Chương 10: Chia tách
"Điệp viên Romanov, cô nghĩ tôi có thể làm gì? Tôi không phải bác sĩ," Cuối cùng Harry đã có thể gỡ tay mình khỏi tay cô nhưng vẫn đuổi theo những bước chân vội vã của Natasha khi người phụ nữ rẽ qua một hành lang khác.
"Bác sĩ không phải là người mà Clint cần bây giờ," Natasha trầm giọng nói, "Một phép màu. Những vị bác sĩ không thể làm gì. Bọn họ nói cơ thể anh ấy hoàn toàn bình thường, nhưng tất cả chỉ số đều giảm. Không có bất kì lý do nào cho việc này cả."
"Bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhân, vậy cô hy vọng tôi làm gì?" Harry phản bác khi bọn họ đi qua góc quẹo. "Tôi không phải đang khiêm tốn khi nói tôi không thể chữa thương, tôi thật sự rất tệ-TRÁNH XA ANH TA RA!"
Giọng nó vang vọng trong căn phòng bệnh và tất cả mọi người đều quay qua nhìn, kể cả hình dáng đang lượn lờ trên cơ thể đang hôn mê của Clint Barton.
"Cái gì vậy?" Natasha đảo ánh mắt qua lại giữa Harry và khoảng trống mà Harry đang nhìn chằm chằm. Tay cô hướng về cây súng đang đeo bên hông. "Có chuyện gì à?"
"Không có gì." Harry đáp lại một cách ngắn gọn. "Hãy bảo mọi người rời khỏi phòng, tôi có thể giúp anh ta."
Không đợi hồi âm, Harry xuyên qua căn phòng và đến cạnh chỗ Clint. Phía đằng sau, nó có thể nghe tiếng Natasha ra lệnh những bác sĩ rời khỏi phòng. Ánh mắt nó nhìn thấy cô khi vẫn đứng lại ở phía góc xa, chờ đợi với đôi mắt lo lắng.
Bỏ qua sự tồn tại của cô, Harry tiến đến cạnh giường bệnh, im lặng phủ lên bùa chống nghe trộm và hướng ánh mắt lên trên trước khi phát ra tiếng chào. "Xin chào Thần chết."
--
"Điệp viên Romanov?"
Natasha giật mình, ngạc nhiên khi bản thân không nhận ra rằng có ai đó đã đến. "Tiến sĩ Banner. Tôi có thể giúp gì cho anh?"
"Không, không có gì," Bruce lắc đầu khi ánh mắt anh hướng về phía Harry đang đứng. "Tôi nghe thấy Harry hét lên nên đến đây để xem có chuyện gì. Có chuyện xảy ra à?"
"Tôi không biết," Natasha hướng sự chú ý về lại phía cộng sự của mình và người Anh trong phòng, nhưng vẫn giữ một nửa ánh mắt về phía nhà khoa học bên cạnh. "Clint-Barton đang trong tình trạng nguy hiểm và các bác sĩ không thể làm gì. Vì thế tôi đã đi tìm Potter. Cậu ta nói cậu ta chỉ biết vài phép chữa thương và không thể làm gì nhiều. Nhưng ngay khi bước vào phòng cậu ta hét lên với cái gì đó hãy tránh ra-tôi đoán là tránh ra khỏi Barton?"
Cô dừng lại, cảm thấy bối rối hơn nữa khi nghĩ lại sự việc đã xảy ra trong đầu.
Bruce tiến một bước về phía trước, tập trung lắng nghe tiếng Harry phát ra. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
--
"Ngươi không thể mang anh ta đi." Harry kiên quyết nói.
"Một nửa linh hồn của người này đã mất," Thần chết nói, một tay giơ trên ngực của Clint với một quả bóng chứa đầy năng lượng xanh lá đang rời đi hơn một nửa khỏi cơ thể vị cung thủ. "Vì vậy sự sống của người này nên được lấy đi."
"Một nửa đã mất, nhưng cũng có nghĩa là vẫn còn lại một nửa," Harry không kiên nhẫn đáp lại. "Ngươi không thể đưa anh ta đi chỉ bởi vì Loki đã giở trò. Điều đó không công bằng."
Thần chết trầm giọng nói. "Khi Sự sống không thể tiếp tục, thì Cái chết luôn công bằng."
"Không phải lần này," Harry nghiêm giọng trả lời. "Ngươi là người sẽ lấy đi linh hồn anh ta. Công việc của ngươi là đưa đi những linh hồn đã rời khỏi cơ thể. Của anh ta chưa vậy, nó chỉ là đang bị phá hoại. Nhưng Loki đã không còn nắm giữ anh ta nữa, cũng có nghĩa là tất cả đã đến tay ngươi, vì thế hãy trả lại đi. Tất cả."
Thần chết trở nên im lặng trước khi ánh mắt hướng về phía Natasha đang đứng ngay cửa. Harry nhìn theo và chớp mắt khi thấy Bruce cũng đang đứng ở đó.
"Chủ nhân của Thần chết không thể bị ảnh hưởng bởi cảm xúc," Thần chết nói, ánh mắt trở nên sắc bén và dữ tợn khi nhìn lại Harry. "Điều đó sẽ dẫn đến sự sụp đổ của ngài, thưa chủ nhân trẻ tuổi."
"Ta không vậy!" Harry tức giận phản bác.
Và lần này, Thần chết mỉm cười, một nụ cười sắc lạnh và xấu xí. "Cái chết rất thành thật, Cái chết rất công bằng. Nhưng ngài thì không cái nào cả, chủ nhân của tôi, vì thế, làm ơn hãy nói cho tôi, tại sao tôi phải tuân lệnh ngài?"
Harry nghiến chặt răng. "Ta là chủ nhân của ngươi," Nó khẽ nói, nhìn thẳng vào ánh mắt của Thần chết với tất cả sự can đảm mà nó có. "Ngươi đã chấp nhận ta là chủ nhân của ngươi vào cái ngày mà ta thu thập đủ ba Bảo bối Tử thần, ngươi đã ràng buộc bản thân với ta. Cũng chính là cái ngày mà ngươi không cho ta chết đi. Ngươi không cần một lý do nào khác để tuân lệnh ta. Vì thế bỏ linh hồn anh ta lại. Ngay bây giờ."
Thần chết nhìn xuống nó, cả khuôn mặt nhăn lại, và Harry biết là nó đã chọc giận Thần chết. "Con người này không xứng đáng với thời gian của ngài," Thần chết rít lên. "Một vị thần mà so sánh với một kẻ phàm tục, ngài đang tự hạ thấp bản thân xuống bằng với hắn."
"Ta nói bỏ lại!" Harry cuối cùng gắt lên. "Ta chưa bao giờ muốn trở thành một vị thần, ta chưa bao giờ muốn bất cứ điều gì, nhưng ngươi không để ta đi! Ừ, ta bị ảnh hưởng bởi chính cảm xúc của mình, vậy thì sao? Ta là con người! Ta không yêu cầu trở thành chủ nhân của ngươi! Chết tiệt, bỏ linh hồn anh ta lại! Đừng để ta phải lập lại lần nữa!"
Một nguồn năng lượng bùng nổ từ Harry làm Thần chết bị đánh bật ra phía sau và phải buông ra linh hồn đang nắm giữ. Harry nhìn trong nhẹ nhõm khi quả nóng năng lượng tiến nhập lại vào cơ thể Clint. Người đàn ông thở ra một hơi dài trước khi chìm lại vào giấc ngủ yên ổn.
Một tiếng cười khàn đục vang lên, nó cẩn thận quan sát Thần chết khi Thần chết dần biến mất. "Ôi chủ nhân, chủ nhân, ngài sẽ làm gì? Khi những người yêu thương rời đi và số phận ngài trở thành hiện thực? Ngài sẽ trỗi dậy, hay ngài sẽ sụp đổ, ngài còn sẽ đứng vững nữa không? Ngài sẽ khóc, ngài sẽ cười, hay giả vờ không nhìn thấy? Là con người, và không phải con người. Vì thế tôi sẽ gửi tới ngài vài lời."
Và ngay sau đó, Thần chết biến mất, nhưng giọng nói vẫn còn vang vọng xung quanh Harry, lớn và chế giễu nó, nhưng chỉ để mình nó nghe được.
'Ai sẽ kể câu chuyện của Cái chết?
Ai sẽ vén lên bức màn cho những chuyện sắp đến?
Ai tô lên màn đêm cho những thứ đang ẩn nấp
Những ngôi mộ trải dài trong những hang hốc
Hay tập hợp những hy vọng
Sự sợ hãi và tình yêu, chúng ta sẽ thấy gì?
"Bọn chúng không biết về tôi, chủ nhân," Thần chết thì thầm vào tai nó. "Nhưng ngài thì biết. Bọn chúng nằm trong Sự sống, ngài nằm trong Cái chết. Bọn chúng không biết về gánh nặng của ngài. Để tốt hơn, sao ngài không cắt đứt quan hệ với thế giới loài người?"
Và sau đó Thần chết tan biến. Harry chỉ muốn chạy đi, chạy và không bao giờ ngoảnh lại bởi vì việc đó quá dễ dàng, nhưng nó không thể. Bởi vì nó đã ngu ngốc khi để những người này lại gần và giờ nó đã có trách nhiệm.
Vì thế nó hít sâu một hơi và thở hắt ra, để có thể kiểm soát lại cảm xúc của mình trước khi xóa bỏ đi phép thuật đang bao phủ xung quanh.
"Giờ anh ta ổn rồi," Harry lên tiếng, ngạc nhiên khi nghe được sự run rẩy trong giọng nói của chính mình. Nó hắng giọng và né tránh ánh mắt từ Bruce khi Natasha tiến lại gần. "Giờ anh ta chỉ đang nghỉ ngơi thôi. Khi anh ta tỉnh lại thì anh ta sẽ ổn."
Natasha chạy lại những cái máy kiểm tra chỉ số của Clint và lo lắng kiểm tra trước khi thở ra nhẹ nhõm. Cô quay qua nhìn Harry, sự biết ơn chân thành xuất hiện trong đôi mắt. "Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều. Cho bất cứ điều gì cậu đã làm. Anh ấy là cộng sự của tôi, tôi-tôi không thể để mất anh ấy. Cảm ơn."
Harry cố gắng mỉm cười gượng gạo, gật đầu trước khi rời đi phòng bệnh với Bruce. Nó không thấy được sự lo lắng xuất hiện trên mặt nhà khoa học khi nhanh chóng tiến về cái cửa gần nhất, nó cần khoảng không của vùng trời vào lúc này.
Nó lóng ngóng khi cố gắng nhập mật mã cho cánh cửa nhưng cứ nhập sai cho đến khi Bruce tiến lại gần và nhập cho nó. Cánh cửa mở ra và Harry nhanh chóng chạy ra ngoài, gấp gáp hít vào không khí bên ngoài khi dựa vào lan can.
Sau vài phút Harry ngửa mặt lên và thấy Bruce đứng cạnh nó, kiên nhẫn chờ đợi trong im lặng, một cách mà không ai có thể nghĩ rằng con người có thể biến thành Hulk làm được.
"Xin lỗi," Harry khẽ nói, "Tôi thường kiểm soát được cảm xúc của mình tốt hơn."
Bruce nhún vai và mỉm cười. "Đừng lo lắng, tôi hiểu mà. Mà lạ là, tôi vẫn cảm thấy bình tĩnh, dù cho cậu..."
"hỗn loạn, ừ," Harry thở dài. "Ảnh hưởng từ phượng hoàng không biến mất chỉ vì tôi không ổn định đâu, nên đừng lo lắng."
"Vậy giờ cậu ổn rồi chứ?" Bruce cẩn thận quan sát nó. Harry đứng thẳng dậy, ngó lơ nỗi sợ hãi vẫn còn trong tâm trí.
"Ừ, tôi ổn," Nó trấn an. "Tôi chỉ hơi bị ảnh hưởng một chút với điệp viên Barton ở trong đó."
Trông Bruce dường như không tin và câu tiếp theo đã chứng minh điều đó. "Tôi có thể nhận ra một người bị hoảng loạn. Tôi có thể không có bằng trong ngành y tế nhưng tôi vẫn giỏi trong lĩnh vực ấy."
Harry quay mặt đi và nhăn lại đôi lông mày về khoảng trời xung quanh. "Anh sẽ làm gì," Nó khẽ hỏi. "Khi cái chết không phải là một lựa chọn?"
"Cậu tiếp tục," Không hề có sự lưỡng lự nào khi Bruce trả lời. "Cậu tìm kiếm thứ gì đó để làm đầy thời gian của mình và tiếp tục sống. Tôi biết, vì tôi đã từng như vậy, cậu nhớ chứ?"
Harry liếc qua nhìn nhà khoa học và thấy bản thân nhẹ nhõm bớt. Đây là điều mà cậu thích nhất về Bruce, anh ta không bao giờ ép buộc và đưa những lời khuyên chân thành khi một ai đó cần. Hoàn toàn trái ngược với Tony. Nhưng Harry thấy đây là một sự cân bằng tốt đẹp.
"Được rồi đi tìm Tony nào," Harry đẩy người khỏi lan can, bỏ lại những suy nghĩ tiêu cực.
"Anh Stark?" Bruce hỏi khi theo sau Harry.
"Ừ, chúng ta sẽ rời đi mà? Anh đã đóng gói xong chưa?"
"Ờm, rồi, nhưng-"
"Tốt, tôi hiểu Tony, giờ anh ta chưa đâu. Chúng ta có thể giúp."
"Khoan đã, Harry," Bruce ngăn nó lại khi đặt một bàn tay lên vai nó. Anh nhanh chóng bỏ ra như thể không quen với việc đụng chạm. "Ý cậu 'chúng ta' là sao?"
Harry nhướn một bên mày với nhà khoa học. "Anh chưa quên đúng chứ? Tòa nhà Stark? Chuyển vào? Phòng nghiên cứu lớn để thử nghiệm? Có gợi nhớ cho anh gì không?"
Cố ngăn lại nụ cười đang xuất hiện trên mặt nó khi nhìn biểu cảm kinh ngạc trên mặt Bruce, Harry tiếp tục di chuyển hướng về phía căn phòng tạm của Tony.
"Khoan đã!" Bước chân Bruce di chuyển nhanh hơn sau người thợ. "Tôi không nghĩ rằng-"
"Harry, tiến sĩ!" Tony la lên khi xuất hiện ở hành lang, rời khỏi căn phòng với một va li trong tay. "Sẵn sàng để đi chưa?"
"Rồi," Harry vui vẻ đáp. Cả hai quay lại và đẩy Bruce về phía bọn họ mới đi qua. Nó và Tony đã ngầm đưa ra quyết định rằng cách duy nhất để họ...thuyết phục Bruce đi cùng họ là đừng để anh ta có bất cứ cơ hội nào từ chối. "Bruce đã dọn hành lý xong hết rồi. Chúng ta sẽ ghé qua phòng để lấy đồ của anh ta rồi rời đi."
"Khoan đã!" Bruce ghì chân xuống sàn trong khi Harry và Tony dù cũng có sức mạnh của bản thân nhưng hai người đều không có thể lực kinh người như Bruce. Và cuối cùng cả ba phải dừng lại ngay bên ngoài căn phòng nhà khoa học.
Bruce quay lại và khoanh tay trước ngực. "Tôi chưa bao giờ đồng ý về điều này."
Harry và Tony liếc nhìn nhau trước khi Tony nhún vai. "À, thật ra thì anh chưa bao giờ trả lời không. Anh chỉ nói đó không phải là một ý kiến hay, rằng chúng tôi không muốn anh ở đó và còn vài điều khác mà tôi đã dừng nghe lâu rồi, nhưng anh không bao giờ trả lời là không."
Bruce nhìn anh với ánh mắt bực bội. "Tôi nhớ là anh có trả lời tôi mỗi lần tôi đưa ra lý do."
"Chỉ là lời thoái thác, không phải lý do," Tony chỉnh lại. "Và không phải anh biết là nên gật và trả lời có trong đúng thời điểm sao? Tôi đã phải làm điều đó mọi khi có người tới và giới thiệu rằng công ty của bọn họ tuyệt như thế nào. Phải không?" Tony suy nghĩ về điều đó một lúc trước khi nhún vai. "À thật dễ thương đấy, anh chàng to lớn, giờ đi nào."
"Anh Stark," Bruce định phản đối khi Tony đẩy anh vào phòng. Harry đã giải quyết cho việc đó bằng cách đi vào và mang va li ra cho anh. "Tôi nghĩ đây đáng lẽ là lựa chọn của tôi-"
"Nếu không thì thế này," Harry cuối cùng chen vào, lưng dựa vào tường. "Anh có thể chuyển vào tòa nhà Stark hay anh có thể chuyển vào nhà tôi. Tôi có đủ chỗ cho đến cả Hulk di chuyển bên trong, còn chỗ của Tony thì không xa đấy. Anh có thể sử dụng phòng nghiên cứu lúc nào anh muốn và không bị đột ngột tấn công giữa thành phố."
"Harry, chỗ của cậu không rộng lắm," Tony nhắc nhở. "Và không có ý gì đâu, tiến sĩ, nhưng căn phòng cho khách trong nhà Harry là của tôi. Tôi sẽ không nhường đâu."
Harry ném cho anh ta biểu cảm vui vẻ trước khi vẫy những ngón tay. "Phép thuật, Tony."
Tony chớp đôi mắt mở lớn, và sau đó sự phấn khích tràn ngập bên trong. "Vậy cậu có thể nới rộng căn nhà? Chỉ như vậy?"
Harry phải bật cười. "Tôi không cần nới rộng căn nhà. Tôi có sáu tầng phía trên tầng trệt được che giấu bằng phép thuật. Không một muggle nào có thể nhìn thấy. Tôi chưa từng xài đến chúng kể từ lúc xây xong, chúng chỉ như là phương án dự phòng thôi, được trang bị những loại phòng ngự mới nhất cho một hầm trú ẩn, và tôi có thể sử dụng chúng bất cứ lúc nào."
"Và cậu chưa bao giờ cho tôi thấy!" Nhìn Tony trông phật lòng lắm ấy. "Chín tháng trời! Bản thân này phải làm gì để có thể lấy thêm lòng tin của cậu hả?"
"Tôi đã cho anh thấy tầng hầm." Harry nhắc lại cho anh nhớ. "Và tôi cũng chưa cho bất kỳ ai thấy cả."
Tony khịt mũi một cách khoa trương. "Cậu đang chuẩn bị cho vị tiến sĩ đây và cậu chỉ mới biết anh ta vài ngày."
Harry đảo tròn mắt trước biểu cảm giận dỗi xuất hiện trên mặt vị tỷ phú. "Ôi thôi nào. Tôi sẽ cho cả hai người thấy ngay khi đến nơi."
Tony vẫn còn khó chịu ra mặt nhưng lập tức tươi tỉnh ngay sau đó khi nghe đến việc được thấy thêm phép thuật. Anh quay qua nhìn Bruce. "Vậy giờ sao, Banner? Anh cảm thấy bình tĩnh hơn khi ở cạnh Harry vì thế sẽ không có bất cứ tai nạn nào mà anh sợ hãi đâu."
Bruce nhìn từ gương mặt chờ mong này sang gượng mặt chờ mong khác, mà biểu cảm trên mặt Tony thì thiếu kiên nhẫn hơn. Anh tự hỏi sao người thợ sửa xe có thể chịu đựng được tính khí của Tony ngày qua ngày.
"Được rồi," Cuối cùng anh phải đầu hàng, trong tâm trở nên vui vẻ khi Tony và Harry lập tức mỉm cười. "Nhưng sao chúng ta đến đó được? Chúng ta vẫn còn ở trên không và không ai biết lái máy bay cả."
Tony nhăn lại mày, có thể thấy là anh ta chưa hề nghĩ đến vấn đề đó khi liếc nhìn xuống bộ đồ người sắt trong va li.
"Chúng ta sẽ độn thổ cùng nhau." Harry đáp, rời khỏi cánh cửa.
"Cùng gì cơ?" Cả hai cùng quay qua nhìn Harry.
"Độn thổ," Harry lặp lại. "Nói một cách đơn giản có nghĩa là di chuyển từ nơi này sang nơi khác. Dịch chuyển tức thời. Có thể hơi khó chịu một chút nhưng cực kì an toàn," Harry dừng lại, và sau đó nói," Đa phần là vậy. Nhưng tôi rất giỏi về khoản này."
"Khoan đã, nếu cậu có thể làm vậy, sao từ đầu không lập tức dịch chuyển đến Đức?" Tony hỏi lại.
Harry lắc đầu. "Đầu tiên, tôi không biết mọi người đi đâu, và thứ hai, tôi phải biết chính xác điểm đến như thế nào trước khi tôi dịch chuyển đến đó."
"Và giờ đây khi cậu đang ở Stuttgart, cậu có thể dịch chuyển lại bất cứ lúc nào?" Bruce lên tiếng.
Harry nghiêng đầu mình sang một bên. "Tùy thuộc vào khoảng cách. Tôi nghĩ là có thể, nhưng tôi chưa bao giờ thử độn thổ với một khoảng cách xa như vậy. Tôi sẽ không làm điều đó nếu không phải là tình huống khẩn cấp."
"Tôi hiểu," Tony gật đầu, quàng tay qua vai Harry khi cả ba xuyên qua hành lang. "Tôi sẽ không muốn đang dịch chuyển và cuối cùng lại xuất hiện ở biển Địa Trung Hải. Cái này phải nói đến nhận biết được phương hướng."
Harry khịt mũi với câu nói đùa tệ hại nhưng cố gắng giấu đi nụ nười đang xuất hiện trên mặt. Nó thật sự nhớ những cuộc trao đổi này giữa nó và Tony trước khi tất cả những chuyện đã xảy ra. Và dù nó biết mọi chuyện sẽ không xảy ra mãi, bởi vì Tony và Bruce sẽ không để Trái Đất rơi vào tay Loki dù cho bọn họ đang muốn rời khỏi Avengers, chưa kể đến việc nó rời đi. Nhưng nó vẫn mừng khi có những khoảnh khắc ngắn ngủi vui vẻ như thế này.
--
"Bọn họ đã rời đi? Cả ba người?" Steve ngơ ngác lên tiếng khi chợt nhận ra căn cứ vắng vẻ thế nào, dù cho còn rất nhiều nhân viên ở đây.
Fury gật đầu, trên mặt không thể hiện cảm xúc nào. "Mới rời đi vài phút trước. Tôi nghĩ là Potter dịch chuyển bọn họ đi."
"Ô," Steve nhìn xung quanh phòng. "Còn Thor?"
"Vẫn ở đây," Fury vẫy tay về phía dãy phòng cho khách. "Trong phòng anh ta."
"Ô," Steve lặp lại lần nữa, vai trùng xuống. Anh đã nghĩ về những lời nói của Harry và đưa ra kết luận rằng có vẻ anh đã quá vội vàng và quá bảo thủ. Anh đã lập tức cố lấy vị trí lãnh đạo, vì đã từng làm điều đó trong thế chiến hai, nhưng anh đã không dành thời gian để tìm hiểu những người mà anh sẽ làm việc cùng. Và đó là điểm khác biệt to lớn nhất.
Trong chiến tranh, anh đã dẫn dắt những người lính, những người đã được tuyển chọn và sẽ tuân theo mệnh lệnh của chỉ huy. Nhưng ở đây, anh đang làm việc với những cá nhân độc lập, mỗi người có sức mạnh của riêng họ và mỗi người có thói quen làm việc một mình. Sao anh có thể hy vọng bọn họ theo anh nếu anh còn không bỏ sức lực ra để lắng nghe khi bọn họ nói?
Đặc biệt là Stark. Vị tỷ phú đã làm anh khó chịu kể từ phút giây đầu tiên gặp gỡ bởi vì anh đã nghĩ rằng Stark đang cố sỉ nhục anh. Nhưng không phải anh ta chêu trọc tất cả mọi người sao? Nếu Steve là Bruce, anh đã nổi giận ngay lúc Stark nói những câu bông đùa về Hulk nhưng vị tiến sĩ chỉ đơn giản chấp nhận nó. Giờ nghĩ lại, anh phải công nhận là Bruce thoải mái khi ở cạnh Stark hơn khi ở với những người khác.
Và Harry đã đúng. Steve không cần phải ở đây. Không một ai cần ở đây, và bọn họ vẫn tới, có thể bởi vì muốn tìm ra một cách để dừng Loki lại. Nhưng bọn họ đã làm hỏng bét mọi thứ và giờ Avengers đã tan rã.
Steve đã nghĩ về câu hỏi của Harry khi cậu ta rời đi, và anh nghĩ là anh đã có câu trả lời. Hay trả lời về từng người trong đội.
Bruce có thể là người dễ nhất để phát hiện ra. Nhà khoa học, sợ làm hại đến những người khác, sẽ không muốn bị nhốt trong một không gian chật hẹp với những điệp viên có thể bắn anh ta ngay mọi lúc. Anh ta không quen với việc được tiếp nhận vào bất cứ nhóm nào, và điều đó có thể giải thích cho việc tại sao Bruce lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi ở cạnh Harry và Tony. Cả hai người đều không hề tỏ ra quan tâm đến sự bùng nổ có thể xảy ra của Bruce. Steve cũng cảm thấy e ngại, nhưng anh không tệ đến mức như Natasha hay Fury, những người ngay lập tức lấy súng ra khi nhà khoa học chỉ mới nhăn mặt.
Còn về Thor, à, ai cũng sẽ căng thẳng nếu họ phải chiến đấu với chính đứa em của mình, dù có cho cùng dòng máu hay không. Ở trong đội cũng không dẫn đến đâu và những cuộc gây gổ chỉ làm anh ta thêm sự bực bội. Steve nhớ đến một người bạn của Thor, Selvig, vẫn còn nằm trong sự kiểm soát của Loki. Điều đó không hề giúp ích gì để giảm bớt đi tính khí nóng nảy hiện nay của Thor. Với việc Avengers thật vô dụng khi đối đầu với Loki, vị á thần sẽ không muốn ở lại thêm nữa.
Anh chưa gặp Hawkeye nhưng anh biết về tiếng tăm gián điệp của Black Widow. Một con sói đơn độc hoặc cùng với Clint, việc này sẽ không dễ dàng gì cho Natasha để hòa nhập vào một nhóm lớn, với mỗi người một sức mạnh riêng. Và không có người cộng sự quen thuộc, người thường đóng vai trò là chất dẫn cho thái độ lạnh lùng của vị điệp viên, cô cũng sẽ không muốn ở đây lâu hơn nữa.
Và Stark. Steve bắt đầu nhận ra rằng vị tỷ phú như một thỏa thuận mua bán. Không Harry, không Stark. Và vì đã quen với tính khí bất cần đời từ anh ta, anh đã hơi ngạc nhiên trước sự che chở của anh ta mỗi lần Harry được nhắc đến. Và không chỉ có Stark. Có thể thấy Harry cũng bảo vệ Stark như cái cách mà Stark bảo vệ Harry. Không ai nhường ai khi làm tấm khiên cho người còn lại trước bất cứ nguy hiểm nào, và có thể thấy không ai sẽ quay lại Avengers nếu người kia không đồng ý.
"Rogers?"
Steve hướng ánh mắt lên trên. Fury vẫn đang nhìn anh.
"Anh sẽ làm gì?" Vị giám đốc hỏi.
Steve nhìn ông trước khi ngồi thẳng dậy. Anh đã đưa ra quyết định.
"Tôi sẽ đến chỗ Harry," Anh nói. "Trông cậu ta có vẻ thân với Thor và Banner. Stark thì sẽ không thèm tiến lại gần Avengers dù chỉ mà một dặm nếu không có cậu ta. Cậu ta có thể thuyết phục Romanov và Barton. Tôi nghĩ đội chúng ta cần một người có thể kết nối mọi người lại với nhau và đó không phải tôi. Tôi có thể dẫn dắt họ trên chiến trường nếu họ tin tưởng tôi và muốn hợp tác với tôi, nhưng tôi không thể giữ mọi người lại với nhau. Tôi cần Harry."
Trông Fury chẳng hề ngạc nhiên chút nào, nhưng phải nói lại, Steve chưa bao giờ thấy vị giám đốc ngạc nhiên về điều gì. Dù sao thì Fury cũng gật đầu. "Cứ làm việc mà anh thấy là tốt nhất. Tới thời điểm này thì kế hoạch nào cũng là kế hoạch tốt."
Steve gật đầu, nhưng trước khi anh có thể tiến ra cửa, Hill xông vào phòng trông rất hoảng hốt.
"Sếp, chúng ta vừa bắt được tín hiệu của một nguồn năng lượng đến từ Manhattan!" Cô vội vã báo cáo. "Tọa độ chỉ ra rằng tòa nhà Stark là cứ điểm được chọn mới của Loki. Hắn đã làm được, sếp. Hắn đã mở ra một cánh cổng ngay trên tòa nhà. Chitauri đang tràn qua đó!"
Fury chửi ầm lên và nhanh chóng tiến về chỗ chỉ huy. "Rogers, anh cần ra khỏi đây ngay bây giờ! Hill, xuống phòng y tế và thông báo cho Romanov cùng Barton. Nói Coulson gọi Thor. Tôi không quan tâm các người làm thế nào, nếu Hawkeye chưa tỉnh dậy, đổ nước lạnh lên người anh ta nếu cần. Chỉ cần gọi tất cả bọn họ!"
Steve đã rời khỏi phòng và đến ngay máy bay gần nhất. Anh hét lên với Hill để bảo ba người kia lên boong tàu gặp anh. Anh chạy đến điểm đậu, cầu mong rằng những đồng đội khác chưa đến thẳng tòa nhà Stark. Bọn họ cần tập trung lại trước khi muốn đẩy lùi cuộc tấn công.
--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro