Oneshot
Minh Châu - Em
Khải Ca - Tôi
Nhã Linh – Người yêu tôi
Mưa như trút nước, ướt nhoẹt cả con đường nhỏ dẫn vào căn phòng trọ tồi tàn của em. Nước cống dâng lên cao quá mắt cá chân, người trong ngõ ném mấy viên gạch làm đường đi lại tạm bợ.
Tôi đỗ xe bên ngoài. Nhìn về phía con ngõ có ánh đèn le lói. Em sống trong căn phòng số hai, từ ngoài vào. Nhỏ bé, chật hẹp là những từ dùng để miêu tả nơi này.
Tôi nhấc máy gọi cho em, bảo em ra đi cùng với tôi. Vẫn thứ giọng mềm mại mượt mà, em ngoan ngoãn đáp lại.
"Vâng, anh chờ em một lát"
Tôi gặp em trong một lần đi chơi ở bar cùng với đám bạn, màn đêm lạnh lẽo, tôi lần đầu tiên nhìn thấy em đang cô đơn đi trên con đường dài. Một con phố nổi tiếng với gái đứng đường, và thế là, tôi đã tiến tới, nắm lấy tay em, lần đầu tiên gọi em là đĩ, em thoáng ngạc nhiên rồi lại mỉm cười nhìn tôi, không đáp. Trong thâm tâm, tôi chợt ca thán tại sao một con điếm lại có vẻ đẹp thiên thần như vậy.
Gõ tay trên vô lăng, kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của em.
Bóng em nhỏ bé nhạt nhòa trong mưa. Hôm nay em mặc một chiếc váy trắng có thêu vài đóa hoa màu hồng nhỏ xinh, tóc dài được em xõa xuống, không cầu kì. Tôi mỉm cười, kéo tay em vào trong xe.
Em có một cái tên rất đẹp đó là Minh Châu. Nó đẹp giống như con người em vậy, trong sáng, hồn nhiên, thật thà và đôi chút ngây ngô giống một thiên thần. Nếu bạn được gặp em một lần, tôi cá bạn sẽ thốt lên kinh ngạc trước vẻ đẹp của em.
!!!
"Em ăn chưa?"
Tôi quay sang hỏi em.
Em mỉm cười dịu dàng với tôi, lại là thứ giọng ngọt như mật kia.
"Em ăn rồi"
Em là người phụ nữ duy nhất dễ dàng khơi gợi lên dục vọng trong tôi. Tôi trở em về nhà. Nói trắng ra, tôi là một công tử nhà giàu, mọi thứ tôi đều có, được sống trong nhung lụa từ khi mới sinh ra, bản thân lại càng không hiểu cái gọi là cực khổ.
Thô lỗ ném em lên chiếc giường cao cấp được đặt ngay chính giữa căn phòng sang trọng cầu kì. Em vẫn như thế, khuôn mặt ửng đỏ e lẹ đáng yêu, hai tay theo bản năng khẽ nâng lên che đi khuôn ngực căng tròn.
Nhào đến em, tham lam ngấu nghiến đôi môi anh đào. Mơn chớn trên đôi môi mềm mại, khiêu khích em để em đáp trả. Khẽ cậy hàm răng đều trắng, tôi thành công chiếm đất, lưỡi đinh hương của em nhẹ nhàng lướt qua đầu lưỡi tôi, quyến rũ mê người. Vứt bỏ mọi thứ, tôi nuốt tất cả sự ngọt ngào trong em, tôi buông em ra khi khuôn mặt em đỏ ửng.
Hô hấp trở nên nặng nề, tôi nhanh chóng vứt bỏ lớp quần áo vướng víu trên người. Em nhìn tôi, mỉm cười khe khẽ. Như con thú hoang, tôi thèm khát mỗi khi nhìn thấy em, tháo tung bộ váy trắng trên người em xuống, eo em, xuất hiện thêm một vết bầm.
Tôi tức giận không lý do, không màn dạo đầu dịu dàng như thường ngày, tôi thô lỗ chiếm đoạt lấy em, em khẽ kêu lên. Nghe tiếng em, lại nhìn thấy vết bầm trên eo, tôi điên cuồng hình dung ra hình ảnh em kiều mị lúc này trong vòng tay kẻ khác, tôi gằn lên giận dữ.
"Em câm miệng cho tôi. Em là một con đĩ, một con đĩ rẻ tiền"
Miệng vừa chửi, tôi vừa ra sức chà đạp lên cơ thể em. Em không ngạc nhiên trước phản ứng của tôi, bình thường em ngoan ngoãn phục tùng, khi tôi bảo em kêu em sẽ kêu, tôi bảo em câm miệng, em phải câm miệng.
Bàn tay to lớn chà sát trên cơ thể non mềm, lướt qua chỗ bầm tím khó coi, tôi như con thú bị cướp mất mồi ngon, mạnh tay véo lên vết bầm đó, em đau đớn nhăn mày, tông giọng bật ra tiếng kêu.
Cứ như thế, tôi điên cuồng phát tiết trên cơ thể em, mặc cho gương mặt em cứ nhăn nhó mãi, nhưng tuyệt nhiên, ngoài tiếng chửi rủa của tôi, trong phòng không có bất kì một loại âm thanh nào. Em kiên cường cắn răng chịu đựng, chọn cách phục tùng mệnh lệnh của tôi.
Xong việc, tôi nằm vật xuống, em mệt mỏi kéo chăn che đi cơ thể đầy những vết xanh đen, bầm tím do tôi tạo ra. Em có vẻ buồn, nhẹ nhàng quay lưng về phía tôi.
Bàn tay vươn ra nhưng lại không có đủ dũng khí để ôm lấy em vào lòng. Tôi đứng dậy, nhặt bộ váy của em lên, thẳng tay ném vào mặt em. Duy nhất chỉ có cách này tôi mới có thể nhắc nhở lại bản thân rằng em chỉ là một con điếm, không hơn không kém.
Em ngồi dậy, ánh mắt hiền dịu nhìn tôi, nhẹ mỉm cười. Thái độ này của em hoàn toàn khác với suy nghĩ của tôi. Tôi thất thần nhìn em mặc đồ, mọi thứ em làm đều theo một trình tự rõ ràng, cẩn thận và tỉ mỉ như sáng tác một tác phẩm nghệ thuật.
Ngoan ngoãn, phục tùng, em lại cúi người chào tôi. Rồi nhanh chóng rời đi. Đến khi hình bóng em hoàn toàn biến mất khỏi căn phòng lạnh lẽo cô đơn. Tôi ngồi phục xuống, ánh mắt trống rỗng, tôi đã làm gì thế này...
~~~
Những ngày tiếp, tôi vẫn đến tìm em, em vẫn ngoan ngoãn chiều lòng tôi.
Tôi mua cho em rất nhiều đồ, mọi thứ đều là hàng hiệu, rồi cả trang sức, nữ trang hay đá quý nhưng em không nhận bất cứ một thứ gì. Chỉ đến khi tôi tặng em một chiếc váy màu hồng rẻ tiền, khi nhận được món quà đó, hai mắt em long lanh, em mỉm cười, khẽ hôn lên môi tôi một cái.
Từ đó, chiếc váy màu hồng luôn được em khoác trên người. Tôi thường ngồi thơ thẫn trên giường nhìn bóng dáng em như con bướm nhỏ bay qua bay lại trong căn phòng, hết dọn dẹp chỗ này rồi đến chỗ kia, chăm chỉ và kĩ lưỡng.
Đêm đêm em ở lại, thỏa mãn thú tính lúc nào cũng như ngọn lửa dễ dàng bùng cháy trong tôi. Ngày đến, em lại như con bướm nhỏ, xinh đẹp, ít nói, dễ thương hay chạy đi chạy lại trong biệt thự, em nói em thích nấu ăn cho tôi, em cũng thích làm vườn và chăm sóc cho ngôi nhà của tôi nữa.
Những lúc như thế, tôi chỉ biết mỉm cười rồi ôm chặt em vào trong lòng. Khẽ hôn nhẹ lên trán em. Giá như... em không phải là một con điếm thì có lẽ tôi đã cưới em về làm vợ từ rất lâu rồi, nhưng sự đời thì không giống như mơ.
Ánh nắng ấm áp của một ngày mới tràn qua khung cửa sổ chen lấn chạy ngổn ngang trong phòng. Tôi bừng tỉnh, từ từ tiếp nhận ánh sáng, khẽ quay sang nhìn người con gái bên cạnh tôi. Em đang ngủ, khuôn mặt xinh xắn đẹp tựa thiên thần đang nằm ngọn trong lòng tôi. Khẽ hôn lên môi em, tôi nhẹ nhàng bước vào phòng tắm thay đồ. Hôm nay tôi phải đi làm sớm, không có thời gian để cùng ăn sáng với em rồi.
Tắm xong, tôi nhìn em, em vẫn nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường cao cấp. Tôi mỉm cười, đúng là con mèo nhỏ ham ngủ. Tắt báo thức của em, hôm nay tôi muốn em được ngủ một cách thoải mái nhất.
Sáu giờ ba mươi phút, tôi lái xe đến công ty.
Cả một ngày trời mệt mỏi, hình bóng em cứ hiện hữu rồi chiếm lấy tâm trí khiến tôi không thể tập trung làm việc. Tôi nhớ em. Đến giờ tan sở, chỉ mong muốn chạy xe thật nhanh về nhà, về nơi có người con gái mà tôi yêu thương đang sống.
!!!
Nhưng...
Sắc mặt biến dạng, ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhã Linh đang ngồi ở đó. Cô ấy chính là người yêu của tôi, cô người yêu danh nghĩa xinh xắn của tôi đây mà. Em cũng ngồi đó, đối diện với Linh, hai người đang trò chuyện rất vui vẻ, vừa nhìn thấy tôi, Linh đã chạy ngay đến ôm chầm, khẽ liếc nhìn em, nhưng đáp lại ánh mắt của tôi là sự vô tâm của em, em không nhìn tôi.
Linh cười tít mắt, mái tóc xoăn mềm mại thơm mùi thảo dược quyến rũ. Cô ấy níu lấy tay tôi, kéo tôi về phía em, nhanh nhảu.
"Anh biết không, em vừa về nước là quay về biệt thự chúng mình ngay. Lại gặp Minh Châu đang chăm sóc vườn hoa, em cũng đến hỏi, cô ấy bảo là người mà anh thuê đến để chăm sóc nhà cửa và cây cối"
Em đứng dậy, cúi chào tôi.
"Cậu chủ đã về"
Tôi ngạc nhiên đến ngây người. Rồi lại tự diễu bản thân, cũng đúng, kẻ làm thuê thì cũng khác gì với thân phận làm điếm của em, đều được tôi đưa tiền mỗi khi làm xong việc mà thôi. Tôi phất tay, ra vẻ đã nghe.
Linh kéo tay tôi ngồi xuống bên cạnh. Miệng cô liên tục kể lại những chuyện trong lần đi du lịch dài ngày. Rồi cô bỗng quay sang nhìn em, em mỉm cười, rút ra trong túi một tờ giấy.
"Tôi muốn nghỉ việc, thưa cậu chủ"
Tôi nhìn em khinh khỉnh. Một con điếm như em ngoài việc lấy thân kiếm tiền thì làm gì có việc mà nghỉ, tôi phẩy tay, quẹt tờ giấy xuống đất, mảnh giấy đáp xuống đất cũng như em, lập tức bị tôi gạt ra khỏi cuộc đời. Em mỉm cười, cầm túi xách bước ra ngoài.
~~~
Mấy ngày nay, chưa đêm nào tôi được ngon giấc. Cảm giác cô đơn, lạnh lẽo bao trùm lấy tâm trí mỗi khi đêm về. Không còn em bên cạnh, cuộc đời tôi bỗng như biến mất đi một màu sắc tươi đẹp nhất, giờ đây nó chỉ còn lại hai màu đen trắng nhạt nhòa.
Linh gõ cửa, khẽ gọi, lịch thiệp và rất gia giáo. Nhanh chóng mở cửa, Linh bảo không ngủ được, muốn tôi cùng ra ngoài vườn đi dạo. Tôi đồng ý, dù sao thì bản thân cũng muốn được thư thả một chút.
Hai chúng tôi vừa đi dạo vừa nói chuyện phiếm, bất chợt quay lại chủ đề xoay quanh em.
Linh suýt xoa, không ngừng khen ngợi ngoại hình và gương mặt của em. Cô nói chưa từng thấy qua một người con gái nào có vẻ đẹp thuần khiết trong sáng như em. Đúng như thế, tôi khẽ xoa đầu, mỉm cười nhẹ với Linh.
Bất ngờ, Linh quay sang nhìn tôi, thán một câu. Chỉ một câu nói cũng khiến tôi cảm giác như tim mình đang vỡ tan thành từng mảnh, đầu tôi như muốn nổ tung.
"Minh Châu thật cũng là một người con gái chăm chỉ, dù mang thai hơn hai tháng mà vẫn đi làm anh nhỉ?"
Máu dường như đông cứng, tay khẽ siết chặt lấy Linh khiến cô chau mày.
Tôi lặng đi, tưởng chừng như chết ngất. Suốt ba tháng nay, em luôn ở bên cạnh tôi, em mới mang thai hai tháng, đứa con em đang mang... nó... nó chẳng lẽ là của tôi. Không thể, em là một con đĩ và tôi không thể chắc được đứa con trong bụng em là của tôi, và hơn cả tôi không thể cưới một con đĩ về làm vợ. Mặc dù tôi yêu em, tôi ghét phải thừa nhận em là một con đĩ nhưng sự thật thì vẫn mãi là sự thật. Trong lòng tôi đột nhiên muốn phủi tay, quay lưng lại với mọi chuyện, dù sao thì em cũng chỉ là đĩ, mà đĩ thì có thai rồi đi phá thai cũng không phải chuyện lạ.
Quay sang nhìn Linh, người con gái này mới là người yêu tôi, là người mà tôi nên cưới chứ không phải là em. Vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cô, ôm cô vào lòng, khẽ thì thầm.
"Chúng mình lấy nhau đi"
~~~
Sáu tháng sau...
Đám cưới hoành tráng được tổ chức long trọng. Tôi hạnh phúc tay trong tay với Nhã Linh, trong đầu hoàn toàn đã quên mất cái lí do tôi tổ chức đám cưới này. Linh vui vẻ, tôi hân hoan, khẽ trao nhẫn vào tay cô, hai chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng trong sự chúc tụng của họ hàng và bạn bè hai bên.
Cuộc sống gia đình êm ấm ngày càng hạnh phúc khi Linh có thai, tôi ôm lấy cô nâng niu bảo vệ như bông hoa nhỏ. Bất chợt tôi lại nghĩ đến em, con điếm xinh đẹp ngày trước của tôi, hiện giờ em đang sống ra sao.
Thời gian thấm thoát trôi đi chẳng chờ đợi ai. Con tôi tên là Diệp Anh, tôi hay gọi con bé là Sứa, gia đình tôi càng ngày càng trở nên hạnh phúc hơn bao giờ hết. Ai ai cũng thầm ngưỡng mộ gia đình tôi, tôi rất tự hào về điều đó.
Nhưng ông trời dường như muốn trừng phạt tôi, ngay sau bữa tiệc sinh nhật Sứa tròn một tuổi, tôi phát hiện mình bị bệnh tim, cần phải thay tim. Sức khỏe tôi ngày một yếu đi, đến mức phải vào bệnh viện điều trị. Linh nhìn tôi, cô khóc đến hai mắt đỏ ửng, cô gần như chết đứng khi nghe tin tôi mắc bệnh hiểm nghèo.
Tôi yếu ớt cười nhìn cô, nếu tôi chết đi, chỉ rằng làm khổ cho cô và con tôi, mái ấm gia đình sẽ bị lung lay, cô sẽ trở thành quả phụ, con tôi sẽ trở thành đứa con không cha, nghĩ tới đây, nước mắt tôi lại trào ra, tôi thương Linh và thương cả con tôi nữa.
Rồi cái ngày bác sĩ báo tin sẽ có người hiến tim cho tôi. Cả gia đình tôi đều tràn ngập hi vọng. Vì đó chính là một dấu hiệu, một dấu hiệu may mắn tới, tôi sẽ lại tiếp tục được sống và trở lại như một người bình thường nếu ca thay tim này thành công, tôi ôm niềm hi vọng, không biết bao nhiều lần thầm cảm ơn người đã cho tôi trái tim, mở ra một cuộc đời mới cho tôi.
Ca phẫu thuật thay tim thành công. Khi tôi tỉnh dậy, thấy tất cả mọi người đang khóc rất thê lương, tôi ngạc nhiên, đáng lẽ họ phải cười mới đúng. Linh đứng cạnh tôi, nắm lấy tay một bé trai đáng yêu lạ mặt, đứa bé này phải chăng có gì đó rất quen thuộc. Giọng tôi khàn khàn.
"Sao mọi người lại khóc. Đứa bé này là ai?"
Linh xanh xao vuốt ve khuôn mặt tôi, hai hàng nước mắt chảy xuống gò má. Bé trai sợ sệt túm váy Linh, mặt nó mếu mếu khi nhìn thấy mọi người. Linh ngồi xuống, ôm chầm lấy đứa bé vào lòng, khóc không thôi.
Mẹ tôi, bà đang ôm lấy Sứa, nước mắt bà chảy ra khi nhìn thấy đứa bé kia. Bà quay sang nhìn tôi, nước mắt vẫn nối nhau rơi xuống.
"Là cô ấy, người con gái đã bị con vứt bỏ cách đây bốn năm. Cô ấy nói với mẹ và Linh, cô ấy tên là Minh Châu, còn đây chính là Bảo Anh, con trai của con"
Tôi bàng hoàng dường như chết đứng. Là em, chính em đã cho tôi một cuộc sống mới, đứa bé này chính là đứa con trai mà tôi đã nhẫn tâm vứt bỏ. Bảo Anh đang nhìn tôi, nó sợ hãi ôm chặt lấy Linh. Tôi ngước lên nhìn mẹ tôi, lắp bắp hỏi.
"Cô ấy, cô ấy đâu rồi?"
Bà quay mặt đi, Linh ôm lấy Bảo Anh trong lòng. Nước mắt cô vẫn rơi. Cô không biết rằng trên đời này cũng có thứ gọi là tình yêu cao thượng. Minh Châu đã chấp nhận lựa chọn cái chết để mang lại cuộc sống cho người mà cô yêu thương.
Ước nguyện cuối cùng của em, chỉ là gia đình tôi hãy yêu thương và chăm sóc Bảo Anh. Và khi cuộc phẫu thuật kết thúc, làm ơn hãy mang tro cốt của em đưa ra biển, em nói muốn mình được thoải mái giữa biển khơi, không còn vướng bận điều gì. Thế đấy, dù tôi có vứt bỏ em nhưng em chưa từng từ bỏ tôi.
!!!!
Linh đưa đến tay tôi một bức thư mỏng, trong đó là những lời cuối cùng mà em dành tôi.
"Gửi người đàn ông mà em yêu nhất!
Đêm nay là một buổi tối không trăng sao, chỉ ngày mai thôi, anh sẽ có được một cuộc sống mới bên cạnh tất cả những người mà anh yêu thương. Anh biết không, em chưa từng lừa dối anh. Từ khi mới sinh ra, em đã là một người con gái không có màng trinh, em đồng ý lên giường với anh không phải vì tiền, mà vì anh là người đàn ông thẳng thắn nhất em từng gặp.
Anh thẳng thắn thô lỗ với em, gọi em là con đĩ, nhưng anh à, em không phải đĩ, mà dù có là đĩ, em cũng chỉ là con đĩ của mình anh.
Cái hôm anh nhìn thấy vết bầm ấy. Anh còn nhớ không? Anh đã chửi em, đã mắng em, nhưng đó là em bất cẩn, đụng trúng thành bàn mà tạo nên vết tím như vậy, nhưng anh đâu có cho em được giải thích. Trong mắt anh, em chỉ là một con đĩ không hơn không kém.
Ngày mà người yêu anh trở về là ngày mà con tim em tan nát. Anh nhìn em cười, nhưng đâu có thấu lòng em đang khóc. Một mình em lang thang giữa dòng đời, vừa làm việc vừa chăm con. Anh có thấy đứa bé rất giống em và anh không? Em thì thấy nó chỉ giống mình anh thôi.
Nhớ ngày mà Linh lên xe hoa, là ngày mà em đã đứng từ rất xa để nhìn thấy anh. Anh vui, e buồn, anh cười thì em khóc. Mọi cảm xúc của chúng ta đều trái ngược nhau anh nhỉ?
Em làm nhân viên quét dọn trong công ty, lại không ngờ công ty đó là của gia đình anh, rồi em nghe mọi người đàm tiếu tin anh bị bệnh tim và cần có người hiến tim, em đã không do dự đến gặp mẹ anh và vợ anh. Bằng sự chân thành em đã nói với họ, kể lại tất cả mọi chuyện. Anh à, anh có trách em không? Vợ anh và mẹ anh là những người phụ nữ tuyệt vời. Họ biết lắng nghe và chia sẻ, họ đã hứa rằng sẽ làm theo nguyện vọng của em. Em thật sự yêu mến họ.
Giờ đây khi anh đọc được những dòng thư này. Em đã đến một nơi rất xa, một nơi mà không bao giờ có thể nhìn thấy anh thêm được nữa. Nhưng có lẽ đó cũng là một điều tốt, anh nhỉ? Chỉ có như vậy, anh, em và Linh mới được giải thoát.
Chúc anh hạnh phúc với cuộc sống mới. Hãy chăm sóc tốt cho mọi người, cho con trai chúng ta và cho cả bản thân anh nữa.
Yêu anh...
Minh Châu"
~~
Đứng trước bờ biển êm đềm dịu sóng, tôi mỉm cười cay đắng, phải chăng em hãy cứ chửi rủa mắng chửi tôi, còn hơn sự dịu dàng, tĩnh lặng của em đang ban tặng cho tôi. Đến khi em chết đi tôi vẫn không được nhìn thấy em lần cuối cùng. Tôi nắm lấy tay Bảo Anh, khẽ nhìn về phía biển mênh mông.
Ở một nơi nào đó, trên tận chân trời xanh, có lẽ em đã trở thành một thiên thần. Ở nơi đó em sẽ hạnh phúc, không còn chịu khổ đau và tổn thương. Em yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Bảo Anh, chăm sóc Linh thật tốt, chăm sóc và quan tâm đến tất cả mọi người.
Tôi và con, cùng đặt một bó hoa trắng, bó hoa theo dòng nước được cuốn ra xa, trôi lênh đênh giữa biển, làn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi, giống như nụ hôn của em, nhẹ nhàng và mềm mại. Bàn tay vô thức đặt lên lồng ngực, nơi đang chứa đựng trái tim em.
Nước mắt lại rơi, phải... tôi yêu em... con điếm thiên thần của tôi!
~The End~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro