy. Em cũng sẽ đáp chuyến bay đến D.C tối nay. Hãy cẩn thận."
"Em cũng vậy," Anh thầm thì trước khi tập trung vào thông tin từ vệ tinh lần nữa. Một vài phút sau, anh gọi lại số của Harry. Cũng không ngạc nhiên khi cậu ta nhấc máy ngay tiếng chuông đầu tiên.
"Cậu đã đúng," Tony mở lời. "Một vụ nổ đã xảy ra ở hòn đảo Staten. Sao cậu biết?"
"Tôi không biết," Cậu ta đáp lại ngay lập tức "Tôi chỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn...Anh chuẩn bị rời đi à? Với tư cách Iron Man?"
"Ừ tôi sẽ rời đi ngay bây giờ" Tony tiến về phía tủ quần áo của mình. "Nghe này, ở yên trong nhà nếu có chuyện gì lớn xảy ra, cứ ở yên bên trong. Nếu có bất cứ điều gì bất thường xuất hiện – những kẻ kì dị, rô bốt, tia laze, quái vật, bất cứ cái gì – xuống tầng hầm căn nhà và ở yên đấy cho đến khi tôi gọi điện và báo rằng mọi thứ đã ổn để di chuyển lên trên, được chứ?"
"Anh không cần phải lo lắng cho tôi," Harry hời hợt đáp làm Tony phải dừng lại.
"Tôi nói thật đấy, Harry. Chuyện này thật sự nghiêm trọng."
Đầu dây bên kia dừng lại cho đến khi một tiếng cười khô khốc vang lên. "Tin tưởng tôi, tôi sẽ ổn thôi, Tony. Anh phải giữ an toàn nha."
Trước khi Tony có thể nhận ra Harry đã sử dụng tên của anh lần đầu tiên sau chín tháng gặp gỡ, người thợ đã cúp máy.
Tony chớp mắt với cái điện thoại trước khi một nụ cười rộng ngoác vì vui vẻ xuất hiện trên mặt. Anh quay lại gói ghém hành lý với tâm trạng phấn khích hơn. À, đừng bao giờ nói là Tony sẽ không có được thứ anh muốn.
-----
Harry khóa lại cửa nhà và nhà xe của mình, chắc chắn để cái bảng ĐÓNG CỬA VÔ THỜI HẠN rõ ràng cho mọi người thấy. Thật may là nó không có lịch hẹn trước hay bất cứ khách quen nào chuẩn bị ghé thăm.
Cầm lên cái túi và khoác lên áo khoác tàng hình, Harry tiến về phía tập đoàn Stark. Nó sẽ cho Tony vài tiếng trước khi trực tiếp độn thổ đến đó.
Nó biết Tony có thể tự lo cho bản thân, nhưng không đời nào Harry sẽ để người bạn duy nhất của nó bước vào khởi đầu của một cuộc chiến một mình, đặc biệt khi chính Thần chết lo lắng về chúng.
---------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro