chương 1: Mèo Sinh Waterloo
Khoa thể thao đại học X, ánh đèn chói mắt chiếu xuống sân tennis.
Thỉnh thoảng, có một vài bạn mắt sẽ phát sáng, nhìn chằm chằm vào ánh sáng rực rỡ chỉ có thể nhìn từ xa không thể chơi đùa kia -- Cung Tuấn.
Đó là cậu con trai khiêm tốn, gần như cô độc. Chưa từng có ai biết rõ bối cảnh lẫn gia thế của cậu. Trong trường có thể có vài người biết, nhưng đều kín miệng như bưng. Cho nên, xung quanh cậu như có bức màn che phủ ánh sáng. Vì thế, cái cảm giác vừa thần bí, vừa chói mắt như vậy lại càng thu hút ánh mắt của nhiều người.
Lúc này, cậu đang cầm vợt tennis lại nở nụ cười rạng rỡ, khiến những người tham dự cùng với đám đông vây xem đều sửng sốt.
Ở nơi này, cậu chính là bảo tàng... chỉ là, cho đến nay vẫn chưa có ai có khả năng khám phá được cậu...
Đương nhiên lúc này, ở bên cửa sổ cạnh sân tennis, một bóng dáng đã lẳng lặng vững vàng đứng ở đó, quan sát cậu.
"Chính là cậu ta? Cung Tuấn...chắc thế." Cái bóng từ từ quay lại, thân thể thật sự dần hiện rõ. Chú mèo đen cong khoé miệng tao nhã ngồi bên mép cửa sổ: "Chỉ thiếu một nguyện vọng, một nguyện vọng thành kính cầu xin là ta có thể gom đủ đuôi. Chờ lâu quá rồi, cuối cùng cũng đến lúc thực hiện rồi."
Cảm thán xong như vậy, cảm giác sắp nhìn thấy ánh sáng ban mai. Nhưng chiếc mèo nào có ngờ, gặp phải món hàng cực phẩm này, mục tiêu sẽ ngày càng vượt xa khỏi tầm tay...
•
Sau khi vận động xong, Cung Tuấn mang theo hơi thở đầy nam tính trực tiếp vọt vào phòng tắm, thoải mái mà tắm. Thế nên, cậu không phát hiện ra có một cái bóng vẫn âm thầm quan sát cậu.
Sau khi tắm xong thì Cung Tuấn quay lại phòng thay đồ. Mặc xong đồ, vừa đóng cánh cửa tủ thì cậu ngẩn cả người, nơi ánh sáng còn chiếu tới, có một chiếc bóng đen lướt qua hàng ghế dài.
What the hell? Ở đâu ra một con mèo vậy? Nhìn chằm chằm con mèo nửa ngày, mặt cậu không chút biểu tình.
Con mèo vẫn tự đắc, ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nhìn trai đẹp trước mặt, chờ cậu bị chính mình hấp dẫn.
Bước chân Cung Tuấn chậm rãi di chuyển về phía con mèo, ánh mắt mèo lóe lên ánh sáng rực rỡ. Mặc cho người ta nhìn cũng cảm thấy giống như một con mèo nổi tiếng có thể mang đi thi, dõi theo nhìn Cung Tuấn, luôn luôn chuẩn bị nghênh đón ánh mắt cậu bị mình hấp dẫn.
Cuối cùng Cung Tuấn cũng đi đến trước mặt con mèo, nhưng.....
Nhưng không dừng lại, trực tiếp đi ngang qua con mèo rồi rời đi, để lại con mèo một mình lúng túng cùng một bụng nghi vấn.
WTF? Người jztr, cư nhiên đối với quý khí của bản mèo lại không hề động lòng!
Được rồi! Tiếp tục đi theo, cùng lắm thì trong tình huống xung quanh không có người, cùng hắn nói một câu tiếng người dọa chết cậu. Tui không tin là cậu ta vẫn vô tình được!
Ở thư viện lúc này người thưa thớt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cung Tuấn ngồi bên khung cửa sổ rộng lớn, gác một chân, đọc một cuốn sách. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên và nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ về một cái gì đó, có lẽ giấu rất nhiều tâm sự.
Vừa mới thu hồi tầm mắt, Cung Tuấn liền giật mình. Mèo đen Hạn Hạn lại một lần nữa ngồi xổm trước mặt cậu, nhìn cậu, vẫn quý khí bức người, rất kiêu ngạo, trong lòng tự nhủ 'Ngươi ở đâu ta đều tìm được, ngươi trốn cũng trốn không được.'
Cung Tuấn giống như dùng ánh mắt của đứa ngốc nhìn con mèo này, tự hỏi lòng mình, chẳng lẽ nhìn mình giống con cá khô lắm hả ta? Hay là trên người mình tản ra mùi cá khô?
"Meow~" Hạn Hạn trước tiên dùng tiếng gốc say hi một cái.
Ai mà ngờ được người trước mặt, mặt không biểu tình đáp lại một câu ngoại ngữ, "Uẩng...."
"Ngươi không thể nói tiếng người sao?" Hạn Hạn đột nhiên thốt ra một giọng nam trung từ tính.
Không phải là sự sợ hãi mà anh mong đợi, đối phương chỉ nhíu mày để tỏ vẻ không thể giải thích được, "Tôi có thể, chỉ sợ cậu nghe không hiểu." Hơn nữa còn bình tĩnh đáp lại.
"Ta nói tiếng người, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?" Hạn Hạn cũng không tin, người này một chút cũng không kinh ngạc sao?
"Thế giới rộng lớn không có gì là lạ, cậu nói cậu có thể biến thành người cũng không tính là kỳ quái." Cung Tuấn không có gì mới mẻ, "Ai mà không giỏi một hai ngoại ngữ chứ."
VCL?!
Thôi bỏ đi, cậu ta không bị sốc nên cũng đỡ phải giải thích quá nhiều với cậu ta, cứ đi thẳng vào vấn đề cho đỡ tốn thời gian và công sức, cũng có lợi cho nhau xong khế ước là lập tức đi ngay meow.
"Khụ khụ, " Hạn Hạn hơi điều chỉnh tư thế, càng thêm ưỡn ngực ngẩng đầu, "Tự giới thiệu một chút, ta là Hạn Hạn, là linh miêu chỉ sắp được hóa sinh. Ngươi cũng có thể theo thượng tiên chỉ dẫn của ta gọi ta là Bát Vĩ. Có lẽ là ý muốn của trời, nên ta cảm thấy sự kêu gọi của ngươi, có thể hoàn thành một nguyện vọng của ngươi, miễn là ngươi đủ thành kính."
"Tôi không có nguyện vọng, " Cung Tuấn không kiên nhẫn ngắt lời, "Tín hiệu trên trời không tốt, cậu có thể cảm ứng sai rồi."
CÁI GIỀ?!!!
Không tức giận, phải nhịn, "Bất cứ nguyện vọng nào~ ngươi nghĩ thử xem. Không ai là không có nguyện vọng, ngươi suy nghĩ kỹ vào, không cần vội vàng, đợi ngươi nghĩ xong, ta có thể giúp ngươi.". . . . . . . Kết quả một lần nữa bị cắt ngang.
"Trường này nhiều người như vậy, cậu bỏ qua tôi, tùy tiện chọn một người đi." Cung Tuấn mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói.
"Ngươi không biết tốt xấu đúng không? Ta có thể tới giúp ngươi hiện thực nguyện vọng!" Hạn Hạn nhấn mạnh, trong lòng tự nhủ tiết tấu này cũng không đúng lắm. Bình thường mình nói là đến để thực hiện nguyện vọng, người khác đều là từ kinh ngạc đến tiếp nhận hiện thực rồi hưng phấn đến hận không thể dâng chính mình lên. Người này bị gì vậy? Vô dục vô cầu như vậy sao? Cậu ta thực sự có phải là con người không vậy?
"Cậu có thể đi được rồi chứ?" Tôi ở đây không cho nuôi mèo, tôi cũng không muốn nuôi mèo. Nếu để cho nhân viên trường học nhìn thấy tôi có quan hệ với cậu, nhất định sẽ tới tìm tôi gây phiền toái. Cậu vẫn nên đi tìm một kẻ ngốc mà lừa gạt đi." Cung Tuấn nói, "Cho cậu ba giây, cậu chủ động biến mất. Bằng không đếm đến ba, tôi có thể giúp cậu một phen."
"Này? Ngươi đối xử với ta như vậy, không sợ bị nguyền rủa...." Lời còn chưa nói xong
"Ba." Cung Tuấn trực tiếp đếm ba, sau đó một cước đá con mèo ra khỏi cửa sổ.
Hạn Hạn lợi dụng khoảnh khắc rơi từ cửa sổ tầng ba của thư viện, ngắn ngủi hoài nghi mèo sinh một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro