Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Mẫn Nghi Nghi

Một giờ sau, Nguyễn Văn Khánh một mình trở về phòng. Mặt anh đỏ bừng, miệng cười ngây ngô, may mà dọc đường đi không gặp ai chứ nếu không người ta đã nghĩ anh bất bình thường rồi.


"Anh vừa đi đâu vậy?" Trần Khởi My mới bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy anh liền hỏi.


Hôm qua cô mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, làm sao để về nhà cũng chẳng nhớ rõ, sáng sớm thức dậy ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người thật sự rất khó chịu.


Anh nhìn cô mặc áo tắm rộng thùng thình liền thấy đặc biệt gợi cảm, lại nghĩ đến anh hai vừa cho mình xem phim gì đó liền cảm thấy bụng dưới đột nhiên nóng lên, mặt chợt đỏ bừng.


Cô bước đến gần anh, ngẩng đầu, nhìn anh đầy khó hiểu.


"Khánh? Anh đỏ mặt kìa, khó chịu lắm sao?"


Anh ra sức lắc đầu: "Không, không sao, anh không sao."



"Vậy anh làm sao vậy?" Phản ứng của anh quá kỳ lạ.


"My My...." Kéo cô ra trước mặt, anh thật sự không biết nên nói gì.


Vừa rồi khi xem phim, anh tò mò hỏi anh hai rất nhiều vấn đề, anh ấy cũng rất kiên nhẫn giải thích. Nhưng mà, bây giờ anh rất căng thẳng nên đã quên hết, cũng quên mất muốn làm gì rồi.


"Dạ?" Trời ạ, ngẩng đầu nhìn anh thật mỏi cổ mà.


"Anh ngồi lên giường đi."


"Ừ."


Anh kéo cô đi đến bên giường, sau khi ngồi xuống liền kéo cô ngồi lên đùi mình.


Sau vài lần cô chủ động ngồi lên đùi anh, anh liền rất tự nhiên ôm cô ngồi trên đùi mình.


Sau khi ngồi xuống, anh lập tức tựa đầu vào cần cổ cô, ra sức hít vào.


"Khánh?" Anh thật sự rất kỳ lạ.


Anh không để ý đến cô, chỉ đánh bạo lè lưỡi khẽ liếm lên cổ cô.


Toàn thân cô khẽ run, nổi đầy da gà. Kỳ lạ, trước kia anh chưa từng làm như thế mà.


Cô vươn tay đẩy đầu anh ra, chăm chú nhìn anh.


"Rốt cuộc là anh đã làm gì hả?"


Anh vẫn không để ý đến cô, chỉ đưa tay muốn cởi áo choàng tắm của cô. Bởi vì vừa nãy trên phim đều diễn như thế, đều cởi hết quần áo


Cô giữ chặt áo, kháng cự lại anh.


"Khánh?"


"Đêm tân hôn, đêm tân hôn."


Vừa nghe lời anh nói, cô sợ đến mức tay nắm áo vô thức buông ra. Lần này, anh đã đạt được mong ước, vội cởi xuống áo tắm của cô. Cô vừa mới tắm xong, toàn thân trơn bóng, không mặc gì cả.


Thân thể trắng như tuyết của cô được phủ thêm một tầng hồng nhạt mê người, lập tức thu hút ánh mắt của anh. Anh nhìn cô không chớp mắt khiến cô xấu hổ, vội vươn hai tay che ngực chặn lại tầm mắt nóng rực của anh.


"My My đẹp quá...." Anh vươn tay ôm lấy cô, lật người một cái liền đặt cô nằm bên dưới.


"Khánh, anh..."


Không đợi cô nói hết, môi anh liền bao trùm lên đôi môi cánh hoa của cô.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


"Khánh, anh thật sự biết nên làm thế nào sao?" Cô nghi ngờ hỏi.


Bị anh biến thành lửa dục đốt người, cô vẫn còn phải lo lắng xem anh có biết hay không, thật đúng là quá vất vả mà!


"Ừm." Văn Khánh đang vùi mặt vào trước ngực cô dùng lực gật đầu.


"Anh hai có dạy anh...."


"Trời ạ..." Hóa ra là do Trọng Thành giật dây. Cô còn đang thắc mắc tại sao chỉ trong một thời gian ngắn mà Khánh đã biết chuyện sinh hoạt vợ chồng đó.


"My My...." Anh mò mẫm trên người cô một lúc lâu vẫn không có hành động tiếp theo, lần này không chỉ Trần Khởi My khó chịu mà đến chính anh cũng không chịu nổi nữa.


"Anh....Rốt cuộc anh....Có biết hay không hả...." Hơi thở dồn dập, cô sắp bị anh tra tấn đến phát điên rồi.


"My My...." Anh nghẹn ngào gọi tên cô.


"Quên đi, vẫn là em chủ động thì hơn...." Nói xong liền ngồi dậy rồi đẩy anh ngã xuống giường.

Mới sáng sớm, trong phòng ngập tràn cảnh xuân. Dưới lầu, tất cả mọi người đều hưng phấn bàn luận, đến cả tên gọi của đứa cháu tương lai cũng lôi ra bàn luận luôn.


Người bên trên cũng nhiệt huyết bừng bừng. Mới nếm thử trái cấm, Khánh hoàn toàn không biết tiết chế, một lần rồi thêm một lần, còn Khởi My mệt đến nỗi ngay cả khí lực đầu hàng cũng chẳng còn.....


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Ngày thứ ba sau khi kết hôn, hai người liền chuẩn bị đi châu Âu hưởng tuần trăng mật. Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Văn Khánh xa nhà, lúc lên máy bay anh giống như một đứa bé vô cùng hưng phấn tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chỉ có điều, hưng phấn của anh cũng chỉ duy trì đến lúc trước khi máy bay cất cánh, sau khi máy bay cất cánh, anh lập tức bị say máy bay.


Chóng mặt, nôn mửa.


Triệu chứng gì cũng có, dọa Khởi My sợ đến hết hồn, một phút cũng không rời anh. Cuối cùng vẫn phải nhờ tiếp viên lấy thuốc ngủ để anh ngủ thiếp đi mới giảm được chứng say máy bay của anh.


Sau khi xuống máy bay, hai người liền chuyển đến khách sạn đã đặt trước, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi. Nguyễn Văn Khánh là vì say máy bay nên khó chịu còn Trần Khởi My là vì mệt mỏi do phải chăm sóc anh suốt chuyến bay.


Cả hai ngủ thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại. Sau khi ăn sạch thức ăn do phục vụ mang đến, cả hai liền vào phòng tắm tắm uyên ương.


Kết quả, ngày đầu tiên trong chuyến hành trình tới châu Âu của hai người đã kết thúc trên giường rồi.


Tuy đây là lần đầu tiên anh xuất ngoại nhưng dù sao Khởi My cũng đã một mình ra nước ngoài từ nhỏ nên chuyến du lịch châu Âu của hai người cũng xem như thuận lợi.


Song, dự định ban đầu là ba tháng nhưng vẫn chỉ tiến hành được một nửa, hai người liền quay về nước.


Mong ước của tất cả mọi người đã thành hiện thực, nhờ Khánh suốt ngày quấn quýt mà Khởi My đã mang thai rồi.


Hai nhà Nguyễn Trần vui mừng khôn xiết, chỉ kém chưa có đốt pháo hoa ăn mừng mà thôi, cháu đích tôn đầu tiên của hai nhà đã đến rồi.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Cô chủ, đây là cháu gái của tôi, tên nó là Nghi Nghi, Mẫn Nghi Nghi."


Ngày thứ ba sau khi quay về nước, má Lê liền dẫn cháu gái đến gặp Trần Khởi My. Cô vì mang thai nên rất dễ mệt mỏi, sau khi quan sát một chút liền bảo má Lê giữ người lại.


"My My, My My." Phong Vũ Vọng từ trên lầu chạy xuống, lúc nhìn thấy Khởi My đang ngồi trên sofa, lập tức chạy qua ngồi xuống bên cạnh cô.


"Sao thế?" Nhìn trán anh đầy mồ hôi, cô liền rút khăn tay ra nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh.


"Bác sĩ bảo em không được chạy loạn." Anh nghiêm túc nói.


Cha đã nói: Anh là người lớn, phải biết chăm sóc cho cô cho nên anh luôn muốn trông coi cô. Nghĩ đến cha nói mình là người lớn, anh rất đắc ý. Bởi vì mấy người kia, đặc biệt là anh hai luôn chế giễu anh chưa lớn, cần người chăm sóc, hiện tại đổi lại thành anh đi chăm sóc người khác, anh có thể không đắc ý à.


"Em chỉ xuống lầu gặp cháu gái của má Lê thôi mà." Cô mỉm cười, đáp lại.


Mới trở về có hai ngày, anh đã bị người lớn hai nhà giao trọng trách trông coi cô, không để cô bị chút thương tổn nào. Anh rất vui sướng, chỉ trừ khi ngủ anh không nhìn cô thôi chứ những lúc khác, chỉ cần cô rời khỏi tầm mắt anh một lúc là anh đã chạy loạn đi tìm cô rồi.


"Cháu gái của má Lỗ?" Lúc này, anh mới chú ý đến cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh má Lỗ.


"Nghi Nghi, mau qua chào cậu chủ đi." Má Lỗ khẽ đẩy đứa cháu gái đang nhìn cậu chủ đến thất thần.


"Chào cậu chủ."


Vừa mới nhìn thấy Nguyễn Văn Khánh. Nghi Nghi đã bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc. Trong lòng cô trộm tính toán, cậu chủ đúng là kẻ ngốc như bác đã nói, vậy trước tiên cô phải lấy được lòng tin của cô chủ để cô có cơ hội tiếp cận cậu chủ, sau đó cô sẽ có cách khiến cậu chủ cưới cô làm vợ. Cho dù là vợ lẽ cô cũng bằng lòng. Cô không muốn sống nghèo khổ giống như trước kia nữa.


Tia sáng chợt hiện lên trong mắt Nghi Nghi đều bị Khởi My thấy rõ ràng, xem ra cô cháu gái này của má Lê đang tính toán biến thành phượng hoàng đây. Nhưng trước đó cô đã đồng ý giữ cô ta lại rồi, giờ có muốn đổi ý cũng chẳng được, đành phải xuống tay với Khánh để tránh cho anh bị người khác hãm hại.


"Khánh, em mệt quá..." Dựa vào lòng anh, cô than nhẹ.


"Ừ, anh bế em về phòng nghỉ ngơi." VĂn Khánh vội đứng dậy, cúi người bế cô lên rồi bước nhanh về phòng.


Cô ta hoàn toàn không biết Khởi My đã biết được suy tính của mình, vẫn còn thầm tính toán trong lòng.


"Nghi Nghi." Má Lê gọi cô, thấy cô không đáp lại bà liền tăng thêm chút âm lượng.


"Nghi Nghi!"


Lúc này, cô mới phục hồi tinh thần.


"Có chuyện gì vậy bác?"


"Những lời bác nói với con, con đã nhớ kỹ chưa?" Cô là do bà giới thiệu, nếu xảy ra chuyện gì thì bà cũng chẳng còn mặt mũi nào ở lại nhà họ Nguyễn nữa.


"Cháu nhớ rồi ạ." Cô ngoan ngoãn gật đầu.


"Vậy là được rồi. Con phải nhớ kỹ, hiện tại cô chủ đang mang thai, là người quan trọng nhất trong nhà họ Nguyễn. Con chịu trách nhiệm chăm sóc cô ấy, nhất định không được phạm sai lầm nào đấy."


"Vâng thưa bác, cháu nhớ kỹ rồi." Ngoài miệng ngoan ngoãn đáp lại nhưng trong lòng cô lại chẳng hề nghĩ như vậy.


Vừa vào trong phòng, Trần Khởi My lập tức lải nhải bên tai Nguyễn Văn Khánh, kêu anh không được phép tiếp xúc nhiều với cô gái tên Mẫn Nghi Nghi kia.


Tuy anh không hiểu tại sao lại phải làm như thế, nhưng nếu là do My My nói thì anh nhất ịĩnh sẽ làm được.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro