Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

One shot

Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/48499441?view_adult=true

Tiêu đề: VENI,VIDI,VICI (Tôi đến, tôi thấy, tôi chinh phục).

Summary : "Dù sao thì em cũng ở đây rồi mà" "May mắn là em vẫn còn ở đây"

Tác giả: pudding1102
————————————————————

Sau khi xuống máy bay, lần đầu tiên đặt chân lên nơi mình sinh ra sau một thời gian dài, cho đến khi lên taxi, trong đầu Rukawa chỉ có một suy nghĩ: Còn bao lâu nữa?

Còn bao lâu nữa để cậu có thể thấy Sendoh Akira đứng trước mặt mình?

Rốt cuộc Hoa Kỳ xa hơn Rukawa nghĩ rất nhiều. Khi còn cao trung, lúc muốn gặp anh thì chỉ cần mười phút đi xe đạp. Shonan là một nơi rộng lớn, nhưng thường chỉ có một vài nơi mà Sendoh thường đến nên việc tìm kiếm anh không quá khó khăn.

Nhưng Hoa Kỳ thì khác.

Sendoh học đại học ở Tokyo và trực tiếp nhận được việc làm sau khi tốt nghiệp, trong khi Rukawa đã vượt qua cả đại dương để sang bên kia, cách đó hơn 10.000 km. Thời gian, khoảng cách, ngoài sự khác biệt về thể chất, còn có sự khác biệt lớn về môi trường sống, sự khác biệt này dần dần tích tụ lại, khiến cho tình yêu của của họ tan vỡ.

Rukawa chưa bao giờ là người giỏi biểu hiện ra, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không lưu tâm, cậu ít nhiều có thể nghe thấy được bao nhiêu lời chưa nói mà Sendoh ẩn giấu trong mỗi cuộc gọi. Lúc đầu, thời lượng của mỗi cuộc điện thoại dần dần ngắn lại, và sau đó tần số giảm xuống, cho đến bây giờ Rukawa không thể nhớ được lần cuối cùng cậu nói chuyện với Sendoh là khi nào.

Rukawa không biết sai lầm bắt đầu từ đâu, có thể là do pháo hoa làm gián đoạn cuộc trò chuyện, cũng có thể là cái ôm ở sân bay đã ngưng tụ thành ngàn lời, cuối cùng vẫn là bản thân cậu đã quá dung túng chính mình.

Cả hai luôn coi ánh mắt của đối phương là điều đương nhiên, nghĩ rằng chỉ cần cả hai vẫn luôn hướng về nhau thì dù có đi đâu thì cũng sẽ không bao giờ xa nhau.

Cuối cùng, họ nhìn nhau biến mất trong biển người mênh mông.

Ba giờ sáng, taxi chạy trên đường, màn đêm lướt qua ngoài cửa sổ, Rukawa nâng cằm lên, nhưng không thể đè nén sự bất an trong lòng.

Theo địa chỉ được để lại trong thư từ trước, Rukawa xách vali leo lên cầu thang, không suy nghĩ mà nhấn chuông cửa, liếc nhìn chiếc đồng hồ ngoại vi chưa chỉnh theo giờ Nhật Bản, muộn màng nhớ lại hiện tại...Bây giờ là ba giờ sáng.

"Tôi đến đây!" Người trong phòng kêu lên, không đợi mấy giây, cửa sắt mở ra, Sendoh mặc áo choàng tắm, tóc còn ướt, quấn khăn tắm, nhìn ra người đang đứng trước mặt thì choáng váng ngay tại chỗ.

"Rukawa? Sao em lại ở đây?"

Rukawa mở mắt, mấp máy môi, chợt nhận ra mình lúc này không biết nên nói gì.

Họ là những người bạn đã gần một năm không liên lạc, lại là kỳ phùng địch thủ thời cao trung, dù lúc đó cả hai có thân thiết đến mấy cũng đã là quá khứ. Đối với cuộc sống hiện tại của Sendoh, Rukawa không biết gì về nó và không thể nói điều gì chắc chắn.

"Một chọi một..." Thật lâu sau, Rukawa mới có thể thốt ra những lời này.

"Một chọi một?" Sendoh hỏi ngược lại, có lẽ câu nói này khó hiểu đến mức buồn cười, khóe môi anh vô thức nhếch lên, giọt nước từ ngọn tóc rơi xuống tấm thảm trước cửa, để lại vết nước.

"Em đã mang bóng theo."

"Bây giờ chẳng phải là ba giờ sáng à?"

"Không chơi thì quên đi." Rukawa buông tay cầm túi bóng ra, mặc dù ngay từ đầu cậu đã không muốn chơi, sau đó hỏi: "Bây giờ anh có hẹn à?"

"...Không." Sendoh gãi đầu, vẻ mặt bối rối, giống như một học sinh trong lúc ngủ đột nhiên bị giáo viên gọi trả lời câu hỏi.

"Ồ, vậy em đi đây." Rukawa gật đầu, xoay người rời đi, kéo hành lý của mình thì Sendoh đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu.

"Chỉ vậy thôi sao? Em sắp đi à?" Sendoh hỏi.

"Không phải anh nói bây giờ là ba giờ sáng sao?" Rukawa liếc nhìn đồng hồ, đang là buổi chiều theo giờ Mỹ. "Đã muộn rồi, ngày mai em sẽ quay lại."

Sendoh chớp mắt, miệng chợt khô khốc. "Vậy chuyện em muốn một đối một khi nãy, tôi có thể hiểu nó là một lời mời không?"

"Ý anh là gì?" Rukawa cau mày khó hiểu.

"Nếu không thích thì đẩy tôi ra." Sendoh cụp mắt xuống, vừa nói xong, từ cuối đã hoàn toàn lưu lại trên môi Rukawa.

Sendoh một tay kéo vali của Rukawa đến cửa ra vào, tay kia nắm lấy cổ tay Rukawa, Rukawa vừa bước vào liền bị áp vào khung cửa, cửa rầm một tiếng đóng lại, tay Sendoh đặt trên lưng Rukawa , nên nó không đau lắm. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Rukawa vẫn còn choáng váng, môi của Sendoh lập tức áp sát cậu, không nói năng gì mà dùng lực mạnh, trực tiếp cạy răng Rukawa ra và xông vào.

Nụ hôn của Sendoh có mùi kem đánh răng bạc hà, mát lạnh nhẹ nhàng, là mùi đặc trưng của Sendoh, cho dù Rukawa có dùng cùng nhãn hiệu kem đánh răng với anh thì khi hôn thì mới có thể nếm được mùi này. Sendoh liếm môi Rukawa, quấn lấy lưỡi cậu, cẩn thận mút, âm thanh mơ hồ giữa môi và răng mơ hồ vang lên, Sendoh áp vào môi Rukawa, thấp giọng hỏi: "Uống nước chanh nhé?" Rukawa ậm ừ, mặt đỏ bừng, cậu bổ sung vừa rồi đã uống trên máy bay. Hừ, Sendoh tùy ý đáp lại, lại hôn cậu, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng nụ hôn lại cứng rắn như muốn nuốt chửng Rukawa, những sợi bạc giữa hai đôi môi cứ bị giữ lại liên tục kéo ra, giống như kẹo bông gòn. những sợi đường lộ ra rồi lại tan chảy khi đôi môi chạm vào.

Bàn tay anh không ngừng luồn vào dưới gấu áo, lặng lẽ di chuyển dọc theo phần bụng rắn chắc của Rukawa, giống như một con rắn đang bò, để lại những đám lửa nhỏ ở bất cứ nơi nào anh đi qua, tiết lộ chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo.

Buông đôi môi đỏ mọng sưng tấy của Rukawa, Sendoh nghiêng đầu hôn lên vành tai cậu, trước khi xâm nhập thì đưa tay đặt lên vai cậu mà thì thầm, giọng nói trầm và khàn khàn của anh có sức mạnh mê hoặc vào giữa đêm. Rukawa bị hôn đến mức choáng váng, như thể mỗi hơi thở và lỗ chân lông đều tràn ngập hơi thở của Sendoh, cậu ngoan ngoãn vòng tay qua cổ Sendoh để anh tiến vào sâu hơn.

Quần áo vô tình bị lột ra, vương vãi khắp lối đi đến giường, hai người trần truồng nằm trên giường. Đêm nay mây dày đặc, che khuất ánh trăng và các ngôi sao. Rukawa trong bóng tối chớp mắt vài lần nhưng cậu không thấy bối rối, đặt tay lên vai Sendoh, dùng ngón tay cái xoa cằm, hình như đã mọc ra một vài sợi râu, gai nhọn nhưng có phần dễ chạm vào. Rukawa nhớ tới lúc trước cậu cũng từng có cảm giác như vậy khi ngủ chung giường, Sendoh ôm cậu từ phía sau, râu mới mọc sáng sớm  cọ vào má cậu, hóa ra mọi chuyện đã được báo trước, nhưng cậu lại ham muốn khoảng thời gian yên tĩnh này nên cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Lúc đó cậu nên đánh thức Sendoh rồi khiến anh không thể đi làm được.

Như thế họ sẽ không bao giờ tách rời, cậu không biết bản thân đã đi đường vòng bao nhiêu năm rồi mà bây giờ mới có thể quay lại chốn của mình.

"Em đã nghĩ kĩ chưa?" Có lẽ cảm nhận được Rukawa nhất thời mất tập trung, Sendoh dừng động tác, đặt tay ở bên cạnh Rukawa, nằm trên người cậu chịu đựng hô hấp hỗn loạn .

Rukawa vẫn im lặng, ngẩng đầu lên cắn quả táo của Sendoh để đáp lại. "Việc này lẽ ra phải được thực hiện từ 5 năm trước."

"Em cho rằng bây giờ chúng ta còn như thế sao?" Sendoh nhướng mày hỏi, nâng chân phải của Rukawa lên vai, nhưng không có động tác tiếp theo, giống như thợ săn đang chờ cơ hội.

"Hoặc ngược lại." Rukawa giơ chân trái lên quấn quanh eo Sendoh, dùng mu bàn chân của cậu vuốt ve thắt lưng của anh, Sendoh phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, đương nhiên, Rukawa không thể bỏ lỡ. Cậu thay đổi tư thế, làm cho sự hưng phấn của cả hai càng tăng thêm. "Cưỡi anh và làm cho anh cương cứng."

"Em nói đấy nhé."

Khi Rukawa còn đang ngơ ngác, cậu đã được đặt ngồi lên giữa chân Sendoh, ý thức của cậu khôi phục lại một chút, cậu kinh ngạc nhận ra rằng hậu huyệt mềm mại, phát triển của mình lại một lần nữa nuốt chửng bộ phận sinh dục quá dày và dài của Sendoh.

Đây là vòng thứ ba của họ đêm nay, Rukawa không biết mình đã xuất tinh bao nhiêu lần trong quá trình này, cậu bị đụ, bị mút và bị thủ dâm. Tuy cậu là một vận động viên được đào tạo bài bản nhưng trong đêm đầu tiên lại trải qua vận động kịch liệt thì quá sức chịu đựng đối với cậu. Cậu giống như bị mãnh thú không biết thỏa mãn đè xuống giường lật qua lật lại cho đến khi bộ phận sinh dục mềm nhũn của cậu chỉ có thể phun ra chất lỏng trong suốt. Sendoh tốt bụng tha cho cậu. Giọng nói dịu dàng của anh dỗ dành cậu rằng đây là lần cuối cùng. Sau đó, anh dang rộng hai chân Rukawa, Sendoh vẫn còn đầy sức lực, một tay ôm lấy cậu, tay còn lại giữ lấy vòng eo vốn đã đầy vết véo của Rukawa, từng chút từng chút một dẫn dắt cậu ăn sạch.

"Đừng ngồi xuống nhanh quá.. Chính là thế này. Làm tốt lắm. Nuốt hết rồi sao? Ngoan lắm." Sendoh dùng ngón tay đan chặt hai tay, Rukawa đành phải kẹp chặt đùi mình quanh eo Sendoh để ổn định tư thế đã mỏi của của mình.

"Anh câm ngay, Ah..." Rukawa rên rỉ, thanh âm bị chặn lại bởi sự di chuyển của người phía dưới.

Sendoh nghe vậy cười khẽ vài tiếng, Rukawa cau mày nhìn anh, mái tóc thường được chải ngược lên nay lại nhẹ nhàng xõa trên trán Sendoh, ánh bình minh xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu nhẹ vào hai người, chiếu sáng một góc phòng.

Chờ một chút, trời sáng lúc nào vậy? Rukawa lúc này rốt cục tỉnh lại, cậu nhớ rõ thời điểm hạ cánh là mười một giờ ba mươi, cậu rời hải quan, lấy hành lý, đến nhà Sendoh lúc ba giờ, thế nào chớp mắt đã hơn năm giờ rồi?

"Em mệt à?" Sendoh buông tay cậu ra, anh ngồi dậy, ngực chạm vào làn da trắng nõn của Rukawa, hai tay ôm lấy eo Rukawa, nhẹ nhàng hôn lên miệng cậu.

"Nói nhảm, trời đã sáng rồi, ah ah... anh còn động à?" Rukawa nói xong, cậu muốn đá Sendoh một cước, lại bị anh nắm lấy mắt cá chân, bộ phận sinh dục vẫn chôn trong cơ thể cậu đẩy vào bên trong một chút, Rukawa không thể nói được lời nào ngoại trừ những tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng cậu. "Đồ khốn... anh không phải đi làm à?"

"Xin phép nghỉ thì không có vấn đề gì." Sendoh nheo mắt lại, thời gian đối với anh không lưu lại bao nhiêu dấu vết, ngược lại lại tăng thêm một chút trưởng thành, khiến anh càng quyến rũ hơn. "Mấy ngày nay cấp trên của tôi đang đi công tác, hôm nay không có cuộc họp nào nên em không cần lo cho tôi."

Nhưng em muốn ngủ. Rukawa bất mãn nói. Được. Sendoh nghe lời và đặt Rukawa lên giường.

Nắm lấy một trong hai chân dài của Rukawa, Sendoh thay đổi vị trí và di chuyển từ bên cạnh, sau đó thúc vào người cậu một cách kịch liệt. Tiếng nước dâm đãng vang lên như tiếng kêu bị tra tấn, hậu huyệt lần đầu làm tình không chịu nổi một đêm liên tục rút ra rút vào đã sưng tấy đỏ bừng, cửa huyệt lẫn lộn các loại dịch ruột non, từ trong đó phun ra một vòng bọt trắng nhớp, tuy nhiên, chủ nhân của nó vẫn ngoan cố mút dương vật đang hừng hực của Sendoh.

Sendoh vừa đâm đều đặn vừa dùng ngón tay nhúng một ít dịch cơ thể từ chỗ giao hợp giữa hai người rồi bôi lên bụng dưới của Rukawa, giống như khi anh còn nhỏ đánh dấu chiều cao, ngón trỏ của Sendoh vuốt nhẹ, đánh dấu lần đầu tiên họ đi sâu đến mức nào.

Khi ân ái kết thúc, họ cùng nhau đạt đến cao trào, Sendoh nói gì đó vào tai Rukawa, nhưng Rukawa không thể tiếp nhận được nữa, cậu chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp đó khiến da mình ngứa ngáy nên đưa tay ra chặn môi anh lại. Sendoh không tức giận khi bị cắt ngang, anh chỉ lè lưỡi và liếm lòng bàn tay của Rukawa như một con chó con, khi cậu rút tay lại, anh thậm chí còn mút lấy miệng và lưỡi của Rukawa sâu hơn.

Sau đó, hai người nằm trên giường, không thèm vào nhà vệ sinh dọn dẹp, Sendoh chỉ dọn dẹp những bước cơ bản nhất, sau đó uể oải nằm bên cạnh Rukawa, ôm cậu vào lòng. Ánh nắng chiếu khắp sàn nhà từ những chiếc rèm đóng kín trên những ô cửa sổ cao từ trần đến sàn nhưng không thể làm phiền đôi tình nhân đang ôm nhau.

"Rukawa."

"Hửm?" Rukawa nằm nghiêng trên giường, sau một chuyến bay dài và thức suốt đêm, cậu đã buồn ngủ, nheo mắt và trả lời theo bản năng.

"Anh cũng vậy." Sendoh nghiêng người nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Rukawa. "Lẽ ra anh phải làm điều này với em từ lâu rồi."

"Đồ ngốc..." Rukawa rên rỉ, giọng nói lạnh lùng của cậu dịu đi sau cơn buồn ngủ. "Dù sao thì em cũng ở đây rồi mà."

"Ừ, may mắn là em vẫn ở đây." Sendoh hài lòng nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mềm mại của Rukawa, như nước chảy qua kẽ ngón tay, mèo con có lẽ đã mệt mỏi vì bị quấy rối nên liền vỗ nhẹ vào cái tay đang nghịch tóc mình, nói một tiếng đi ngủ.

Được, được, được. Sendoh lắc đầu cười, nhắm mắt lại, cùng Rukawa ngủ say.

Quả nhiên, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh đã sớm bị cậu chinh phục rồi.

Kết thúc.

————————————————————
Chú thích:
Veni, vici, vidi: Tôi đến, tôi thấy, tôi chinh phục - là câu nói được cho là của Julius Caesar, và là một trong những câu nói nổi tiếng nhất kể từ thời cổ đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro