Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 Cửa hàng góc phố

Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là ở một cửa hàng nơi góc phố. Điều đầu tiên tôi để ý là tóc cậu ấy; nó quá hoàn hảo - tóc giả. Điều thứ hai tôi để ý là nụ cười của cậu ấy. Cậu đeo răng giả. Điều thứ ba tôi để ý là đôi mắt của cậu. Chúng mang một màu xanh sáng - một màu xanh tuyệt đẹp.

Tôi thổi vào lòng bàn tay, chà xát chúng vào nhau cho ấm. 'Chỉ vài bước nữa thôi...'

Ngày nào tôi cũng đến đây, chỉ vì anh.

Tôi lướt qua hàng kẹo tìm kiếm một thứ đồ ngọt nào đó.

"Hmm... nên chọn cái nào đây...?" Tôi lẩm bẩm. Ngón tay tôi lướt qua mỗi loại kẹo. Tôi muốn sô-cô-la.

"Sô-cô-la Moeji rất ngon đấy." Một giọng nói vang lên sau lưng tôi.

"Hmm? Vậy sao?" Tôi quay ra sau và thấy một cậu con trai đằng sau.

"Ừm!" Cậu ta cười với tôi. Ngay lập tức tôi cảm thấy cậu ta có gì đó kì lạ.

"Vậy tôi nghĩ tôi sẽ lấy một thanh Sô-cô-la Moeji ." Tôi cười với cậu ấy.

Những chiếc lá cây xào xạc dưới chân tôi khi tôi đến gần.

"Vậy là 1 đô" Cậu ấy nói một cách hứng khởi.

"Oh! Cậu làm ở đây à?" Tôi hỏi, ngạc nhiên.

"Yup!" Cậu ấy lại cười với tôi. Tôi thấy hàm răng của cậu rất trắng, quá trắng. Nó cũng quá thẳng. Giả. Là răng giả.

"1 đô cho thanh sô-cô-la thưa cô!" Tôi đưa tay vào bóp tìm 1 đô.

"Cô không có 1 đô phải không?" Tôi cười nhẹ.

"Tôi có 20 đô. Anh có thể thối cho tôi không?" Tôi hỏi

"Đây. Cô cứ lấy đi, tặng cô đấy!" Cậu đẩy thanh sô-cô-la về phía tôi.

"Oh! Cảm ơn..." Tôi đọc bảng tên của cậu ấy. "Len."

"Haha, không có gì đâu" Chúng tôi đứng đó khoảng một vài phút.

"Chào, Len..." Tôi thì thầm.

Tôi đảo mắt vòng quanh rồi đừng lại trên mái tóc của cậu ấy. Nó quá... Đẹp. Gọn gàng. Không một cọng nào chỉa ra ngoài.

"Ah! Có lẽ cô đã nhận ra cái "mái" của tôi rồi nhỉ!" Cậu cười. Tôi nhìn cậu, tò mò.

"Huh?"

"Bộ tóc giả của tôi" Cậu ấy giải thích. Tôi 'ô' một cái rồi gật đầu.

"Tôi bị ung thư. Đã hóa trị. Họ nói tóc tôi sẽ mọc lại bình thường, nhưng nó mọc lại nhìn tởm quá nên tôi cạo đi và kiếm một cái "mái" cho mình" Cậu lại cười.

"Thật kinh khủng" Tôi thốt lên "Tôi xin lỗi!"

"Haha, không sao đâu! Ai cũng vậy cả." Tôi nhận thấy mắt cậu thoáng buồn.

Sự im lặng bao trùm chúng tôi đến khi Len cất tiếng.

"Vậy... Tên cô là gì?" Cậu hỏi.

"Oh! Tên tôi là... "

"Em lại đến nè. Anh còn nhớ em không? Rin nè..."

"Rin hả? Cô có một cái tên đẹp đấy..." Tôi thấy cậu ấy thoáng đỏ mặt.

"C-Cảm ơn. " Tim tôi đập nhanh.

"Umm...Ca của tôi sắp kết thúc rồi..." Cậu ngập ngừng "Muốn đi đâu không?"

"Uhm! Nghe hay đấy!" Tôi hớn hở gật đầu.

Tôi quỳ xuống. "Anh có khỏe không?" Tôi thì thầm.

"Tuyệt! Để tôi đóng cửa hàng..." Cậu ngừng lại. "Đợi tôi ở ngoài nhé."

Tôi gật đầu rồi đợi cậu ấy ở ngoài.

"E-Em nhớ anh lắm." Họng tôi như thắt lại.

"Xin lỗi vì bắt cô phải đợi!"

"Không sao đâu! Đâu có lâu lắm đâu." Tôi cười nhẹ. Mặt cậu đỏ bừng.

"Hey, anh không có đội cái... "mái" ". Tôi nói.

"Boss bắt tôi đội đấy. Thật ra, nó rất khó chịu. Tôi có mang một cái mũ nên cô không cần lo đâu." Cậu đưa ra một cái mũ bóng chày màu đen.

"Ohh...."

"Haha, yeah..."cậu ấy cười một cách căng thẳng.

"Vậy... anh muốn đi đâu...?" Tôi hỏi. Cậu im lặng.

"...Tôi chưa nghĩ xa đến mức đó...Haha...hah. Um, cô muốn đi đâu?" Cậu hỏi.

Tới lượt tôi im lặng. "Hay...đi công viên nhé?"

"Được đó!" Cậu gật đầu.

"Em đã đến công viên hôm nay. Họ đang phá nó đi để xây mấy tòa nhà mới... Em biết anh rất thích cái công viên đó, nên em đã cố ngăn họ, nhưng...Nhưng em không ngăn họ được." Một giọt nước mắt lăn trên má tôi.

Chúng tôi đến công viên và ngồi xuống trên một cái ghế đá.

"Vậy...Umm..." Len bắt đầu.

"Hm...Tôi..." Tôi nói.

Hai chúng tôi nhìn nhau rồi cười vang.

"Thời tiết hôm nay đẹp nhỉ?"

"Ừ...đẹp thật." Tôi nhìn quanh công viên.

"Rin này... Ngày mai lại đi chơi tiếp nhé."

"Ừ."

"Ah! Xin lỗi Len. " Tôi nhanh chóng lau nước mắt đi. "Em có mang mấy thứ này cho anh này."

Tôi lục trong chiếc túi.

"Đây rồi! Đây là loại mà anh thích, Moeji. Anh nhớ không? Hình như họ sắp ngừng sản xuất loại này rồi... Xin lỗi nhé Len." Tôi sụt sùi.

"Em cũng có mang hoa cho anh này... Đây là cúc Zinia đỏ. Em nghĩ anh sẽ thích nó."

"Hey, Rin!" Anh nhận ra vẻ buồn bực của tôi. "Sao lại mặt dài thế?"

"Ugh..."Tôi rên rỉ. "Em tạch Toán rồi."

"Oh. Thế thôi á."

"Oh? Vậy nghĩa là sao hả? Đó là một bài kiểm tra Toán quan trọng! Và điểm của em rất là tệ!" Tôi than vãn.

"Em được điểm gì?" Anh hỏi, tò mò.

"B trừ! Anh có tin được không?" Anh nhìn tôi một cách kì lạ rồi cười lớn.

"Cái gì? Có gì buồn cười hả?" Tôi gắt.

"Thôi nào Rin! B trừ có tệ đến thế đâu. Em sẽ sống sót thôi!"

"Im đi Len." Tôi tinh nghịch đấm anh.

"Len này. Hôm nay em lại bị điểm B trừ môn Toán... Tại anh đó. Em cứ nghĩ về anh suốt lúc làm bài... Tại anh mà em không tập trung được đó!" Tôi cười nhẹ.

"Rin à... Anh thấy mệt quá... Anh ngủ một lúc nhé?"

"Anh cứ ngủ đi..." Anh dựa đầu lên vai tôi.

"Cảm ơn em... vì tất cả..." Một giọt nước mắt lăn xuống má tôi.

"Không có chi... Len."

"Chúc ngủ ngon, Len." Nước mắt tôi rơi ngày càng nhiều. Tôi đặt bó hoa và thanh sô-cô-la lên mộ anh.

'Bye Rin... Mai gặp.'

Một bóng người đi ra từ sau cái cây, là ông quản nghĩa trang.

"Thật là một cô gái chung thủy..." Ông cười nhẹ rồi cầm lấy bó hoa và thanh sô-cô-la.

"Ta sẽ đưa mấy thứ này đến một nơi an toàn." Ông nói với ngôi mộ.

Len Kagamine

1990 - 2011

End.

Nếu như bạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đây:

Len bị ung thư. Đã hóa trị nhưng vẫn chết một vài năm sau đó.

Chữ in nghiêng là những sự kiện trong quá khứ.

Chữ thường là ở hiện tại.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro