Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 7

Nguồn: idol48vn.com

CHAP 7: BUỔI ĐI CHƠI THÚ VỊ

_Đi Hokkaido? Tới đó làm gì?

_Còn nhớ cái Tổ chức xuất hiện ở tập đoàn Kawaki không? Chúng hình như đang làm việc ở Hokkaido! Đến đó..không chừng sẽ tìm được manh mối của tên cầm đầu!

Quyết định đi hokkaido của Yuu phải nói là một bất ngờ khá lớn đối với Takamina…..do Yuu đã nói, có thể là sẽ truy ra được tên cầm đầu, kẻ! đã giết cả gia đình cô

Nên lần này…nhất định cô phải đến đó để làm rõ mọi việc

…………………………………………

��

……………

_Suối nước nóng ở Hokkaido phải nói là tuyệt nhất!....chúng ta được nghỉ tận 4 ngày lận mà! Cứ thư giãn đi!

Mariko, Acchan và những người còn lại có vẻ như rất hài lỏng về chuyến đi này…nhưng bên cạnh đó lại có một người….chính là Yuki

Cô ấy hoàn toàn không thấy vui vẻ gì khi đi đến đây cả!

Thứ nhất! công việc cô vẫn chưa giải quyết xong đã bị bắt ép đến đây!

Thứ hai….sáng ra cô đã phải tranh cãi với cô gái gì đó ở sở, nghĩ lại thì cũng thấy mình hơi quá đáng

Vì đơn thuần….cô ấy chỉ muốn nhắc nhở cô vì đã làm hư chiếc đồng hồ thôi! Thế mà cô lại quay sang gáu gắt! đã vậy còn bảo cô ấy mau về đi nữa

Bây giờ không biết phải xin lỗi làm sao cho nhẹ nhõm đây

.................................................. ..

Yuki rơi vào thế tự dằn vặt lương tâm ư? Đây có lẽ là một chuyện hiếm thấy ở cô

Liệu, cô sẽ nói gì…cũng như sẽ làm gì để tốt cho suy nghĩ của mình hiện tại đây?

…………………………………………

��

………………

_Yuu này! Đó không phải là cảnh sát của các Tổ sao?

Thỏa sức chơi cả một buổi sáng thì cũng đến lúc Yuu Takamina và Mayu phải tìm cho mình một nhà trọ để ngơi

Nhưng xui thay, họ lại không ngờ khi vừa bước chân đến một căn trọ duy nhất nằm gần khu vực này thì….

Họ đã đụng phải các cảnh sát cũng đang nghĩ mát ở đây

…………………………………………

��

.

Chuyến đi này…ngay từ đầu mỗi bên đều có một chí hướng riêng, không ai nghĩ là họ đã vô tình chọn đúng địa điểm nghỉ mát của nhau…..và bất chợt, đã gặp nhau ở đó

Liệu Yuu sẽ giải thích cho Nyan ra sao về chuyện cô có mặt ở đây….còn Takamina nữa, cô sẽ làm sao khi đã gặp lại cô gái khi đó

Cuối cùng là Yuki….liệu, cô có chịu hạ giọng mà xin lỗi không?

Mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi!

Chỉ ở chấp 7!

.................................................. ........

1.

(…rắc rối!....nhưng có thật sự là một điều tốt?!)

“_Tôi đi đây! Mà tôi rất muốn gặp lại cô đấy! vì tôi vẫn còn nợ cô nhiều lắm!”

Dứt câu…Acchan cuối người xuống và hôn nhẹ lên má Takamina

Từng âm thanh, cử chỉ, lời nói, lẫn cái nụ cười đó…không hiểu sao nó lại cứ như một thước phim rõ nét cứ liên tục chạy thành từng vòng trong đầu cô

Cô, dĩ nhiên là biết bản thân khoáng chốc nhạy cảm với cái hôn vội đó! Nhưng nó có quá độ đến nỗi mà mỗi khi nhắm mắt là lại nhìn thấy không?

Thực chất là cô chưa bao giờ có cảm giác như thế với người mình chỉ gặp qua vài lần

Gõ nhẹ tay vào trán……Takamina bắt đầu thả lỏng thân hình mình xuống giường và nhắm tịt đôi mắt lại

Takamina Opv

Đúng như mình đã nghĩ, khi ở Nhật, bản thân mình sẽ không thể thư giãn được! không suy nghĩ về chuyện này thì cũng phải suy nghĩ đến chuyện kia

Nhưng, mình không thể về lại Pháp khi chưa lấy lại toàn bộ “Tam hổ” ! mình phải đem cả nó về Pháp! Nếu không! Tâm trí mình sẽ càng không được thư giãn

Chết tiệt! phải làm sao chứ!

End Opv

Càng suy nghĩ thì Takamina lại càng rối….cô ngồi bật dậy khỏi giường và bước lại gần cửa sổ kéo mạnh rèm cửa

Nhìn ra bên ngoài……ánh trăng đó, con đường đó!

Hừm! cảm giác thật là buồn……thật là cô đơn! Nhưng đôi lúc như thế này còn tốt hơn

Con người! hạnh phúc làm chi! Vui vẻ làm chi! Và nhộn nhịp làm chi! Đến cuối cùng thì..những thứ đó cũng chỉ làm cho con người ta thêm yếu mềm thôi!...đúng vậy! những cái thứ hư vô như thế chỉ có trong nhất thời!

Nó sẽ không bao giờ tồn tại vĩnh viễn đâu!

……………không bao giờ……………………

Càng suy nghĩ về chuyện đó thì kí ức đau buồn ngày xưa của Takamina lại càng tràn về! một kí ức mà thật sự cô không muốn nhớ…nhưng bản thân lại luôn mách bảo rằng cô phải nhớ

Phải! nó bảo cô phải nhớ thật kĩ cái kí ức này….vì nó không những chỉ có đau buồn! mà còn có sự thù hận xen kẻ bên trong

Sự thù hận của một đứa bé chỉ mới chưa đầy 18 tuổi đã phải trở thành một kẻ trộm bất đắc dĩ…..đã phải đem tính mạng mình đặt trên một cái cân không vững vàng

Tất cả! đều là do chúng tạo ra…….cô! nhất định sẽ lấy lại hết những gì mà mình đã mất!

Kể cả cái mạng của bọn chúng cô cũng sẽ lấy! dù cho cô có phải là một kẻ sát nhân máu lạnh

……………vì chỉ có thế! Mới lấy lại được công bằng đáng có cho bố mẹ của cô thôi!.......................................................

Bên ngoài, bầu trời đã có vẻ như tối mịt, nhưng tại bên trong, trái tim và cả sắc thái của ai đó còn tối hơn

Phải! một trái tim chỉ tồn tại hai chữ “Hận thù”

Vậy có phải! hai chữ đó sẽ luôn ẩn dật trong cơ thể của con người ta, và đưa họ vào bóng đêm mãi mãi

Hay là sẽ có một thứ ánh sáng nhiệm màu, xóa bỏ tất cả những hận thù đó

Đem họ về với ánh sáng mà họ đã được sinh ra?

………………………………………………………………………………..

_Hokkaido?

Đây có lẽ là một món quà khá bất ngờ mà ngài thanh muốn gửi đến Yuki……Cô không hiểu! có phải là do ngài ấy quá vui vì vụ án được giải quyết hay không, mà đã bắt đầu bày ra những trò không đâu!

Đi Hokkaido á! Cô không có thời gian cho việc đó đâu!

Với lại, cô cháu gái gì gì đó của ông ấy!.........Hừ! cả đêm qua! Cô thì làm việc đến nỗi bỏ cả một giấc ngủ. còn cô ấy thì sao! Chỉ biết đem mấy quyển manga ra đọc cho đến khi mệt thì nằm ra ngủ trên ghế

Đến bây giờ vẫn còn ngủ đây!

Nhưng! Cô cũng nào so đo chuyện đó! Chuyện mà cô đau đầu hơn cả chính là việc cô ấy đòi tham gia vào vụ án sắp tới của cô, một vụ án mà rất nhiều cảnh sát đã từ chối đảm nhiệm, do mất khá nhiều thời gian! Và đặt biệt hơn là độ nguy hiểm rất cao

Một cô gái trông chẳng khác nào cô nữ sinh cấp 2 thì sẽ làm được gì chứ!

Hừm! e rằng chỉ tổ gây rắc rối!

_Uhhhhhhhhhh!

Vương thẳng vai, Yuki bắt đầu bước ra khỏi bàn và ra bên ngoài tìm cho mình một ly sữa nóng

Giữa cái thời tiết lạnh giá này thì cô thật sự không muốn bước chân ra ngoài đường tí nào cả, nói chi đến cái nơi chỉ toàn là tuyết đó

Vừa ra khỏi bên ngoài….Yuki có khoáng chút ngạc nhiên khi thấy trụ sở hình như không có ai! Nhưng khi sựt nhớ lại thì…

Cũng đúng nhỉ! Vì ngài thanh đã ban lệnh nghỉ phép 4 ngày mà!

Bây giờ, ở đây chắc chỉ có mình cô…à mà không! Còn có….

_Uhm!!!………

Chợt nhớ đến là còn một người đang ngủ ở bên trong, sẵn tay Yuki cũng làm thêm một ly sữa nóng và mang vào bên trong luôn

Cạch!

Mở nhẹ cửa, tránh làm người kia thức giấc! Yuki nhẹ nhàng đặt 2 ly sữa nóng xuống chiếc bàn gần ghế sofa….

khoáng nhìn gương mặt đang ngủ của người đối diện, cô dường như không nén nổi nụ cười đang nở trên môi mình! Cô, cũng không biết là làm sao mình lại mỉm cười! nhưng! Gương mặt của cô ấy! của cái người đang ngủ kia, trông thực rất dễ thương

và, cô cũng không biết phải diễn tả nó ra sao nữa

KÍP! KíP!!!

Một tiếng chuông lớn bỗng phát ra từ sau lưng Yuki làm chấm dứt dòng suy nghĩ của cô

Khẽ quay lưng lại, Yuki dường như rơi vào trạng thái quýnh lên khi thấy chiếc đồng hồ mà mình đã cài giờ sẵn đang reo lên liên tục vì đã đến giờ hẹn

_Này!

Cô vội đứng bật dậy và nhanh tay cầm nó lên……không biết có phải do cô quá quýnh không! Nhưng mà, cái đồng hồ này ngày thường rất dễ tắt cơ mà! Sao hôm nay tắt mãi mà nó vẫn cứ reo vậy

Bộ muốn trêu trọc cô sao?

_Uhmmm!

Và đây, điều mà Yuki đang lo là đây!

Cô gái dường như đã ngủ yên giấc bên chiếc ghế sofa, bây giờ đã bị phá giấc ngủ bởi chiếc đồng hồ đáng nguyền rủa

Cô hé nhẹ mắt và nhìn dáo dác xung quanh để xem là thứ gì đã làm mình thức giấc

Nhưng khi nhìn đến một góc độ nào đó thì….

Hai mắt cô mở to lên khi thấy Yuki đang liên tục nhúng chiếc đồng của mình vào một ly sữa nóng gần đó

_Ơ này! Cô làm gì vậy?

Mayu nhíu hai mài lại nhìn người đối diện….thật là không biết có phải cô đang mơ hay không nữa! Trung úy tài giỏi của Tổ 3 mà lại làm cái chuyện ngu ngốc đó à!

_À không! T…tôi, đang sửa lại chiếc đồng hồ thôi

Nhanh tay đẩy cả chiếc đồng hồ lẫn ly sữa nóng ra xa, Yuki vội quay lưng lại nhằm che đi hai thứ đó

_Ngốc! cô sửa nó bằng cách nhúng cả vào ly sữa thế này à, tiếc thật đấy! trông nó dễ thương thế mà….

Bước lại gần đó, Mayu nhẹ nhàng cầm chiếc đồng hồ lên một cách đầy thương tiếc

_Này! Đó là chuyện của tôi mà….

_Thì là chuyện của cô nên tôi chỉ muốn nhắc nhở thôi!

Quay sang chừng mắt với người sau lưng mình, Mayu vừa nói vừa lấy một vài tờ khăn giấy trong hộp lên lau sạch chiếc đồng hồ

_Không cần!....với lại, cô cũng nên ra khỏi đây được rồi!

_Hả????

Cái gì đây! Bây giờ là đuổi khéo cô đấy à! Bộ cô ấy quên việc cô sẽ giúp cô ấy đảm nhiệm vụ án sắp tới sao? Hay là cố tình không muốn nói đến!...nhưng vì nguyên do nào cũng vậy hết! đuổi cô đi là không đúng rồi

Thật không hiểu cô ấy có điểm nào tốt mà luôn được ông bác khen ngợi mỗi khi nhắc đến nhỉ

_Tôi nói sai à! Đây là trụ sở cảnh sát! Chứ không phải là thư viện! nếu cô muốn đọc Manga thì cứ về nhà mà đọc…..vậy đi! Tôi lại có việc phải làm rồi!

Bỏ lơ nét mặt khó chịu của người trước mặt, Yuki lại bắt đầu quay trở lại bàn của mình và dát mắt vào đống tài liệu trên đó

_Công việc chỉ là cái cớ để cô….

_Cô thì biết gì về công việc của cảnh sát!

_Dĩ nhiên là….

Reng!

Trong lúc Mayu đang chuẩn bị nói thì Chiếc điện thoại của Yuki bỗng reo lên làm đứt quãng câu nói của cô, và đồng thời cũng làm tạm ngưng cuộc cãi vả giữa họ

_Vâng! Em nghe….

Đặt sấp tài liệu sang một bên, Yuki bắt đầu trả lời ngay khi vừa mở máy, vì cô biết chắc…người gọi cho cô giờ này chỉ có thể là Mariko thôi

[_Em đang làm cái gì vậy Yuki? Mọi người đã tập trung cả rồi! chỉ còn thiếu em thôi đấy!]

Từ đầu dây bên kia, giọng của Mariko nghe như có vẻ khá bực bội

_À! Xin lỗi! nhưng chắc là em không….

[_Gì chứ! Em định từ chối đấy à! Nói trước thì chuyện này là hoàn toàn không được nhé!]

_Nhưng Mariko này! Em còn nhiều việc cần phải làm! Với lại, sắp tới em còn phải bắt tay vào vụ án mới nữa

[_ôi chàu! Việc gì chứ! Ngài thanh tra đã cho nghỉ tận 4 ngày thì dĩ nhiên là không có công việc gì trong đó rồi!.....mà thôi đi! Chị không nói nữa, 5 phút nữa có mặt đấy!]

_Cái gì! 5 phút?

Píp!

Chưa kịp nói gì hơn thì Mariko đã vội vàng tắt máy…..có lẽ cô ấy đoán biết trước Yuki sẽ tiếp tục từ chối nên mới như thế! Haiz! Bản chất của Mariko trước giờ vẫn chẳng thay đổi tí nào! Làm việc gì cũng gấp gáp…….

Rõ chán! Như thế thì nghĩa là…bằng mọi giá cô phải đi rồi

Đặt chiếc điện thoại sang một bên, Yuki dự định sẽ cầm ly sữa nóng của mình lên nhâm nhi….nhưng….

_......? sao? Lạ lắm à?

cô khẽ khựng lại khi bắt gặp ánh mắt khó chịu của người đối diện đang nhìn mình…..ánh mắt đó là sao đây? Bộ ghét cô lắm hả?

_Hừm! nói chuyện với cấp trên thì lời lẽ nghe êm tai lắm, còn nói chuyện với…

_Ý gì đây?

_Thì tôi nói vậy đó! Cô hiểu sao thì hiểu! hiểu sai cũng không sao đâu, vì tự cô tự hiểu thì tự chịu…mà, cô có việc nhỉ! Thế thì tôi không phiền nữa! tôi sẽ lại đến khi vụ án mới được bắt đầu!

Vơ nhanh chiếc túi xách đồng thời không quên những quyển Manga ở đó, Mayu quay sang mỉm cười “ giả tạo” với Yuki rồi vội đi nhanh ra ngoài

_Này! Chẳng phải tôi đã nói…

Rầm!!!!

_Thái độ gì đây chứ! Rõ là cô ấy cố ý….

Nhíu hai mài lại, Yuki cũng không biết nên diễn tả người trước mặt ra sao nữa…”Thô lỗ” “ cọc cằn” “ bướng bỉnh” “ cứng đầu”…hừ! chắc là hội tụ hết nhiêu đó rồi…nhưng sao cái khuôn mặt lúc đang ngủ thì hoàn toàn khác nhỉ! Làm cô phải tốn công chuẩn bị cho cô ấy thêm một ly sữa nóng nữa! báo đáp thế à?

ít ra thì cô ấy cũng nhỏ hơn cô đến mấy tuổi lận, và cô hiển nhiên là bậc Senpai của cô ấy!

Vậy mà chẳng có một chút tôn trọng gì cả

……………………………………………………………………..

_Hừm! đúng là tức chết mà! Đã vậy, mình bằng mọi giá phải tham gia vào vụ án đó cho xem! Để cô ta bỏ ngay cái thái độ đáng ghét đó

Mayu, không biết có phải là do vẫn còn nuôi giận hay không, mà từ khi bước ra khỏi phòng của Yuki đã liên tục lẩm bẩm, cả khi đã xuống đến bên ngoài của trụ sở vẫn vậy

Nhưng, chuyện cô ấy giận như vậy cũng có thể nói là hoàn toàn chấp nhận ( cái này không phải là bênh oshimen nha!)

Vì, ai đời lại có người ngang ngược như vậy! cô chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở thôi mà! Vậy mà cũng nổi cáu cho được

Cô ấy là một cảnh sát thì càng phải biết quý trọng đồ vật của mình chứ!...đâu cần phải để người khác nhắc nhở rồi mới dùng thái độ cọc cằn để che dấu cái tính xấu đó của mình

Ra đến bên ngoài, Mayu đưa tay ra hiệu để tìm cho mình một chiếc Taxi, vì hôm qua cô quá giang Minami đến đây mà…nên làm gì có xe để về

Nhưng khoáng chốc!

Kéch! !!!!

Một chiếc xe màu trắng trông giống như là đang bị lạc tay lái lao thẳng về phía cô……

Nhưng cũng may là nó đã nhanh chóng dừng lại khi Mayu bắt đầu mất thăng bằng và té nhào xuống

_Itai!

Mayu đau đớn nhìn lại khuỷa tay của mình…..may thay, nó chỉ bị chày tí xíu thôi! Nếu không thì…

_Này! Chạy xe kiểu gì thế???

Quên ngay chuyện mình đang bị thương….Mayu, vừa nhìn thấy chiếc xe đã nổi nóng rồi! nên cô đã vội đứng bật dậy và liên tục gõ mạnh vào kính xe

Một vài phút sau đó…Mayu bắt đầu mất kiên nhẫn khi thấy kính xe vẫn chưa chịu hạ xuống, bộ người bên trong không có ý định xin lỗi sao hả??.....nhưng đổi lại, cửa xe đã bắt đầu mở

Bên trong xe, một người đàn ông có vẻ như hơi đứng tuổi mặc một bộ vest đen bước ra….tuy là vậy, nhưng trông ông ta sao mà giống vệ sĩ quá vậy!

_X….xin lỗi! là tôi nhất thời lạc tay lái!

“_Lạc tay lái sao! Bộ bây giờ mời học lái xe à!”

Mayu thầm nghĩ trong bụng, dù sao thì người này cũng đáng tuổi cha cô, nên cũng phải có một chút tôn trọng đối với ông ấy!

_Cô có bị thương gì không! Hay để tôi đưa cô đến bệnh viện!

_Cháu chỉ bị xay xát nhẹ thôi! Không cần đến đó đâu!

Nhắc mới nhớ, tay cô cũng bắt đầu thấy rát rát rồi! mà thôi…chuyện như vậy không lẽ bắt đền người ta…mà hình như trông ông ấy đang gấp chuyện gì đó thì phải….chạy xe nhanh thế mà….

_Vậy! để tôi bồi thường cho cô

_Không cần đâu! Cháu tự biết lo rồi!....nhưng lần sau bác đừng có lái xe như vậy nữa!

Dứt câu, Mayu nhặt lại chiếc túi xách bị rớt khi nãy của mình rồi tiếp tục ra bên ngoài để đón tiếp một chiếc taxi

_À! Xin lỗi! nhưng tôi muốn hỏi là…đây có phải là trụ sở của cảnh sát Tổ 3 không?

Người đàn ông với bộ vest đen vội quay sang hỏi

_Bác cần nhờ điều tra gì à! Nhưng mà, cảnh sát ở đây không đáng tin cậy đâu! Nhất là cái cô trung úy ở đây á!

Mối thù hồi nãy đột nhiên len lên trên đầu Mayu, nên chọt được chừng nào thì cô làm chừng đó….xem cái cô cảnh sát kia có còn giữ được uy phong của mình không

_Không! Tôi chỉ muốn tìm trung úy Kashiwagi! À! Không! Chỉ đơn giản là muốn gởi đồ cho cô ấy!

_Trung úy Kashiwagi

Lẽ nào là cái cô cọc cằn đó

_Phải! cô ấy là nhị tiểu thư của nhà tôi, do hôm qua có thể là do vướng bận phải chuyện gì đó nên tiểu thư đã để quên xe lại ở nhà! Lão gia lo cô ấy không có xe để qua lại nên mới bảo tôi đem đến!

_Vướng bận hả?

Chắc là về chuyện vụ án “Tam hổ” rồi! mà làm việc đến quên cả xe sao?

_Cô có thể chỉ cho tôi chỗ cô ấy ở không?

Người đàn ông nhẹ giọng hỏi Mayu, vì mới nãy ông có quan sát thấy Mayu từ trong đó bước ra nên có lẽ là rành về trụ sở này

_Cô ấy ở tầng 2! Bác cứ…..

Nói đến đây, một suy nghĩ đột bắt đầu len lên trong đầu Mayu

_Tôi phải đi hướng nào?

_À ờ…….mà thôi đi! Chỗ đó phức tạp lắm! bác đi không khéo lạc mất! hay là để cháu chuyển giúp cô ấy! dù sao, cháu cũng là “bạn thân” của cô ấy mà

Bạn thân hay là quan gia đây

_Chuyện này….

_Hình như bác đang có chuyện gấp mà phải không?

_Ơ! Sao cô lại biết!

_Cháu thấy bác phóng xe nhanh như vậy nên đoán chắc là bác đang cần làm gấp chuyện gì đó! Mà nếu là chuyện quan trọng thì không hay đâu! Bác cứ yên tâm mà giao chìa khóa xe cho cháu

Ôi trời! giao rồi đừng có hối hận nhe! Kẻo ngày mai phải lấy lại xe của Yuki từ bãi phế liệu thì khổ

_Ờ! Thôi được! vậy nhờ cô giao giúp cho tiểu thư của chúng tôi! Tôi còn phải về để làm công việc đang dang dở.

Nghe có mấy câu mà người đàn ông đã tin tưởng giao chìa khóa cho Mayu ngay! Cũng phải thôi! Vì ông ấy thực chất là đang có chuyện gấp mà, với lại, bị Mayu nói trúng phóc mà lại….

Khi đã đưa gọn chiếc chìa khóa vào trong tay Mayu, người đàn ông hối hả chạy ra để đón cho mình một chiếc Taxi gấp

Và nhanh chóng, ông đã lên xe và đi khuất khỏi chỗ đó

Ở đây! Mayu làm động tác thẩy chiếc chìa khóa lên cao rồi nhanh chụp lại…đồng thời, nở một nụ cười đắc chí

_Lần này! Xem ra khỏi cần đi taxi rồi! coi tôi sẽ xử lí cái bình xăng của cô ra sao?

Thế là nguy to, kiểu này mà xe có đưa về chủ của nó thì chắc là chỉ còn cái vỏ thôi….mà tệ hơn nữa là cả cái vỏ cũng không còn mới chết!

………………………………………………………………………..

_Đây này!

Đặt ly cà phê vừa mới pha ra trước mặt Takamina, Yuko cũng ngồi xuống gần đó

_Mà, đêm qua không ngủ hay sao mà trông em có vẻ thất thần vậy?

Nói thất thần là nói tránh nói giảm dữ lắm rồi đấy! chứ nhìn Takamina bây giờ mà xem….hai mắt thì lim dim, mặt thì tái! Còn mắt thì khỏi nói cũng biết rồi! y như mắt con gấu trúc vậy

Làm cho cô khi nãy mở cửa ra, cứ tưởng là ma cõi nào hiện hồn vào ban ngày nữa chứ!

_Gần 6 giờ mới ngủ được!

Takamina nói khi bắt đầu cầm tách cà phê lên nhâm nhi….đồng thời không quên lườm mắt với cái kẻ trước mặt mình

Thật ra thì cô bị như vậy cũng đôi phần là tại chị ta thôi! Đêm qua do cứ chằn chọc bởi một ý nghĩ nên cô đâu có thể chợp mắt được, đến gần 6 giờ sáng thì mới có thể lim dim một chút….vậy mà chưa đầy 7 giờ đã bị chị ta gọi gấp đến đây

_Ấy này! Chị cũng đâu có muốn gọi em gấp như vậy đâu!

Nhìn nét mặt của Takamina, dĩ nhiên là Yuko không ngốc đến nỗi không biết là em ấy đang trách mình….nhưng chịu thôi, chuyện lần này quan trọng mà

_Thế có chuyện gì thì chị nói lẹ đi!

Ngã lưng ra sau ghế, Takamina bắt đầu nhắm tịt đôi mắt lại khi nói…..nếu bây giờ mà có một giấc ngủ thì còn gì bằng nhỉ

_Chúng ta sẽ đi Hokkaido ngay bây giờ!

Yuko mỉm cười nhìn Takamina, nhưng cô nào đâu biết được là…câu nói đột suất đó của cô đã suýt làm Takamina lên cơn đau tim

_Đi Hokkaido á? Đến đó làm gì

Ngồi bật dậy, Takamina kinh ngạc nhìn…thật là cô không hiểu chị ta đang tính cái gì nữa, cô đang rất muốn quay lại Pháp đây! Nên làm ơn hãy giải quyết nhanh vụ án “Tam hổ” đi

_Bình tĩnh đi, có căn cứ đấy!.....còn nhớ chuyện lần trước ở tập đoàn Kawaki chứ!

_Chị đang nói đến “Tam hổ” à?

Nói đến đây, gương mặt Takamina đã bắt đầu biểu lộ một chút khó chịu….lần đó, nếu không phải do bất cẩn thì cô đâu có để vuột mất hai bức tranh của “Tam hổ”…và nếu không có sơ suất đó thì chắc giờ này cô đang ở sân bây để chuẩn bị về Pháp rồi!

_Cũng một phần liên hoan thôi

_Một phần liên hoan là sao?

_Nếu như không có tên sát thủ mặc đồ đen đó thì không chừng chúng ta đã nắm gọn “Tam hổ” trong tay rồi!

Khựng lại trước câu nói của Yuko, Takamina ngồi bật dậy tại chỗ….thật ra thì cô cũng không hiểu lắm về vấn đề này! Tên đó, thật sự là ai? Và tại sao lại muốn giết cô?

_Khi không chị nhắc đến tên đó là sao?

_Em cũng nên biết là….lúc chúng ta bị bắt đến tòa nhà bỏ hoang đó, chúng ta không những suýt mất đi “Tam hổ” mà còn suýt mất mạng nữa! điều đó có thể nói là….tên này, một mặt muốn lấy đi “Tam hổ” mặt khác lại muốn giết chúng ta…

Giết ư? Nhưng hắn có cần làm vậy không? Mục đích của hắn là “Tam hổ” cơ mà

Takamina không hiểu, một chút cũng không hiểu là Yuko đang nói gì, mặc dù cô biết! rất có thể….Yuko đang ám chỉ một cái gì đó

_C…chị..nói rõ hơn đi!

Phải! cô muốn nghe, vì thực chất là cô không hiểu dù đã suy nghĩ rất nhiều, phải chăng….tên này có liên quan đến…..không thể nào! Không thể nào lại có chuyện trùng hợp như vậy

_Ý chị muốn nói là….tên đó rất có thể là tay chân của cái kẻ đã….

Yuko bắt đầu dừng lại giữa câu nói của mình….cô…có nên nói không? Vì có thể nếu nói ra thì cô sẽ vô tình sát muối vào vết thương của Takamina mất!

Cô biết! Takamina đã rất đau lòng về quá khứ của mình….cũng chính vì vậy nên bây giờ nó mới trở thành một con người lạnh lùng như vậy! nhưng, dĩ nhiên là cô cũng biết….cái tính lạnh lùng mà nó hiện có, chỉ đơn thuần là lớp vỏ mỏng manh mà nó cố tạo để che đi cái vẻ yếu ớt của mình thôi

_Chị nói…cái kẻ đã giết bố mẹ của em à!

Takamina nói với giọng nhẹ, kèm theo một ánh mắt giận dữ

_Thì cũng là….

_Chị biết thông tin về chúng sao?

_Cái này….

Yuko quay mặt sang hướng khác khi nói, miệng thì giả vờ cười gượng để người kia không thấy vẻ khó xử của mình

_Thôi mà Yuu, chị biết gì thì mau nói cho em biết đi!

Chuyển sang thế bực bội, Takamina ngồi phịch xuống ghế….hừm! nếu biết thì cứ nói đại đi, bộ sợ cô buồn sao? Với lại, Yu mà cũng quan tâm đến tâm trạng người khác à!…..có chứ chị~

_Umm! Chị chỉ vừa điều tra sơ qua thôi….

Ngồi lại chỗ của mình, thiệt là Yuko cũng bắt đầu sợ cái tính lúc này lúc kia của Takamina….thôi thì đành nói vậy, dù sao thì cô gọi Takamina đến đây cũng là vì chuyện này mà

_Khoảng 3 tháng trước, ở Hokkaido có xảy ra một vụ án giết người không rõ tung tích! Theo thông tin mà cảnh sát ở Tổ 2 tiết lộ rằng!...nạn nhân là một thanh niên trẻ mặc trên mình một bộ vest đen, từ vong do một phát súng chí mạng ngay đầu……chị nghĩ…có thể, đây là một vụ thủ tiêu đồng bọn

_Chuyện này thì có liên hoan gì, không lẽ….chị nghĩ đó là đồng bọn của những kẻ đã giết bố mẹ em sao?

_Ban đầu thì chị cũng chỉ cho là trùng hợp…nhưng mà, có chuyện này chúng ta không thể không tin được! tên thanh niên mặc bộ vest đen đó đã bị bắn ngay vùng đầu bên trái!.....nghĩa là, tên đã bắn hắn…… thuận tay trái

Hai mắt Takamina khẽ nhíu lại trước lời nói của Yuko….bây giờ thì cô đã hiểu rồi, cô hiểu là Yuko muốn nói gì rồi! phải, mấy năm trước bố mẹ cô cũng chết do một phát súng chị mạng ngay đầu, và phát súng đó cũng bắn ngay tại vùng đầu bên trái

Vậy! lẽ nào tên hung thủ đó……

_Nếu đến Hokkaido không chừng chúng ta sẽ tìm ra được tung tích của chúng!

_Chị chắc chứ!

Chuyện này, phải tính toán cho kĩ, dù sao thì bọn chúng cũng đông hơn cô và Yuko, nếu không cẩn thận, e rằng sẽ không tìm được gì mà còn mất cả cái mạng

_Yên tâm, sẽ không ai phát hiện ra chúng ta đâu!

Nhìn cái vẻ đắc thẳng của Yuko…Takamina lại càng tăng thêm nghi ngờ hơn, liệu có nên tin hay không? Chuyện này phải suy sét kĩ lại đây!

_Nhưng mà….còn Mayu thì sao?

Phải rồi! cô không thể bỏ lại Mayu ở đây được, dù sao thì cô bé cũng chỉ mới về Nhật….nhưng dắt theo thì càng không xong

_Mayu hả?

Yuko ra chiều khó xử…..có nên dắt Mayu theo không ta…..nhưng, dắt theo cũng có lợi mà, vì mạng của hai người là Mayu cứu chứ đâu, và còn một người nữa….

_Chuyện lần này rất nguy hiểm, nên…chị nghĩ sao thì nghĩ chứ tuyệt đối là không được dắt theo đấy!

Ôi trời! cái này càng khó xử, Takamina ơi là Takamina, ra điều kiện làm sao thì ra nhưng cũng phải cho Yuko một con đường để tìm ra cách giải quyết chứ

_Ummm!....hay là…..

_.....................!

……………………………………………………….

Hôm nay trời phải nói là rất đẹp…tội cái hơi lạnh thôi, nhưng nếu đến Hokkaido để hưởng thức suối nước nóng thì còn gì bằng

Tại nơi đây, Mariko và mọi người cũng đã bắt đầu lên xe khi Yuki vừa kịp tới….ai ai cũng đều mang trong người một cảm giác bồn chồn phấn khởi, nhưng nói “ai cũng đều…..” chỉ là nói về mặt chung thôi chứ thật ra vẫn có một người không hài lòng lắm về chuyện này…

Là Nyan đó, lí do thì đơn giản thôi! Vì người ta muốn ấy ấy đi chung đó mà, chứ đi lẻ tẻ như vậy đến Hokkaido thì tẻ nhạt lắm…. tuy nhiên suy cho cùng thì cũng không để đưa cái tên sóc hentai đó đi được….vì nếu mà cả hai đi chung ra ngoài đó thì… không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây!

Nên quyết định….đi như vậy sẽ tốt hơn!

……………………………

_Lần đó ra sao rồi!

Chạy được một lúc…dường như nhớ ra chuyện gì đó….Nyan chợt cất giọng hỏi cái người từ nãy giờ chỉ biết nhìn ra bên ngoài

_Ơ! Lần đó là sao?

Acchan ngu ngơ nói…..vì Nyan hỏi quá đột suất nên cô tạm thời không hiểu là Nyan đang muốn hỏi đến chuyện gì

_Lần mà em đến tìm chủ nhân của chiếc điện thoại đấy! lúc đó em vể trễ lắm mà phải không?

Nyan không quay mặt sang khi nói….nhưng từ trong lời nói thì Acchan cũng biết là Nyan đang muốn ám chỉ điều gì rồi! và khi hiểu ra thì mặt cô đã bắt đầu đỏ lên

_Umm! Lúc đến đó em gặp phải tai nạn…..

_Và lại một lần nữa người đó đã cứu em à!

Nhìn nét mặt của Acchan….dù không nói nhưng Nyan cũng hiểu hết rồi! hay nói cách khác là những gì mà Acchan đang suy nghĩ, đều vẽ đầy trên mặt cả! trước giờ…cô chưa bao giờ thấy Acchan có biểu hiện như thế cả, và việc để lộ cảm xúc trên gương mặt như ngày hôm nay thì càng không?

Vậy xem ra, cái người mà Acchan đã nhắc đến….

_Thì chỗ đó gần nhà cô ấy, với lại…nơi đó ít người lắm!

_Nhưng có cần trùng hợp như vậy không?

Bây giờ là Nyan đang hỏi dồn đây, mà càng hỏi thì mặt Acchan lại càng đỏ…..chuyện lần đó, nếu không nhắc thì thôi…mà nhắc đến thì cô lại có cảm giác bồn chồn khó chịu, giống như là….không! không phải là giống nữa mà là…thật sự cô rất muốn gặp lại người đó!

Rất muốn nhìn thấy gương mặt đó

Nhưng! Đó chỉ là người mà cô mới gặp vài lần thôi mà, cô có cần phải có cái cảm giác giống như nhớ thương đó không?...huống chi, có thể là người đó sẽ không có ấn tượng với cô ! Có lẽ giờ này đã quên cô và sẽ không có bất cứ suy nghĩ gì cho chuyện lần đó cả

Cô, thực chất chỉ là đang mộng tưởng ư?

Đang trong muôn vàng suy nghĩ, Acchan không biết là mình đã vô tình bỏ ngoài tai câu hỏi Nyan…..nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi, vì vốn dĩ Nyan cũng không cần nghe câu trả lời làm gì

Nhìn nét mắt đó, cảm xúc đó và ngay cả lời nói…có lẽ Nyan đã có sẵn cho mình câu trả lời, nhưng điều này liệu sẽ ổn! người mà Acchan đang nói đến cô thật sự vẫn chưa biết mặt, nhưng, cô có một cảm giác không ổn ở đây

Cảm giác này hình như là nó vừa mới bắt đầu từ lúc cô trị vết thương cho Yuu!.....tại sao Yuu lại bị thương? Tại sao lại trùng hợp đến thế?

Vết thương đó rõ ràng là rất sâu, một phần trên đó còn có vết bỏng nữa, nó thực chất không phải là vết thương do tai nạn xe

Nhưng, nếu là như vậy…..Yuu đang nói dối cô ư? Cô ấy đang giấu cô điều gì đó sao?

Và thế, cuộc nói chuyện của cả hai chỉ vỏn vẹn chưa đầy 10 phút, vì ai cũng đều mang trong mình những cung bậc cảm xúc khác nhau! Những cảm xúc khó lí giải xen kẻ trong đó là nỗi bất an

Thật ra là họ đang lo về điều gì??

2.

Chạy một quãng đường dài, tất cả cuối cùng cũng đã dừng xe tại một nơi….

Phong cảnh, phải nói là tựa như một bức tranh mang màu sắc chính là màu trắng! và hình ảnh chính, có lẽ là cảnh những đôi tình nhân đang thi nhau trượt từ trên đỉnh núi xuống

Xa xa đằng đó là một dãy người, đang xếp hàng chờ để có thể lên cáp treo

Chưa hết đâu….cuối cùng là…hình ảnh những đứa trẻ đang xoay quanh một hình nhân được nặn bằng người tuyết mới chính là hình ảnh dạt vào mặt họ đầu tiên

Bọn trẻ này trông lí nhí vậy mà lại tài thiệt, nặn được cả một người tuyết lớn

Nói về cảm giác thì sao nhỉ? Phải nói là từ khi bước ra khỏi xe thì đã mang một cảm giác se lạnh rồi! tuy vậy nhưng cũng có đôi chút ấm áp dịu dàng….nhất là những cơn gió nhẹ luôn thay nhau thổi từ trên đỉnh núi xuống

Và….những hạt tuyết nhỏ bắt đầu thi nhau rơi xuống!

Đây! Đúng thật Hokkaido rồi!

……………………………………………..

_Chỗ này đây!

Nhà trọ Hina…..Một trong những nhà trọ nổi tiếng về nét cổ truyền ở đây!...trông có vẻ như nơi đây khá là đông khách! Nhưng thật sự là nó đã ít khách nhất trong các nhà trọ xung quanh đây rồi đấy!

Vì đa số những người bây giờ…ít có ai thích những nhà trọ cổ điển như vậy lắm!

Tuy nhiên, nếu đã đến Hokkaido, thì tốt nhất, bạn hãy nên chọn những nhà trọ như thế này! Vì cái không khí ấm cúng bên trong của nó…mới thật sự là thích hợp cho một chuyến nghỉ dưỡng ở Hokkaido đấy!

Vừa vào đến bên trong….Mariko và mọi người đã được các tiếp viên ở đây nhanh tay xách hành lí vào trong, nên khi vừa vào, họ đã đến ngay chỗ quản lí để đặt phòng

_À…ờ….Xin lỗi quý khách…. Nhưng chỉ còn 3 phòng!

_3 phòng!

Mariko chưng bộ mặt khó chịu ra trước lời giải thích của người quản lí, bộ ông ta không thấy bọn cô đi đông như vậy sao? 3 phòng thì làm sao mà đủ….chưa kể là trước giờ cô chỉ quen ngủ có một mình thôi

_Vâng! Thật sự chỉ còn lại 3 phòng ở tầng 1! Do số lượng khách quá đông

_Nhưng ba phòng thì làm sao được! ở đây chúng tôi có tới 7 người cơ mà…

Thiệt là hết chịu nổi, 7 người thì làm sao mà dồn vào 3 phòng được…tên quản lí này dám gây khó Sama sao? Bộ hết muốn làm ăn rồi à!

_Thật lòng xin lỗi quý khách!

_Này….

_Thôi mà Mariko! Ông ấy cũng vì khó xử thôi!

Nhanh chóng kéo tay Mariko lại, Tomochin nhíu mài…hừm! dù sao cũng là cảnh sát đấy! cư xử cho đúng một chút đi

_Ông ấy khó xử nhưng chúng ta thì đang khó khăn đây! Lần này chúng ta đến Hokkaido những hai ngày lận, thế thì làm sao mà ở nổi chỉ với 3 phòng!

_Thì ông ấy cũng nói là hết phòng rồi mà! Ai cũng thế thôi, 3 phòng thì đối với 7 người cũng đâu có tệ

Đẩy Mariko ra đằng sau….Tomochin hùng hổ bước tới thương lượng! để coi làm ăn ra sao?

_E hèm! Thế…phòng có rộng không?

_Vâng! Chỗ ngủ thì đủ khoảng cho 2 người, kích thước thì cũng tương đối!

_Thấy không! Thế là đủ rồi!

Ngay từ đầu cô đã nói rồi mà, chuyện gì thì cũng từ từ mà tính! Bây giờ hỏi rõ lại thì thấy cũng đâu có tệ đâu!

_Đủ cái gì mà đủ! Cứ cho là một phòng ngủ được hai người đi! Thì cùng lắm chỉ đủ cho 6 người thôi

Phải đó! Với lại vấn đề chính ở đây là cô chỉ muốn ngủ có một mình à! Nếu 3 người dồn vào một phòng được thì coi như đủ đó! ( í bả nói bả một phòng 6 người còn lại 2 phòng đó mà)

_Ông ấy chỉ nói vậy thôi! Chúng ta vẫn còn chưa đi xem phòng mà

_Tomochin nói đúng đó! Chúng ta cứ đi xem trước đã

Tomomi bồi thêm

_Sếp tính sao thì tính nhanh đi, trời cũng xế chiều rồi ! còn dây dưa nữa là coi chừng không có chỗ ngủ đó!

Sashi nói khi nhìn ra ngoài….làm ơn nhớ dùm tình hình đi, cả đám đang ở Hokkaido đấy! ngủ ở ngoài là không sống nổi đâu!

_Sashi!

_Dạ, em nói sai gì ạ?

Thấy cái vẻ mặt đằng sát khí của Mariko, Sashi nhanh chóng nấp sau lưng của Nyan

_Không! Nói đúng đó!....được rồi! cho 3 phòng đi

………………………………………………….

Bàn bạc xong với người quản lí, Mariko và mọi người cũng bắt đầu theo sau các tiếp viên để đến phòng đã đặt

Do, những nhà trọ truyền thống thì chỉ ngủ bằng những tấm nệm lát ở sàn nhà thôi! Nên không gian phòng cũng không tệ.....chí ít cũng đủ cho 3 người

sau khi sắp sếp xong chỗ nghỉ ngơi, thì sơ đồ là đây!

Phòng thứ nhất sẽ là Sashi, Tomochin và Tomomi ngủ chung ( thấy có người lạc loài rồi đấy! hay nói đúng hơn là kì đà…..ôi chàu!)

Phòng thứ hai là Mariko và Yuki…coi bộ hơi căng đây!

Và phòng cuối cùng là hai người còn lại, Nyan và Acchan….nơi này có lẽ ổn

Xong! Tất cả đã đâu vào đấy!

Và, trong lúc chờ họ chuẩn bị cho chuyến hưởng thức suối nóng của mình….chúng ta sẽ quay lại chỗ của Yu

…………………………………………………..

Khoảng gần chiều, lúc mà mặt trời lặn được một nửa….xe của Yuko cuối cùng đến được nơi cần đến

Nhưng khi họ kịp đến nơi thì đoàn người rải rác khắp nền đất tuyết khi nãy đã ai về nhà nấy cả….nguyên nhân chính cũng do tuyết đã bắt đầu rơi dày đặt hơn, thời tiết cũng vì thế mà ê buốt hơn

Mà, ai quan tâm chuyện đó chứ….vì mục đích chính để họ đến đây đâu phải là để chơi hay hưởng thức suối nước nóng

_Này!

Khi xe dừng lại được một lúc, Takamina nhẹ nhàng quay ra đằng sau nhìn con người đang vô tư ôm một con gấu bông màu trắng mà ngủ

_Gì?

_Cách của chị là cái quái gì vậy?....đã nói là không dẫn Mayu theo rồi!

Lúc đầu thấy cái mặt đắc thẳng của Yuko thì Takamina cũng hơi tin một nữa, nhưng bây giờ thì….

_Ngốc thế! Chẳng phải chị đã nói rồi sao! Bây giờ chúng ta cứ giả vở như đến đây để nghỉ mát đi! Miễn sao, Mayu không biết kế hoạch của chúng ta là được rồi!

Phải! cái cách lưỡng toàn cho đôi bên của Yuko là như thế đấy, nhưng như thế còn tốt hơn là để Mayu ở lại Tokyo một mình!

Ý! Mà còn cái xe của Yuki đâu rồi!?

_Nhưng liệu có giấu được không? Chị cũng biết là Mayu rất “ranh ma” mà!

_Yên tâm! Chị có cách cả mà!....nhưng! trời cũng tối rồi! tìm một chỗ trọ trước đã!

Lại một câu đắc chí của Yuko….Takamina không biết là có nên tin tưởng không đây!

_Chị nghĩ còn chỗ nào nữa! khi nãy trên đường đi chúng ta đã tìm rồi! nhưng chỗ nào cũng hết phòng cả

E rằng tối nay có nguy cơ ngủ ở trong xe đó!

_Bộ ở đây chỉ có mấy cái nhà trọ đó à!

Yuko nói khi chỉ tay vào những cái nhà trọ thưa thớt xa xa đằng kia….cả trăm cái nhà trọ như vậy, cô không tin là không có chổ nào để cho cô dung thân

_Thì đành là nhiều đấy! nhưng cái nào cũng nghẹt khách cả rồi!

_Không tìm sao biết!

Chưa dứt câu thì Yuko đã nhanh chóng bước ra khỏi xe, đồng thời! không quên đánh thức Mayu

Takamina ngồi lại, chán nản nhìn theo một chút rồi cũng theo sau

Vẫn như khi nãy….đi đến nhà trọ nào…thì chỉ vừa bước chân vào cũng đã nghe phán một câu “ xin lỗi quý khách! Chổ chúng tôi không còn phòng nữa!” thế đấy!

Nhưng chỗ nào cũng vậy, cái tên quản lí nào cũng liền chạy ra nói khi họ chỉ vừa bước một bước vào….cái kiểu này sao giống đuổi tà quá đi!

Sau khi hỏi han xong 10 nhà trọ…thì hết 10 nhà đều nghẹt kín phòng…cả ba thất thểu đi lại một căn nhà trọ hơi xa nhưng là ngay tằm ngắm trước mặt họ

Trên đường đi, cả 3 đi ngang qua một khu suối nước nóng tập trung…tuy nói là khu tập chung…nhưng thật sự thì ở đây chỉ từ phụ nữ đến các cô gái chạc tuổi nữ sinh cấp 3 thôi!

_Ôi! Thiên đường đây rồi!

Suối nước nóng cộng các cô gái xin đẹp, dĩ nhiên là không thể thiếu phần Yuko…nên chỉ vừa đi ngang qua… Yuko đã bị dính chặt ở đó

_Đằng kia! Đằng kia! Rồi kia nữa!....Hokkaido tuyệt nhất mà!

Hai mắt sang lên như đèn ô tô, Yuko! Hết nhìn chỗ này rồi lại chuyển sang chỗ kia ( cái này gọi là ham hố nè)

_Gừ! Yuu! Chị quên chúng ta đang làm gì à?.....Mayu, giúp chị loi chị ta ra coi!

_A! chị tóc vàng là Kawai nhất!

Định quay sang nhờ cứu trợ kế bên, Nhưng khi nhìn qua cái người đó thì…thà là không nhờ còn hơn!

_MAYU! YUU! HAI NGƯỜI MUỐN NGỦ Ở BÊN NGOÀI SAO???

Dùng hết sức lực còn lại, Takamina la to vào hai cái tai của hai tên 35 kia….nhìn thấy cảnh này dĩ nhiên cô cũng muốn nén lại mà coi lắm chứ! Nhưng do chuyện trọng đại nên bất đắt dĩ thôi ( ôi trời! thế mà em tưởng chị trong sáng lắm!)

Á!!

Tiếng gì thế nhỉ! À! Là tiếng la của các cô gái khi phát hiện là mình bị nhìn lén đó mà

Và kết quả của tiếng la thất thanh đó là…..

Yuko, Mayu và Takamina đã đứng trước phòng trọ cuối cùng với bộ dạng ướt mem….(do bị tạt nước!)

_Hắt xì!....lạnh quá!

_Còn dám than! Cái này là do ai hả?

Người nên than đáng lí ra phải là cô mới đúng….rõ ràng là chuyện này đâu có liên hoan gì đến cô, vậy mà cũng bị vạ lây chung! Bây giờ thì tốt rồi! nếu cái căn trọ cuối cùng này mà còn không có phòng thì….

Vào đến bên trong….nơi này cũng giống như những chỗ khi nãy, cũng có khá nhiều người ra vào. Nghe nói đâu ở đây có cả một khu suối nước nóng nằm bên trong! Nếu có phòng thì tốt quá rồi!

Cả ba, không biết có phải do rút kinh nghiệm như mấy lần trước hay không mà khi vừa vào trong đã liền chạy ngay đến chỗ quản lí

_Cho chúng tôi ba phòng!

Takamina nói khi chỉ vào mình và hai người còn lại

_Xin lỗi quý khách! Nhưng nếu quý khách đến sớm hơn thì….

_Hả?

Trời đất như tối sầm trước mặt của Takamina rồi! không biết cô có nghe nhầm không nữa! ngay cả chỗ này mà cũng…………nếu như không có phòng thì sao? Phải ngủ ở ngoài à…..cô thà là về Tokyo trong đêm nay còn hơn

_Để chị,…..này! ông chủ…hết phòng là thế nào?

Yuko tức giận chen lên….mà tức vì điều gì nhỉ! Hết phòng là hết phòng thôi!

_Thật tình xin lỗi! nhưng thật sự là chỗ chúng tôi không còn phòng nữa rồi!

_Nhưng chẳng lẽ….

_Quản lí! Hai người này!

Giọng nói của một tiếp viên từ đằng sau vang lên làm đứt quãng cuộc nói chuyện Yuko…..dù không biết là chuyện gì nhưng mà có biết lịch sự không vậy! cô đang thương lượng với quản lí mà nhảy vô họng người ta ngồi là sao

_Quý khách!

_Ông là quản lí ở đây à! Cách phục vụ tốt đấy! nhưng chúng tôi có việc gấp phải về Chiba, nên phải trả phòng sớm

Từ sau lưng người tiếp viên, hai người đàn ông trông có vẻ như khá đứng tuổi kéo hành lí bước lại gần chỗ Yuko

_Vâng! Chúng tôi hiểu! cảm ơn quý khách đã ủng hộ…….tiễn khách về đi!

Ra lệnh cho hai người nhân viên gần đó mang giúp hành lí của khách ra ngoài, người quản lí cũng bắt đầu thu hồi lại hai chiếc chìa khóa của hai căn phòng vừa mới được trả

Hoàn thành xong mọi việc, chợt nhớ là hình như mình đã quên điều gì đó thì phải, nên người quản lí đã vội quay người ra ngoài

_Ơ! Quý khách!

Ông trố hai mắt nhìn khi thấy ba cái người đòi phòng khi nãy bây giờ đang ôm nhau khóc khí thế….rốt cuộc là họ khóc vì cái gì nhỉ!

_Huhuu! Yuu-chan ơi! có phòng rồi kìa!

_Ừ! Ừ!

Mayu gào lên nức nở, đúng là trời không có tuyệt đường người mà, chắc là cô thường xuyên làm việc “tốt” nên mới được ban phước như thế

_V….vậy! quý khách có đặt phòng không?

Gầm!

_Ểh!~

lại thêm một phen thốt tim….người quản lí chỉ vừa mới dứt câu thôi thì Yuu đã cầm 3 tờ 2000 yên đập xuống bàn cái gầm…..vẻ mặt thì nghêm nghị nhìn

_Dĩ nhiên rồi!

_Ơ! Nhưng….không nhiều thế đâu ạ!

……………………………………………………..

_Acchan! Nyan! 2 em xong chưa thế?

Khoảng gần tối thì nhóm Mariko đã bắt đầu thay xong những bộ Yukata mà tiếp viên đã chuẩn bị sẵn ở mỗi phòng…..nhưng còn Nyan và Acchan, 2 cô ấy làm gì mà lâu thế nhỉ?

Đứng gõ cửa một hồi không có trả lời, Mariko đã bắt đầu mất kiên nhẫn…lẽ nào hai con bé này ngủ quên sao?

Thế là không buồn gì mà đợi trả lời, Mariko và mọi người đã mở cửa bước vào….vừa vào trong, họ khẽ ngạc nhiên lên khi thấy cảnh tượng…

_Ơ! Acchan!?

Tomomi lo lắng đi nhanh vào trong khi thấy Acchan đang nằm trong một tấm nệm được đắp chăn kín mít, mặt thì tái xanh lên, trán cũng vì thế mà đổ rất nhiều mồ….còn Nyan thì lại đang tất bật tìm kiếm cái gì đó trong vali

_Acchan sao thế?

_Lúc nãy khi từ nhà tắm bước ra thì em ấy đã vậy rồi! chắc là cảm thôi!

Nyan nói khi vẫn đang tiếp tục công việc của mình

_Trán cậu ấy nóng lắm đấy! có cần đến bệnh viện không?

Tomomi ngồi xuống đó và đưa một tay đặt lên trán của Acchan…quả thật là nó rất nóng, có lẽ là sốt cao lắm!

_K…không sao đâu! Mình ổn mà!

Acchan vội trả lời lại với giọng thều thào…nhưng cô nào biết, cô càng nói như vậy thì mọi người sẽ lại càng lo cho tình trạng hiện giờ của cô

_Ổn là thế nào! Cậu đừng cố gượng nữa!

_Nhưng bây giờ làm sao, ở đây không có bác sĩ nào cả càng không có bệnh viện đâu!

Nhìn tình trạng của Acchan bây giờ Tomochin cũng có lo kém gì Tomomi…..nhưng chuyện quan trọng bây giờ là tìm ra cách giải quyết chứ không phải cứ ngồi mà lo lắng được

Nếu bây giờ là ban ngày thì có thể là sẽ tìm ra được bác sĩ…chứ nửa đêm nửa hôm như thế này thì…..

Thế đấy! trong tất cả những người ở đây, lo lắng thì họ thật sự là rất lo lắng! nhưng họ lại không thể giúp gì được cả…chỉ biết đứng nhìn Nyan đang lấy những viên thuốc được mang theo để dự phòng ra cho Acchan uống thôi! Mong là sẽ ổn hơn

Sau khi cho Acchan uống thuốc xong, Nyan đặt nhẹ cô ấy nằm xuống và kéo chăn lên ngang cổ

_Uống thuốc xong, ngủ một giấc là sẽ khỏi thôi!

_Umm! Được rồi! chị và mọi người cứ đi đến chỗ suối nước nóng đi!

_Chị phải ở đây để chăm sóc em mà!

Coi kìa! Tình cảm chị em người ta mật ngọt chưa…kiểu này, Takamina với Yuko nhà ta chắc không có chỗ để chen vào quá!

_Em ngủ một giấc ở đây được rồi! mọi người cứ đi đi! Đừng có vì em mà phá hỏng buổi đi chơi chứ!

_Ngốc à! Cậu như vậy thì làm sao mà bọn mình đi chơi vui vẻ được

Tomomi nhíu mài nói…..nếu cô ấy thật sự nghĩ cô và mọi người có thể đi chơi vui vẻ trong tình trạng hiện giờ của cô ấy thì thật là quá đáng lắm đấy!

_Không sao đâu mà! Các cậu mà ở đây thì làm sao mình ngủ được!

_Nhưng…..

_Thôi được rồi! vậy cứ để Acchan yên tĩnh mà ngủ đi!

Nyan đứng dậy và đặt nhẹ ly nước lên bàn….đồng thời quay sang kéo những người còn lại ra bên ngoài….dẫu sao, mục đích chính mà họ đến đây cũng là vì suối nước nóng, nên cũng đâu thể vì chuyện này mà bị phá vỡ kế hoạch được

…………………………

Cạch!

Đẩy hết mọi người ra ngoài, Nyan đóng nhẹ cửa lại

_Nyan này! Em chắc Acchan ổn chứ!

Mariko lại lo lắng hỏi….đành là nói Acchan sẽ ngủ một giấc ở trong đó, nhưng lỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì sao!

_Thuốc cảm khi nãy có liều ngủ mạnh lắm! nên chắc là Acchan sẽ ngủ say trong….

Tích tắt! tích tắt!

Một tiếng động kì lạ bỗng vang lên làm đứt quãng câu nói của Nyan,…mọi người thắc mắc quay sang để tìm cái thứ đã tạo ra cái tiếng động đó thì…

_Mariko! Của chị sao?

Tomochin lên tiếng khi thấy Mariko đang tất bật lấy một cái khối hình vuông nhỏ từ trong túi quần….. Hóa ra là cái đồng nhỏ nhắn của cô ấy

_Ờ! Lúc nãy chị có ngủ một giấc ở trong phòng nên đã hẹn giờ để báo thức!...nhưng có lẽ là hẹn lố giờ rồi!

Píp!

Bấm một cái nút ở trên đó….khi chiếc đồng hồ ngừng reo…Mariko đã để lại nó vào túi

Dù sao, chuyện này cũng không có gì quan trọng nên mọi người đã nhanh chóng cho qua và quay lại với công việc chính của mình

Tuy nhiên, trong số họ….lại có một người đã bắt đầu có những suy nghĩ trầm tư

Là Yuki! Nếu không vì nhìn thấy chiếc đồng hồ của Mariko thì chắc là cô đã quên chuyện lúc sáng rồi!....sáng nay, cô đã cãi nhau với cái cô bé gì đó ở sở…nghĩ lại thì cũng hơi quá đáng

Nguyên nhân chính cũng là do chiếc đồng hồ cùng với việc làm kì quái của cô thôi!...cô ấy ngay từ đầu đâu có lỗi gì!

Nhưng bây giờ có suy nghĩ về chuyện đó thì đã là gì…cải nhau thì cũng cải nhau rồi! đuổi người ta đi thì cũng đuổi rồi!....cái quan trọng hơn là…có nên xin lỗi hay không? Mà nếu xin lỗi thì phải bắt đầu từ đâu? Với lại…chắc gì cô đã gặp lại cô ấy!

Mà, hình như cô ấy có nói là đòi tham gia vào vụ án sắp tới của cô, nên chắc là còn bám theo cô dài dài…vậy thì cơ hội xin lỗi chắc cũng có khá nhiều

Yuki OPv

Cố lên đi Yuki! Là một cảnh sát chân chính! Nghĩ được! thì phải làm được….làm sai thì phải biết xin lỗi! đâu phải trước giờ mày chưa từng xin lỗi ai…huống chi là chỉ với một cô bé!

Osu! Vậy quyết định! Xin lỗi!

End OPV

Suy nghĩ kết hợp với hành động…Yuki đâu biết là trong lúc đấu tranh với tư tưởng, mình đã vô tình làm cái động tác đưa một tay lên cao và giựt mạnh xuống kèm với cái ánh mắt đầy vẻ cương quyết

Và thế, cô đã bắt đầu trở thành trung tâm chú ý của mọi người

_Ơ! Yuki, cậu định làm à?

Tomochin đứng gần đó nhất lên tiếng…lúc nãy làm cô cứ tưởng là ngay cả Yuki cũng bị cảm luôn rồi chứ!

_À….ờ….đâu!

Yuki nhìn lại…trời ơi, đâu mà nhiều con mắt dò xét thế này….

_Đúng rồi! hay là em có kế sách mới cho vụ án sắp tới!

Lần này là Mariko….nhưng mà, chị ta nói thế là sao? Tuy nhiên, cũng nhờ vậy mà cô mới không bị người ta nghi ngờ này nọ về cái hành động kì quái của mình

_Là vậy à! Nhưng Yuki này, bây giờ chúng ta đang đi chơi nên tạm bỏ công việc qua một bên đi nhé!

Là bà già đó tự nói chứ có phải cô nói đâu….Tomomi à! Bớt nghiêm trọng hóa vấn đề một tí đi!

_Mình….Ờ thì, mình định là……..Ừ! đúng rồi, Tomomi nói đúng đó! Đang đi chơi nên bỏ công việc qua một bên đi nhỉ!

“Bang”

_Itai!

Do lo giải thích với mọi người ( không chú ý gì về đường đi) nên Yuki đã vô tình đụng phải một ai đó và té nhào xuống! thật là không biết hôm nay là ngày gì nữa, sao mà xui xẻo vậy!

_Ơ! Yuki! Cậu có sao không?

Mọi người lo lắng chạy lại đã Yuki…nhưng mà nè, xem cái người bị đụng đã, coi người ta có cần đến bệnh viên để chụp X quang không?

_Itai! Itai!....này! đi đường phải nhìn chứ!

_Giọng nói này…

Nghe cái giọng nói có vẻ hơi quen….hình như là nghe ở đâu rồi thì phải! với lại, cái vẻ cọc cằn đó thì càng quen hơn, sao mà giống với…

Trong lúc suy nghĩ Yuki bất chợt ngước mặt lên nhìn….

1 giây….để xem mắt cô có bị ảo giác không đã

2 giây….nhưng hình ảnh trông rõ nét lắm mà

3 giây….hình như là không có nhìn lầm

Thế đấy, 4 mắt nhìn nhau….à không, để xem 1,2,3……9! Là 18 đôi mắt đang nhìn nhau

Không khí có vẻ như trở nên im lặng cho đến khi….

_A! Nyan….

Yuu là người la lên đầu tiên

_A! Yuu-chan! Sao họ lại…

Takamina là người la lên thứ nhì…không hiểu sao chỉ vừa nhìn thấy mặt của Mariko và Nyan thôi mà cô đã chợt hoảng hốt và nhanh chóng nấp sao lưng Yuu

Yuu quay sang nhìn Takamina với đôi mắt giống như là “ Bản thân chị còn lo chưa xong!”

_ Là cô ư?

Mặt kệ là mấy người xung quanh đang làm gì…nhưng điều quan trọng hiện giờ là…cái người mà cô đã suy nghĩ lúc nãy, bây giờ đang đứng trước mặt đây

_Cô cái gì chứ! Không hiểu sao khi đi đâu cũng gặp cô hết vậy, đã thế còn…..

Mayu nói với hai mà phồng lên, “đáng yêu quá đi” đồng thời xoa xoa cái trán mới bị đụng khi nãy của mình

_Là ai đụng ai trước!

*mọi người quay nhìn Yuki”

_Rõ là cô đụng trước mà! Đi đường mắt để đâu thế?

*Tiếp đó là nhìn Mayu*

_Dĩ nhiên là để trước mặt rồi! sao cô không tự hỏi mắt mình để ở đâu đi!

*Lại nhìn sang Yuki*

_Này! Là cô đụng tôi trước đấy! có tin tôi gọi cảnh sát không?

*rồi lại nhìn sang Mayu*

_Có lẽ không cần tốn thời gian đâu!

*Tiếp theo là nhìn sang Yuki*

Vừa nói Yuki vừa lấy nhanh cái thẻ cảnh sát từ trong áo ra

_Cảnh sát đây, muốn gọi thì gọi đi

_Cô….

*Rồi lại nhìn sang…..*

_Thôi đủ rồi!

Ây chà! Đang hấp dẫn mà, sao Mariko chen vào ngọt sớt vậy….nhưng làm vậy là đúng rồi, chứ không để vậy hoài là họ cãi đến ngày mai, dám có lắm

_H….hai người quen nhau hả

Ôi! Cổ của cô nó sắp lìa ra khỏi cổ rồi đây này…chắc tối nay về phài bắt Tomochin đấm bóp cho thôi!

_Mayu! Em quen cô ấy sao?

Kéo tay Mayu về phía mình, Yuu lo lắng nói…nhưng cô đâu biết là từ hơi xa đằng đó…đã có một người bắt đầu dùng đôi mắt hình viên đạn để nhìn cô

_Cái này không thể gọi là quen được!

_Nhưng mà….

Tạm giao Mayu lại cho Takamina…Yuu quay sang để nhìn cái người đối diện mình! Ôi trời sao Nyan lại có mặt ở đây chứ? Cô chỉ nghe cô ấy nói là sẽ đi nghỉ mát với đồng nghiệp thôi! Nhưng ai ngờ là đến Hokkaido đâu!...với lại, điều quan trọng bây giờ là biết phải giải thích làm sao để Nyan thôi nghi ngờ đây!

Nyan OPv

Hừm! hay cho Yuu! Giỏi cho Yuu….việc cậu ấy tự ý đến Hokkaido mình đã không nói làm gì rồi! đằng này còn đi chung với hai cô gái dễ thương nữa! một cô thì cô còn có thể cho giải thích! Còn hai cô thì….

End OPv

_Em nói trước đi Yuki!

_Nói cái gì?

Mariko đang nói gì vậy, sao lại hỏi cô….cô chỉ vô tình đụng phải thôi mà, có cần nghiệm trọng vậy không

_Thì là với ba người họ đấy! em quen à!

_Không!

Yuki khoang tay trước ngực và xoay mặt sang hướng khác ( cái này hiếm thấy ơ cô đây) và dĩ nhiên, mọi người đã khẽ bất ngờ khi thấy hành động đó của cô

Nhưng ai bất ngờ thì bất chứ Mayu thì đang tức điên lên đây! Thật ra thì ở cái chốn này cô cũng không muốn nhận họ hang với cái người cọc cằn đó làm chi! Nhưng cái thái độ đó là sao? Nói chung là không thể chấp nhận được!

_Mariko à!

_Gì thế?

Lần này đến lượt Nyan lên tiếng, kì lạ nha! Trước giờ, Nyan ít có xen vào mấy chuyện này lắm mà

_Em nghĩ, Yuu-chan! Cậu nên giải thích trước đi!

Tình thế rơi vào trạng thái căng thẳng

Điều mà Yuu lo sợ là đây, Nyan bắt cô giải thích ư? Nhưng giải thích làm sao chứ?

3.

_Em nghĩ! Yuu-chan! Cậu nên giải thích trước đi!

Tình thế đã được đẩy lên thế cao trào rồi đây! Người từ nãy giờ chỉ biết im lặng, cuối cùng cũng chịu mở miệng…..nhưng sao cái cách mở miệng này, lại ngửi thấy có mùi nguy hiểm bên trong đó nhỉ! Lần này, Yuu phải giải thích làm sao? Phải biện minh làm sao để Nyan thôi không nghi ngờ?

_Mình….giải thích?

Đây không phải là lúc giả ngơ đâu Yuu! Tốt nhất là nên giải thích cho đàng hoàng vào, nếu không chị ta mà biết được thân phận của chị là em hết chủ đề để viết đó!

_Yuu-chan! Chị ấy là ai vậy?

Mayu bước nhẹ đến kéo tay Yuu…sao mà cô lại không hiểu gì hết thế này, cô gái xinh đẹp đó là ai? Sao lại biết Yuu-chan! Và, sao cô ấy lại bắt Yuu-chan giải thích….mà, giải thích về chuyện gì mới được

_Ai hả? ờ….

Đã bảo là đừng có giả ngơ mà….Yuu không biết có phải do quá sợ không mà bây giờ ai hỏi cái gì cũng không biết

Mà nếu nói về sợ thì…xem ra cô ấy sợ cái cô Trung Úy của Tổ 1 hơn là Nyan….mặc dù là trước đây bà già đó vẫn không thể nào bắt được cô nhưng, nhưng cái cách hung tàng ngày nào của bả vẫn làm cho cô cảm thấy rung mình khi dùng thân phận thật của mình để đối diện

_Này Mayu, tốt nhất là nên lùi lại đi

Từ đằng sau Takamina nói khẽ vào tay Mayu…cô bắt đầu cảm thấy có mùi thuốc súng rồi đây…nhưng có vẻ như…đây là chuyện riêng của Yuu thì phải! nên tốt nhất cô và Mayu đừng nên xen vào

_Ơ! Lùi lại làm gì?

_Người ta nói…36 kế, chạy là thượng sách! ở đây lâu chừng nào là nguy hiểm chừng đó đấy!

_Em không hiểu gì hết?

_Từ từ rồi chị giải thích cho, bây giờ kiếm cớ chạy trước đi!

_Nhưng mà còn Yuu-chan thì làm sao?

Mayu hỏi đúng tâm trạng rồi đó….Takamina cũng đừng có nhẫn tâm quá! Muốn chạy thì nhìn lại tình hình trước đi! Ai cũng có thể nhưng Yuu thì hoàn toàn không thể đâu

_À…thì…cái này….

_Hai nhóc muốn bỏ chị ở đây hả?

Yuu thất thểu nói nhỏ tai vào của hai cái tên muốn làm “phản”….bây giờ cô sắp tiêu đến nơi rồi mà còn ở đó bàn kế sách chạy! chạy được thì cô đâu có đứng như trời trồng ở đây làm gì

Bây giờ phải mau kiếm cách giải thích cho gọn lẹ đây….sơ sài một cái thì tối nay hai đưa chuẩn mền bị gối cho Yuu-chan nhé!

_Ai muốn chứ! Chị nhìn xem! Người không muốn gặp nhất cũng đã gặp rồi kìa! Coi bộ tất cả đều là cảnh sát đấy!

Phải! đoàn kết là chết! chia rẽ là sống….cứ coi như một người vì hai người đi! Dù sao ai kia cũng là “ấy” của chị nên chắc là sẽ nhẹ tay trong phần xử lí nội bộ

_A! em nhớ rồi! chị ấy là cảnh sát Tổ 1 phải không

Hiểu ra vấn đề….Mayu nói to lên giống như là phát hiện ra cái gì đó to bự lắm vậy

Và kết quả là Takamina và Yuu đã bị một phen hoảng hốt mà vội quang sang bịt miệng Mayu

_Muốn chết sao mà nói lớn vậy!

_Chết cái gì hả Yuu-chan!

Nyan lại lên tiếng….hôm nay ai kia gan thiệt nhỉ! Cô hỏi mà không thèm trả lời luôn! Lại còn thì thầm to nhỏ với cái người bên cạnh nữa! chắc là đang cố tìm ra cái lí do gì đó để cô không nghi ngờ rồi! nhưng xin lỗi đi! Vì cô sẽ không bao giờ tin ba cái lời nói dối trá đó đâu!

_À! Không! Không! Ý mình là ở đây đông người như…vậy…nói lớn quá….l…làm phiền…người ta ấy mà….

_Này! Hai chị….

Mayu bực bội lên tiếng….cái gì mà cả hai người cùng bịt miệng vậy, muốn cho cô tắt thờ chết sao?...nhưng thật sự là trong chuyện này cô hoàn không hiểu gì hết nè!

Rốt cuộc thì cái kẻ “gáu gắt” kia, với cái cô cảnh sát này có quan hệ gì

_Im lặng đi! ở đây cho người lớn nói chuyện! con nít đừng có chen vào!

_Ai con nít chứ! Em cao hơn chị Takamina nhiều mà….

Cả hai cùng im lặng luôn đi! Bây giờ là đất nhà Kojiyuu, nên có gì để họ xử lí trước

_Um! Làm phiền? thế, cậu trả lời câu hỏi của mình trước đi

Nyan lại dùng cái thái độ bình tĩnh bên ngoài nhưng nổi lửa bên trong để nói với Yuu…và cô đâu biết được là…từ nãy đến giờ, đã có khó nhiều con mắt đều hướng về cô như cần một câu trả lời

_Mariko này! Sao em không hiểu gì hết vậy?

Tomochin khó chịu lên tiếng, sao mà cô với những người lại giống đang xem kịch quá vậy! nhưng quan trọng nhất là chuyện này đây! Rốt cuộc thì Yuki với cô bé…rồi còn Nyan và cái cô kia rồi cô kia nữa, ôi sao mà tùm lum quá vậy

_Sao không hỏi người đứng kế em kìa!

_Hỏi em làm gì? Em có biết gì đâu?

Nghe đến mình! Yuki bực bội lên tiếng…thật là hôm nay không biết là cái ngày gì nữa….với lại, hai người kia là ai vậy, nhất là cái người đang lo sợ bởi cô Trung úy của Tổ 1 ấy!...mà là ai cũng không quan trọng! quan trọng là chuyện của cô đang chưa được giải quyết đây?

_Không biết gì mà hảnh hơi cãi nhau với người ta, nói! hay là…chuyện này là do đánh ghen

_Đánh ghen cái gì chứ?

Mariko tăm tia nhìn vào Yuki…..giống như muốn nói Yuki là chủ chốt của vấn đề vậy! mà chị ấy nói đánh ghen nghĩa là sao?...trông cô giống một kẻ đào hoa lắm à!

_Đánh ghen hả? nghe cũng có lí đó, có thể…hai người kia là “ ấy” của cô bé vừa cãi nhau với Yuki khi nãy, và, khi biết mối quan hệ của Yuki với cô bé, thì hai người đó đã đến đây tìm Yuki để nói cho ra lẽ……ơ! Nhưng sao lại dính Nyan vào đây nhỉ?

Tomomi thản nhiên vừa xoa xoa cằm vừa lí giải…nhưng mà em phải nói một điều là đầu óc chị nó “phong phú” quá luôn!....nói chơi mà cứ như thiệt!

Mấy người xung quanh có vẻ như là tin khoảng 80 % rồi đấy! phen này Yuki mệt rồi!

_Tomomi, đừng có nói bừa

Nghe đến chuyện mình và cô bé đó có gì thì Yuki vội lên tiếng…

_Ơ! Mình chỉ suy đoán thôi mà!

Đoán thôi á! Nhưng coi chừng cái miệng hại cái thân đó! Người ta ăn bây thì tự chết, còn nói bây là chết cả đám

Mà thôi, quay lại chuyện của nhà Kojiyuu thôi! Lúc nãy Yuu đã như không còn giọt mồ hôi nào khi Nyan bắt mình giải thích

_M…mình….thì….mình….

_Cậu thì sao? Có gì khó nói lắm hả?

_Không! Không! NyanNyan này! Mình chỉ là tình cờ đến đây để nghỉ mát thôi mà! Đâu có dụng ý gì đâu!

_Dụng ý! Cậu nói dụng ý là sao? Mình chỉ muốn “hỏi thăm” là tại cậu lại đến đây thôi! Nhưng mình không hiểu, cậu nói dụng ý là nghĩa gì?

Ôi! Một câu nói bắn chết một con sóc…chết Yuu nha! Không đánh mà tự khai luôn! Đúng là cảnh sát xuất sắc của Tổ 1 có khác

_À! Không! Thì mình không muốn cậu hiểu lầm thôi mà!

_Cậu làm gì “ mờ ám” mà sợ mình hiểu lầm vậy?

Vẫn với giọng điệu cũ, Nyan bắt đầu hỏi dồn…để xem lần này có chịu nói thật hay không?

_Không! Không! Mình vô tội đó, thật mà, tin mình đi!

_Vô tội? mình không hiểu cậu đang nói gì? Và, mình cũng không biết là nên tin cậu ra sao?

Vờ giận dỗi, Nyan khoanh hai tay trước ngực và quay sang hướng khác….điệu này là có gì đó giấu cô nên mới ấp a ấp úng như thế đấy

_Đừng như vậy mà NyanNyan, mình đâu có làm gì đâu!

Chuyển sang thế năn nỉ, Yuu bước tới đặt nhẹ tay lên vai Nyan, kéo cô ấy quay lại đối diện với cô

Hai mắt họ dạt vào nhau, lúc này, một tia yếu đuối đã hiện lên trên mắt Nyan…và Yuu biết rằng, mình có thể sẽ qua được ải này ( chờ xem sao đã)

Nhưng với đôi mắt đó,..đôi mắt chứa một cái gì đó xót xa! Cô có thể nhẫn tâm mà nói dối được không?

Rất gần, Yuu dùng lực ở cánh tay mình để rút ngắn khoảng cách của cả hai…..đôi mắt họ vẫn không rời nhau, và khi khuôn mặt họ sắp chạm vào nhau….

_Chị là bạn gái của Yuu-chan phải không? Vậy để em giải thích cho, chị ấy thật ra đến đây để chơi thôi chứ không có gì đâu

Mayu bất chợt chen giữa và lên tiếng…ôi! Cái này gọi là muốn giúp thành ra là phá đám nè!

Nhanh chóng nhận thức được là mình đang ở trong tình cảnh nào, Nyan đẩy nhẹ Yuu ra và đi thẳng xuống dưới

_NyanNyan~

Yuu hụt hẫn nhìn theo….”Ghi hận Mayu lần một”…con nít, quả là chỉ biết phá đám người lớn

_Có gì tối nay nói! bọn mình trễ buổi tắm suối nước nóng rồi!

Nyan nói nhưng không quay lại để dấu đi cái gương mặt đang đỏ như cà chua của mình….

_À! Đúng ha, không đi mau là đóng cửa đó!

Mariko cũng bồi thêm, mặc dù không biết sự tình nó ra làm sao….nhưng cũng nhờ câu nói của cô mà hồn ai mới về nấy cả đấy! chứ bên ngoài tuyết đang rơi, bay lơ lững như thế không tốt đâu!

Chuyện của Kojiyuu, thế là kết thúc sau…..không! là tạm ngưng thôi

Nhìn từ phía sau lưng của Nyan, Yuu không khỏi tiếc nuối cái cảnh khi nãy….nhưng nghĩ đến chuyện khi nãy thì…

Yuu đã bắt đầu quay sang tặng cho hai tên kia một cái lườm vì tội “làm phản”…coi xem sau này hai đứa nó mà rơi vào tình cảnh của cô thì cô sẽ phá banh nhà hai đứa nó luôn

_À! Đúng rồi! hay là các cậu đi cùng bọn mình đi

Cả đám khựng lại khi thấy Tomomi có ý muốn mời Yuu và hai người còn lại

“_Đi….tắm suối nước nóng hả?????”

Yuu nghĩ thầm trong bụng, tiếp đó là tưởng tượng mấy cái cảnh ( cảnh gì mọi người tự ai nấy hiểu nhé!)....

_Umm! Nghĩa là được tắm với mấy người đẹp à!

Mayu hớn hở nói, nhưng nhanh chóng đã….

Kịch!

_Itai! Sao kí đầu em!

Lãnh chọn một cái kí rõ đau điếng của Takamina……Mayu ôm đầu và hỉnh mũi lên

Gương mặt lúc này của bé dễ thương ghê! Ai kia bị thu hút tầm nhìn rồi kìa

_Con nít! Không được nghĩ bậy bạ!

_lại con nít! Em lớn rồi mà!

Cả đám cùng phá lên cười với cái tình cảnh dở khóc dở cười của hai người họ….nhưng trong số đó, thì lại có một người đang rất là bực bội đây

Vì cái vấn đề khi nãy…..cô vẫn rất muốn giải quyết cho xong, nếu không thì trong lòng sẽ bồn chồn khó chịu lắm!

Xem ra tối nay có người không ngủ được rồi!...nhưng, là một người hay là……nhiều người đây??

……………………………………………

_Kao-Sama! Bọn cảnh sát Tổ 2 đã bắt đầu điều tra chúng ta!

Bên trong ngôi thự nhỏ được phủ xung quanh bằng bóng tối….người đàn ông với bộ vest đen cùng chiếc kính râm che gần nửa khuôn mặt đang dần lộ ra từ bên trong

_Cứ để chúng điều tra đi! Dù sao, ta cũng muốn xem là chúng sẽ làm được gì!.............. Nếu có thể, cứ giết!

Đối diện đó là một người đang ông đang mân mê tẩu thuốc trên miệng…..chiếc nón, cùng với lúm tóc phía trước phủ dài xuống, làm người khác khó có thể nhìn kĩ khuôn mặt ông ta

_Vâng!

_Còn một chuyện nữa!

_Ngài có gì dặn dò à?

_Về phía con bé cảnh sát của Tổ 3, Kashiwagi Yuki….

_Vâng! Con bé đó đang có mặt ở đây

Hai mắt ông ta đanh lại khi nghe câu trả lời của thuộc hạ

_Ở đây?

_Hình như là cùng một vài cảnh sát khác nữa…..

_Hừm! tốt!....đỡ mắc công ta phải đi tìm!

_Ngài định….

_Phải! thủ tiêu nó trong đêm nay……….nhớ! đã diệt thì phải diệt tận gốc!

Gương mặt ông dần biến sắc khi nói đến điều đó….tẩu thuốc trên miệng cũng vì thế mà rơi xuống tạo nên một âm thanh vắng lặng

_Vâng! Ngài cứ để tôi!

“_Ngài yên tâm!.....Cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu! Vĩnh viễn!”

………………………………………..

_Một buổi tắm suối nước nóng trong gần một năm làm việc cật lực đúng là khác xa!

Tại khu suối nước nóng dành riêng cho nữ, Mariko thong thả ngâm cả thân thể xuống nước…trong phúc chốc cô bắt đầu tưởng tượng đến cái cảnh tượng mà mình bắt được Yu! Không biết cảm giác lúc đó ra sao nhỉ? Chắc là…sẽ còn thoải mái hơn hôm nay

kế bên cô là Sashi đang khổ sở đấm bóp ( cho ai thì quá rõ!)

tuy nhiên….Mariko thì có vẻ như thoải mái rồi! còn Nyan với Yuki thì….đang cực kì khó chịu đây! Nhưng phải là vì không khí không vui, mà là vì đại kị người với người

Đoán biết trước tình cảnh này nên ngay từ đầu cô đâu có cho tên sóc biến thái này đi chung…bây giờ thì thế này đây, từ khi xuống đến hồ cô ấy đã liên tục ôm lấy eo cô không buông, cái mũi đáng ghét kia thì cứ luôn hít hà trên da cô…còn cái mặt thì khỏi nói rồi….nhưng thử hỏi, thế này thì làm sao mà khoải mái ngâm mình được chứ!

Quan trọng hơn là mọi người đang chú ý đến cô nè!

Còn về phía Yuki…có thể nói chung luôn là cả Mayu, hai người này khi nãy chắc đấu khẩu chưa đã đây mà bây giờ đã chuyển sang đấu mắt….mắt này bắn điện qua mắt kia, mắt kia dội ngược lại…ôi trời! hai người nên nhớ là nước dẫn điện đó, không khéo là bi giật hết cho coi!

_Tomomi này! Lưng mình nhức quá à! Hay là cậu đấm bóp cho mình đi

Tomochin dùng mắt cún con bò bò lại chỗ Tomomi, người nãy giờ chỉ biết hưởng thức những ly trà do tiếp viên mang đến

_Làm gì mà nhức chứ! Mình thấy trước lúc đến đây cậu đã ngủ một giấc rồi mà!

_Ngủ gì chứ! Phòng chật mà, 3 người thì dĩ nhiên là Tomo của cậu không thể ngủ được rồi!

Khốn khổ nói…Tomochin quay sang lườm Mariko, hừ! chị ta công nhận sắp phòng hay thiệt, chị ta đã ốm rồi mà Yuki thì cũng có mập hơn bao nhiêu đâu, nên chỗ ngủ phải nói là bao la luôn! Sung sướng quá rồi!...chỉ tội cho cô thôi, phải ngủ ở ngoài bìa nên bây giờ cái lưng mới nhức đến như vậy

_Phải chịu thôi mà Tomochin, em cũng đừng có nhìn chị như vậy chứ!

Thấy Tomochin lườm mình…dĩ nhiên là Mariko cũng không ngốc đến nổi không biết là mình đang bị “rủa thầm”….nhưng cái này phải chịu thôi! Dẫu sao trước đây cô cũng là cấp trên của mấy đứa mà…coi như là nhường nhịn “người già” đi

_Chị nói hay lắm! qua phòng của em mà ngủ xem, hôm nay vừa ngủ tí xíu thì nhức lưng, ngày mai không biết có bò ra ngoài nổi không?

Là chị ta tự bắt chuyện thôi, nên thừa cơ hội cô kiếm cớ đẩy bớt người đi luôn…chừa lại thiên đường của WTomo!

_Um! Nếu cậu thấy chật thì để mình qua ngủ với Acchan và Nyan dù sao thì…

Tomomi nhàn nhã lên tiếng…ôi nhưng mà chị hiểu sai ý của người ta rồi

_Không được! cậu không được đi!

Tomochin ra sức phản đối

_Nhưng cậu la chật mà, mình đi thì rộng rồi!

_Mình nói chật là chật…….

Nói một hồi thì Tomochin tự nhiên lấp bấp…trời ạ! Sao không chịu hiểu cho cô một tí đi…ý của cô là muốn người ta đi kìa

_NyanNyan này! Phòng của cậu có chật không?

Yuu nhíu mài nói….dĩ nhiên là cô không thể để thiên thần của mình phải ngủ ở một nơi chật chội rồi….nếu được thì viện cớ bảo cô ấy qua ngủ chung luôn!

Nhưng ý định của Yuu chưa được công khai thì đã bị Nyan cho một ráo nước “ nóng”

_Không cần! mình ngủ với Acchan thoải mái hơn nhiều!

Nghe câu trả lời lạnh tanh của Nyan thì Yuu xịu mặt xuống….cô ấy nói vậy là có ý gì chứ?...chẳng phải khi ở Tokyo, cô và cô ấy cũng luôn ngủ chung đó sao…rồi còn lúc ở Kyoto, đừng nói là ngủ chung, tắm chung còn có nữa mà

Yuu này! Chị đang kể chuyện cổ tích đấy à

_Ờ! Mà ba em là bạn thân của Yuki với Nyan hả?

Mariko đến bây giờ mới để ý….do tình cảnh khi nãy căng thẳng quá nên cô cũng quên béng

Nhưng khi cô vừa hỏi xong đã có hai cái ánh mắt xẹt lửa lườm qua cô, giống như muốn nói là “ Đừng có tự tiện bảo là em quen cô ta” vậy đó! Nên đệ nhất Sama phải run sợ

_Không phải là bạn thân đâu! Mà là tình nhân đó, NyanNyan là bạn gái của em mà…phải không?

Yuu hớn hở quay sang…đang xác định chủ quyền đây, nhưng nhanh chóng đã bị….

Kịch!

_Itai!

……Một cái kí rõ đau của Nyan

_Đừng có nói lung tung

_Mình nói đúng sự thật mà!

_Sự thật gì! Chứ không phải là cậu đến đây với…

Nyan nói khi bắt đầu nhìn hai cái người đang ngồi gần Yuu…..đi chung với cả hai, đều là con gái có nhan sắc…cô không tin là họ không có gì

Với bản tính của Yuu thì càng là không thể không có gì?

_Với ai?

Yuu ngây ngô hỏi…nhưng khi cô nhìn theo hướng mắt của Nyan thì…một nụ cười gian tà đã nổi ngay lên mặt

_À! Biết rồi! biết rồi! ra là ai đó đang ghen!

_Ghen?

Yuki bên đây, nghe cái từ “Ghen” cũng thấy hơi ngờ ngợ….hóa ra cái cô bé sừng trâu này là tình nhân với cái người kia à

_Ghen á! Cậu đừng có nói lung tung

_Thế không phải sao? Cậu thấy mình đi chung với hai người đó nên nghĩ mình và họ có quan hệ phải không?....nhưng cũng đúng thật là có quan hệ

Cái này gọi là tự vác xăng mà đốt nhà mình đây!

Nyan vừa nghe câu “ cũng đúng thật là có quan hệ” thì gương mặt đã bắt đầu biến sắc

Đúng là cô đoán không có sai mà, bây giờ thì tự công nhận luôn rồi….

“ Được lắm Yuu!....lần này là tự cậu nói đó! Thế thì mình và cậu sẽ….”

Càng nghĩ càng tức…..Nyan bắt đầu quay sang định nói với cái kẻ bên cạnh…nhưng nhanh chóng….

_Là quan hệ “chị em” hay có thể nói là “bạn bè” đấy!

Yuu bất chợt quay mặt lại nhìn Nyan mỉm cười….và vô tình, khuôn mặt họ lại được rút ngắn khoảng cách!

_”Bạn bè”? “Chị em”?

_Um nói đơn giản là bạn bè…nhưng mà, gương mặt cậu là sao vậy? không tin mình sao?

_Cậu bắt mình tin cái gì đây?

Chừng mắt, Nyan vội quay mặt sang hướng khác…..thật ra thì, cô đã tin đôi chút rồi! vì đôi mắt, đôi mắt khi cô bất chợt nhìn thấy trên gương mặt của cô ấy….

Đó là một đôi mắt…không biết nói dối….

_Um! Thì tin mình luôn luôn chỉ có mình cậu, chỉ yêu mình cậu

_Vớ vẩn!

_Sao lại vớ vẩn chứ! Vậy là NyanNyan không tin mình ư? Mình nói thật, mình chỉ có mình cậu thôi!

_Không tin đó!

_Thôi mà NyanNyan~

Cái dáng vẻ của Yuu hiện giờ…thật là không biết nên vui hay nên giận nữa….trên đời này có người ngốc đến vậy sao?

Nhưng ngốc trong tình yêu thì…..lại trở thành đáng yêu đấy!

Và những người như thế thì…trái tim luôn rất nhỏ, là rất rất nhỏ mới phải!

Nhỏ đến nỗi, chỉ chứa đủ hình ảnh của một người thôi!

Trong suốt buổi tối hôm đó…một người đã nghĩ rằng người mình yêu giận mình, còn một người thì lại luôn miệng trách người đó ngốc

Người tiếp theo còn thú vị hơn…..đó là muốn xin lỗi, nhưng khi mở miệng ra lại làm cho lỗi mình tăng thêm….người kế đó, lại hoàn toàn vô tư, nhưng thực chất là đang khó chịu bởi một người….khó chịu vì người đó cứ mở miệng ra là chỉ biết vở trách người khác, chẳng nói ra được câu nào ngọt cả

Và bên cạnh đó, cũng có một người đang nghĩ đến một người….đang nghĩ là….người kia bây giờ đang ở đâu khi đã nói là muốn gặp lại….

….một người mà người đó chỉ gặp mặt chưa đầy 3 lần……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #akb48