Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi

Harry đã đứng lên đi lại được sau vài ngày, nhưng trạng thái lờ đờ mệt mỏi nó thường cảm nhận sau cái chết sẽ bám lấy nó với thời gian gấp đôi số đó. Và không may rằng, Tony đã nhận ra, cũng đồng nghĩa những thành viên Avenger khác đều đã biết, và cũng đồng nghĩa rằng Harry sẽ khó có thời gian cho riêng mình. Nó muốn trở về nhà ngay lập tức nhưng không một ai chấp nhận. Còn Tony thì rất vui vẻ khi một lần trong đời cả vũ trụ đồng ý với anh.

Vì thế, nó để bản thân ở lại ít nhất một tuần tiếp theo tại tòa nhà Stark. Nó đã cho Natasha chìa khóa nhà nó để cô và Clint có thể lấy đồ cho nó. Bằng cách nào đấy, hai mươi phút lại trở thành sáu tiếng khi Clint tìm thấy căn hầm dưới tòa nhà do đã không còn phép thuật che giấu. Anh ta đã gọi ngay cho nó để xin dành thời gian với những chiếc xe mô tô. Harry đã đồng ý và nó đã không thấy mặt hai người đến tận chiều tối.

Trong tòa nhà Stark, việc sửa chữa đã bắt đầu. Chỉ đến khi Tony nhận ra một nhà phát minh cà lơ phất phơ, một phù thủy còn đang hồi phục, một nhà khoa học có vấn đề kiềm chế cảm xúc khi không có người phù thủy kể trên ở bên cạnh, một á thần không thể phân biệt giữa cái điện thoại với máy fax, một siêu chiến binh nhìn tất cả những hệ thống máy móc trong tòa nhà Stark đều mới mẻ, hai sát thủ biết đập phá đồ hơn sửa chữa, anh đã gọi điện cho Pepper và cầu xin cô lập tức quay lại.

Vì thế Pepper đã quay về, lập tức thiết lập lại một phần trật tự trong mớ hỗn độn ở tòa nhà Stark. Cả đội rất ấn tượng với khả năng của người thư ký. Họ không có vấn đề gì khi nghe theo lệnh của cô khi cô phân công bọn họ đến những phần khác nhau của tòa nhà cho việc bảo trì.

Bốn ngày sau kể từ lúc Harry tỉnh dậy, phép thuật của nó cuối cùng cũng đã hoạt động trở lại. Tony gần như bật khóc khi Harry bước vào căn nhà của anh vào một buổi sáng, vẫy tay, và tất cả tường cùng với đồ đạc bên trong đều trở lại như trước. Đến chiều, cả căn nhà trông như mới luôn.

Nhưng dù cho việc tu sửa đang diễn ra trên khắp Manhattan và tòa nhà Stark cũng không ngoại lệ, bất cứ người ngoài nào khi đi ngang qua nó cũng có thể thấy được những thay đổi rõ nét nhất của tòa nhà, hoặc có thể nói là, con người trong đó. Trước đây họ chỉ thấy có Tony Stark, thư ký Pepper Potts và một vài nhân viên khác đi ra đi vào tòa nhà. Giờ đây còn có sáu người khác, mỗi người mỗi dáng vẻ khác nhau, ra vào tòa nhà còn thường xuyên hơn những người thợ đang sửa chữa nơi đó.

Nó bắt đầu với Bruce Banner. Sau khi biết được Harry sẽ ở lại tòa nhà Stark trong ít nhất là một hay hai tuần, anh cuối cùng đã chấp nhận lời mời của Tony và chuyển vào. Và như người tỷ phú đã hứa, phòng thí nghiệm lập tức như ngôi nhà đối với anh. Anh cũng không sợ mất kiểm soát khi Harry ở gần bên.

Cuối cùng là, điều đó làm cho Harry, Tony và Bruce ở cùng một chỗ. Furry nhanh chóng giao việc nghiên cứu khối Teseract cho họ, ra mệnh lệnh thực hiện một cỗ máy dịch chuyển có thể tương thích với khối lập phương. Và nó dẫn đến việc Thor ghé thăm nhiều hơn, khăng khăng khẳng định là anh chỉ muốn quan sát tiến độ bọn họ làm với khối Tesseract trong khi anh dành thời gian giúp đỡ ở khâu thực hiện, khám phá 'dinh thự' của Tony, và ăn cùng với ba nhà khoa học gần như mọi bữa.

Rồi đến Steve và tinh thần trách nhiệm của anh ấy. Người siêu chiến binh đã nhận trách nhiệm trong việc sửa chữa, sức mạnh đáng kinh ngạc của anh đã rất có ích khi Harry không có ở đó để di chuyển đồ vật bằng phép thuật. Và với kích thước đồ sộ của tòa nhà thì nhu cầu rất nhiều. Rồi Đội trưởng đã ở lại ăn một bữa tối và một cơn bão ập đến. Tony đã rộng lượng nhường cho anh một phòng ngủ dành cho khách. Và rồi, Steve đã quên rời đi khỏi tòa nhà kể từ lúc đó, cũng như vị tỷ phú cũng rất tự nhiên quên luôn đá anh ta ra ngoài, và vì thế việc chuyển đến đó đã được sắp xếp như vậy.

Dĩ nhiên, mối liên kết với S.H.I.E.L.D đã dẫn đến việc Natasha và Clint thường xuyên ghé qua đây. Họ được chỉ định là đầu mối cập nhật thông tin cho Furry, nhưng lại tìm đến phòng chứa vũ khí và dành hàng giờ trong đó để thử nghiệm. Rồi thấy cũng không cần thiết để ra ngoài kiếm đồ ăn lắm khi trong tòa nhà có rất nhiều, bọn họ đã ở lại cho bữa sáng và bữa trưa, và không cần nói gì thêm, Tony đã mời họ ở lại ăn bữa tối.

Bằng cách nào đó, cả đội đã quay lại chính cái nơi mà cuộc chiến ở New York kết thúc. Mọi người vờ như không nhận ra Tony-lòng-kiêu-ngạo-lớn-bằng-nước-Nga Stark đã chưa đặt lại biển tên trên tòa nhà, dù cho chỉ bằng cái phẩy tay của Harry là có thể đưa nó quay trở lại tình trạng ban đầu.

Vì thế chữ 'A' đã ở lại. Và thành phố New York, nơi thầm thì về những quái vật và người hùng, vài người tin, vài người không, đã thắc mắc không biết chuyện gì thật sự đã xảy ra trong cuộc xâm chiếm của người ngoài hành tinh.

--

"Này Stark, tờ báo này nói rằng anh đang leo núi ở Alaska khi cuộc xâm chiếm xảy ra đấy," Steve nói khi đang ngồi trên một cái ghế ở trong phòng nghiên cứu và đang đọc tờ báo mới nhất. "Nói rằng 'bản tính kiêu ngạo và thích khoe khoang' sẽ không để anh giữ im lặng như vậy nếu anh đã tham gia một tay vào việc chặn lại cuộc tấn công," Steve cười tươi nhìn vị tỷ phú. "À anh biết đấy? Một bài báo mà tôi thật sự đồng ý!"

Tony chỉ ném lại ánh mắt châm chọc rồi lấy ra điện thoại. "Còn bài này thì nói rằng Captain America còn không thể sống đến thời điểm này và dù có vậy, anh ta cũng không còn gì ngoài một người hùng chiến tranh ở thời điểm đỉnh cao của cuộc đời và nên nghỉ hưu đi," Tony ngước lên nhìn lần nữa, mỉm cười khoái chí. "Ít nhất thì tôi còn đi leo núi ở Alaska. Anh còn không tồn tại nữa, T-Rex."

Steve nhăn mặt và dựa lưng vào ghế, còn Tony mỉm cười vui vẻ và quay lại làm việc. Anh và Tony đã đạt được một thứ gọi là thấu hiểu lẫn nhau sau cuộc chiến, và những cuộc cãi vã như vậy thường xảy ra với chút muối thôi.

"Nếu hai người đã tán tỉnh nhau xong thì hãy đưa tôi kết quả tính toán tiếp theo đi, anh Stark?" Giọng nói lịch sự của Bruce vang lên.

Tony chuyển qua cho anh dữ liệu, đính kèm với một khuôn mặt nhăn nhó cực lớn khi anh nhìn nhà khoa học qua màn hình máy tính. "Tôi không cần cái hình ảnh đó trong đầu đâu, Tiến sĩ, nhưng tôi nên chúc mừng khi anh đã có thể cho ông già ngồi đằng kia lên cơn đau tim."

Lên cơn đau tim thì hơi quá nhưng mặt Steve đã đỏ ké lên khi anh lắp bắp đáp lại lời Bruce.

"Nếu cả ba người các anh đã dừng hành động như trẻ con thì Thor và tôi sẽ đi mua chút đồ ăn ở Quiznos ở dưới phố. Có ai muốn mua gì không?" Harry đứng ngay tại cửa, Thor đứng cạnh vai anh và nhìn vào bên trong với biểu cảm vui vẻ trước cuộc trao đổi đã diễn ra.

Những người trong phòng nghiên cứu ngại ngùng nhìn nhau, cuối cùng Steve nhìn đến thực đơn mà Harry đã tạo ra từ trong không trung.

"Được rồi," Harry vội vã đáp và quay người rời đi. "Chúng tôi sẽ quay lại sớm."

--

Harry thật sự sẽ đến Quiznos, nhưng nó cũng đến một nơi khác trước khi ghé qua đó.

"Tại sao em trai anh lại muốn gặp tôi lần nữa?" Harry lên tiếng khi họ đi qua dãy hành lang của tàu bay.

Fury đã quyết định sử dụng tàu bay là căn cứ chính kể từ lúc này để phòng trường hợp như Loki xảy ra lần nữa. Họ có thể phản ứng nhanh hơn, đặc biệt khi Avengers đang ở gần đây.

"À nó không nói thẳng ra là nó muốn gặp cậu," Thor đáp lại. "Nhưng nó ám chỉ vậy. Cũng không chắc chắn lắm."

Harry ném cho anh ánh mắt trêu chọc. "Vậy thật ra, anh ta chưa từng nói bất cứ điều gì nhưng anh vẫn quyết định dẫn tôi đến."

Thor chớp mắt và nhún vai. "Đúng vậy," Và khi Harry thở dài, anh nói thêm, "Nhưng tôi nghĩ nó sẽ muốn gặp mặt cậu. Nó là em trai tôi, tôi biết nó hơn bất cứ ai. Dù cho nó không nói ra thì tôi vẫn đoán ra được."

Harry thở dài nhưng vẫn gật đầu. "Vậy ta tiếp tục cho xong đi nào."

Nó không chờ mong lắm cuộc nói chuyện với Loki. Đầu tiên, dù cho người á thần có ngu ngốc thế nào để thử xâm chiếm thế giới thì chỉ số thông minh của anh ta vẫn cao. Vấn đề ở đây là Harry không thể nhớ được là nó đã nói gì trong những giây phút cuối cùng khi ở ban công, Loki là người cuối cùng mà nó nhìn thấy, là người cuối cùng mà nó nói chuyện, trước khi nó mất đi ý thức. Nó đã rất hy vọng rằng nó không để lộ ra thông tin quan trọng nào.

"Ở trong này," Thor dẫn nó qua một cái cửa và xuống căn phòng giam bằng kính, giống với cái mà S.H.I.E.L.D đã nhốt Loki lần đầu tiên.

Khi Harry bước vào phòng, mắt nó bắt đầu thích ứng với ánh sáng chói mắt bên trong. Nó nhận ra ở đây có một cái ghế và một cái giường ở trong phòng giam, cũng như một cánh cửa chắc là dẫn đến buồng tắm.

"Thoải mái đấy," Harry nhận xét một cách khô khốc.

"Thiên đường nếu so sánh với lần trước," Giọng nói châm biếm từ Loki vang lên đáp lại, người á thần mở cửa buồng tắm và bước ra. "Xin chào lần nữa, chiến binh. Ta thấy là anh trai ta đã nói sự thật. Sự hồi phục của cậu thật là...một kỳ tích."

Bọn họ đã cùng đồng ý một kịch bản, cái kịch bản mà Thor đã lo lắng ép Loki phải theo khi được hỏi, rằng Harry đã bị thương nặng trong cuộc chiến và dành một tuần để hồi phục ở tòa nhà Stark. Biết rằng Tony bảo vệ Harry đến mức nào, họ cũng không cần thuyết phục nhiều để Fury tin vào điều đó. Và khi Fury đã tin, phần còn lại của S.H.I.E.L.D đều theo mà không hỏi thêm gì.

"Hãy để chúng ta tại đây, anh trai," Loki nói và vẫy tay ra hiệu đuổi người. "Ta đã thấy đủ khuôn mặt của anh mỗi ngày trong thời gian thăm hỏi rồi."

Thor chỉ thở dài mệt mỏi trước khi liếc nhìn Harry, sự vui vẻ lại ẩn trong đôi mắt của anh. Harry gật đầu và vị á thần rời khỏi phòng, để Harry ở lại một mình với Loki.

"Vậy," Harry tiến lại gần, tạo ra một cái ghế và ngồi xuống trước căn phòng giam. "Tôi nghe nói là anh muốn nói chuyện với tôi."

"Vậy à?" Giọng Loki có vẻ vui vẻ khi anh ta cũng ngồi xuống. "Mà ta đang nghĩ rằng chính cậu là người muốn nói chuyện với ta đấy."

Hai người nhìn nhau trong một lúc trước khi Harry khịt mũi còn Loki thì lắc đầu.

"Hình như anh trai ta chỉ muốn tìm cho ta ai đó nói chuyện," Loki nhướn mày. "Mà tại sao anh ta lại chọn cậu mà không phải ai khác và nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời thì ngoài tầm hiểu biết của ta."

"Tôi cũng chịu," Harry dịch cơ thể để tìm tư thế thoải mái trên ghế. "Nhưng giờ tôi đã ở đây, vậy chúng ta cũng nên giết thời gian một chút nhỉ. Anh sao rồi? Tôi nghe nói là anh không bị thương nhưng điệp vụ Barton không phải là fan lớn của anh vào lúc này đâu."

Loki chớp mắt với anh, rồi ánh mắt tìm tòi mà Harry nhớ người á thần đã nhìn nó trước khi nó bị thương xuất hiện trong đầu nó lần nữa.

"Ta gần như không bị thương ở đâu," Anh đột nhiên lên tiếng. "Ngươi biết tộc của ta mà? Một cuộc chiến với loài người khó có thể đả thương được tộc của ta."

"Ờm đúng rồi," Harry di chuyển cơ thể một chút, cảm thấy xấu hổ. Nó đã biết điều đó từ Thor, dĩ nhiên rồi, nhưng cũng nên lịch sự và hỏi điều đó.

Bọn họ chìm vào sự im lặng gượng gạo, cả hai đều không phải là người hoạt ngôn hay người quen với những cuộc hội thoại ngắn. Ngạc nhiên rằng, Loki lại là người phá vỡ không khí im lặng đó trước, khuôn mặt vẫn vô cảm khi anh ta hỏi, "Dù là một con người kì lạ, ta vẫn tự hỏi là tất cả con người các ngươi đều thiếu bản năng bảo vệ bản thân như ngươi trong cuộc chiến?"

Mặt Harry đỏ lên, nó vẫy tay phủ lên phép riêng tư xung quanh họ trước khi trả lời, "Anh có thể chết nếu cậy trượng đó xuyên qua anh, dù anh có là người Asgard. Tôi lại không, anh có thể thấy đây."

"Ta nghi ngờ rằng bất cứ ai cũng sẽ cứu ta dù bọn họ không chết," Loki đáp lại một cách sắc lẻm.

"Thor sẽ làm thế," Harry lập tức phản đối, nhăn lại mày khi Loki khịt mũi. "Anh ấy sẽ làm. Anh ấy yêu quý anh. Trước khi tôi nói chuyện với anh ta, chỉ ngay sau khi Chitauri xuyên qua cánh cổng và chúng tôi đang ở căn nhà của tôi, Mjolnir đã không còn hoạt động với anh ta," Nó dừng lại một lúc khi mắt Loki mở lớn. "Anh ấy đã không biết phải làm gì. Anh ấy muốn cứu Trái Đất, nhưng anh ấy muốn cứu anh nhiều hơn. Tôi đoán là anh ta đã định tóm lấy anh và khối Tesseract rồi quay về nhà, mặc cho thế giới này có xảy ra chuyện gì."

"Trái Đất là tất cả đối với anh trai ta," Loki ngắn gọn đáp. "Anh ta sẽ không bao giờ-"

"Nhưng anh là em trai anh ta," Harry đáp lại với giọng chắc nịch. "Gia đình. Sẽ không thể nào mà anh ta sẽ bỏ rơi anh ở lại."

Có điều gì đó thoáng vụt qua khuôn mặt Loki, một loại cảm xúc nhưng quá nhanh để Harry nhận ra. Dù vậy nó vẫn biết là người á thần tin nó.

"Được rồi," Loki cứng ngắc nói tiếp. "Thor thì ta có thể hiểu, nhưng cậu thì ta lại không. Chúng ta là kẻ thù của nhau."

"Nói một cách máy móc thì, đến thời điểm đó, chúng ta không phải," Harry chỉ ra.

"Văn vẻ quá," Loki không kiên nhẫn phẩy đi. "Chúng ta vẫn là những kẻ xa lạ đối với nhau, hoặc là người đã biết mặt là nhiều nhất, nhưng cậu-"

"Tôi đoán là anh không cảm thấy có lỗi?" Harry cắt ngang lời anh. "Nghe này, lúc đó tôi cũng không kịp dừng lại để suy nghĩ xem anh có đáng để cứu hay không đâu. Tôi làm vậy bởi vì lúc đó anh đang gặp nguy hiểm, và cũng phải nói là từ ban đầu tôi đã không coi anh là kẻ thù. Tôi đã hứa với Thor rằng chúng tôi sẽ cứu cả anh và Trái Đất; và sẽ mất hết ý nghĩa nếu cuối cùng anh chết đi ngay lúc anh vừa theo phe chúng tôi. Và cũng không phải mỗi anh. Nếu có một đứa bé gái hay một người lạ nào đó trên đường đang bị nhắm bắn hay đâm dao, tôi sẽ làm hết sức mình để cứu họ"

Loki im lặng một lúc lâu sau đó và Harry vẫn cứng đầu nhìn chằm chằm lại, không chấp nhận để cho người á thần nghĩ rằng hành động của chính nó là sai trái.

"Nói cho tôi nghe, chiến binh," Cuối cùng Loki nói. "Điều này có đúng cho tất cả mọi người? Nếu Trái Đất bị tấn công lần nữa, cậu vẫn sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng cho những 'người lạ mặt'?"

"Tôi không biết về cái chết," Harry cố không để cảm giác cay đắng mình đang chịu thể hiện trong giọng nói. "Nhưng đúng vậy, tôi sẽ làm vậy. Tôi không phải người sẽ đứng ngoài khi có ai đó chuẩn bị giết trước mắt tôi."

"Vậy tại sao cậu không tham gia vào đội Avengers?" Loki hỏi vặn lại. "Anh trai ta đã nói cho ta về hàng loạt lý do từ chối mà cậu đưa ra để không tham gia chính thức với S.H.I.E.L.D."

Harry nhún vai. "Tôi không muốn theo lệnh của ai, và Fury sẽ giao cả đống nhiệm vụ nếu tôi tham gia. Không, tôi chỉ tham gia khi tình hình thật sự tồi tệ thôi. Tôi không có ấn tượng tốt lắm với việc tham gia một tổ chức."

Một lần nữa. Loki lại nhìn nó với ánh mắt soi mói rất lâu trước khi vẫy tay về không gian xung quanh. "Không ai có thể nghe chúng ta?"

Harry chớp mắt với sự thay đổi đề tài đột ngột này. "Ờm, đúng vậy. Họ cũng không thể thấy. Tôi có thể di chuyển xung quanh căn phòng và họ vẫn thấy hai chúng ta ngồi tại đây."

Loki gật đầu, ngả người về phía trước với một biểu cảm nghiêm túc trên mặt. "Một lời cảnh báo, chiến binh: có một thực thể ở trong vũ trụ này. Hắn ta được gọi với cái tên Thanos và hắn là kẻ đã gửi cho ta đội quân Chitauri. Hãy cẩn trọng với sự xảo quyệt, trí thông minh, và bản tính thèm khát chiến tranh của hắn. Và khi hắn đến, không một ai ngoài những người mạnh nhất có thể cản hắn lại."

Harry há hốc miệng nhìn anh ta trước khi gặng hỏi, "Cái gì, anh nói thật à? Sao anh lại nói cho tôi? Từ ban đầu anh đã không muốn nói chuyện với tôi rồi cơ mà. Nếu tôi không đồng ý đi gặp anh thì sao?"

Loki nhún vai. "Ta đã không quyết định nói ra cho đến giờ phút này. Khi ta không còn muốn thống trị thế giới này và cũng không phải như anh trai ta. Nếu thế giới này biến mất, cảm xúc duy nhất mà ta có là một chút tiếc nuối, và cậu là người duy nhất có đủ thông minh để nói chuyện với ta trong những năm tháng vừa qua mà ta đã có dịp trò chuyện."

Harry không biết bản thân có nên phật lòng với lời nói đó hay không và hỏi tiếp, "Tại sao lại bây giờ? Và tại sao lại là tôi?"

Loki nghiêng đầu qua một bên. "Ta cũng không chắc chắn; năng lượng từ khối Tesseract đã ảnh hưởng đến cảm nhận của ta, nhưng giờ ta đã nhận ra. Cậu có dấu ấn Thần Chết trên người."

Cả cơ thể Harry đông cứng lại, tâm trí nó chạy tán loạn trong đầu để tìm một cách thoát ra. Sao Loki lại biết? Sao Loki có thể biết điều đó? Thor không biết! Đúng chứ?

"Anh trai ta không biết điều này," Loki trấn an nó. Harry đoán là sự sợ hãi đã hiện lên trên khuôn mặt nó mà không biết. "Anh ấy không biết nhiều về phép thuật. Nhưng ta đã dành nhiều năm để học nó, và chỉ có một thực thể đã bị Thần chết chạm vào, một truyền thuyết. Họ gọi người đó là Chủ nhân của Thần Chết. Người đó là cậu, đúng chứ?" Harry biết Loki đang cố gắng không mỉm cười đắc thắng khi nó ép bản thân không thể hiện gì trước câu hỏi của Loki. "Đừng lo, chiến binh. Chỉ những bậc thầy về phép thuật có thể cảm nhận được, đặc biệt khi ta đã gặp qua một kẻ như vậy trước đây."

"Trước đây?" Harry trở nên căng thẳng. "Trên...Thanos?"

Loki gật đầu. "Cả hai người đều đã bắt tay với Thần Chết. Cả hai đều biết rõ về Thần Chết hơn bất cứ ai. Thanos là một Người khổng lồ, hắn rất hứng thú với thuyết hư vô và Thần Chết. Những lời bàn tán trong vũ trụ đã nói rằng hắn yêu cô ta, và cô ta là nguyên nhân cho bản tính phá hoại điên cuồng của hắn. Hắn giết vô số, không một chút nhân từ, chắc là để gây ấn tượng với cô ta."

"Thần Chết là phụ nữ," Harry khẽ nói. "À bạn sẽ biết thêm điều mới mỗi ngày mà," Ánh mắt nó trở nên sắc bén. "Nhưng nếu hắn ta đến đây và anh đã không có ý định nói điều đó với bất cứ ai, tại sao lại nói với tôi? Anh nên biết là tôi sẽ nói với nhóm Avengers."

"Cứ làm những gì cậu muốn với thông tin này," Loki đứng dậy, cơ thể gần như quay đi. "Nhưng ta tin là nó sẽ thú vị," Ánh mắt người á thần lóe sáng. "Hai thực thể đã được Thần Chết chạm vào, đứng hai tiền tuyến đối nghịch nhau. Chủ nhân của Thần Chết với Chiến binh của Thần Chết. Ta tự hỏi: ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?"

Harry đứng bật dậy, nuốt xuống một cách khó khăn. Nó đã đánh nhau với Tử Xà, với rồng, nhện khổng lồ và giám ngục, phù thủy hắc ám và chúa tể hắc ám, và giờ nó có thể nói là nó đã đối mặt với thực thể ngoài hành tinh. Như mọi khi, nó vẫn luôn chiến thắng. Nhưng khi nghe việc đối mặt với Thanos, kẻ cũng đã được Thần Chết chạm đến và có thể được cô ta yêu quý hơn, nó không biết là nó có thể thắng không.

"Cảm ơn vì đã nói cho tôi," Harry đột nhiên lên tiếng và quay người định rời đi. Một tiếng xô đẩy vang lên bên trong phòng giam làm nó phải quay lại. Nó kịp nhìn nét hốt hoảng thoáng qua mặt Loki trước khi biến mất lần nữa.

"Cậu rời đi?" Loki hỏi làm Harry chợt nhận ra rằng người á thần cảm thấy cô đơn và tù túng thế nào, không thể gặp một ai khác ngoài anh trai vài lần trong ngày, hoặc nhân viên của SHIELD đưa cơm cho anh. Có thể Thor đã làm điều đúng khi lừa Harry đến đây.

"Tôi sẽ đến tiễn anh khi anh và Thor về lại Asgard," Harry mỉm cười.

Loki gật đầu. Harry định rời đi lần nữa khi người á thần lên tiếng. "Ta có thể gặp cậu sau đó không? Vào một ngày nào đó?"

Harry dừng lại, đắn đo một lúc lâu trước khi quyết định. Một bí mật cho một bí mật, dù nó biết rằng Loki sẽ không bao giờ nói về thứ mà Harry sắp sửa cho anh ta thấy đây.

Nó quay người lại, thắt chặt thêm bùa chú phủ xung quanh trước khi biến hình trong vài giây, thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của Loki khi anh thả xuống một cọng lông vũ.

"Đây," Harry cầm lên cọng lông vũ sau khi biến trở lại. Nó để cọng lông trong lòng bàn tay trước khi thứ đó bốc cháy trong ánh lửa xanh, biến mất và xuất hiện lại trong buồng giam ngay trước mặt Loki. Người á thần cầm lấy sau vài giây lưỡng lự, ánh mắt anh ta hiện lên sự kính trọng. Harry mỉm cười lần nữa khi Loki ngước lên nhìn nó.

"Một lời hứa," Harry nói, gật đầu về phía cọng lông. "Tôi sẽ gặp lại anh lần nữa, dù cho anh có trở về Asgard."

Và Harry biết là Loki tin nó.

--

"Chúng ta nên đi ăn shawarma tối nay."

Natasha nhướn mày trước lời đề nghị của Tony và nuốt xuống miếng bánh mì sandwich mới cắn. "Thật ư, Stark? Tôi đã nghĩ là anh đùa đấy. Anh có biết shawarma là món gì không vậy?"

"Còn cô?" Tony đáp lại, không cảm thấy phiền với không khí không mấy phấn khởi xung quanh. "Không; đúng chứ, và đó là lý do tại sao chúng ta nên thử nó. Máy dịch chuyển sắp xong nên Thor và em trai anh ta phải rời đi vào ngày mai. Không còn dịp nào nữa đâu, vậy tối nay hoặc không bao giờ nữa."

"Tôi chọn không bao giờ," Clint lầm bầm. "Shawarma nghe như một nhánh của yoga, không phải thức ăn. Ý tôi là, nếu anh chưa bao giờ ở đó, sao anh chắc chắn đó là một nhà hàng?"

"Tôi đã lái xe qua đó trước đây," Tony cúi người về phía trước." Vậy thế nào? Shawarma cho bữa tối?"

Dần dần, những tiếng chấp nhận miễn cưỡng vang lên từ những người còn lại của đội, chỉ vì để dừng lại những lời năn nỉ từ Tony. Cảm thấy hài lòng, vị tỷ phú quay qua nhìn thành viên không chính thức của Avenger. "Harry? Shawarma? Nó sẽ rất thú vị đấy. Nhà hàng cũng không phải là một nơi quá xa hoa mà cậu ghét đâu...Harry?"

Người phù thủy giật mình và quay ánh mắt ngơ ngác nhìn Tony. Cậu ta cũng chưa đụng đến bữa trưa. "Ừm?" Harry lơ đãng nhìn xung quanh. "Ừm, Shawarma? Nghe cũng hay đấy. Được," Cậu hắng giọng và đẩy ra bữa trưa của mình. "Nghe này, tôi nghĩ tôi sẽ đi nghỉ một chút. Tôi hơi bị mất ngủ tối qua. Hãy đánh thức tôi dậy trước bữa tối là được." Gửi cho bọn họ nụ cười như muốn trấn an, Harry đứng dậy và biến mất khỏi phòng, tiếng chân rất nhẹ khi cậu ta nhanh chóng rời đi.

Tony đợi Harry rời đi trước khi quay qua nhìn Thor. "Được rồi, chuyện gì đã xảy ra?"

Thor chớp mắt với anh, nhưng lo lắng vẫn ẩn trong vẻ bối rối xuất hiện trên mặt. "Tôi sợ là tôi không hiểu anh đang nói gì."

Tony nhăn mặt. "Tôi thường nhờ Pepper hay một trong những nhân viên ở đây mua đồ ăn nhưng tôi biết là một chuyến đi đến Quiznos sẽ không biến con người ta thành xác sống. Cậu ta đã ở trong tình trạng này nguyên ngày rồi, vậy chuyện gì đã xảy ra?"

Thor chĩa ánh mắt xuống bàn khi cả nhóm quay qua nhìn anh. "Tôi dẫn cậu ta đến gặp Loki," Cuối cùng anh thú nhận.

Phản ứng lập tức xảy ra. Cái nhăn mặt của Tony càng sâu hơn, Clint, người vừa uống ngụm bia, hít mạnh một hơi ho sặc sụa, đến Bruce cũng phải nhăn mày. Đập lên lưng Clint, Steve trầm giọng, "Tại sao anh lại làm vậy? Hắn đã nói gì với cậu ta?"

"Tôi không biết. Loki muốn nói chuyện riêng với Harry và Harry đã đồng ý."

"Và anh đã làm vậy?" Natasha liếc nhìn về cánh cửa mà Harry đã rời đi.

"Bọn họ muốn không gian riêng," Thor nói. "Em trai tôi sẽ không hại Harry. Nó cũng không thể làm vậy."

"Sao anh biết?" Clint hỏi lại, mặt vẫn đỏ ửng. "Em trai anh đã giết hại mọi người mới hai tuần trước đây."

"Loki đang nợ Harry," Giọng Thor trở nên sắc bén. "Và nó sẽ tôn trọng điều đó. Tôi biết lời nói của con người ở đây rất dễ thay đổi, nhưng ở Asgard, một món nợ về mạng sống rất linh thiêng. Đó là một lời thề, và chỉ những kẻ nào không còn chút liêm sỉ, không còn chút lòng tự tôn nào mới vứt bỏ nó."

Câu nói đó đã làm bọn họ đều ngậm miệng trong một lúc, nhưng Tony ngay lập tức lên tiếng chỉ sau vài giây. "Nhưng Loki đã nói gì với cậu ấy. Tôi dám cá rằng đó không phải là bàn về một buổi trà chiều nếu không thì Harry đã không lơ đãng như vậy."

"Hãy cứ đợi cho đến khi Harry nói cho chúng ta," Bruce đề nghị, với tay lấy cái bánh mì sandwich của Harry và tiến đến quầy bếp để bọc nó lại. "Nếu đó là một việc quan trọng, tôi chắc chắn cậu ấy sẽ không giữ cho riêng mình lâu đâu."

"Và nếu cậu ấy làm vậy?" Tony nói với theo anh.

Steve khịt mũi. "Nếu vậy chúng tôi sẽ để anh với cậu ta. Harry cũng sẽ không thể chịu đựng nổi sự đòi hỏi từ anh đâu."

--

Nó sẽ nói chọ bọn họ sau khi Loki rời đi, Harry đã quyết định sau khi nằm phịch xuống giường. Nó biết Loki đã nói cho nó toàn bộ những điều mà anh ta biết về Thanos. Và vì thế cũng không có ý nghĩa gì mà để cho S.H.I.E.L.D một lý do nhốt lại người á thần lâu thêm nữa. Trước khi nó rời đi, nó đã đề nghị Loki nói cho Thor biết sau khi quay trở về Asgard, để vị thần sấm quay lại nơi đây. Sau một lúc cân nhắc, Loki thở dài và đồng ý, để lại Harry nhiệm vụ nói cho những thành viên Avenger còn lại.

"Bao nhiêu cuộc chiến nữa tôi phải trải qua trước khi tìm được sự bình yên?" Harry lên tiếng hỏi khi ở trong căn phòng. Và không ngạc nhiên khi không có câu trả lời đáp lại.

--

"Đây rồi!" Tony vẫy tay về phía nhà hàng phía trước mặt họ. "Nó trông rất tuyệt ấy nhỉ?"

"Nó như mới bị trúng bom ấy," Natasha thẳng thừng chỉ ra.

Và đúng vậy, hơn một nửa nhà hàng đã sụp đổ, dù phần còn lại vẫn còn nguyên và vẫn mở cửa cho mọi người.

"Đừng nực cười thế," Tony dẫn đầu đi vào trong. "Phần bị trúng bom không có shawarma."

Những người còn lại nghi ngờ nhìn nhau. Nhưng hai mươi phút sau, bọn họ đã ngồi xung quanh một cái bàn gỗ, mỗi người với một đĩa shawarma trước mặt.

Tony, dĩ nhiên là người đầu tiên thử nó và những thành viên còn lại cũng như Harry ngồi đợi lời nhận xét từ anh.

"Nó..." Anh nhai nhai, và Harry thề rằng có một lúc vị tỷ phú muốn nhổ toẹt nó ra. "Khác biệt."

Việc đó lập tức làm Natasha và Clint tránh xa món ăn khi cả hai nhìn bữa tối của họ với ánh mắt nghi ngại như đang nhìn một quả đạn nguyên tử.

Steve lấy can đảm và thử món ăn, nhai nó khi mọi người lo lắng nhìn anh.

"Nó không tệ lắm," Cuối cùng Steve lên tiếng, cắn thêm một miếng nữa."Chỉ là hơi nhiều thịt."

Natasha cảm thấy không khỏe. "Nhiều mỡ?"

"Ừ, đúng vậy," Steve gật đầu, không quan tâm lắm.

Natasha nuốt nước bọt và tiếp tục nhìn chằm chằm bữa tối của mình.

Harry cũng cảm thấy không được khỏe lắm. Nó không phải là người ăn chay. Nhưng nó đã quen với ăn những món ít thịt và món này thì quá nhiều thịt và dầu mỡ.

"Cũng được, tôi đoán vậy," Bruce nói khi anh ăn phần shawarma của mình. Thor cũng đang nhai phần của bản thân, một biểu cảm hơi lạ xuất hiện trên mặt.

Harry thở dài và cầm lên phần của mình. Nó đã trả tiền cho bữa ăn, vậy cũng nên thử.

Phải cố gắng nuốt lắm với nhiều lần hít thở để không nôn ra miếng cắn đầu tiên. Đặt đồ ăn xuống, nó lập tức vươn tay cầm lên ly nước. Khi ngước mắt lên, nó bắt gặp ánh mắt Natasha và cô ấy nhanh chóng đặt xuống phần shawarma đang suýt nữa vào miệng cô. Cạnh cô, Clint đang tu ừng ực ly nước, không còn quan tâm đến hình tượng của bản thân nữa.

Harry đoán một người như Steve hay Bruce hay kể cả Thor, shawarma không là gì với hệ tiêu hóa của họ, nhưng nó biết rằng nó không thể ăn hết nổi món này. Nhìn xung quanh, nó lập tức thấy cứu cánh của mình phía đối diện bên kia đường và quay qua nhìn lại Tony.

"Tony?" Nó cẩn thận lên tiếng. Natasha và Clint nhanh chóng ngước lên chờ đợi.

"Gì vậy Harry?" Tony gằn giọng nói khi cố gắng nuốt xuống miếng nữa. Harry cảm thấy khá ấn tượng trong lòng.

"Có một cửa hàng pizza đối diện bên đường," Harry chỉ tay, và đến Thor cũng trở nên tươi tỉnh. Pizza là một trong những món vị á thần biết.

"Vậy thì sao?" Tony vẫn cứng đầu cắn thêm một miếng nữa.

"À, vì nó mở cửa, nhưng nhìn còn tệ hơn chỗ này, và vì thế nó sẽ đóng cửa sớm thôi, để sửa chữa ấy mà. Có thể là đóng vĩnh viễn." Harry tiếp tục.

"Và," Tony cuối cùng cũng đặt phần shawarma xuống và uống lấy ngụm nước.

"Và, à," Harry gãi đầu. "Sẽ thật tiếc nếu không thử nó trước khi nó sửa chữa, và tôi đã không thử món pizza trong một tháng rồi."

Natasha lập tức hiểu ý. "Và tôi đã không ăn món đó trong hai tháng rồi đấy," Cô lên tiếng, cơ thể đã rời khỏi ghế.

"Tôi còn không nhớ được vị của pizza," Clint thêm vào đầy cảm xúc, anh cũng đã đứng dậy. "Và sẽ thật buồn khi thấy chỗ đó đóng cửa mà không được thử."

"Đúng vậy," Harry mỉm cười vui vẻ với những người còn lại. "Vì vậy điệp viên Romanov, điệp viên Barton và tôi sẽ đi ăn một bữa pizza đơn giản cho bữa tối trong khi các quý ông đây sẽ ở lại đây ăn. Đừng rời đi vì chúng tôi."

Với lời đó, cả ba nhanh chóng rời khỏi nhà hàng mà không thèm ngoảnh lại, để lại Tony còn đang bất mãn ở phía sau.

"...Tôi tin pizza là món tôi sẽ chọn," Thor nói khi anh đặt xuống phần shawarma đã ăn được một nửa. "Tôi đã không được ăn nó kể từ lần cuối tôi đến Trái Đất và tôi muốn được ăn lại trước khi quay trở về Asgard vào ngày mai. Tôi xin phép," Vị á thần đứng dậy và biến mất ra khỏi cửa trước khi có ai đó kịp gọi anh lại.

Ba thành viên Avenger còn lại liếc nhìn nhau.

"Tôi nghĩ nó khá ngon," Steve nói sau khi cắn một miếng to. Bên cạnh anh, Bruce cũng gật đầu đồng ý, nhìn trông rất nghiêm túc.

Tony nhìn từ người này sang người khác trước khi thở dài bất lực. Anh cũng đứng dậy, đẩy đĩa của Natasha về phía họ. "Vậy cứ tự nhiên, người đàn ông sắt. Tôi sẽ đi ăn pizza."

Và vị tỷ phú nhanh chóng rời đi, để lại hai thành viên Avenger bối rối ở lại thưởng thức phần shawarma của họ.

--

"Vậy hẹn gặp lại," Tony đặt tay lên vai Thor khi vị á thần chuẩn bị rời đi. "Đừng quên viết thư đấy."

Steve đảo tròn mắt và húc cùi chỏ vào Tony để đẩy anh ra rồi bắt tay Thor. "Cho đến khi chúng ta gặp lại," Anh nói và liếc mắt về phía Loki đang yên lặng đứng cạnh anh trai anh ta, gần như không bị trói sau khi đã thề là sẽ không làm gì nguy hiểm. "Hãy cẩn trọng."

Thor mỉm cười, nhìn những đồng đội con người mà anh đã trở nên thân thuộc. Tất cả đã đến để tiễn anh. Và khi ánh mắt anh di chuyển về phía Harry, anh tự hỏi mọi việc sẽ đi theo một chiều hướng như thế nào nếu Harry đã không tham gia vào khi anh tấn công Tony, hay khi anh quyết định bắt lấy Loki cùng với khối Tesseract và đơn giản rời đi.

Anh không bỏ lỡ màn trao đổi bằng ánh mắt giữa người phù thủy và em trai anh. Tâm trí anh nhớ lại Harry đã trầm tư thế nào sau cuộc hội thoại cùng Loki. Anh mong là không có điều gì xấu, và nếu có, em trai anh sẽ nói cho anh sớm thôi.

Vì thế, với cái gật đầu nhẹ, anh cầm lên thiết bị kết nối với khối Tesseract và cảm thấy vui mừng khi Loki cũng cầm lấy không chút lưỡng lự. Ánh sáng xanh từ khối lập phương bao phủ xung quanh họ. Anh tự hỏi không biết thần Odin có cho anh quay lại không, dù cho Trái Đất không rơi vào tình huống nguy hiểm. Anh sẽ nhớ những con người này.

--

"Được rồi," Tony vỗ hai tay vào nhau. "Quay lại tòa nhà Stark nhỉ?"

"Ý anh là 'tòa nhà Avengers'?" Steve hỏi lại, giọng anh vang lên sự trêu đùa. "Anh vẫn chưa sửa nó đâu."

Tony vẫy tay. "Vẫn chưa có thời gian. Và thật là, tất cả tiền-"

"Phép thuật của cậu Potter," Clint phát ra tiếng ho bên cạnh anh làm Bruce phải mỉm cười.

"-sẽ là một phí phạm lớn," Tony kết thúc, ngó lơ lời chen ngang. "Tôi nghĩ cứ để nó như vậy."

"Bất cứ điều gì anh nói, Stark," Natasha đi qua anh và tiến về phía xe mà S.H.I.E.L.D đã chuẩn bị với Clint. "Clint và tôi sẽ đi thông báo cho Giám đốc-"

"Đợi đã,"

Tất cả quay qua nhìn Harry, người đã không nói gì nguyên ngày. Họ nhìn thấy bọng mắt đen và khóe miệng nghiêng của cậu ta. Họ lập tức thẳng người và tập trung lại.

"Tôi cần nói cho mọi người," Harry tiếp tục. "Có một mối nguy đang đến Trái Đất. Rất gần rồi."

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #harrypotter