Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ONESHOT

Đinh Trình Hâm không rõ.

Có điều gì đó về đôi tay ấy như là ma thuật, như là bùa mê, khiến cậu không thể ngừng nhìn chằm chằm vào nó suốt cả tiếng đồng hồ. Ngắm nhìn đôi bàn tay ấy khi lướt nhẹ trên phím đàn piano, khi những ngón tay xương gầy bao lấy thân bút ấn nhẹ xuống trang giấy lúc viết nhạc, hay khi cầm chắc con dao cẩn thận gọt cho cậu một trái đào thơm, hoặc, Mã Gia Kỳ chẳng cần phải làm gì, hắn chỉ cần ngồi đó và trò chuyện với cậu, cậu vẫn sẽ bị hấp dẫn, không thể cưỡng lại.

Mã Gia Kỳ có một đôi bàn tay rất đẹp, đẹp nức lòng người, cậu nghĩ vậy. Và cậu không biết phải làm gì với điều đó cả.

Đã năm năm kể từ khi tiếng hát của Mã Gia Kỳ chạm tới trái tim Đinh Trình Hâm lần đầu tiên. Cậu bạn đồng niên mới tới nom vừa hiền lành vừa đáng yêu, chẳng mấy chốc đã khiến Đinh Trình Hâm biết thế nào gọi là rung động. Nhưng trẻ con khi ấy nào có biết "rung động" là gì. Đinh Trình Hâm chỉ biết cậu đã bị sự tử tế và dịu dàng của Mã Gia Kỳ thu hút, dụ cậu muốn lại gần hắn, làm bạn với hắn.

Tháng ngày bình lặng ở bên nhau cứ thế trôi qua, cho đến khi Lưu Diệu Văn, đứa em thân thương mà Đinh Trình Hâm vất vả nuôi lớn "cố tình" chọc thủng bầu không khí yên ả của đôi gà bông vừa mới chính thức bên nhau được vài tháng.

"Mã ca, tại sao anh lại hẹn hò với Đinh ca? Có phải là anh ấy ép anh không?"

Oan thật đấy. Hâm Hâm bé ngoan năm tốt xin phép đặt tay phải lên ngực trái tự thề với lòng. Từ khi có trí nhớ tới giờ cậu chưa biết ép buộc người khác là gì hết, ép tình lại càng không.

Đinh Trình Hâm bật cười thành tiếng trước lời thì thầm nhưng không giống "thì thầm" cho lắm của thằng em. Phải chăng đây chính là cuộc đối thoại siêu kinh điển giữa em trai và bạn trai vẫn luôn xuất hiện trên phim ảnh? Trong lòng Đinh Trình Hâm có chút vi diệu. Cậu không tức giận, cậu chỉ cảm thấy có lẽ mấy năm qua cậu đánh Lưu Diệu Văn chưa đủ mà thôi.

Mã Gia Kỳ nghe xong cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Bé hồ ly tò mò quay đầu lại, nhìn người phía sau đang loay hoay với rổ cam tươi trên bàn. Cổ tay áo được xắn lên cao, để lộ cẳng tay mảnh khảnh, từng đường gân xanh vì dùng lực mà nổi lên, lòng bàn tay, năm ngón tay thon dài vẫn còn dính chút nước cam. Hắn rút vài tờ giấy lau tay. Cả quá trình cũng chỉ mất có 7 giây, mà rơi vào mắt Đinh Trình Hâm, thông qua sự xử lý của đại não lại trở thành đoạn video quay chậm dài tới 70 giây.

Cậu nhìn cốc nước cam ngon lành, nhìn những ngón tay xương gầy bao quanh lấy nó, lại nhìn người con trai đang tiến lại gần mình. Mỗi bước đi hắn để lại đều như thả một hòn đá xuống đáy lòng đang yên ả của cậu, khiến nó nổi lên những gợn sóng mãi không ngừng.

Mã Gia Kỳ một tay nắm lấy cổ tay Đinh Trình Hâm, tay còn lại ấn cốc nước vào tay cậu, cũng không quên mỉm cười với Lưu Diệu Văn, nói:

"Nếu là vậy, thì anh đây tự nguyện bị ép cả đời."

Hôm ấy có nắng sớm, trời trong mây. Căn phòng ấm áp ngập tràn tiếng chí chóe không đầu không đuôi của Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên vọng lại từ phòng khách, tiếng nước sôi ùng ục, tiếng thịt chiên xì xèo trên bếp lửa. m thanh hỗn tạp vừa ồn ã vừa thân thương cứ quẩn quanh bên tai Đinh Trình Hâm. Nhưng vào lúc ấy, điều duy nhất mà cậu có thể nghe được lại là nhịp tim của chính mình.

Lưu Diệu Văn nói "anh đúng là hết thuốc chữa", còn Đinh Trình Hâm thì cảm thấy đội trưởng của cậu rất đẹp trai.

Đinh Trình Hâm rõ ràng không phải là kiểu người sẽ để ý tới mức ám ảnh về từng chi tiết nhỏ trên cơ thể đối phương, mặc dù có những lúc cậu cũng cảm thấy đôi mắt một mí của Mã Gia Kỳ rất thu hút và yết hầu của hắn là một thứ vũ khí chết người. Nhưng khi khoảnh khắc ấy tới, lần đầu tiên trong suốt 20 năm cuộc đời, Đinh Trình Hâm buộc phải thừa nhận rằng đôi tay của Mã Gia Kỳ chính là kiệt tác của Chúa.

Mã Gia Kỳ dường như không thích đụng chạm cho lắm, tới mức mà Đinh Trình Hâm cho rằng ngay cả những cái chạm vụn vặt như chuồn chuồn lướt giữa hai người cũng chỉ là vô tình. Kể từ khi cái tâm tư nhỏ xíu không dễ gì nói ra ấy xuất hiện, rất nhiều dòng suy nghĩ không phù hợp cứ liên tục lướt qua tâm trí Đinh Trình Hâm. Cậu tự hỏi, liệu lòng bàn tay ấy khi chạm lên bản nhạc có ấm áp như khi chúng bao quanh cổ tay cậu không? Sẽ ra sao nếu làn da cậu được những đầu ngón tay ấy vuốt ve? Rồi khi hai đứa nắm tay, Mã Gia Kỳ sẽ thích đan tay với cậu, hay muốn bao trọn bàn tay cậu trong lòng hơn? Đã là lần thứ một trăm với dòng suy nghĩ thứ một nghìn, nhưng mỗi khi đắm chìm trong thế giới riêng của mình, Đinh Trình Hâm vẫn có cảm giác xúc động tới suýt khóc.

Cậu cố gắng ngăn bản thân không chạm tới ranh giới tội lỗi trước mắt. Nhưng chỉ cần Mã Gia Kỳ ở đây, ngồi bên cạnh cậu, dùng cái giọng từ tính nhất nói chuyện với cậu, cậu biết chắc mình xong rồi.

Đinh Trình Hâm biết trí nhớ ngắn hạn của cậu không tốt, và có lẽ nó cũng đang ngày càng tệ hơn khi đôi bàn tay ấy vẫn chiếm trọn tâm trí cậu. Những ngày gần đây cậu thường xuyên rơi vào trạng thái mất tập trung. Ngay cả khi đang trò chuyện với Mã Gia Kỳ, hắn còn chưa dứt câu mà cậu đã hỏi lại điều hắn vừa nói.

Đinh Trình Hâm có thể thề với Chúa rằng Mã Gia Kỳ cũng chú ý tới điều đó. Bởi vì mỗi lần cậu lặp lại câu hỏi ngu ngốc ấy, cái nhếch mép gian xảo luôn hiển hiện trên gương mặt đẹp trai kia. Và cậu đồ rằng hắn cũng biết đôi tay của hắn có sức hút cỡ nào. Chỉ cần Đinh Trình Hâm có mặt, hắn sẽ vô ý đưa ngón tay chỉ vào vật này thứ nọ, rồi bao biện rằng nó rất thú vị, có thể cậu sẽ thích. Hay quá đáng hơn chính là khi hắn vuốt tóc, khi hắn xắn tay áo, khi hắn chạm vào yết hầu, những thói quen không chủ đích nhưng lại mê hoặc đến sợ. Và tất cả đều được đảm bảo một cách chắc chắn rằng sẽ luôn xuất-hiện-trọn-vẹn trong tầm nhìn của Đinh Trình Hâm.

Một đêm nữa lại tới.

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm luôn có với nhau chút không gian riêng vào tối thứ sáu hàng tuần, mà theo lời của các cậu em thì chính là chẳng qua đang có chương trình trà sữa mua bốn tặng một, chúng chỉ không muốn lãng phí cơ hội săn đồ giảm giá mà thôi.

Mặc kệ đó có phải là thật hay không, cặp đôi phụ huynh cũng rất hài lòng về điều này. Vậy nên, làm ổ trong phòng Mã Gia Kỳ, hẹn hò một chút, cùng nhau xem vài bộ phim hay ho là một ý tưởng không tồi.

Đáng nhẽ mọi chuyện vẫn diễn ra êm ả nếu như lòng Đinh Trình Hâm không bất chợt nổi sóng. Cậu cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Ví dụ như, Mã Gia Kỳ có vẻ đang muốn dùng đôi tay tuyệt đẹp của hắn tiến-hành-tra-tấn cậu.

Là người yêu của nhau, Đinh Trình Hâm có thể lờ mờ nhận ra trong mối quan hệ này cậu là người hơi dưới cơ một chút, nhưng cậu cũng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân là đứa nhóc cần phải được nâng niu chiều chuộng gì cho cam. Nhưng Mã Gia Kỳ lại không nghĩ như vậy. Kể từ khi bên nhau, năng lực bạn trai siêu cấp của hắn phát huy rất mạnh. Hắn sẽ luôn lấy cớ cậu là khách tới chơi mà không cho cậu làm bất cứ việc gì, một mình hắn lo hết mọi thứ, nuông chiều cậu từ một người anh cả siêu chín chắn trở thành một bạn nhỏ chỉ biết ngồi ngoan một chỗ chơi đùa.

Đinh Trình Hâm nằm trên giường quấn chăn nhìn Mã Gia Kỳ đi tới đi lui đem nước uống cùng bỏng ngô tới cho mình. Ngón tay vẫn đẹp đẽ như mọi khi, lon coca đo đỏ mát lạnh trong tay hắn bỗng trở nên chói mắt lạ thường. Đinh Trình Hâm nheo mắt, đôi môi giấu trong chăn không tự chủ mà bĩu nhẹ.

Mã Gia Kỳ đứng trước mặt cậu cầm vài ba chiếc đĩa CD trên tay, nghiêng đầu hỏi cậu muốn xem bộ phim nào.

"Bạn nhỏ muốn xem phim nào đây? Kẻ đón đường? Người giết Liberty Valance? Hay Lincoln?"

"Bohemian Rhapsody thì sao? Dạo này tớ có hứng thú với những bộ phim tiểu sử như thế cơ."

Đinh Trình Hâm mất nửa phút mới nói ra được một cái tên. Có trời mới biết cậu đã phải tự véo vào chân mình để giữ bản thân bình tĩnh, không nhìn chằm chằm vào đôi tay đang cầm ngang đĩa CD kia.

Mã Gia Kỳ gật đầu đồng ý, cũng không gặng hỏi gì thêm. Đôi con ngươi trong trẻo của hồ ly liếc xéo bóng lưng đang cặm cụi cho đĩa vào máy, tự mình gặm nhấm nỗi đau khổ trong âm thầm.

""Bohemian Rhapsody: Huyền thoại ngôi sao nhạc rock" theo yêu cầu của quý khách."

Mã Gia Kỳ quay người lại, cúi người làm động tác mời chào như nhân viên chăm sóc khách hàng. Hắn nói với cái giọng cao vút bông đùa như trẻ con khiến Đinh Trình Hâm nằm trong chăn bật cười khúc khích. Đôi mắt cong lại đáng yêu, chút ai oán ban nãy cũng coi như biến mất không thấy tăm hơi.

Mã Gia Kỳ cũng cười. Hắn nhanh chóng chui vào ổ chăn cùng cậu, rất tự giác mà áp sát cậu, ngồi lùi về sau tỏ ý muốn ôm cậu vào lòng. Đinh Trình Hâm cũng theo thói quen mà dựa vào ngực hắn.

Hai người rơi vào khoảng lặng dễ chịu khi bộ phim bắt đầu. Mã Gia Kỳ kéo bát bỏng ngô tới giữa hai người, như vậy không ai cần phải chới với quá xa. Đó là sự tinh tế của Mã Gia Kỳ, đồng thời cũng là một cực hình đối với cậu. Mỗi khi hắn vươn tay, hình ảnh vài hạt bỏng ngô nằm gọn ghẽ trong hai ba đầu ngón tay hắn luôn bị khóe mắt cậu bắt trọn. Khi hắn chỉnh chăn lại cho hai người, khi hắn đưa bỏng ngô lên miệng, khi hắn một tay mở lon coca. Tất cả mọi thứ đều khiến Đinh Trình Hâm không thể kìm lòng.

Quỷ tha ma bắt Mã Gia Kỳ! Quỷ tha ma bắt đôi tay tuyệt đẹp của hắn!

Cậu đúng là hết thuốc chữa mất rồi!

Nhưng Đinh Trình Hâm không hề hay biết ánh mắt của cậu nóng bỏng tới nỗi Mã Gia Kỳ hoàn toàn có thể cảm nhận được tia lửa mãnh liệt trên tay mình.

Khi mới nhận ra điều này hắn hơi bối rối một chút. Mặc dù đã công khai với công ty và đám nhỏ, nhưng bạn trai nhà hắn vẫn luôn có chút gì đó khá "ngại". Có lẽ vì ngại mọi người, có lẽ vì chưa quen, nên ngay cả khi cậu vẫn luôn là người chủ động đụng chạm trong phần lớn thời gian, cậu cũng chưa từng nhìn hắn chằm chằm với tần suất dày đặc như mấy ngày gần đây. Hắn đương nhiên rất hưởng thụ, nhưng cũng rất tò mò. Khi hắn hỏi Nghiêm Hạo Tường về thói quen kỳ lạ này, thì câu trả lời hắn nhận được là-

"Thủ khống."

"G-gì cơ!?" Đinh Trình Hâm giật mình, đầu nhỏ quay lập tức quay lại nhìn người bên cạnh.

"Cậu là một nhóc thủ khống, bạn nhỏ của tớ ạ." Mã Gia Kỳ nhún vai. "Rõ hơn thì là cậu có hứng thú với những đôi tay đẹp hoặc gợi cảm."

"Mà nói thế tự nhiên người ta cũng thấy hơi dỗi. Hóa ra Đinh ca chỉ thích tay của tớ thôi sao?"

Đinh Trình Hâm đơ người, lòng như chết lặng. Cậu nhìn Mã Gia Kỳ thay đổi sắc mặt từ sói bự vừa mới bắt thóp cậu thành cún con dỗi hờn làm nũng mà cảm thấy vừa ngại ngùng vừa muốn đánh.

Thực sự rất bất lực!

"Nhưng cậu thực sự là một nhóc thủ khống à?"

"MÃ GIA KỲ!!!" Đinh Trình Hâm thẹn quá hóa giận hét lên. Trước đây cậu còn cảm thấy ngại ngùng về cái nhìn không mấy đứng đắn của mình, giờ lại càng xấu hổ hơn khi bị đối phương hỏi thẳng như vậy.

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Tớ chỉ thắc mắc thôi mà." Mã Gia Kỳ giơ tay lên đầu hàng, dùng cái giọng nhẹ nhàng nhất mà nói, cố gắng xoa dịu mèo nhỏ bên cạnh đang xù lông.

Đinh Trình Hâm được dỗ cũng nguôi ngoai chút ít. Cậu lấy lại nhịp thở, đầu cúi gằm xuống, hai tay để ngoài chăn xoắn lại vào nhau, nom đáng thương vô cùng. Cậu lắp bắp nói:

"Tớ... tớ cũng không rõ. Chắc là không đâu." Đôi mắt hồ ly len lén liếc nhìn sắc mặt của Mã Gia Kỳ. "Bởi vì tớ chỉ thích tay của bạn trai tớ thôi..."

m thanh càng về cuối câu càng nhỏ dần rồi im bặt. Nhưng may sao thính giác của Mã Gia Kỳ rất tốt, hắn có thể nghe trọn vẹn lời "tỏ tình" ám muội của người bên cạnh. Lòng hắn bị bé đáng yêu Hâm Hâm làm cho ngứa ngáy, làm cho nổ tung, khiến khóe môi hắn có làm cách nào cũng không thể hạ xuống, khiến mặt hắn như muốn hất lên tận trời.

Nhưng năng lực bạn trai trong suốt mấy tháng qua cũng cho hắn biết Đinh Trình Hâm rất dễ ngại, dụ được cậu nói ra lời trong lòng đã là quá lắm rồi, nếu còn quá đáng hơn nữa chắc chắn sẽ bị đánh. Vì vậy Mã - thông minh - Gia Kỳ chỉ đơn giản gật đầu tỏ vẻ đã biết. Là hắn cho Đinh Trình Hâm một con đường lui, cũng tự cho chính mình một con đường sống.

Sau đó cặp đôi vẫn quyết định tận hưởng buổi tối hai người trong im lặng, coi như sự việc vừa rồi cũng chỉ là lời tán gẫu trong lúc chờ cốt truyện của bộ phim đi tới phần cao trào.

Nhưng Mã Gia Kỳ có vẻ đã đạt được mục đích, hành động bốc bỏng ngô hay uống coca càng lúc càng khoa trương. Hắn cảm thấy ánh mắt Đinh Trình Hâm bị những cử chỉ từ bàn tay mình cuốn lấy thực sự rất đáng yêu. Hắn không chắc bạn trai nhà mình có phải là nhóc thủ khống hay không, nhưng dù sao thì hắn cũng rất thích chọc ghẹo cậu quạu tới hai mắt hồng hồng.

Tuy vậy, khi bộ phim đã đi được quá nửa, Mã Gia Kỳ hoàn toàn có thể cảm nhận được Đinh Trình Hâm đang thực sự không ổn. Hắn không chắc cậu có thể chịu đựng được thêm bao lâu nữa, kiểu như, bật dậy và tẩn cho hắn một trận chẳng hạn?

"Được rồi." Mã Gia Kỳ tạm dừng bộ phim. "Có chuyện xảy ra với cậu thế?"

Đột nhiên Đinh Trình Hâm cảm thấy hai má mình nóng ran, đỏ ửng như đào chín.

"G-gì cơ? Ý cậu là gì? Tớ có sao đâu? Cậu đang nói linh tinh gì thế?"

"A Trình, cậu đã nhìn chằm chằm vào tay tớ cả tuần nay rồi. Tớ không nói gì là bởi vì tớ tôn trọng sở thích và sự riêng tư của cậu. Nhưng mà bây giờ..." Mã Gia Kỳ thở dài.

"Tớ là bạn trai cậu, cậu đừng quên."

Đinh Trình Hâm đảo mắt một vòng quanh căn phòng rồi dừng lại trên chiếc vòng cổ của Mã Gia Kỳ, đôi mày nhíu lại như đang suy nghĩ có nên nói ra hay không.

"Chỉ là..."

"Chỉ là?" Mã Gia Kỳ không tức giận, toàn bộ sự kiên nhẫn mà hắn có ở đời này đều đặt hết lên người Đinh Trình Hâm rồi. Hắn đang thực sự quan tâm tới bạn nhỏ nhà hắn.

Đinh Trình Hâm thở dài chịu thua. "Tớ chỉ nghĩ là cậu có một đôi tay rất đẹp và... tớ muốn nắm lấy chúng..."

Mã Gia Kỳ nhướng mày. "Cậu... muốn nắm tay tớ?"

"Ừm." Đinh Trình Hâm khẽ gật đầu, hai má cũng hồng hồng theo từng động tác của cậu.

"Đinh Trình Hâm, có phải cậu đã quên gì không?" Mã Gia Kỳ không hiểu. Cái tình huống quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

"Tớ là bạn trai cậu. Chúng ta đã hẹn hò với nhau được 3 tháng lẻ 12 ngày rồi."

"Tớ biết." Đinh Trình Hâm ngồi thẳng người, nhìn vào đôi mắt đang tràn đầy nghi hoặc của hắn mà nói:

"Bởi vì dạo gần đây tớ bỗng nhận ra hình như cậu không thích đụng chạm cơ thể cho lắm. Trước đây tớ chưa từng để ý tới điều này nên mới luôn tùy tiện nắm tay cậu. Bây giờ đã biết rồi, thì tớ nghĩ mình nên hỏi sự cho phép của cậu trước."

Đinh Trình Hâm như bạn nhỏ mắc lỗi ngoan ngoãn nhận sai về mình, giọng điệu đều đều dễ nghe, chỉ là cũng không tránh khỏi chút tủi thân cùng ý tứ làm nũng.

Mã Gia Kỳ dừng lại suy nghĩ, dường như nhớ ra điều gì đó, hắn bật cười khúc khích. Đinh Trình Hâm khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn. Mã Gia Kỳ ngồi sát lại thu hẹp khoảng cách giữa hai người, dịu dàng nắm lấy tay cậu, đan mười ngón tay vào với nhau.

"Tớ không làm nó thường xuyên, không có nghĩa là tớ ghét bỏ nó."

Mã Gia Kỳ đưa đôi tay đang đan chặt vào nhau lên sát môi, đặt lên từng đốt ngón tay của Đinh Trình Hâm một nụ hôn.

"Tớ xin lỗi vì đã không chủ động, để cậu hiểu lầm lâu như vậy."

"Chỉ là tớ không muốn khiến cậu cảm thấy khó xử với đám nhỏ thôi."

Đinh Trình Hâm sững sờ. Cậu không biết phải nói gì. Bàn tay của cậu đang được bàn tay tuyệt đẹp của Mã Gia Kỳ giữ chặt, vừa vặn một cách hoàn hảo, như hai mảnh ghép vốn được sinh ra là để dành cho nhau. Sẽ là nói dối nếu tâm trí Đinh Trình Hâm không có những dòng suy nghĩ đang nhảy múa, nhưng tất cả cuối cùng đều bị khoảnh khắc này xóa sạch.

Ngón tay hắn xương gầy cứng rắn, mà đốt ngón tay lại mềm mại, lòng bàn tay ấm nóng, cảm giác giống hệt con người Mã Gia Kỳ. Nhìn thì có vẻ hơi lạnh lùng xa cách, nhưng khi lại gần rồi mới thấy con người hắn rất dịu dàng và giàu tình cảm.

Đinh Trình Hâm mỉm cười mãn nguyện. Mã Gia Kỳ ngồi thẳng người lại, bật tiếp bộ phim còn đang dang dở khi nãy. Hắn trùm chăn lên cả hai, choàng tay ôm lấy vai cậu, để cậu dựa hoàn toàn lên ngực mình. Hai người quấn lấy nhau làm ổ trên giường, sự im lặng dễ chịu lại tiếp tục, thi thoảng vang lên tiếng nhận xét về cốt truyện của Đinh Trình Hâm cùng tiếng cười cưng chiều của Mã Gia Kỳ.

Khi bộ phim gần đi tới hồi kết, tay Mã Gia Kỳ rời khỏi vai Đinh Trình Hâm khiến cậu không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Cậu im lặng nhìn Mã Gia Kỳ đang bắt đầu thu dọn cốc rỗng, túi rác và bát bỏng ngô.

"Vậy..."

"Ừ, sao thế?" Mã Gia Kỳ ngay lập tức dừng tay, hướng ánh nhìn về phía đối phương, hắn chuyển toàn bộ sự chú ý từ công việc trước mắt lên người cậu.

"Vậy, lần sau tớ có thể tiếp tục nắm tay cậu không?" Đinh Trình Hâm hỏi một cách dè dặt, sợ làm Mã Gia Kỳ tức giận.

Mã Gia Kỳ thả tạm đống đồ trên tay xuống, khoanh tay dựa vào vách tường làm ra vẻ đăm chiêu:

"Hừm... Đáng ra tớ muốn nói rằng tớ là bạn trai của cậu, cậu có thể làm bất kỳ điều gì cậu muốn với tớ. Tớ luôn sẵn sàng, và tớ tình nguyện."

Hắn dừng lại một chút, khẽ cười.

"Nhưng nếu bạn trai tớ cảm thấy không ổn với điều đó, vậy thì... một nụ hôn thì sao nhỉ? Chỉ cần cậu hôn tớ-"

Mã Gia Kỳ chưa kịp dứt lời một chiếc gối đã đáp thẳng lên khuôn mặt đẹp trai của hắn. Đinh Trình Hâm ngồi trên giường tức giận thở phì phò. Nói như vậy, chẳng phải nếu cậu muốn năm tay hắn mười lần thì sẽ phải hôn hắn mười lần hay sao? Đừng có mơ!

Hai tay Đinh Trình Hâm co lại thành nắm đấm, cậu gằn từng từ trong cổ họng:

"Mã Gia Kỳ, cậu đúng là đồ hết thuốc chữa!"

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro