.
Hoàng hôn buông xuống.
" Hôm nay.... có lễ hội gì sao? Sao trên đường lại nhộn nhịp như vậy."
Hiểu Tinh Trần tò mò quan sát xung quanh, chỉ thấy mọi người tới tới lui lui vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng còn bắt gặp vài vị nữ tử trẻ tuổi mang la phiến che cái miệng nhỏ nhắn hoặc là phong lưu thư sinh mang bên mình bội kiếm tùy thân.
Ven đường các tửu lâu, khách điếm cũng được trang hoàng bằng lồng đèn, khiến bầu trời tỏa ra một mảnh ấm áp, âm thanh la hét chào mời khách hàng từ hai bên đường so với ngày thường còn lớn hơn.
Tống Lam dư quang liếc nhìn thấy những nam nam nữ nữ đi ngang qua, đều nhìn chầm chầm Hiểu Tinh Trần, mi tâm giữa đôi mày kiếm hơi nhíu lại, nắm tay kéo người bên cạnh mình gần lại một chút.
" Là thất tịch đi..."
" Sao ta lại quên mất... nhiều người đông đúc... Tử Sâm.. huynh là cảm thấy không thoải mái đi? Chúng ta tìm nơi nào đó thanh tịnh thôi."
Hiểu Tinh Trần nghiêng mặt nhìn hắn, thần sắc ân cần, khuôn mặt thanh nhã xuất trần được lồng đèn chiếu rọi trở nên nhu hòa, giống như thần tiên không nhiễm khói bụi nhân gian.
" Không sao.. khó có cơ hội được trải nghiệm một lần... chúng ta tiếp tục đi dạo một chút đi.."
Tống Lam thanh âm trầm thấp, ánh mắt vẫn thủy chung không rời khỏi khuôn mặt của Hiểu Tinh Trần.
Hắn biết Tinh Trần thật ra rất thích náo nhiệt, vừa dứt lời xong, quả nhiên thấy cặp mắt kia sáng lên một cái, có thể thấy rõ ràng chủ nhân của nó đang rất vui vẻ.
Tống Lam giật giật khóe miệng, không khỏi hiện ra một tia nhỏ hồ đồ.
Hắn thả chậm bước chân, để cho Tinh Trần đi phía trước tùy ý dẫn hắn đi, hai đạo thân ảnh một trắng một đen dần dần biến mắt giữa biển người.
Đây không biết đã là năm thứ mấy hai người rời núi...
Tống Lam cuối cùng còn ủy thác Ngụy Anh giúp hắn chữa khỏi đầu lưỡi.
Nhớ tới lúc nói rõ quyết định của mình, Ngụy Anh hai chân ngồi trên bãi cỏ lôi kéo tai của chú thỏ trong ngực, vừa cười hì hì vừa nói:" Vậy không phải rất đơn giản sao? Ngươi cho Tiểu sư thúc hôn ta một cái ta liền đáp ứng."
Kết quả bị Hàm Quang Quân mặt lạnh không nói lời nào liền khiêng mang đi, nghe đệ tử Lam gia nói hai người cho tới giờ cơm tối ngày thứ hai vẫn không ra khỏi phòng.
Còn mắt của Hiểu Tinh Trần, do tâm kết đã thành, lại được Tống Lam bên cạnh hết lòng chiếu cố, dần dần có chuyển biến tốt.
Một mực cẩn thận tu dưỡng, tuy rằng vẫn còn chút mơ hồ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày.
Tống Lam mặc cho Tinh Trần lôi kéo hắn về phía trước, khuôn mặt luôn luôn âm lãnh băng sương cuối cùng cũng có chút nhu hòa xuống, chỉ cảm thấy trong lòng ngực như có một dòng nước ấm chậm rãi lan tỏa, đem trái tim ngâm giống như lá trà, dần dần trở nên mềm mại mở rộng, lồng ngực bỗng nảy lên một cái, lộ ra một tia ngọt ngào yếu ớt.
" vị đại ca này, có muốn mua hoa không?"
Hiểu Tinh Trần dừng bước, Tống Lam nhìn xuyên qua dòng người, thấy một bạch oa nhi đang đứng ngăn trước mặt hắn, hai tay ôm một bó hoa thuần bạch.
Hiểu Tinh Trần rất khác thường trở nên im lặng, không thấy rõ được vẻ mặt y, Tống Lam phát hiện tay hắn đang rung rẩy, bèn nắm chặt tay y hơn trấn an.
Tiểu cô nương cũng không ngại khi không ai trả lời.
Nàng liếc mắt một cái nhìn đôi tay đang nắm chặt của hai người, đem hoa giơ cao hơn, cười hì hì nói:" Hôm nay là ngày Thất tịch đó nha, vị đại ca này chẳng lẽ không mua hoa tặng cho vị bên cạch này sao?"
Tống Lam im lặng trong chốc lát, định thay Hiểu Tinh Trần cự tuyệt, lại nghe y đã ôn hòa mở miệng, trong thanh âm có thể nghe ra được một tia run rẫy :" ..... được... nhưng chỉ một cành thôi."
Tống Lam tựa hồ như nghĩ tới chuyện gì, im lặng thở dài, hắn nhéo nhẹ vào tay của Hiểu Tinh Trần, từ phía sau đi tới trước mặt vị cô nương kia, thanh âm trầm thấp hỏi:" Cô nương.. không có bán loại hoa nào khác sao?"
Tiểu cô nương với tay ra sau lưng, lấy ra từ giỏ trúc ra vài cành hoa, tiếc nuối nhìn Tống Lam:" Trừ ma la hoa này ra, ta cũng chỉ có vài cành hợp hoan này thôi..."
" Ta sẽ lấy một cành hợp hoan này. Đa tạ."
Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, linh quang trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Tính chất hợp hoan hoa tương đối đặc thù, một loại cũng bán không được, nàng cũng chỉ là thuận tay hái vài cành, ngược lại không nghĩ sẽ có người muốn mua.
Hơn nữa... vị bạch y kia.. tựa hồ rất quen mắt a...
Tiểu cô nương hồi phục tinh thần, Tống Lam đã sớm mang Hiểu Tinh Trần rời đi, bóng lưng bị tầng tầng lớp lớp người che khuất, không tìm thấy người được nữa.
Tống Lam mang theo Hiểu Tinh Trần đang trầm mặc tùy tiện tìm một gian khách điếm, mở ra cửa phòng, để cho y ngồi trên giường, còn mình thì xoay người đuổi tiểu nhị đi, đóng cửa lại.
Mới vừa rồi hoa hợp hoan mua ở trên đường thì được hắn đặt trên bàn gỗ.
Hiểu Tinh Trần cuối đầu, an tĩnh ngồi ở đó. Tống Lam tháo xuống tay nải, đi tới quỳ trước mặt y, đem tay của hắn năm lấy tay y.
" Là A Thiến?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng ngữ khí khi nói chính là khẳng định.
Hiểu Tinh Trần nhìn hắn, ánh mắt có chút ảm đạm, động tác mơ hồ mờ mịt gật đầu.
Tống Lam không có hỏi nữa.
hắn biết tinh trần đã lâu .
không cần hiểu tinh trần mở miệng , hắn cũng hiểu y đang suy nghĩ gì .
hiểu tinh trần sau khi sống lại , hai người cũng đã rất mất nhiều thời gian suy nghĩ xem nên xử lí linh hồn của A Thiến như thế nào.
Hai người vốn cũng là nghĩ tới tìm cho A Thiến một thân thể khác, phải là không bị thương cùng với thân thế không có trách nhiệm. Tìm được thân thể như vậy thật sự là quá khó khăn, thậm chí là không thể nào thực hiện được.
Hiểu Tinh Trần không ăn không uống, ôm khóa linh nang của A Thiến ngồi trong phòng suốt một ngày. Sáng sớm ngày thứ hai, Hiểu Tinh Trần đi ra, cùng Tống Lam đã đợi ở cửa suốt một đêm, cùng nhau giải khai khóa linh nang.
Hồn phách thoát ra, bay vào luân hồn.
Nếu không lầm, Tinh Trần cũng chưa từng thấy mặt của A Thiến sau khi luân hồn.
Nhưng trong khoảng khắc thấy vị cô nương bán hoa ấy, y cơ hồ như thốt lên hai chữ A Thiến.
Ý rất muốn khóc lớn, muốn kéo A Thiến lại nói cho nàng biết hết thảy, muốn nói với nàng một câu :" hoan nghênh trở lại."
nhưng là cuối cùng , hiểu tinh trần chẳng qua là run rẩy , hướng nàng mua một cành hoa .
nàng không nên cũng mình có cái gì liên quan nữa .
Nếu không phải gặp mình, có lẽ đời trước A Thiến có thể cả đời tự do tự tại làm một tiểu lừa gạt, giống như bây giờ như bao người bình thường khác, vì áo cơm mà rầu rĩ, rồi an ổn sống phần đời còn lại.
Đó mới là thế giới của A Thiến, là cuộc sống mà nàng nên trải qua.
Hiểu Tinh Trần nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí, không suy ngjix nhiều nữa.
" Tử Sâm... ta có chút đói bụng"
Tử Sâm trong bụng nghĩ thầm, biết là y đang quyết tâm buông xuống được A Thiến.
Hắn trực tiếp vươn người, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Hiểu Tinh Trần, hướng về người ngồi phía trước, hắn trong lúc Tinh Trần hai mắt còn mờ mịt, đã hôn lên môi của y.
" Thật đúng lúc, ta cũng đói bụng." Hắn cắn đôi môi mọng mềm mại của Hiểu Tinh Trần, ngậm chúng vừa lầm bầm không rõ nói.
Khuôn mặt của Hiểu Tinh Trần dần nhiễm một tầng hồng mỏng, cũng không biết bởi vì do Tống Lam lộ ra ám hiệu ái muội và xấu hổ hay vì nụ hôn này mà hít thở không thông.
Tống Lam trực tiếp đưa đầu lưỡi vào, như trừng phạt mà càn quét một trận mang theo mùi hoa quế tràn ngập cổ họng, lại đổi khách làm chủ mà trêu chọc đầu lưỡi của Hiểu Tinh Trần. Đầu lưỡi thô dài ma sát với chiếc lưỡi mềm mềm nộn thịt kia, bắt chước giống như động tác chuẩn bị ở trong cơ thể của tính khí .
Tống Lam một tay nhẹ nhàng chạm vào giữa hai chân của Hiểu Tinh Trần, không ngạc nhiên chút nào khi phát hiện ở nơi đó đã trở nên nửa cứng rắn, cách quần có thể cảm nhận được từng đợt co giật, tựa hồ có chút ướt át xuyên thấy qua lớp vải chuyền tới lòng bàn tay khô ráo.
Tống Lam từ dưới đất đứng lên, một chân quỳ vào giữa hai chân của Tinh Trần, không cho y có cơ hội khép lại.
Hai tay hắn vẫn đang nắm lấy gò má của Hiểu Tinh Trần, môi vẫn không ngừng hút lấy cánh môi của y, môi của Hiểu Tinh Trần bị đùa bỡn tới hơi ửng đỏ, kiều diễm mị hoặc không thể tả.
Thân hình hắn vốn cao lớn hơn Hiểu Tinh Trần, lại càng có ưu thế, Hiểu Tinh Trần bị hắn đè ở dưới người, chỉ cảm thấy hơi thở nặng nề của Tống Lam càng ngày càng tới gần.
Bá đạo mà ôn nhu, lại không thể kháng cự, thân thể của Hiểu Tinh Trần liền mềm nhũn một nửa.
Dưới người địa phương kia dần dần dâng lên một cỗ tình triều, huyệt đạo bên trong nội bích ngọa nguậy, hy vọng có thể có một cây thô to cứng rắn lập tức hung hăng tiến vào cho nó cắn chặt, chổ sâu nhất trong huyệt đạo bất tri bất giác rỉ ra một chút chất lỏng trơn trượt.
Hiểu Tinh Trần là lần đầu tiên bởi vì phản ứng dâm mỹ của mình mà giật mình, nhưng mà vẫn không nhịn được lạc trong trêu đùa tràn đầy tình dục của Tống Lam.
Y đưa tay nhẹ nhàng vòng qua gáy của Tống Lam, đem môi của mình áp lên hôn càng sâu.
Mà Tống Lam thấy y chủ động, thuận thế đi xuống theo bờ vai của y mà nhắn, đem người vững vàng đặt vào trong nhuyễn thác.
Tống Lam đưa tay, rút ra ngân châm buộc tóc của Hiểu Tinh Trần.
Ngân trâm kia hết sức tinh xảo, hai đầu đều được đánh bóng loáng mượt mà, quanh thân trâm được điêu khác những con bạch hạc hoặc mây trắng thường thấy ở đạo gia.
Tống Lam một tay cởi ra quần dài của Hiểu Tinh Trần ,tùy ý vứt qua một bên , một tay đem hai chân hiểu tinh trần mở rộng ra một chút , đem chân của y nhẹ nhàng để ở trước ngực mình , trong tay nắm chặt ngân trâm , hướng dưới người y đẩy tới.
Miệng huyệt của Hiểu Tinh Trần co chặt, vùng nhăn nheo bên trong lại mơ hồ hàm chứa thủy quang.
Tống Lam cầm ngân trâm kia, giống như bộ dạng của đại phu đang xem bệnh, cẩn thận đùa bỡn lối vào của cúc huyệt, lại thấy tiểu huyệt kia giật giật, lại giống như biểu tình vừa tham ăn vừa ủy khuất, đem đầu của ngân trâm mượt mà mà lạnh như băng kia , đều ngậm vào.
Hơi thở của Tống Lam có chút nặng nề.
Tay tiếp tục sử dụng hơn chút lực, cây ngân trâm bóng loáng thuận theo không chút trở ngại mà phá vỡ rào cản nơi nội bích một đường tiến thẳng vào huyệt đạo, đầu trâm khắc hoa vân còn bị một trận co bóp.
"..... hảo lạnh...."
Tống Lam nhẹ hôn nên mi tâm đang hơi nhíu của Hiểu Tinh Trần, thấp giọng hỏi:" không thoải mái sao, ta giúp ngươi lấy ra?"
hiểu tinh trần khẽ cắn đôi môi , lắc đầu một cái .
Căn bản vẻ mặt tỏ ra yếu ớt của Tinh Trần này Tống Lam hiểu được, y rõ ràng là đang làm nũng.
Tống Lam nắm lấy cây trâm cài tóc tiện tay ném sang một bên, rơi trên mặt đất phát ra tiếng kêu thanh thúy, trên thân trâm màu bạc bóng loáng ánh lên thủy quang.
Tống Lam dùng một ngón tay thử thăm dò vào nội bích, một lúc sau tìm được chổ nào đó, đầu ngón tay dùng lực nhấn một cái, như ý nguyện thấy được thân thể của Tinh Trần rung rẫy một trận.
Ngón tay cũng không ngừng lại, ở chổ nào đó không một chút lưu tình mà hung hăng nhắn bóp một phen, từ miệng huyệt trào một ít chất lỏng trong suốt, một hồi liền có thể nghe thấy tiếng nước " xì xì"
Hiểu Tinh Trần hai chân thon co giật bắp đùi, rung rẫy cố gắng muốn khép hai chân lại, Tống Lam bèn dùng hông chen lại vào giữa hai chân y, đem hai chân y càng banh rộng hơn.
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nước quả nhiên được phóng đại càng rõ ràng. Ngón tay của Tống Lam ở trong thân thể y khuấy đảo, câu lên một trận hư cảm quen thuộc.
Hiểu Tinh Trần mở mắt, tròng mắt nhiễm hơi nước vô cùng ướt át, lông mi vô lực khẽ rung rẫy, tựa hồ như mời mọc sự thô bạo giày xéo điên cuồng của người nào đó.
Hiểu Tinh Trần đưa ta cách tay vòng qua cổ của Tống Lam, Tống Lam ôn nhu theo y cuối đầu.
Đôi mắt ướt át của người nọ ở trong tầm mắt trở nên phóng đại, Hiểu Tinh Trần nhắm mắt lại, cảm thấy được đầu lưỡi của Tống Lam nhẹ nhàng liếm lông mi của mình, ở mí mắt lưu lại một giọt nước nhỏ lạnh như băng.
"... Tử Sâm...."
Tống Lam cùng y tâm ý tương thông, biết thân thể của y đã có thể tiếp nhận được xâm lấn, là lúc nên hưởng dụng con mồi điềm mỹ này rồi.
Hắn kiên nhẫn mở ra vạt áo của hai người, vạt áo thùng thình rộng mở, lộ ra thân mình tràn đầy những vết sẹo đáng sợ.
Phía dưới đã sớm không chờ được mà đã ngẩng đầu, nam căn đầu đầy gân xanh chằng chịt đầy đặn, lên linh khẩu còn rỉ ra một chút chất lỏng.
Thân thể Tống Lam lại một lần nữa áp lên, nam căn đặt tại miệng huyệt chờ phát động, miệng huyệt tràn ra một ít dịch lỏng, có thể thuận lợi cho hắn tiến vào.
Hiểu Tinh Trần hít một hơi, yết hầu trong cổ họng đánh ực một cái.
Hai tay Tống Lam nắn bóp đùi trong trắng nõn của y, đem hai chân Tinh Trần kéo rộng ra một chút, không nói trước đã đem nam căn dữ tợn thô dài từng tấc từng tấc tiến vào.
" .. Ngô..a...."
Hiểu Tinh Trần từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ tựa như thống khổ lại tựa như vui sướng.
Tiểu huyệt ra sức cắn nuốt côn nam căn, tầng tầng lớp lớp đệm thịt bao bọc quanh năm căn bồng bột , cảm giác thân thể tương liên rõ ràng làm cho người khác nổi điên.
Tống Lam hết sức kiên định mà từ từ tiến tới , cho đến khi nam căn kia đã được miệng huyệt nhỏ nhắn bao bọc tới tận gốc.
Hiểu Tinh Trần miễn cưỡng dùng cách tay chống đỡ thân thể, cần cổ ưu mỹ ngước về phía sau, giống như một con tiên hạc yếu ớt bị thương.
Con ngươi của Tống Lam dần dần hiện lên tia máu, hắn nghiên đầu, hàm răng hung hăng cắn lên miếng thịt mềm ở trên cổ Hiểu Tinh Trần, không còn thấy đâu bộ dáng tinh tế nhẹ nhàng vài phút trước.
Hiểu Tinh Trần bị đau kêu lên một tiếng, nhíu đói đôi mày mảnh khảnh đẹp mắt, đầu thuận thế nghiên sang một bên, lộ ra cái cổ yếu ớt cho hàm răng như mãnh thú đói bụng của Tống Lam.
Nam căn của Tống Lam được bao học trong nội bích ấm áp, có thể cảm nhận được sự co rút lại của nó.
Hắn kiềm chế không được bèn đưa tay ra, mạnh bạo đem hai chân Tinh Trần kéo tới trước ngực mà đĩnh mạnh, thân thế phía dưới không được báo trước mà chịu đựng khoái cảm đánh úp.
" ...ân...a.. hắc.......hắc..a...a...... nhanh quá..a...."
Hiểu Tinh Trần ở dưới người hắn, hai quả thù du trên ngực bây giờ đã đỏ tươi như máu, thân thể theo sự luận động của hắn mà không ngừng rung rẫy.
Bàn tay thô ráp của Tống Lam hung hăng nắn bóp chân của y, khiến nơi nào đó lưu lại đầy dấu tay đỏ bừng.
Tốc độ vẫn không giảm, năm căn càng ngày càng trước đến lộ ra những gân xanh chằn chịt, mỗi lần rút ra đều rút tới tận đầu tại miệng huyệt, sau đó lại hung hăng đâm vào, phá vỡ từng tầng thịt mềm mại, tiến tới chổ sâu nhất kia.
Thân thể đã sớm không cảm thấy trống rỗng.
Nam căn đang hung hăng tiến công trong thân thể này so với trâm cài và ngón tay còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần, cái loại vừa cứng rắn vừa mềm mại này ko biết nên hình dung như thế nào.
Thân thể Hiểu Tinh Trần đã thành thói quen với sự đụng chạm của Tống Lam, huyệt đạo bên trong đã sớm không được tiết ra dâm dịch, theo nam căn của Tống Lam mà chảy ra ngoài, tiếng nước xì xì từ huyệt đạo càng lúc càng lớn, Tống Lam nghe mà trong lòng lại nổi hỏa, đôi mắt càng ngày càng đỏ hơn, giống như hàm chưa ngọn lửa hừng hực cháy.
" ... Tinh Trần... thật chặc..."
Tống Lam là kiểu người hành động, ở trên giường rất ít khi nói chuyện, lúc này Hiểu Tinh Trần nghe được âm thanh trầm thấp khàn khàn đó gọi tên mình, còn có từ ngữ khiến người khác xấu hổ kia, gương mặt tuấn mỹ liền bao phủ một mảnh hồng rực, tiếng rên rỉ từ cổ họng cũng từ từ lớn hơn.
".... ân...a...â...ân..Tử Sâm...a..a... ngô.. chậm... chậm.. lại chút.."
Y mềm mũm cầu xin giống như một con mèo nhỏ với bộ móng vuốt nhỏ gãi vào lòng Tử Sâm, hắn nghe mà trong lòng ngứa ngáy một trận, dưới người thậm chí còn không chậm lại, mà động tác ngược lại còn nhanh hơn không ít.
" ....a....a... không.. đừng... không muốn..a..."
Tống Lam làm như không nghe thấy.
Hai bắp chân thẳng tắp của Hiểu Tinh Trần gác ở đầu vai hắn, Tống Lam hơi nghiên đầu, đem đầu lưỡi dài ướt át liếm một trận ở phần đùi trong của Hiểu Tinh Trần, khiến y cảm thấy một trận tê dại kì dị.
" .... Tử Sâm... đừng...a....ân...."
Y nơi cổ họng vô lực hừ hừ, giọng mũi ngọt nịn đối với Tống Lam giống như xuân dược loại mạnh nhất.
Hắn mò lây cặp mông mềm mại ướt nhẹp của Hiểu Tinh Trần, theo sự chống đỡ của chính mình mà bồng y đi xuống án, để cho chổ sâu nhất trong huyệt đạo của y không thể tránh né mà bị nam căn của hắn hung hăng đụng vào.
Hiểu Tinh Trần trước mắt từng trận thất thần.
Một giọt nước lăn xuống, khoái cảm mãnh liệt ngăn lại cổ họng y, ngay cả kêu cũng kêu không được.
Một đoạn bạch quang thoáng qua, nam căn nhỏ nhắn tinh xảo vẫn chưa hoàn toàn cương liền phun ra một cổ bạch trọc, văng lên trên bụng của cả hai người, cùng với mồ hôi mà hình thành một mảnh ướt át.
Nội bích bên trong bởi vì tình triều khoái cảm mà co thắt chặt lại, giống như một cái miệng nhỏ nhắn tham ăn ra sức cắn mút nam căn, như uống rút sạch tinh dịch được tưới rót.
Tống Lam bị lần sảng khoái này mà da đầu tê dại, cả người như nổi một tầng da gà, suýt nữa là bắn ra.
Hắn giật giật khóe miệng, bàn tay " bốp" một cái đánh vào cánh mông nộn thịt của Hiểu Tinh Trần, vẻ mặt có thể nói là vô cùng ôn nhu, còn đâu bộ dáng lãnh nhược băng sương như đứng trước người lạ.
Hiểu Tinh Trần vô lực nằm trên giường thở hổn hển, đạo bào màu trắng được lót ở dưới đã bị mồ hôi cùng tinh dịch làm ướt đẫm.
Tống Lam cuối đầu hôn lên cái bụng phơi bày bên ngoài của y
" Mệt mỏi?"
Hiểu Tinh Trần đang cố gắng bình phục hô hấp, đôi con ngươi ướt nhẹp hơi nước, đôi môi bị cắn tới sưng đỏ khẽ đóng vào mở ra, phá lệ chọc người trìu mến, y nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Nam căn của Tống Lam còn cắm bên trong huyệt đạo, không có một kẻ hở.
Hiểu Tinh Trần bò dậy, lôi kéo tay Tống Lam ý bảo hắn nằm xuống, nhìn cái miệng nhỏ đang thở hổn hển của y, nơi nào đó lại dần dần đứng lên.
Trên người y còn khoác sơ một cái đạo bào, phía dưới lộ ra đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, một cỗ dâm dịch khi y đứng lên, dọc theo bắp đùi chậm rãi chảy xuống, Tống Lam hô hấp nặng nề, chổ đó lại trướng đau tới lợi hại.
Sau đó chỉ thấy Hiểu Tinh Trần tới luôn khiến đôi chân rộng mở, Tống Lam liền kéo y ngồi xuống trên đùi mình, kia nam căn thô dài dữ tợn, nhắm vào miệng huyệt vì bị mình làm mà sưng đỏ , từ từ ấn xuống.
Tống Lam không chớp mắt tham lam nhìn một màn này một cách chăm chú, miệng Hiểu Tinh Trần thở không ra hơi, tay run rẫy đỡ bụng dưới, cố gắng buông lỏng chính mình, để cho nam căn kích thước kinh người của kẻ dưới giường thuận lợi tiến vào miệng huyệt nhỏ nhắn.
"... ngô...a.."
Hai chân Hiểu Tinh Trần quỳ tới bủn rủn, cánh tay cũng dần mất đi khí lực, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa, ngã ngồi lên đùi của Tống Lam, vừa đúng để cho nam căn hung hăng tiến vào cơ thể, bởi vì tư thế đặc thù, mà cảm giác so với hồi nãy còn sâu hơn.
".. hắc..a.. hắc..." Hiểu Tinh Trần thở hổn hển, hai bên tai đã đỏ bừng vì xấu hổ.
".... Tử Sâm..."
Tống Lam không nói lời nào, rõ ràng trong lòng biết y muốn nói cái gì, lại ác liệt chơi trò mèo vờn chuột không chịu làm theo, chỉ muốn buộc y phải nói ra suy nghĩ của chính mình.
"... Tử Sâm... ta..a... không được...."
Hiểu Tinh Trần cắn môi giương mắt nhìn hắn, hai gò má hồng hồng giống như gặp nắng chiều trên núi.
Tống Lam một tay đỡ lấy hông y, một tay nhẹ nhàng nắm lên tiểu Tinh Trần vừa nhu thuận vừa khả ái, cái của mình rõ ràng cũng cương lên đến lợi hại, lại cố gắng khắc chế ý niệm muốn đem người dưới thân hung hăng xuyên qua, chính là bộ dáng dù động cũng không động một cái.
" Tinh Trần muốn như thế nào?"
Thanh âm trầm thấp nghe vô cùng hấp dẫn, không thèm che giấu tình dục tràn đầy.
Hiểu Tinh Trần có chút xấu hổ, nam căn bị bàn tay vững vàng nắm lấy, truyền lại nhiệt độ cùng mạch đập của Tống Lam.
Tay chân y rung rẫy tới lợi hại, người này lại không chịu động, Hiểu Tinh Trần hừ một tiếng, cuối người cắn trên bắp thịt trên ngực Tống Lam một cái, đầu lưỡi đỏ tươi tinh xảo hiện ra, ngoạy ngọ liếm liếm trên bộ ngực của hắn.
Lần này coi như đã hoàn toàn khơi dậy ngọn lửa bên trong Tống Lam.
Tống Lam một tay chạm vào miệng của Hiểu Tinh Trần, một tay gắt gao giữ chặt eo y, nam căn thuận theo luận động mà đâm thẳng tới, như muốn đem người ở trên mình đâm tới nát.
" ..ách..a.....a..ân.......a..a..a..!"
Nam căn ở trong thân thể Hiểu Tinh Trần đạt tới độ sâu chưa từng có, Tống Lam mang theo sức mạnh vạn quân, giống như ngay cả túi tinh cũng muốn hung hăng nhét vào huyệt đạo, như đem cả người dưới thân hắn cuồng bạo xé nát trong từng đợt sóng tình triều.
Tinh Trần trong cổ họng phát ra một tiếng kêu đau.
Tống Lam hai mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chầm chầm người vô lực phập phồng ngồi ở trên mình, Hiểu Tinh Trần toàn thân lộ ra một màu hồng mê người, mồ hồi theo cái cổ đang ngửa lên chảy xuống, ở xương quai xanh ưu mỹ xinh đẹp dừng lại một chút, lại bởi vì luận động và tiếp tục lăn xuống.
Thật đúng là một phong cảnh kiều diễm, còn hơn cả một mảnh phong nhu của Hợp Hoan hoa
Đây là người hắn yêu.
Là hắn đã nhiều năm trải qua bao hồi thất lạc, phân phân hợp hợp, mới không dễ dàng mà tìm lại được báu vật này.
Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.
Hiểu Tinh Trần rên rỉ càng lúc càng phóng đãng, đã không còn tâm trí mà tìm hiểu được vị trí hoàn cảnh hiện tại, cũng không có nghĩ tới âm thanh của mình sẽ bị người khác nghe được.
Tâm trí của y bây giờ chỉ tập trung tại chổ đang giao hợp cũng Tống Lam kia.
Kia nam căn cứng rắn như sắt ở trong thân thể mình xông ngang đánh thẳng, động đến nỗi thân thể Hiểu Tinh Trần từng trận co quắt, huyệt đạo bên trong chảy ra từng cỗ dâm dịch, tưới lên năm căn thẳng tắp của Tống Lam khiến nó từng trận ấm áp.
Tống Lam ở cổ họng gầm nhẹ, cũng không khống chế được lực đạo của mình, mấy cái liền kích thích phải Hiểu Tinh Trần khiến y thét lên chói tai, bắn ra một cổ tinh quan, có vài giọt thậm chí còn văng lên khuôn mặt nghiêm nghị của Tống Lam.
Huyệt đạo y từng trận buộc chặt, Tống Lam lại đỉnh lên một cái, để năm căn tiến tới chổ sâu nhất trong thân thể của Hiểu Tinh Trần, liền ở đâu đó phun ra một cỗ nam tinh nồng đậm, khiến Hiểu Tinh Trần một trận rung rẫy.
Hiểu Tinh Trần thất hồn lạc phách nằm ở trên ngực Tống Lam, cái trán mồ hồi nhễ nhại dán trên ngực hắn, bên tai từng trận thình thịch nhịp tim của Tống Lam.
Hai người duy trì cái tư thế này nghỉ ngơi một hồi, Tống Lam vỗ vỗ lên mông của Hiểu Tinh Trần, đỡ eo y đứng lên đi thanh tẩy.
Nam căn từ trong miệng huyệt rút ra phát ra âm thanh " ba" một tiếng, thật giống như tiểu huyệt ở nơi đó quyến luyến giữ lại.
Tống Lam thiếu chút nữa đã đem Tinh Trần đè lên giường mà hung hăng làm tiếp, kết quả nhìn thấy Hiểu Tinh Trần giận tái mặt nhìn chầm chầm hắn, trong mắt còn lóe lên thủy quang trong suốt, chỉ đành trấn an hôn lên một cái, kêu người đem nước nóng dẫn y đi tắm.
Dĩ nhiên chuyện gì xảy ra ở trong thùng tắm là một chuyện , còn chuyện đã xảy ra đã là chuyện cũ.
Ngày của bọn họ còn rất dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro