[Fiction] Cho đến khi không còn bảy năm để trôi qua nữa
Author: Émilie
Rating: K
Genre: Romance, Shoujo-ai
Status: Complete
A/N: Tôi bỏ qua phần Summary, vì không biết viết gì cả. Chỉ muốn nói rằng tôi viết xong cũng chẳng biết mình đang viết gì nữa.
Hãy nhẹ nhàng thôi, tưởng tượng tất cả chúng chỉ là những vụn thời gian đang được sắp xếp một cách vụng về để thành một câu chuyện.
0.
Có những quá khứ, những hiện tại đan xen với nhau.
Không chỉ con người mới có thể tái sinh, ngay cả những kỷ niệm, khi chúng ta còn nhớ, vẫn có thể làm sống lại.
Những gì đã xảy ra, bảy năm trước, bảy năm sau, nếu em gặp lại chị, em vẫn còn nhớ chứ?
Em, chị, chúng ta hãy ráp lại bức hình không vẹn nguyên ngày ấy được không em?
Emily yêu dấu ạ, người ta nói, nếu hai người yêu nhau, vượt qua ngưỡng bảy năm sẽ mãi mãi thuộc về nhau đấy, em có tin không hả Emily, Emily, Emily?
Chỉ vài ngày nữa thôi, là tròn bảy năm rồi.
1.
Emily cầm một cái tách đặt lên bàn, lại đặt một cái tách khác. Em mỉm cười với người đối diện, vươn tay chỉnh lại cái váy cho ngay ngắn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bành.
- Chị Rosso hãy chọn một cảm xúc cho ngày hôm nay đi.
Cô gái tên Rosso không nói gì, nhìn em cười ý vị, vươn tay ra nâng nhẹ chiếc cốc trước mắt, đơn giản là chẳng có lựa chọn nào đâu, chỉ ngẫu nhiên chọn cho mình một cảm xúc qua một ngày dài, trong một buổi chiều tà. Sự lựa chọn tối ưu nhất là để mọi thứ đến ngẫu nhiên.
Rosso nhấp một ngụm, rồi chị nhăn mặt, nhưng sau khi thứ chất lỏng ấy trôi tuột xuống cổ, lông mày chị giãn ra, làm ra vẻ thoải mái.
- Nước mắt pha nụ cười? Em đã học cách pha chế từ khi nào thế?
Emily nhìn chằm chằm vào Rosso, em thấy tia dịu dàng trong ánh mắt vàng cam đầy chảy bỏng ấy, em thấy cả bóng mắt xanh lạnh lùng của mình trong đáy mắt chị.
Thế là ngày hôm ấy, trong sắc hoàng hôn vàng suộm đổ lênh láng trên bầu trời thành phố, qua khung cửa sổ lấp lánh sắc màu, Emily nghe tim mình đập rộn ràng. Thật lâu sau, em mới đáp lại rằng: Từ khi em nhớ chị.
.
.
.
Emily không biết cái cảm giác mà em đang có bắt đầu nảy nở từ khi nào. Từ khi hai người gặp nhau, cũng trong một buổi chiều tà như thế hay khi em nhìn thấy chị tất bật dọn dẹp trong bếp hay khi chị cầm bức tranh của em lên, đáy mắt lấp lánh niềm vui. Hoặc có chăng, thấy nỗi buồn sâu sắc ẩn sau những lọn tóc đỏ phất phơ của một buổi chiều lộng gió, trên cánh đồng hoa bát ngát hiếm hoi của các thành phố chật chội này.
Cũng có thể là tất cả những thứ đó, hoặc do thương nhớ lâu ngày dồn nén trên mặt cảm xúc, làm sóng lòng cuộn trào lên thành những từ ngữ kỳ lạ. Ấy là khi cổ họng em không còn muốn nghe lời của bộ não nữa.
"Em nhớ chị"
Khoảnh khắc nhìn sâu vào mắt chị, nói những câu nói ấy, trong lòng em bỗng cuồn cuộn một cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác như khi đặt cây bút lên giá vẽ, vẽ ra những cảm xúc trong tâm hồn mình. Giống như mặt hồ tĩnh lặng đã lâu, chỉ cần một khẽ chạm là rung lên những gợn sóng lăn tăn, trôi mãi đến vô cùng.
Rosso vẫn cứ mỉm cười như thế, cho đến khi chị nhấm nháp hết tách nước mắt của mình thì trời cũng đã chập tối. Chị lẩm bẩm rất khẽ nhưng cũng đủ to để Emily nghe thấy: " Emily, đó là yêu đấy." Rồi chị thu dọn cốc tách, đứng lên, khuôn mặt tỉnh bơ như thể mình chưa làm gì hết. Emily ngồi thần người, đôi mắt chăm chú nhìn vào mảnh kính màu đỏ của khung cửa sổ sặc sỡ kia, em thấy đầu mình cứ ong ong cả lên. Mới một buổi chiều mà xảy ra biết bao nhiêu việc.
.
.
.
Rosso nói rằng, những ngày đầu tiên gặp gỡ, chị đã tưởng tượng Emily là một con thú điên. Đúng, Rosso dùng từ "con thú điên" chứ không phải là một từ hoa mỹ nào khác để miêu tả Emily yêu dấu của chị như vậy. Một con bé hoang dại, với những bức tranh lạnh lẽo và vô hồn, trong một phòng tranh bé tý và oặt ẹo mãi tận cuối con hẻm chật hẹp nhất của cái thành phố này. Con bé sẵn sàng xé toạc bức tranh nó vừa vẽ, nếu nó thấy không hài lòng, hoặc giả như chị có chê những tác phẩm nó vẽ, nó sẽ cào nát tay của chị.
"Em còn nhớ những ngày đầu tiên ấy không? Thực sự rất khó khăn, Emily ạ"
Tiếng lạch cạch của chén tách trong phòng bếp vang lên đều đều cùng giọng nói của chị Rosso, chị giống như đang cười, cái nụ cười e ấp và ý nhị của chị. Emily nhớ chúng kinh khủng, cái nụ cười như châm biếm lại như vuốt ve, âu yếm ấy đã nuôi dưỡng và chăm sóc em suốt những tháng ngày khó khăn nhất của cuộc đời.
"Vậy mà đã bảy năm rồi..."
Emily rời khỏi ghế bành, nén một tiếng thở dài, cột mái tóc vàng óng ả xõa tung ra hai bên vai, em lại đến bên giá vẽ.
"Bảy năm qua, chị làm gì hả Emily?"
Chấm mực đỏ, một màu đỏ được pha khéo léo, màu đỏ đượm một nỗi nhớ thương rất kỳ lạ. Emily vô thức giơ cọ vẽ lên không trung, định vị một điểm bất thần trên tờ giấy, và em cứ đứng lại mãi ở đó. Em không biết, cảm xúc bây giờ đang chảy trong lòng em là cái gì. Em không thể vẽ được.
"Thì đi, và tìm kiếm nơi chốn bình yên của chị." Rosso cao giọng, dáng vẻ đắc thắng và vui thích như khi nhìn thấy một chú bướm nhỏ lần đầu tiên cất cánh trong cuộc đời ngắn ngủi của nó. Chừng như sợ Emily hỏi, Rosso lại tiếp "Cuối cùng cũng tìm được rồi" như một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Cọ vẽ lơ lửng trên không trung chợt vẽ một đường cong màu đỏ chói mắt trên tấm giấy trắng tinh, cánh tay cầm cọ buông thõng xuống. Emily để mặc màu đỏ ấy nhỏ xuống nền nhà, từng giọt, từng giọt.
Em nghe thấy, trái tim mình cũng đang vỡ vụn, từng nhịp, từng nhịp.
Giống như khi bị khước từ một cách lịch sự và kín đáo, cho một lời đề nghị đầy thiện chí.
.
.
.
"Emily, em không vẽ nữa à?"
Rosso lau khô tay, bước vào phòng, nhìn thấy Emily ngồi bần thần trước giá vẽ, lông mi rũ xuống buồn bã, ánh mắt của chị ánh lên một tia tinh nghịch đầy yêu thương. Rosso biết, Emily buồn vì điều gì và đương nhiên chị biết, Emily yêu dấu chắc chắn đang thấy phiền lòng vì thói úp úp mở mở của chị.
Nhưng cứ để vậy, thêm vài ngày nữa, rồi mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy thôi.
Bảy năm lang thang đủ để chị hiểu nơi bình yên nhất trong tâm hồn chị là ở đâu rồi.
Emily không đáp lại chị nữa, bóng tối ngoài kia dần dần phủ kín cả bầu trời. Nhưng nếu Emily chỉ cần ngẩng lên vào lúc ấy thôi, em sẽ thấy trong mắt Rosso, bầu trời vẫn vẹn nguyên một màu xanh trong vắt không một gợn mây của một buổi sáng mùa thu buồn ngọt ngào và xuyến xao.
"Emily, tối nay đi ngắm sao không, như bảy năm trước ấy?"
"Nếu chị muốn"
.
.
.
Chị Rosso đưa tay lên, đôi bàn tay thon thả chắn trước mắt em, rồi từ từ hé ra giống như lật giở từng trang, từng trang một của một cuốn sách thú vị. Đối với Emily ngày ấy, đó thực sự là cả một bầu trời.
"Ngôi sao kia là ngôi sao sáng nhất, với chị, còn ngôi sao sáng nhất của em là gì hả Emily"
"Em không biết, các ngôi sao đều sáng như nhau mà"
"Không đâu, Emily bé bỏng này, có một ngôi sao trong đám này mang tên của em, em cứ chọn đi. Ngôi sao sáng nhất đối với chị là ngôi sao mang tên chị đó"
Emily hồi đó tin sái cổ, sau này em mới biết là chị Rosso nói sai toét không, cái ngôi sao mà chị chỉ là sao Bắc Đẩu, lo chả sáng nhất! Mà cả đống sao, chẳng có sao nào sáng hơn nó nữa.
Nên Emily không nhìn thấy sao sáng nhất cũng phải thôi. Luống cuống một hồi, em nhanh trí chỉ vào chị. Trong mắt em, chị là ngôi sao sáng nhất.
Em nghe tiếng chị bật cười khe khẽ, trong đôi mắt hoang dại của em ngày ấy bỗng giống như nảy mầm một thứ hạt giống người ta gọi là "tình cảm". Là yêu hay ghét thì ngày đó em hãy còn quá bé để hiểu.
"Thế còn Emily của bây giờ, em thích ngôi sao nào nhất"
"Ngày đó, chị đã lừa em, ngôi sao chị chọn là sáng nhất rồi. Hèn gì em phải chỉ vào chị"
"Em lại đánh trống lảng rồi"
"Vẫn là sao Rosso Corsa thôi. Chị hỏi em bao nhiêu lần rồi. Chị lấy mất ngôi sao sáng nhất rồi, nên em đành chọn theo chị vậy"
Emily vẫn ấm ức chuyện ấy lắm, vì chị mà em chẳng có ngôi sao nào nên em cứ bắt đền chị suốt, em phải sáng hơn chị em mới chịu cơ. Phải sáng hơn, to hơn, đẹp hơn, mà phải ở gần chị nữa.
Nhưng đời thuở nào có hai ngôi sao sáng ở cạnh nhau đâu.
"Vậy được rồi, chúng ta chia ngôi sao kia làm đôi nhé. Emily, em thấy đằng kia có ánh đỏ không, đằng đấy là của chị. Nửa còn lại, ánh xanh trời là của em nhé"
"Chị nói bậy nào, làm gì có ánh đỏ với ánh xanh chứ!"
"Yên lặng nào Emily, không nhìn bằng mắt. Nghe chị thôi"
.
.
.
Emily, em đã từng nghe hoa gì tên gọi là Remmi chưa?
Hoa gì tên nghe lạ thế?
Hoa đó có những bông đỏ tha thiết cho nỗi nhớ và xanh lạnh lùng cho niềm hụt hẫng
Ồ.
Hay chừng nào em thử vẽ đi.
Khi nào chứ, em chẳng có cảm nhận gì về nó cả
Emily, đó là khi trái tim của em đủ chỗ cho một nỗi nhớ.
.
.
.
Emily tỉnh dậy lúc nửa đêm. Em xuống nhà, bật điện, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm lấy phòng tranh. Em lặng lẽ lấy giá vẽ ra, đặt lên đó bức tranh có một vệt đỏ chói mắt bị quệt ban chiều.
Vẽ, vẽ và vẽ. Em nghe thấy tiếng sột soạt của giấy vẽ, em cảm nhận được những cảnh hoa đỏ thẫm nở xòe dưới nét cọ mềm mại của em.
Em sẽ hoàn thành nó, ít nhất là trước khi chị Rosso lên đường.
Những cánh hoa đỏ cho em, những cánh hoa xanh cho chị.
2.
"Này bé bỏng, đêm qua em lại không ngủ phải không?"
Chị Rosso càm ràm vào buổi sáng ngày hôm sau khi thấy Emily ngồi lờ đờ trên bàn ăn. Bầu trời ngoài kia xanh ngắt, nhảy nhót những tia nắng ấm áp và trong lành của một ngày mới.
Emily không đáp lại, có lẽ em không nghe thấy, hoặc có nghe thấy đấy mà lười chẳng buồn đáp lại chị. Ánh mắt em đang dán vào tấm kính màu đỏ trên khung cửa sổ. Rosso cảm thấy, trong đáy mắt em có một màu đỏ tha thiết nào đó mà chị không nắm bắt được. Có lẽ Emily thật sự đã lớn, dù suy nghĩ hãy còn nông nổi và trẻ con biết bao nhiêu. Chị không thể hiểu hết em như chị đã từng làm bảy năm trước nữa.
Bảy năm trước, cánh cửa gỗ đen ấy mở ra, một cô bé tóc vàng và đôi mắt xanh vô hồn cùng với bộ váy lem nhem màu nước.
Bảy năm sau, cánh cửa gỗ đen sì ấy lại mở ra, vẫn là cô gái tóc vàng, với đôi mắt xanh lạnh lùng và bộ váy lem nhem màu nước.
Nhưng ánh mắt nhìn chị không phải là hình viên đạn, ánh mắt của một kẻ cố đóng khép tâm hồn mình và khước từ mọi tiếng gõ cửa. Ánh mắt của Emily hôm qua nhìn chị đượm cái ấm áp của ánh đèn phía sau phòng tranh.
Ít nhất, Rosso biết, bảy năm, Emily cũng thay đổi, chị cũng thay đổi.
Nhưng có những thứ cả chị, em, cả chúng ta đều không thể thay đổi.
Đó là quá khứ. Cuối cùng chị chỉ vịn được vào quá khứ, thứ không bao giờ thay đổi được để gặp lại em mà thôi.
Đáng trách quá phải không, khi Emily cứ tính mãi về tương lại còn Rosso lại chỉ lo về quá khứ.
.
.
.
"Khung cửa sổ này, chị Rosso từng bảo em rằng phải thay kính trắng thuần bằng một khung cửa sặc sỡ, em thay rồi đấy, chị thấy đẹp không?"
Emily mở lời với chị, em vừa ăn xong bữa sáng chỉ có bánh mì nướng và sữa nóng. Nhưng em không mấy để ý về việc đó. Ít nhất, đến bây giờ em đã đủ tỉnh táo để nói chuyện với Rosso, hoặc em chỉ mở lời cho hai người đỡ tự lạc vào thế giới riêng của mình.
"Em nhớ ngày xưa chị Rosso thân thiết với em lắm, dạy em rất nhiều điều. Nhưng giờ, xa cách quá. Giống như em chẳng thể vẽ được một bức tranh có màu đỏ dù đã thử bao nhiêu lần vậy."
"Emily, bảy năm rồi, chúng ta cũng phải thay đổi mà."
"Rồi chị sẽ lại bảo, những gì chúng ta đã trải qua bảy năm trước chị vẫn nhớ, đúng không?"
Rosso im lặng, Emily từ khi nào đã ăn nói sắc sảo như vậy.
"Chị Rosso, đã bao giờ chị sống cho chị, cho hiện tại của chị chưa?"
Rồi Emily rời đến giá vẽ, bỏ lại Rosso đầu óc rối bời. "Sống cho hiện tại?", "sống cho chị?", những khái niệm chẳng bao giờ chị nghĩ đến. Nếu sống cho hiện tại chẳng phải sẽ quên mất quá khứ sao. Mọi thứ xung quanh chị cứ thay đổi lòng vòng, có bao nhiêu việc đã xảy ra, bao nhiêu thứ đã mất, bao nhiêu thứ đi lạc, Rosso giống như một cô gái buồn cười nào đấy lạc giữa cái dòng chảy xiết mang tên "thời gian" kia. Khi mọi thứ thay đổi nhanh đến chóng mặt, Rosso chỉ còn biết hoài niệm quá khứ, nắm lấy cái cành cây duy nhất chơ vơ nơi dòng nước chảy xiết ấy.
Vì nó là thứ duy nhất bất biến qua hàng vạn năm. Thứ mà Emily ngày xưa hay cười to mà gọi là "hoài cổ".
Thực ra, Rosso chỉ lo rằng, một ngày nào đó chị sẽ quên mất mà chìm vào những vụn vặt đời thường của hiện tại mà quên đi cái quá khứ trước kia. Cành cây ấy một khi đã buông tay ra, tức là chị chẳng thể sống được nữa.
Chị sợ phải quên đi quá khứ vì con đường phía trước đợi chị không biết là nỗi buồn hay hạnh phúc nữa. Rosso càng đi sâu vào hiện tại, càng mơ tưởng đến tương lai lại càng sợ một ngày quá khứ biến mất.
Nên chị cứ đi miết, đi không suy nghĩ gì cả, đi về những miền cũ, đi đi lại lại để nắm lấy cái quá khứ của mình, của Emily.
"Chị Rosso này, quá khứ của chúng ta, em chẳng nhớ nhiều đâu, em nhớ đến chị nhiều hơn. Rồi một ngày nào đó, chị sẽ tìm thấy có một thứ khác bất biến mà chị có thể bấu víu vào."
Ra đi để níu giữ quá khứ, bảy năm sau gặp lại, bảy ngày sau lại phải chia xa.
Chỉ để quá khứ có vài sự kiện đặc biệt để nhớ.
Chị thấy có ai sống buồn cười như chị không.
.
.
.
"Chị Rosso, chiều nay mình ra cánh đồng hoa kia được không?"
"Ừ, được"
Bữa đó, Emily thích ngắm cánh đồng hoa, ngắm những nhành cỏ theo gió, va đập vào nhau, như tạo nên một bản đàn bất tận của cánh đồng.
"Nếu nhìn bằng con mắt của một cô bé con thích vẽ, em sẽ chỉ nhìn thấy những cánh đồng hoa đẹp đẽ này phải không Emily? Em mới chỉ nhìn thấy phần những cánh hoa ấy phô ra cho em thấy thôi. Nhắm mắt lại Emily, hãy nhắm mắt lại, cảm nhận bằng con tim em, sự sống đang trỗi dậy trong từng cánh hoa ấy, và đặt tay lên giá, vẽ những gì em cảm nhận thôi
Hãy vẽ những gì em cảm nhận, đừng vẽ những gì em nhìn thấy"
Chị từng nói như thế với em, Rosso ạ, giờ đến lượt chị cảm nhận đấy.
Gió tạt qua, cuốn tung mái tóc vàng của em, trêu đùa mái tóc đỏ được vấn lên gọn gàng của chị. Em cố gắng để hình bóng của chị Rosso in vào đáy mắt mình nhưng bất lực.
Chị Rosso này, chị có thể hồi sinh cho tâm hồn cằn cỗi của em ngày ấy, vậy tại sao không để thứ tình cảm giống như em trong chị nảy mầm đi.
Thực ra, với Rosso, nó đã nảy mầm thành một cây con từ lâu lắm rồi. Chỉ là trong lòng chị vẫn gợn những đợt sóng lăn tăn, những gợn sóng mà chị không thể bỏ xuống được. Emily, em chỉ cần đợi mà thôi.
Một chút nữa thôi, khi thời gian bảy năm kết thúc, chúng ta lại bắt đầu lại, chị hứa đấy. Chỉ còn vài ngày nữa thôi. Chị cũng sẽ không để quá khứ ngáng chân mình nữa.
3.
Những ngày tiếp theo, Rosso cùng Emily đã một lần nữa đắm mình vào những kỷ niệm cả em và cả chị cùng nhớ, trong thời gian hè vắt sang thu của bảy năm trước.
Giống như hồi sinh lại những kỷ niệm ấy để con tim được một lần nữa rung động, được một lần nữa trở lại cái "ngày xưa" trong tâm tưởng mà không ai có thể trở lại, được bấu víu vào cái thứ duy nhất bất biến trong cuộc sống này.
Rosso cuối cùng đã được nếm thử thứ "nước mắt pha nỗi buồn" trong một buổi chiều tà của một ngày nào đó trong số những ngày vụn vỡ đó. Giống như một bản nhạc buồn ngân lên giữa một không gian yên ắng vậy. Cái khoảnh khắc mà thứ chất lỏng đó chạm vào đầu lưỡi chị, có một vị ngọt mơn man trong tâm hồn chị, nhưng khi trôi tuột xuống lại là vị đắng chát ngăn ngắt.
Nỗi buồn thực ra chỉ ngọt ngào vẻ bên ngoài, còn nếu muốn tận hưởng sự thoải mái thì phải ráng chịu cái cảnh đắng chát ban đầu của hạnh phúc thôi.
Vậy mà Emily thích uống nó cả một thời trẻ thơ.
Hằng đêm, Emily vẫn thức dậy, hoàn thành nốt bức tranh về hoa Remmi của em, nhưng em chưa bao giờ vừa ý, những bông hoa vô hồn với hai màu xanh đỏ nhạt nhòa làm em muốn xé toạc tờ giấy đi. Nhưng chị Rosso đã bảo em rằng, đừng xé những tác phẩm mình đã vẽ, dù có thế nào, biết đâu sau này lấy chúng ra, em lại muốn vẽ tiếp thì sao.
Emily xếp tất cả chúng vào xó, em không vẽ nữa. Có lẽ nhớ thương trong em hãy chưa được đầy đủ.
Emily, rồi một ngày nào đó, em chắc chắn Remmi sẽ nở dưới cây cọ vẽ của em.
.
.
.
"Emily, em phải vẽ những gì em cảm nhận thấy, đừng vẽ những gì em nhìn thấy"
Emily lại thức dậy lúc nửa đêm. Chị Rosso nói rằng hôm nay sẽ là ngày cuối cùng chị gặp em. Em hỏi rằng chị đã suy nghĩ kỹ chưa, hóa ra chị đúng là chỉ ghé qua thăm em thật à.
Chị Rosso không nói gì, lẳng lặng về phòng thu dọn đồ đạc.
Bảy ngày, Emily đếm đủ bảy ngày em và chị bên nhau, một lần nữa. Giống như một giấc mơ được đảo qua đảo lại trong một buổi đêm ngắn ngủi của suốt chiều dài bảy năm vậy.
Bao giờ Rosso trở lại, Emily cũng không biết, em cũng không thể gieo một thứ hạt giống tình yêu nào vào lòng Rosso nữa. Ngày ấy Rosso đã làm tâm hồn em sống lại sau những chuỗi ngày ngập ngụa trong ác mộng và nỗi đau.
Nhưng bảy năm sau, một lần nữa gặp lại chị, Emily lại chẳng thể kéo chị ra khỏi vũng lầy quá khứ của hai người mà chị cứ khư khư giữ chặt lấy. Hạt giống tình yêu em ươm trong lòng bấy lâu nay có lẽ sẽ mãi chẳng bao giờ gieo được.
Emily cảm thấy cánh tay mình đang lướt nhanh trên trang giấy vẽ dở, còn quá nhiều thứ chưa hoàn thành ở bức tranh này, nhưng Emily nhắm mắt và cảm nhận.
Sự nồng nhiệt của chị Rosso bảy năm trước. Chị gặp em trong một buổi chiều vàng nắng, trước ngưỡng cửa gỗ màu đen, em đã bần thần nhìn chị rất lâu, vì chị quá đẹp. Sự đẹp đẽ ánh lên trên nền màu vàng sẫm buồn. Giống như phép màu vậy. Là màu đỏ son đậm đà và mạnh mẽ, như một ngọn lửa chầm chậm làm tan chảy khối băng đã lâu không được tiếp xúc với ngày nắng.
Sự lạnh lẽo của tâm hồn em bảy năm trước, sự dằn vặt của em khi thấy Rosso ra đi, trong bảy năm trời, nỗi cô đơn của một đứa bé khao khát tình yêu thương. Nỗi buồn lãng đãng "rất nghệ sỹ" mà chị Rosso dùng để chỉ em, những ước vọng của một ngày hội ngộ chưa từng tắt trong bảy năm.
Và cả nỗi nhớ thương cháy bỏng trong tâm hồn em trong bảy năm, nỗi sợ chị đi mất sau những ngày gặp lại.
Bảy năm
Bảy năm
Bảy năm
Bảy năm rồi chị Rosso, bảy năm qua đi như một giấc mộng. Đủ nhanh để ngày em gặp lại chị, em vẫn cứ ngỡ những việc chúng ta làm như vừa mới xảy ra hôm qua đây thôi nhưng đủ lâu để em biết rằng, em cần chị hơn bất cứ ai. Ở phòng tranh này, em chỉ cần chị thôi. Phòng tranh của chúng ta, kỷ niệm của chúng ta.
Chị Rosso, em vẫn chưa nói cho chị biết rằng thứ bất biến mà chị có thể bấu víu vào để tồn tại không chỉ có quá khứ, quá khứ chỉ để làm sống lại thôi. Em, tình cảm của em cũng là thứ bất biến đó, dù nó luôn vận động, luôn biến đối không ngừng nhưng tình cảm chỉ là tình cảm thôi, không thể bỗng nhiên quay lưng lại với chị được.
Bảy năm rồi, em vẫn nhớ chị, nhớ đến phát điên Rosso ạ.
Chị có hiểu không?
.
.
.
Trời tảng sáng thì Emily hoàn thành bức tranh còn dang dở, cái nhập nhoạng của buổi bình minh làm em chẳng biết em đã vẽ những gì vào tối hôm qua nữa. Sáng hôm sau, em sẽ đưa nó cho chị Rosso. Ít nhất chị sẽ giữ lại cái gì đó của em.
Remmi, loài hoa nhớ thương ấy. Có thật không hay chỉ có trong tâm tưởng? Hay là một cái đích mà chị Rosso đặt ra cho Emily hướng tới?
Em không biết.
Chỉ biết, em đã vẽ bằng cả trái tim.
4.
Rosso thức dậy, chào em, bước ra khỏi cửa và đi. Giống như bảy năm trước, em không tiễn chị, cũng không khóc lóc, cũng không kêu than. Chỉ nhìn theo cái bóng của chị khuất dần sau cánh cửa gỗ đen rồi ngồi bần thần thật lâu.
Chị Rosso là một giấc mơ vô thực, đến rồi đi, giấc mơ Emily không thể níu giữ.
Giấc mơ ấy làm em tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, tiếp tục với sự cô đơn và chờ đợi.
Chị Rosso, chị thật ác.
.
.
.
Emily giật mình. Thôi chết rồi, em quên mất không đưa cho chị Rosso bức tranh. Mới mấy đó đã quên, khi thấy cái bóng váy đỏ khuất sau cánh cửa, em mới chợt nhớ ra là em quên đưa bức tranh cho chị.
Em vội vã giật nó khỏi giá vẽ, cuống quýt xỏ giày vào, dáng vẻ đáng thương và luộm thuộm em chẳng bao giờ có. Mái tóc vẫn được vấn lên, khuôn mặt lem nhem màu vẽ, cánh tay hai màu đỏ xanh trộn lại đã tím ngắt từ bao giờ.
Emily mở cửa. Khi ngẩng đầu lên, định lao ra ngoài thì em sững lại. Chị Rosso đứng đó, mìm cười nhìn em.
Em thất thần rất lâu.
"Emily thân mến ạ, chị định rời đi, nhưng chợt nhớ ra rằng chị để quên mất niềm vui và nỗi buồn, chỉ mang theo ít nước mắt nhạt nhẽo đi thôi. Nên quay lại lấy"
Ánh mắt chị lấp lánh tia hạnh phúc.
"Emily, em nghe không, chúng ta cũng trải qua bảy năm vui buồn rồi. Chị nghe người ta nói rằng, nếu vượt qua ngưỡng bảy năm thử thách ấy, tình cảm của chúng ta sẽ bền chặt mãi đấy, em có tin không"
Emily thấy mắt mình cứ mờ đi, chỉ nhìn thấy chị Rosso nhạt nhòa qua làn nước mỏng tang.
"Từ giờ chị sẽ sống với hiện tại, sống cho cả mình nữa. Nơi bình yên của chị, ở đây này"
Rosso tiến về phía Emily, ôm em vào lòng.
"Emily, nếu em đồng ý, chị lại ở đây với em nhé?"
Em ngả cả người vào lòng chị, ôm chị thật chặt. Chị Rosso lại lừa em, chị lừa em lâu như thế, lừa em tận bảy năm liền.
Chị đáng ghét lắm. Em không cho chị đi đâu nữa đâu.
5.
"Ha ha" Rosso ngồi trong phòng tranh bật cười ngặt nghẽo "Ôi chị cười chết mất Emily ạ, hôm đó cô bé đỏng đảnh này đã khóc phải không, khóc lớn lắm luôn"
Emily đỏ mặt gườm gườm nhìn chị: " Chứ không phải vì chị làm em khóc sao. Chị xấu xa lắm!"
"Ừ, cả bức vẽ thức cả đêm vẽ cũng nhòe cả vào nước mắt cơ mà"
Thế mà Rosso vẫn treo nó trong phòng đấy.
"Lại bảy năm nữa rồi chị Rosso nhỉ."
"Ừ, vậy mà em vẫn nhớ kỹ như vậy"
"Cả chị cũng vậy còn gì, nhớ không thua em một chi tiết nào hết"
Những tia nắng đầu tiên của ngày đầu xuân nhảy nhót trên khung cửa sổ đầy màu sắc ấy. Bảy năm, mười bốn năm, hai mươi mốt năm, hai mươi tám năm, cho đến cả nhiều lần bảy năm nữa, chúng ta cũng vẫn bên nhau như thế. Ở cái chốn bình yên trong tâm hồn chúng ta.
Hoa Remmi nở ở phòng tranh, cái hạt giống mà Emily gieo trồng trên bức tranh ngày ấy dù thời gian có làm phai đi những màu sắc nhưng nỗi nhớ thương vẫn cứ cuộn chảy trên từng đường nét.
Mùa xuân đến rồi, chúng ta lại sang một bảy năm nữa, em và chị vẫn sẽ yêu nhau, vẫn sẽ gợi lại những kỷ niệm cũ như thế.
Cho đến khi không còn bảy năm để trôi qua nữa.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro